Thần Chủ Ở Rể

Chương 393



Đắc tội với nhà họ Chu, chính là đắc tội với một lượng người rất lớn!

Mạc Dũng, ông ta đang muốn làm như vậy sao?

“Rất tốt! Rất tốt!”

Chu Cảnh hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Dũng, cười gằn nói: “Nếu Nhân Gian Thiên Đường các người không biết sống chết, muốn đứng chung với tiểu tạp chủng đó, vậy thì đợi gánh chịu lửa giận của nhà họ Chu tôi đi!”

“Miệng ông sạch sẽ chút cho tôi!”

Hồ Kiệt tức giận quát.

Lão già này không nể mặt.

Tìm chết.

Ông đây vừa nói xong ai dám ở sau lưng dị nghị về cậu Vương chính là tìm chết.

Lão già này ở trước mặt ông đây mắng cậu Vương, ông coi như lời tôi nói như tiếng rắm phải không?



Ông không nể mặt ông đây.

Chu Cảnh sắp bị tức chết rồi, bị Vương Bác Thần sỉ nhục cũng thôi đi, dù sao ông ta không đánh lại Vương Bác Thần.

Mạc Dũng không hợp tác cũng thôi đi, dù sao bối cảnh của Nhân Gian Thiên Đường cũng không đơn giản.

Nhưng Hồ Kiệt ông tính là cái thá gì, vậy mà cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi?

Ông thật sự coi tôi là bùn để bóp sao?

Thật sự là quá đáng hận!!

“Hồ Kiệt, ông tính là cái thá gì, cũng dám đối đầu với nhà họ Chu tôi? Tôi thấy nhà họ Hồ ông là muốn bị diệt rồi.”

Hồ Kiệt phi lên đạp Chu Cảnh một cước, mắng: “Cút mẹ mày đi, lão già, thật sự coi lời của tôi là rắm à, cậu Vương cũng là người lão già như ông có thể sỉ nhục sao?”

Mọi người sửng sốt.

Hồ Kiệt là hơn 40 tuổi, ông ta vậy mà giống như một trẻ trâu manh động.

Ông ta lại đánh ông hai Chu rồi.

Ông hai Chu hôm nay đúng xui xẻo, liên tiếp bị đánh.

Nếu không phải là những vệ sĩ của ông hai Chu đều bị Vương Bác Thần đánh tàn, ông hai Chu cũng không đến mức đáng thương như vậy.

Không sai, là đáng thương.

Ngay cả Ngô Kỳ Long cũng cảm thấy ông hai Chu quá đáng thương rồi.

Có chút không nỡ nhìn, gương mặt sưng như cái đầu heo, bây giờ còn bị hậu bối như Hồ Kiệt đánh, cái mặt mũi này trực tiếp ném vào thùng rác rồi.

“Hồ gia chủ, ông sao có thể đối xử với ông hai Chu như vậy?”

Ngô Kỳ Long vẻ mặt trách móc, Chu Cảnh cũng là bị đánh mụ mị rồi, bây giờ nghe thấy lời của Ngô Kỳ Long, vậy mà có chút cảm động.

Ngô Kỳ Long đỡ Chu Cảnh lên, thở dài, trong tay không biết từ khi nào có thêm một chân đèn cầy, bổ vào mặt Chu Cảnh bùm bụp.