Thần Chủ Ở Rể

Chương 351



“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu, đánh một quyền về phía người vệ sĩ, đồng thời đùi phải nâng lên, đánh vào vai của một vệ sĩ khác.

Sắc mặt của hai tên vệ sĩ đó lập tức thay đổi, tốc độ của đối phương quá nhanh, nhanh tới mức bọn họ không phản ứng kịp, nhanh tới nỗi bọn họ mơ hồ không nhìn thấy được động tác của đối phương!

Một cảm giác đau đớn ập thẳng đến, xương bả vai của vệ sĩ trong nháy mắt gãy nát, bị một đá này đập khụy xuống đất.

Một vệ sĩ khác bị đá ra ngoài, cơ thể nện thật mạnh lên vách tường, phát ra tiếng vang rất lớn.

“Cái gì!”

Hồ Thăng kinh ngạc, hai vệ sĩ này đã được anh ta bỏ ra một số tiền lớn để thuê về, chắc chắn có năng lực hơn người, vậy mà đến cả một chiêu của người ta cũng không đỡ được?

Sao có thể chứ!

“Anh chọc giận vợ của tôi!”

Vương Bác Thần nhìn về phía Hồ Thăng, đột nhiên đá một chân, tốc độ rất nhanh, Hồ Thăng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bản thân anh ta quỳ gối trên mặt đất, sau đó truyền đến một cơn đau đớn đến tận xương tuỷ!

“A a a!”

Hồ Thăng bỗng nhiên kêu lên thảm thiết, hai chân anh ta bị đối phương đạp gãy!

“Quỳ xuống, xin lỗi!”

Vương Bác Thần nghiêm nghị nhìn về phía Chu Lam Lam, anh lạnh lùng quát một tiếng khiến Chu Lam Lam sợ tới mức run rẩy.

Sắc mặt của Chu Lam Lam lập tức trắng bệch, dưới tiếng quát lạnh lùng của anh, cô ta nhìn thấy trong cặp mắt đáng sợ kia phảng phất một biển máu, dường như có thể thấy được xác chất thành đống trong đôi mắt đó!

Cô ta sợ tới mức quỳ rạp xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.

Sao lại có đôi mắt đáng sợ như vậy chứ!

Nó giống như là đôi mắt của quỷ!

“Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Chu Lam Lam cúi đầu, cô ta sợ hãi, cô ta sợ đối phương sẽ thật sự giết chết cô ta!

Nhưng trong đáy mắt cô ta lại toát lên một tia căm thù.

Chờ đi, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ trả thù bọn họ, sớm hay muộn gì cô ta cũng sẽ cho bọn họ biết chọc tới cô ta sẽ có kết cục thế nào!

Vương Bác Thần nhàn nhạt nói: “Xe, cô phải bồi thường.”

Chu Lam Lam nghiến răng, nhưng không dám phản kháng gì: “Tôi… tôi sẽ bồi thường… tôi biết sai rồi.”

“Nhớ kỹ lời của cô nói.”

Vương Bác Thần liếc nhìn cô ta, anh không chút để ý mà bước đi, quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Hà, dịu dàng nói: “Thanh Hà, đi thôi.”

Khi Vương Bác Thần với Triệu Thanh Hà rời đi rồi, ánh mắt của Chu Lam Lam bây giờ đều tràn đầy sự oán hận, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám đánh tôi, tôi sẽ không tha cho các người, chờ đó đi!”

“Lam Lam, mau gọi xe cứu thương cho tôi, chân tôi bị gãy rồi!”

Hồ Thăng đau tới nỗi mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cơ thể cũng vô thức mà run run.