Thâm Viện Nguyệt

Chương 23



Chu lão gia nhận được thiệp,liền cả kinh, vừa lo vừa vui.

Thẳng thắn mà nói, lúc trướcông để thứ nữ đi làm kế thất cho hình bộ viên ngoại lang, tuy rằng đồ cưới vôcùng nhiều, còn không dám nhận thân thích nhiều, huống chi là nhận con rể? Quanthương khác biệt, tựa như mây bùn (người làm ăn với người làm quan có sự chênhlệch lớn). Nếuông không biết rõ giới hạn này, cũng không có cách nào đứng chân ở mảnh đấtkinh thành này.

Thứ nữ kia của ông mỹ mạo lạiyếu đuối, ông cũng không trông mong nhờ cậy được nhiều. Thật sự chọn không rangười, ông luyến tiếc đích nữ đi chịu khổ, những đứa khác bộ dạng đều bìnhthường. Hứa đại nhân muốn cùng ông kết việc hôn nhân này, chủ yếu cũng là vìthứ nữ xinh đẹp cùng đồ cưới nhiều của nhà ông mà thôi, không nói đến đồ cưới,nhưng thứ nữ cũng là nữ nhi của mình a! Vẫn chỉ có thể chịu đau gả ra ngoài, aibảo bọn họ chỉ là thương nhân bình thường không thể trêu vào nhà quan?

Khiến ông kinh ngạc là, khôngngờ hàng năm quà cáp không thiếu, đầy đủ đúng lễ. Nữ nhi yếu đuối kia của ông,không ngờ lại có biện pháp ở hậu trạch trong hổ ngoài sói sinh được một đứa contrai khỏe mạnh. Hỏi thăm, mới biết thì ra là đích nữ con vợ trước lưu lại, nhỏhơn nữ nhi của ông mấy tuổi giúp đỡ đứng vững gót chân.

Cô gái này không đơn giản.Đáng tiếc có một người cha như vậy, năm lại năm làm lỡ mất tuổi xuân tươi đẹp.

Kết quả ông trời vẫn có mắt,cho cô gái thiện tâm như vậy một hôn sự tốt -- tuy rằng thanh danh có chútkhông dễ nghe. Đằng nào so với bị kéo đến thành bà lão vẫn tốt hơn đúng không?Dân chúng cảm thấy Phùng tri huyện lang này không tệ. Có chút lời đồn nhàmchán, nhưng người ta không gạt nam chiếm nữ, xử sự khiêm tốn làm việc lặng lẽ,cũng không quấy nhiễu dân lành.

So với hầu bá thân thích củathái hậu, Phùng tri huyện lang cận thần của hoàng đế này thật sự là rất hòa áidễ gần.

Cho nên nữ nhi cầu đến ông,nói kế nữ có chuyện khó xử, muốn tìm mấy phòng hạ nhân, ông không nói hai lờiliền đem mấy phòng người bản thân tốn công bồi dưỡng đưa ra, coi như tặng lễ.

Kết quả cô gái này chẳngnhững sai người đến thanh toán tiền mua người, còn viết phong thư phi thườngkính cẩn, tự xưng ngoại tôn nữ (cháungoại gái),tương lai còn cần dựa vào ngoại tổ phụ vân vân.

Khó được nữ nhi nhà quan lạithẳng thắn có hiệp khí như vậy, mọi thứ công bằng chính đạo, không hề lợi dụngông chút nào, còn nghiêm cẩn viết giao kèo, mọi thứ chiếu theo quy củ. Giúpnàng một chút việc nhỏ, nàng có thể bánh ít đi, bánh quy lại dắt dây đến Triệucông công... Phải biết rằng Triệu công công loại người chân chính ở bên cạnhhoàng thượng này, không phải dùng tiền có thể đánh động, không phải hoàng thânquốc thích là không chạm vào được đâu!

Ông buôn bán cả đời, lưngchưa bao giờ thẳng đến thế. Ngoại tôn nữ ông không dám bấu víu này chỉ viết mộtphong thư uyển chuyển ám chỉ đừng ăn hối lộ trái pháp luật, bôi đen ngoại tôntế, liền không cầu gì khác, còn cảm tạ ông tặng mấy phòng người thành thật vìchủ, tặng cho ông cùng lão thê mỗi người một đôi hài tự tay làm.

Ở kinh thành, theo phong tụclàm hài cho trưởng bối là tâm ý của tiểu bối,["hài" (xié) đọc lên giống như"tạ" (xie), có ý tạ thân ân (ân của người thân)]. Tương đương là chính thứcnhận cửa thân thích này.

Ông thụ sủng nhược kinh (được đối tốt mà lo sợ), lão thê mang vào liền luônmiệng khen. Mặc kệ có tự tay làm hay không, ít nhất có để tâm hỏi thăm cỡ châncủa bọn họ -- ước chừng là hỏi thăm từ nữ nhi – phần tâm ý này liền rất hiếmcó.

Còn đang suy nghĩ có nên sớmmột chút đưa một số tiền qua, không chờ đến cuối năm – hơn vài phần cũng khôngcó gì. Gia nhân đến đưa thư tặng lễ, có nói cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ kiakhá khó khăn, người của Phùng gia cực kì keo kiệt hà khắc, lương bổng đưa hếtcho trong nhà, tiền tiêu vặt không thấy một phần, đối với bên ngoài vừa khôngvươn tay(ănhối lộ) cũngkhông thu lễ. Chỉ trông vào lộc điền ít ỏi sống qua ngày, cô nương cần kiệm loviệc trong nhà, lại hậu đãi hạ nhân, bản thân ngay cả cây trâm vàng cũng chưatừng mang. Cùng cô gia cảm tình rất tốt, châm tuyến không rời tay.

Nghe được lão thê hốc mắt đềuđỏ, ông cũng hiểu được cái gì gọi là không đành lòng. Nhưng cùng tham quan ôlại giao tế rất dễ, còn đưa tiền như thế nào cho thân thích nhà quan quá mứcthanh liêm như vậy ngược lại rất khó. Người trẻ tuổi da mặt mỏng, phải giúp đỡthế nào không tổn thương mặt mũi...

Quan hệ kế ngoại tổ tôn lúngta lúng túng này, thật sự là làm gì cũng khó.

Hiện tại cầm thiệp này, nênlàm thế nào, ông vừa đau đầu lại có vài phần đắc ý, tâm tình thật sự là cực kìphức tạp.

Ngày hôm sau, ăn điểm tâmxong khoảng một canh giờ, ngoại tôn tế cùng ngoại tôn nữ đến nhà thăm hỏi.

Sớm nghe nói Phùng tri huyệnlang bộ dạng tốt, không nghĩ tới lại tốt như vậy... Chỉ là mặt lạnh nghiêm túcchút, hơi âm trầm. Hứa gia đích nữ ngược lại vẻ mặt kiều nhỏ trẻ con, một bộ ônnhu hòa khí, tiến lên liền hành lễ, miệng gọi ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, tháiđộ kính cẩn.

Chu lão gia nhanh chóng chobọn họ đứng dậy, trong lòng thoải mái rất nhiều. Hai đứa nhỏ này tự xóa đi từ"kế", biểu thị quan hệ càng sâu thêm một tầng, trên mặt cũng thảlỏng, nụ cười hòa ái lên. Chu phu nhân thân thiết hơn kéo tay Chỉ Hạnh đến tỉmỉ xem... tay này thật đúng là làm châm tuyến. Nhìn cô gái một thân mộc mạc,nhưng thêu công tinh tế lịch sự tao nhã, cùng một lộ số như đôi hài tặng bà...Thật đúng là quan gia tiểu thư làm hài cho bà.

Đầu tiên là có chút đắc ý,lại có chút ngượng ngùng, nhìn cô gái đồ trang sức chỉ có một cây trâm trân châu,một đôi khuyên tai trân châu, lại cảm thấy đau lòng. Bà đối với thứ nữ tự nhiênkhông có khả năng tốt như thân sinh, nhưng cũng coi như hết cấp bậc lễ nghĩa.Dưỡng ở trước mặt mười mấy năm, cho dù nuôi con mèo cũng có cảm tình, huống chilà người sống. Thứ nữ này di nương mất sớm, bà cũng thương tiếc hơn thứ nữ khácmột chút. Lúc trước hôn sự kia Chu phu nhân còn không nguyện ý đâu, đáng tiếcdân sao lại quan.

Ngoại tôn nữ từ trên trời rơixuống này, lại giúp thứ nữ nhi yếu đuối kia của bà nhiều năm, lại chiếu cố phuquân nhà mình rất nhiều. Rõ ràng là tiểu thư nhà quan, lại lễ phép cung kính,ôn nhu trinh tĩnh như vậy, càng nhìn càng thích, thừa dịp lão gia dẫn ngoại tôntế đến thư phòng nói chuyện, bà cũng lôi kéo ngoại tôn nữ mới ra lò này vào trong,khoe khoang với các con dâu.

Tuy rằng Chỉ Hạnh tự nhận làPhó thị đích truyền bình thường nhất, nhưng chung quy cũng là hậu nhân của Phóthị đem "lễ" cùng "lý" khắc vào xương. Muốn hòa hợp với mấyphụ nhân, thật sự là đơn giản dễ dàng. Hơn nữa lại có khuôn mặt ôn nhuận gạtngười, nói năng thủ lễ lại khôi hài, ngay cả kế cữu nương (vợ của cậu – mợ) lòng có ghen ghét hoặc có ýđịnh châm ngòi, nàng cũng có thể dễ dàng hóa giải, chỉ cảm thấy nàng thân thiếthợp lòng người.

Vốn tưởng rằng bọn họ là tớikể khổ tống tiền, nào biết ngay cả cây trâm cũng không chịu thu. Ép quá, chỉnói Phùng gia quy củ rất nhiều, liền muốn nói lại thôi, chỉ kiên trì khôngnhận.

"Bà ngoại cữu nương yêuthương như vậy, Chỉ Hạnh thật là hổ thẹn. Sớm nên đến bái kiến ông bà ngoạicùng cậu mợ... Chỉ là chưa lấy chồng không thể dễ dàng ra cửa, sau khi xuất giálại..." Nàng bất đắc dĩ cười cười, "Nhưng hiện tại xem như đã phânbếp. Nên mới tới cửa nhận thân... Chỉ mong bà ngoại cữu nương không chê con...Phu quân nói con quá đơn độc, phải tiếp xúc với nhiều người mới tốt.”

Chu phu nhân đã nghe ra mấytầng ý tứ. Phùng gia đích tôn thế gia đại tộc kia, không ngờ lại có tình trạngở riêng phân bếp trong cùng một nhà... Ai để ý đến bọn họ a! Đích tôn kia ngoạitrừ ngoại tôn tế, chỉ có một cử nhân... Thật sự là tự phế cánh tay. Trước kiabắt không cho ra ngoài, hiện tại đã phân bếp, có thể tự do ra ngoài. Ngoại tônnữ nhà quan này, là nguyện ý thân cận tiếp xúc nhiều với bọn họ.

Mà ngoại tôn tế cận thần củahoàng đế này, là đứa thương yêu nương tử. Sợ vợ ở nhà buồn sinh bệnh, mang đithăm người thân.

Thái độ đương nhiên thânthiết rất nhiều, quyết định luôn, mấy ngày nữa sẽ tiễn xuân, Tiền phu nhân củaPhức Xuân Ngân Lâu muốn làm Biệt Xuân Yến (tiệc chia tay mùa xuân), sẽ mang Chỉ Hạnh đi. Nóiđến trang điểm ăn mặc, mấy phụ nhân tinh thần đều hăng hái, mồm năm miệng mười,không nghĩ tới tiểu thư nhà quan giản dị như vậy lại rất có kiến thức, có thểnói đến nơi đến chốn. Thẳng đến khi ngoại tôn tế phải đi, sai người đến thúcgiục vài lần, bà ngoại cữu nương còn luyến tiếc thả người.

Chu phu nhân tự mình kéo nàngra ngoài, cúi đầu nói, "Có hay vừa rồi cữu nương ở đó, cho nên... đừng lo,bà ngoại cho con chút...”

"Bà ngoại, khôngphải." Chỉ Hạnh e lệ cười cười, "... Là ý của phu quân. Đến bái vọngông bà ngoại, phải giản dị đoan nghiêm chút. Quần áo trang sức ra ngoài, concũng có vài món. Không dám làm bà ngoại mất thể diện.”

Chu phu nhân vỗ vỗ tay nàng,hảo cảm lại nhiều thêm vài phần. Đây mới là tiểu thư nhà quan chân chính, biếtlễ giữ phận. Không lấy thân phận đè người, biết giữ thể diện cho người."Bổng lộc đều cho bên kia, các con sống thế nào?" Ngôn ngữ liền mangtheo chút trách cứ cưng chiều.

"Chúng con ít người, cóthể ăn no mặc ấm là được, Chỉ Hạnh không quan trọng chuyện này." Mặt nàngửng đỏ.

Chu phu nhân trong lòng biếtrõ ràng, cũng cười, dắt tay mà ra. Ngoại tôn tế mặt lạnh so với nữ tử còn xinhđẹp hơn kia không ngờ lại đến đón, lại vái chào, nhìn ngoại tôn nữ một cái.

Thành thân không bao lâu, cònrất thân thiết.

Lại không phát hiện Chu lãogia tuy rằng cũng cười, nhưng trong mắt xuất hiện suy nghĩ sâu xa.

Lên xe ngựa, Tam Lang cùngChỉ Hạnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười. TamLang ôm Chỉ Hạnh lên chân, cau mũi, "Mùi hương phấn thật nồng.”

"Còn chê? Ta đã sắp bịhun đến hôn mê." Chỉ Hạnh quay đầu trừng hắn một cái. Thời này con gáithích dùng hương, chẳng những thoa hương phấn mang hương túi còn đốt hươngtrong phòng. Nàng đã nhịn, không ngờ còn dám chê.

Tam Lang cười thầm, đáy lònghơi nhộn nhạo. Nương tử đại khái không biết nàng trừng người như vậy sẽ có loạimị thái kiều diễm đi? May mắn nàng là người thủ lễ... Hoặc nói là rất biết giảvờ. Đời này ước chừng ngoại trừ hắn, ai cũng không được nàng trừng.

"Phải, là lỗi của viphu." Tam Lang vuốt ve ngón tay nàng, giống như lẩm bẩm, "Thật khôngnên kéo nàng xuống nước

"Nói cái gì a? Ta làngười ngoài?" Tam Lang điểm này rất không tốt, quá coi trọng, như vậy rấtdễ bị tổn thương, "Chàng cùng ngoại tổ phụ nói chuyện thế nào?”

"Hẳn là đã rõ. Phàm làviệc làm ăn lớn, đều phải đặt cược. Vị đó còn trẻ... một vị khác cũng đã già. “

Chỉ Hạnh gật gật đầu, dựa vàolòng hắn. Nàng cũng hiểu được, thiên hạ này, cũng không phải chỉ có sĩ phukhông muốn thấy hoàng đế. Hoàng đế đến nay còn không có căn cơ của bản thân, rõràng là không còn cách nào... Tiên hoàng lúc tuổi già rất là táo bạo đa nghi,các hoàng tử mỗi người đều cảm thấy bất an, đến cuối cùng phần lớn đều chết,còn sống cơ hồ là phế nhân, chỉ còn lại lựa chọn duy nhất.

Nếu có lựa chọn khác, vịhoàng đế thái hậu không hài lòng, bách quan không muốn có này đại khái sẽ sụpđổ, nói không chừng ngay cả mạng cũng không đảm bảo. Hoàng đế không có, TamLang đại khái là người đầu tiên bị giết chết.

Nhưng đám sĩ phu cao ngạo,cũng không sẽ đi chú ý đám thương hộ nhỏ bé, tiềm lực vô hạn kia.

Trên thực tế thương gia từnam chí bắc, nơi nào cũng có giao dịch, tin tức linh thông tiện lợi nhất. Sovới quan gia mù mờ chậm chạp, tai tinh mắt sáng hơn, hoàng thượng hiện tại cầnnhất chính là không bị sĩ phu liên kết che mắt, cướp tiên cơ, mới có thể từ từmở rộng hoàng quyền.

Nhưng vì đối nghịch với giaitầng sĩ phu và thái hậu, muốn đem thương gia trói chặt trên xe ngựa hoàng đế,cũng phải trả giá chút gì đó.

Hoàng thượng thật sự có thểcho, không tổn thương căn cơ nhất, chỉ là chức quan suông. Cho dù hắn khôngnhận tiền, sĩ phu vẫn sẽ cứng rắn vu tội hắn là hôn quân, mua bán quan tước.Sau đó chỉ có thể cầu nguyện đừng có thiên tai nhân họa, bằng không sẽ bị viếtcàng khó nghe.

Nàng cùng Tam Lang chính làloạn thần tặc tử xỏ chỉ luồn kim này. Tam Lang mở đầu, nàng tiếp sức xâu chuỗithế lực thương gia, giúp hoàng đế có được căn cơ để có thể chống lại bọn sĩphu.

Không nói cũng biết, nàng sẽbị bôi đen rất nhiều. Cái gì hại nước hại dân, nữ nhân tham gia vào chính sự...Sau đó thuận tay bôi xấu dâm loạn cung đình linh tinh...

Đây là một cuộc mua bán xáchđầu theo. Nhưng đã không có đường lui.

"Hai cái quan tài rất côđơn." Tam Lang chậm rãi mở miệng, "Ta nghĩ là, nên đốt sạch cả hai.Trong nàng có ta, trong ta có nàng." Hắn có chút xin lỗi ôm chặt Chỉ Hạnh,"Là ta nhẫn tâm, cứng rắn muốn kéo nàng theo. Nhưng nếu không có ta...hoàng gia tha cho nàng, Phùng gia cũng sẽ không tha nàng... Trừ phi nàng đápứng ta nhất định sẽ trốn.”

Chỉ Hạnh lắc lắc đầu,"Việc này có gì nhẫn tâm hay không nhẫn tâm, vốn nên như vậy. ‘trốn’ lờinói mất nhuệ khí thế này, không cần nhắc nữa. Ai không thể trốn? Chàng khôngthể? Ta không thể? Vị đó không thể? Nhưng vì sao không trốn? Chính là khí khái,là nghĩ đến gia tộc. Dù ta là nữ tử, cũng phải chết đứng. Ta không thể khiếnmẫu thân đã mất phải hổ thẹn

Càng không thể để khí kháicác đời Phó thị đích truyền bị sụp đổ.

Tam Lang im lặng không nóigì, chỉ ôm nàng chặt thêm.

Hai người về nhà cảm xúc cũngkhông quá tốt, tương lai mập mờ chưa rõ. Đi tới một bước không biết là hi vọng,hay là vực sâu vô tận.

Nhưng Chỉ Hạnh bản tínhthoáng đạt ngẩng đầu, đây kỳ thật là điểm khác nhau lớn nhất giữa nàng cùng Phóthị đích truyền các đời.

Phó thị đích truyền hơn haitrăm năm, nhưng hơn phân nửa là hồng nhan bạc mệnh. Theo lý thuyết người cókinh thế tuyệt diễm hiểu biết nhiều rộng, lại có cơ trí thông thấu, không nênnhư thế. Nhưng cái gọi là tuệ cực tất thương (quá trí tuệ sẽ dễ bị tổn thương),rõ ràng biết bên ngoài có thế giới rộng lớn, lại phải vây trong nhà giam việnsâu nhỏ hẹp như vậy, nhàm chán tranh nhau góc nhỏ trong nội trạch, ngược lạibuồn bực mà chết.

Thực ứng với câu "Quáthông minh tính hết mọi chuyện, ngược lại quên tính tánh mạng của mình.”

Chỉ Hạnh tính cách lại rấtthoáng đạt, làm việc luôn nghĩ về hướng tốt, cứng rắn muốn từ trong chỗ chếttìm ra đường sống.

"Kỳ thật ta tin tưởngvận khí của ta." Nàng lạc quan nói với Tam Lang, "Lúc trước ai cũngtranh nhau nói với ta cửa hôn nhân này không tốt, trên thực tế cũng là tốt đếnmười phần. Xem, ta gặp được. Dù sao cũng không thể tệ hơn, không bằng lớn mậtlàm thử. Nói không chừng chúng ta sẽ có con cháu đầy đàn, tóc trắng xoá còn nắmtay không rời. Cùng nhau nhắm mắt.”

Tam Lang bình tĩnh nhìn nàng,nghĩ đến dáng người kiều nhỏ cầm tấm vải trắng ánh mắt quật cường, nói nàngkhông muốn trầm đường.

Nhẹ nhàng liếm hôn ngón taynàng, Tam Lang giọng nói có chút khàn khàn, "Nàng nói đúng.”