Thần Chủ Ở Rể

Chương 403



Để phế vật leo lên cao chính là làm loạn. Từ xưa đến nay, những người có thể lưu danh trong lịch sử, bất kể là người bình thường, thiện hay ác, đều không phải là người đơn giản, tất cả đều là người có năng lực.

Tiêu Chiến châm một điếu thuốc, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Chỉ cần nhờ vào Jonh để thu hút đầu tư của gia tộc tài phiệt khổng lồ William thì sẽ trở thành điểm nhấn trong sự nghiệp chính trị cả đời của mình!

Tiêu Chiến cười nhạt nói: “Ngồi xem anh ta đối đầu sóng gió, riêng ta ngồi vững trên đài câu cá .”



Hà Châu.

Dao Dao ôm một đống lá cây giống như đang ôm châu báu quý giá, cẩn thận bỏ vào cặp sách của mình, cực kỳ vui vẻ, ngay cả Vương Bác Thần cũng không cho động vào.

“Đây chính là bài tập do giáo viên của bọn con giao. ba là đồ con quỷ bất cẩn, đừng có làm hỏng của con.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười quay đầu nói với Triệu Thanh Hà: “Đứa trẻ nghịch ngợm này anh không cần nữa, bắt đầu chê bai anh rồi.”

Triệu Thanh Hà bĩu môi: “Đó cũng là do anh đáng đời, ai bảo anh nuông chiều nó, anh xem anh nuông chiều ra bộ dạng gì rồi. Có điều cũng không có cách nào khác, ai bảo anh là người có địa vị thấp nhất trong nhà cơ chứ?”

Vương Bác Thần phẫn nộ nói: “Triệu Thanh Hà, em đừng có mà được đằng chân lấn đằng đầu nhé, anh địa vị thấp nhất, anh còn không có tư cách nói chuyện đúng không?”

Triệu Thanh Hà khoanh tay, khinh thường cười nói: “Anh còn muốn tư cách nói chuyện gì nữa chứ? Anh lo mà ngủ ở sofa đi.”

Vương Bác Thần ngay lập tức kinh hoảng, vô cùng ấm ức.

Nghĩ đến việc mình đường đường là Thần Chủ, áp đảo thế giới, nhưng lại bại trong tay một cô gái với một đứa bé, thật đúng là một lời khó mà giải thích được.

Lan Tầm gọi điện thoại tới, Triệu Thanh Hà nghe xong liền cau mày, sau đó cô nhìn Vương Bác Thần nói: “Xảy ra chuyện rồi, thương hội Giang Nam với giới võ đạo Giang Nam tụ tập ở Hà Châu để tổ chức Liên nghị Võ thương, tìm lời giải thích cho Viên Trình, điểm danh từng người, buộc công ty Hoa Nguyện chúng ta ra mặt.”

Vương Bác Thần duỗi eo: “Thật giống Hồng Môn Yến nha.”

Triệu Thanh Hà nghiêm nghị nói: “Đừng cợt nhả nữa, lần này phiền phức lớn rồi… Ngô Kỳ Long gọi điện đến rồi, anh đừng làm ồn.”

“Miếu tiểu yêu đón gió lớn , nước nông thì đục, Đến thì cứ đến đi, không có gì to tát cả.”

Vương Bác Thần tỏ vẻ thờ ơ, bế Dao Dao lên xe.

Nhà họ Chu vẫn nợ anh một chiếc xe hơi.

Trần Ngọc à, đừng nói là tôi không cho gia đình các người cơ hội. Trước đây quả thực tôi đã làm không ít chuyện sai trái, nhưng mà chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã xin lỗi các người rồi nên không nhắc đến nữa, tôi cũng không trách tội các người.”

Bà cụ Triệu lấy lại dáng vẻ uy nghiêm, chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ, tình hình đã khác. Tốt nhất là công ty Hoa Nguyện nên sáp nhập vào doanh nghiệp gia tộc, đây là con đường sống duy nhất của các người.”

Bà cụ Triệu chỉ tay năm ngón, giống như một vị thái hậu, bà ta nheo mắt lại, hơi cong môi, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.

Lúc đầu Trần Ngọc ngẩn người ra, không biết bà ta lại lên cơn động kinh gì.