Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 77: Mất đi



Edit: Zịt cac cac cac

Dụ Sân vì muốn đảm bảo rằng Bách Chính không có việc gì, còn đặc biệt nhờ Tang Tang hỏi số điện thoại của Bàng Thư Vinh.

"Làm phiền anh rồi, em muốn hỏi một chút, Bách Chính có cùng đi tham gia thi đấu tuyển chọn với anh không?"

Giọng điệu Bàng Thư Vinh rất thoải mái, cậu ta cười nói: "Đương nhiên rồi, bọn anh chuẩn bị xuất phát đây, Chính ca đang thay quần áo, em có muốn trò chuyện với anh ấy không?"

"Không cần đâu, em cảm ơn anh." Thời gian của bọn họ rất quý báu, Dụ Sân chúc phúc Bàng Thư Vinh xong, lúc này Bàng Thư Vinh mới cười cúp điện thoại.

Cúp điện thoại, nụ cười của Bàng Thư Vinh dần biến mất. Vài ngày trước Chính ca đột nhiên gọi điện thoại tới dặn cậu ta nói như vậy.

Cậu ta không rõ, vì sao Chính ca lại bỏ không tham gia thi đấu tuyển chọn nữa. Có cơ hội gia nhập đội tuyển quốc gia, là chuyện mà rất nhiều người mong ước, cũng là niềm vinh quang cao cả.

Trong năm qua, Bách Chính đã cược cả sinh mệnh để cố gắng, nhưng mà giờ phút này, cậu nói bỏ là bỏ luôn. Giống như rõ ràng là có cơ hội vào Thanh Hoa, nhưng cuối cùng lại bỏ học.

Bàng Thư Vinh vuốt mặt.

Cuối cùng người gánh vác mơ ước của tất cả mọi người, chỉ còn lại một mình cậu ta.

Chuyện năm giác quan của Bách Chính suy nhược, Bách Thiên Khấu đã biết rất nhanh.

Từ Học Dân bên kia không hề cố hết sức giấu diếm ông ấy, trái tim Bách Thiên Khấu co rút, ho ra một búng máu.

Mục Mộng Nghi đang ngủ bên cạnh ông lập tức giật mình tỉnh giấc: "Thiên Khấu, anh vẫn ổn chứ? Chỗ nào không thoải mái, em đi lấy thuốc cho anh."

Thân thể Bách Thiên Khấu không khỏe, mới đầu còn định giấu Nghi phu nhân, nhưng mà giấu tình trạng thân thể với người bên gối là việc khó khăn nhất.

Lúc Mục Mộng Nghi biết bệnh tình của ông, bà đã khóc khản cả cổ một trận, nhưng sau đó bà đã bình tĩnh lại: "Không sao, anh đã chăm sóc bảo vệ em cả đời rồi, bây giờ cũng nên tới phiên em chăm sóc anh."

Bà quá mức bình tĩnh, có lẽ bà đã ấp ủ quyết tâm rời khỏi thế giới này cùng với ông.

Bách Thiên Khấu đau lòng như cắt, nhưng ông không có cách nào với Mục Mộng Nghi.

Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của Mục Mộng Nghi rõ ràng là đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi ngày bà đều vắt óc, hy vọng Bách Thiên Khấu vui vẻ, trạng thái tinh thần của bà cũng ổn định rất nhiều.

Bách Thiên Khấu đột nhiên hỏi bà: "Mộng Nghi, em thật sự hận A Chính đến như vậy sao?"

Mục Mộng Nghi lãnh đạm đáp: "Ừm."

Bách Thiên Khấu cười khổ: "Nói như thế nào đi chăng nữa, nó cũng là cốt nhục mà em mang thai mười tháng sinh ra."

"Con quái vật ấy không phải là con của em!" Giọng nói của bà thoáng cái đã trở nên gay gắt.

Bách Thiên Khấu vội vàng dỗ dành bà: "Được, em nói không phải thì không phải."

Đồng tử Mục Mộng Nghi run run, bà nói: "Xin lỗi anh, em lại không khống chế được cảm xúc rồi."

Làm sao Bách Thiên Khấu có thể cam lòng trách bà được.

Nhiều năm như vậy ông vẫn rất tốt với Bách Chính, một mặt cũng nảy sinh tình cảm với nó. Mặt khác, ông biết mình mắc bệnh ngầm, sợ mình đi rồi, không ai có thể chăm sóc Mục Mộng Nghi, cũng không có ai có thể trở thành nơi gửi gắm tinh thần của Mục Mộng Nghi.

Nếu như Mục Mộng Nghi yêu con của mình, thì bà sẽ chấp nhận sự chăm sóc của Bách Chính, mà sẽ không đi theo Bách Thiên Khấu.

Đời này của bà đủ khổ rồi, Bách Thiên Khấu muốn bà phải sống cho thật tốt.

"Từ Ngạo Thần đã chết được mười chín năm rồi." Bách Thiên Khấu vuốt tóc của vợ, giọng điệu ôn hoà: "Anh ta đã làm ra chuyện không bằng súc sinh, đã không có cách nào truy cứu nữa. Mộng Nghi, em là người bị hại, chẳng lẽ A Chính lại không phải hay sao."

"Anh biết vì sao em lại không thích A Chính. Rõ ràng lòng dạ em rất mềm yếu, nhưng mỗi lần đều thể hiện sự quá khích với nó, bởi vì em vẫn luôn cảm thấy A Chính không thể nào sống được. Trong lúc nó lớn dần sẽ chết yểu, một khi nảy sinh tình cảm với nó, lúc nó chết yểu thì em sẽ không chịu được, rất muốn nó chết đi trước lúc em còn chưa có tình cảm. Thậm chí anh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mà nó kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Một mình nó, cô đơn trưởng thành."

Thân thể Mục Mộng Nghi cứng lại.

Cuối cùng Bách Thiên Khấu thở dài nói: "Mộng Nghi, em có thời gian thì đi thăm nó đi, thị lực và thính lực của nó đang từ từ mất đi."

Mục Mộng Nghi nức nở thành tiếng.

Đủ các loại nghiệp chướng bây giờ, đều là do Từ Ngạo Thần tạo ra.

"Em sẽ không tha thứ cho nó, sẽ không tha thứ cho nó."

*

Lúc Bách Chính chữa bệnh, tâm trạng vẫn rất tốt.

Đầu tháng 5, thính lực của cậu xuất hiện vấn đề. Có đôi khi là bị ù tai dữ dội, như tiếng ồn nổ tung ở bên tai. Có đôi khi thế giới lại rất yên tĩnh, không hề nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Cho dù là tình hình như thế nào, cậu cũng vô cùng bình tĩnh ứng phó. Giống như một người không có vấn đề gì.

Ngay cả Từ Học Dân cũng không biết tình trạng của cậu tệ đến mức nào .

Trạng thái như vậy có thể bức điên một người, nhưng mà Bách Chính lại rảnh rỗi, có đôi khi cậu còn đọc sách.

Trong lòng Từ Học Dân kinh ngạc: "Không phải là cậu không thích đọc sách hay sao?"

"Nhân dịp còn nhìn thấy được thì nhìn thêm mấy câu."

Từ Học Dân lơ đãng nhìn thoáng qua, Bách Thiếu đang đọc .

Từ Học Dân: ...

Ông cạn lời.

Thiếu niên với tâm lý vụng về, học lấy lòng một cô gái. Từ lúc bắt đầu gặp Dụ Sân, cậu mới cảm thấy mình không hiểu cái gì cả.

"Chú Từ, bảo bác sĩ đem cho tôi một cái máy trợ thính. Tôi muốn gọi điện thoại cho Dụ Sân."

Từ Học Dân đi làm theo lời Bách Chính, khi trở về, cậu lại yêu cầu ông: "Chú đứng ngay cạnh tôi đi, lát nữa nếu như tôi không nghe thấy thì chú mở loa rồi viết ra giấy cho tôi."

"Vâng, cậu yên tâm."

Lúc này Bách Chính mới gọi điện thoại cho Dư Xảo.

Giọng nói của cô gái ở đầu dây bên kia ngọt ngào: "Bách Chính, anh thi đấu xong rồi hả?"

"Đúng vậy, hôm nay vừa thi đấu xong, ngày mai sẽ trở lại. Nhưng mà anh không được thông qua, em có chê anh vô dụng không?"

"Không chê." Cô gái vội vàng phủ nhận: "Anh giỏi nhất."

Bách Chính cười rộ lên, hào quang vụn vặt tràn ra trong mắt.

"Anh... là bởi vì tới Liên Thuỷ mới bị thương, mới..."

"Em nói ngốc cái gì đấy, đội tuyển quốc gia rất khó vào, thực lực anh không tốt, chẳng liên quan gì tới việc tới Liên Thuỷ cả."

Giọng điệu của cậu thoải mái, lây sang cả Dụ Sân, cô cũng bắt đầu chia sẻ chuyện ở trường cho cậu—

"Cô Triệu bây giờ rất tốt, mỗi ngày bà ấy sẽ ở ngồi ở trêи bàn giáo viên trong lớp, ngồi ở đó giải đáp vấn đề cho các học sinh..."

Bách Chính nhíu mày.

Giọng nói của cô dần biến mất, Từ Học Dân vội vã thuật lại lời nói của Dụ Sân lên trêи giấy.

Bách Chính tập trung nhìn chằm chằm vào trang giấy.

"Ba mẹ em đều muốn cảm ơn anh thật tốt, bọn họ hỏi anh có thời gian nào rảnh rỗi, mẹ em muốn đích thân nấu cho anh ăn." Bây giờ Bách Chính thật sự trở thành ân nhân của nhà bọn họ rồi.

Bách Chính nhìn hết chữ trêи giấy rồi nói: "Chờ em thi đại học xong, anh sẽ lại đến."

Từ Học Dân nhìn thoáng qua Bách Chính.

Bách Thiếu rất nghiêm túc nhìn những lời nói gì đó của Dụ Dân trêи giấy, sau đó trả lời với giọng dịu dàng.

Những câu yêu thương mà cậu học, không một câu nào được dùng tới.

Nhưng chính sự dịu dàng trong mắt, là lời yêu thương nghe động lòng nhất trêи đời rồi.

Bách Chính hàn huyên với Dụ Sân một lúc.

Cúp điện thoại, trêи mặt cậu vẫn mang theo ý cười nhẹ nhàng như cũ.

"Chú Từ." Giọng nói của thiếu niên to hơn: "Chú có nghe thấy không? Tôi được bọn họ chấp nhận rồi."

"Đúng vậy, cậu vẫn luôn rất tốt, Bách thiếu."

Từ Học Dân rũ mắt, phần mũi có chút chua xót.

Thứ cảm xúc này chưa hề xuất hiện trên người Từ Học Dân đã rất nhiều năm rồi, lúc Từ Ngạo Thần dùng súng kết liễu đời mình, ông mới bi thương thế này.

Bách Chính giành được sự yêu thích của cô gái, từng bước từng bước đến bên cạnh cô như thế thật sự không hề dễ dàng.

Nhưng đến bây giờ Bách Chính còn chưa biết, còn có một số chuyện, đối với cậu mà nói, chính là sự thật vô cùng tàn nhẫn.

Thân thể Bách Thiên Khấu ngày càng kém đi, người trong gia tộc bắt đầu rục rịch.

Trêи Bách Thiên Khấu không có anh em, dưới lại không có con ruột, nhưng trong tay lại có quyền lợi cổ phần.

Nghi phu nhân là người thừa kế đầu tiên của ông, tất cả mọi người biết tình cảm của bọn họ rất sâu đậm. Một khi Bách Thiên Khấu ra đi, người phụ nữ gầy yếu kia có thể sẽ không chống được bao lâu.

Bách Chính đã bị nhà họ Bách đuổi ra, như vậy thì chỗ dựa duy nhất của Nghi phu nhân sẽ là Mục Nguyên.

Mấy ngày này, buổi sáng lúc Mục Nguyên thức dậy, liên tục có người đến thăm hỏi nhà cậu.

Buồn cười nhất là, có người còn cố ý dẫn con gái của mình đến.

Mục Nguyên đẹp trai, phẩm hạnh lại không thể chê, nếu ai hợp mắt cậu thì cũng có hy vọng với gia sản lớn như kia của nhà họ Bách rồi.

Trong lòng Mục Nguyên hơi tức giận.

"Mợ tư không cần đến nữa đâu, gần đây cháu đang bận ôn thi đại học."

Cậu vừa lạnh nhạt vừa tức giận, cuối cùng cũng ép được luồng gió không chính đáng này lui một chút.

Sau khi Bách Thiên Khấu biết, ông lắc đầu cười.

"Trái tim thằng bé này vẫn quá mềm yếu, nếu như là A Chính, có thể sẽ ném người ra đấy." Không chỉ như thế, cậu còn dạy cho bọn họ một bài học thật nhớ đời, sau này ai nghe thấy tên của cậu cũng đều rùng mình.

Trước sau gì ông cũng vừa ý Bách Chính làm người thừa kế, nhưng mà bên trong còn quá nhiều yếu tố, còn phải chờ bàn bạc.

Nhà họ Bách rối loạn, đã rất lâu rồi không có ai chú ý tới Bách Thanh Hòa.

Đợi đến khi Mục Mộng Nghi nhớ tới Bách Thanh Hòa, bà vội vàng đi tới thăm cô bé.

Vốn cho rằng không ai quan tâm đến cô bé, hẳn là toàn thân Bách Thanh Hòa sẽ rất bẩn, bảo mẫu vẫn âm thầm ức hϊế͙p͙ cô bé như trước.

Không ngờ cô gái nhỏ tết tóc hai chùm, khuôn mặt hồng phấn nhỏ nhắn bĩu môi, nhìn vừa sạch sẽ lại vừa xinh xắn.

Cả người giống như sống ở trong chốn thiên đường.

Bách Thanh Hòa đã tám tuổi rồi, nhưng chỉ số thông minh của cô bé chỉ dừng lại ở thời thơ ấu.

Cô bé vô cùng thân thiết ôm lấy Mục Mộng Nghi: "Dì dì."

"Thanh Hòa, cho dì ôm cái nào. Ôi, lớn hơn rồi này."

Cô gái nhỏ cười khanh khách.

"Xin lỗi con, gần đây dì không thể nào đến thăm con được, hôm nay dì dẫn con ra ngoài chơi có được không?"

Bách Thanh Hòa nghe hiểu từ "Chơi" này, cô bé vỗ tay: "Được ạ, tìm anh trai chơi!"

Tất cả mọi người đều biến sắc, sợ hãi cúi đầu.

Ai cũng biết, Nghi phu nhân rất ghét Thanh Hòa ỷ lại vào Bách Chính.

Sắc mặt Mục Mộng Nghi quả thật rất khó coi trong chốc lát, Bách Thanh Hòa lại không nhìn hiểu, cô bé la hét ầm ĩ muốn đi tìm anh trai.

"Dì dẫn con đi tìm anh Mục Nguyên nhé."

Cái miệng nhỏ của Bách Thanh Hòa ủ rũ: "Muốn anh Bách Chính."

Bảo mẫu bên cạnh vội vàng nói: "Nghi phu nhân, Thanh Hòa tiểu thư không hiểu chuyện, tôi sẽ..."

"Không cần." Mục Mộng Nghi ôm chặt Bách Thanh Hòa: "Tôi dẫn cô bé đi."

Ai cũng không ngờ Nghi phu nhân lại quyết định như vậy.

Mục Mộng Nghi hít một hơi thật sâu, mang Bách Thanh Hòa ra ngoài.

Bách Chính ở trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Từ.

Nghi phu nhân ôm Bách Thanh Hòa đi vào, toàn thân bà ta căng cứng, mảy may không giống như đi gặp con ruột của mình, mà là đi gặp một kẻ thù đã lâu không gặp.

Từ Học Dân trông thấy bà ta, ông nhíu mày, nhưng vẫn cung kính khom lưng như cũ.

Lúc này Bách Chính không nhìn thấy.

Cậu bắt chéo chân, dựa trêи ghế sofa, không tập trung mà nhai kẹo cao su, chờ sự tối tăm ngắn ngủi ở trước mắt qua đi.

"Anh!" Giọng nói ngọt ngào, vui vẻ vang lên.

Bách Chính bất ngờ, cậu nhíu mày: "Bách Thanh Hòa?"

Cậu không nhìn thấy Nghi phu nhân, cậu nở nụ cười: "Con ngốc này sao mà lại chạy loạn nữa rồi?"

Bách Thanh Hòa muốn đi tới bên cạnh cậu, nhưng lại bị Nghi phu nhân ôm chặt muốn chết.

"Đôi mắt của mày, thật sự không nhìn thấy nữa rồi?"

Nghe thấy giọng của Mục Mộng Nghi, ý cười nơi khóe miệng Bách Chính đột nhiên tản đi, giọng nói của cậu lạnh như băng: "Bà tới đây làm gì."

Mục Mộng Nghi há miệng thở dốc.

Bà ta phát hiện mình không nói được bất cứ cái gì cả, bà ta đến thăm cậu sao?

Không, nhiều năm như vậy, bà ta đã không biết làm một người mẹ bình thường, hòa thuận với con của mình như thế nào từ lâu rồi .

Cách mà bọn họ tiếp xúc với nhau, đã sớm không còn cách cứu vãn.

Trong lúc bà ta do dự, Bách Thanh Hoà đã vùng ra khỏi cái ôm của bà, chạy tới bên cạnh Bách Chính.

"Anh trai, anh sao vậy ạ?"

Bách Chính bực dọc, cậu phất phất tay: "Chú Từ, lại kéo con ngốc này đi đi."

"Không đi, Thanh Hoà không đi!" Bách Thanh Hoà ôm cánh tay Bách Chính, không cho người khác kéo mình ra.

Cô bé không dễ gì mới có thể đi tìm anh trai chơi, rõ ràng là anh trai rất thương mình.

Cảnh tượng này kϊƈɦ thích đến Nghi phu nhân, không biết là bà ta đã nghĩ đến điều gì đó: "Thanh Hoà, về đây, đừng tới gần nó."

Bà ta đi kéo Bách Thanh Hoà, không khống chế được sức lực, móng tay gần như găm vào trong thịt của cô bé.

Bách Thanh Hoà oa oa khóc lớn.

Bách Chính nhíu mày, cậu vốn là người có tính tình rất nóng nảy.

"Mục Mộng Nghi, muốn nổi điên thì quay về nhà họ Bách của mấy người đi."

Sắc mặt Bách Chính lạnh lùng cương quyết, tầm nhìn dần được khôi phục.

Mặt mày thiếu niên lạnh lẽo tàn bạo, dần dần giống như khuôn mặt của một người khác. Nghi phu nhân hét lên một tiếng: "Tôi giết anh... Tôi sẽ không tha thứ cho anh..."

"Làm cái gì?" Bách Chính đứng lên.

Từ Học Dân vội vàng chạy tới: "Nghi phu nhân phát bệnh rồi."

Bách Thanh Hòa cũng bị dọa đến ngây người, cô bé cũng không khóc nữa. Bách Chính túm em gái ra phía sau, một tay ngăn cản Mục Mộng Nghi nhào đến: "Tiếp tục nổi điên nữa thì đừng trách tôi không khách khí."

Sự chênh lệch giữa sức mạnh của đàn ông và phụ nữ, vào giờ phút này đã lộ ra hoàn toàn.

Nghi phu nhân giống như là nhìn thấy được thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, bà ta lắc đầu, đôi đồng tử rời rạc, hận ý gần như tràn ra hốc mắt, cuối cùng lại rơi nước mắt vì sợ hãi.

Bà ta lui về phía sau: "Anh đừng tới đây..."

Từ Học Dân hiếm thấy có hơi hoảng, Nghi phu nhân rõ ràng đã coi Bách thiếu là Từ Ngạo Thần rồi.

Ông ấy tiến lên an ủi: "Nghi phu nhân..."

Mục Mộng Nghi nhìn thấy Từ Học Dân, bà ta càng thêm sợ hãi.

Bà ngồi xổm trêи mặt đất, không ngừng run rẩy.

Bách Chính híp mắt, cậu nhìn thoáng qua Từ Học Dân: "Bảo người dẫn bà ta đi đi."

Từ Học Dân không có cách nào, ông đi báo cho Bách Thiên Khấu.

Bách Thiên Khấu nhanh chóng đi đến, dẫn Nghi phu nhân đang run rẩy đi. Trong mắt Bách Thanh Hòa ngấn lệ, lúc này ngoan ngoãn đi theo phía sau Bách Thiên Khấu.

"Dì không sợ, Thanh Hòa bảo vệ dì."

Tất cả bọn họ rời đi.

"Chú Từ, bà ta xem tôi là người kia à?"

Từ Học Dân trầm mặc.

Bách Chính trào phúng nhếch môi: "Vẫn là lần đầu tiên tôi thấy người phụ nữ đó sợ thành như thế đấy."

Cho nên, Từ Ngạo Thần rốt cuộc đã làm cái gì với bà ta vậy?

Bách Chính biết Từ Học Dân sẽ không nói, chủ nhân trước đã từng ra mệnh lệnh, thì coi như đó là thanh đao vắt ngang trêи cổ Từ Học Dân, Từ Học Dân vẫn sẽ không nói.

Bách Chính nhắm mắt lại, cậu sẽ không truy hỏi, tâm trạng có hơi tồi tệ.

Qua vài ngày, Bách Thiên Khấu lại chủ động hẹn Bách Chính ra ngoài tâm sự.

Bách Chính đeo một cái máy trợ thính, phất phất tay: "Đừng đi theo tôi, ông đây không phải là người tàn tật."

Cậu đi ra ngoài một mình.

Từ Học Dân lo lắng cho sự an toàn của cậu, nhưng ông không dám không tuân theo mệnh lệnh của cậu, chỉ có thể bảo người đứng xa xa trông cậu.

Bách Thiên Khấu chờ cậu ở trong một quán cà phê.

"Lần này chủ yếu là ba muốn nói chuyện về chuyện của mẹ con."

Mặt Bách Chính không chút biểu cảm: "Tôi không có người mẹ mà thời thời khắc khắc đều muốn giết tôi."

"A Chính, con cũng biết, chỉ là bà ấy không khống chế được cảm xúc mà thôi, còn nhận sai người nữa." Giữa ấn đường của ông hiện lên chút lo âu, ông xoa xoa ấn đường: "Con cũng biết tình trạng thân thể của ba, nếu như ba đi rồi, thật sự sẽ không có ai chăm sóc cho bà ấy cả. Lòng dạ đứa trẻ Mục Nguyên kia mềm yếu, những lão già bảo thủ của nhà họ Bách kia lại giống như lang như hổ, một người dễ mềm lòng thì có thể sẽ chôn vùi tất cả sản nghiệp."

"Cho nên Bách tổng cảm thấy tôi có lòng dạ độc ác?" Bách Chính khẽ chế nhạo.

"Con biết không phải là ba có ý đó mà, chỉ là ba tin vào năng lực của con, có thể bảo vệ thứ mà tổ tông để lại."

"Đáng tiếc." Giọng nói của thiếu niên lạnh như băng, cậu nhấp một hớp trả: "Tôi không phải là người nhà họ Bách. Cũng may là ông xem trọng tôi, tôi cũng sắp trở thành một tên tàn tật rồi."

Vẻ mặt Bách Thiên Khấu bi thương hơn: "Con tha thứ cho Mộng Nghi đi, bà ấy vốn cũng không hề sai gì."

"Buồn cười, tôi cũng không bảo bà ta sinh tôi ra. Không thích thì có thể không sinh mà, cho dù đã trải qua chuyện gì không tốt, ngay từ đầu bà ta cũng không phải là không có quyền lựa chọn."

"Bà ấy thật sự không có quyền lựa chọn." Bách Thiên Khấu rũ mắt: "Con đã chuẩn bị tốt để nghe tất cả mọi chuyện chưa?"

Bách Chính nhíu mày.

"Lịch sử nhà họ Từ lâu đời, tài phú bắt đầu tích lũy từ thời dân quốc, bốn mươi năm trước, mới là đỉnh cao của nhà họ Từ. Hai người con của nhà họ Từ, anh trai tên là Từ Ngạo Thần, em gái vừa sinh ra thì bị người ta bắt cóc đi. Ý định ban đầu là vơ vét tài sản, nhưng sau này lại làm thất lạc đứa trẻ. Bé gái ấy được người của một nhà bình thường họ Mục nhận nuôi, đặt tên là Mục Mộng Nghi."

Bách Chính bỗng nhiên nhướng mắt lên.

Bách Thiên Khấu xé rách miệng vết thương: "Lúc ba gặp Mộng Nghi, bà ấy mới 18 tuổi, ngây thơ đáng yêu, lương thiện thích cười. Giống như là cô gái mà con yêu ấy. Năm ấy Từ Ngạo Thần mới tìm bà ấy về, bà ấy vẫn không quen làm thiên kim đại tiểu thư, không thích mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, ba là vị hôn phu được "Liên hôn" với bà ấy, trong lòng quý mến bà ấy, thường xuyên dẫn bà ấy ra ngoài chơi."

"Sau này có một ngày, bà ấy sợ hãi nói, muốn mau chóng kết hôn với ba. Trong lòng ba chỉ biết vui vẻ, lúc ấy đã 20 tuổi rồi, có thể kết hôn. Ngày đó ba đồng ý với bà ấy, lén đi đăng ký kết hôn với bà ấy. Đêm trước ngày cưới, ba lại không tìm thấy bà ấy đâu."

"Nhà họ Từ và tất cả mọi người ở nhà họ Bách cũng rất lo lắng, biểu hiện của Từ Ngạo Thần lại vô cùng lạnh nhạt, lúc ấy ba nghĩ rằng do anh ta không có tình cảm gì với cô em gái mà anh ta đã tìm về này. Ai cũng chưa từng nghi ngờ Từ Ngạo Thần sẽ có ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu với em gái của mình."

"Lúc ba gặp lại Mộng Nghi thì đã là một năm sau rồi. Bà ấy mang thai, tinh thần rã rời."

Bách Thiên Khấu nhắm mắt lại: "Qua nhiều năm như vậy rồi, ba vẫn còn nhớ như in cảnh tượng kia. Từ Ngạo Thần cầm tay bà ấy, nói cho dù có chết cũng sẽ không tha cho bà ấy. Sau khi Mộng Nghi mang thai, bà ấy từng nghĩ tới việc phá thai, Từ Ngạo Thần cũng không muốn để bà ấy sinh con, tất cả chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng mà bất kể thân thể hay tinh thần của bà ấy đều không cho phép bà ấy phá thai. Do bà ấy sắp không xong rồi nên Từ Ngạo Thần mới thả bà ấy về bên cạnh ba."

"Bọn ba đều muốn để bà ấy sống tiếp. Từ Ngạo Thần yêu bà ấy, ba cũng yêu. Sau khi con được sinh ra, Mộng Nghi đã từng tự sát, nhưng Từ Ngạo Thần lại cứu sống bà ấy. Từ Ngạo Thần biết, nếu như anh ta còn sống một ngày thì tình trạng của Mộng Nghi mãi mãi sẽ không khá lên được. Vì thế anh ta đã dùng súng tự sát."

Bách Chính nắm chặt quả đấm.

Có một khoảnh khắc, cậu thà rằng mình không đến đây, hoặc là tại sao ban nãy thính giác lại không biến mất? Để cậu nghe rõ tất cả những chuyện này.

Thảo nào, tất cả mọi người đều gọi Mục Mộng Nghi là Nghi phu nhân, mà không phải là Bách phu nhân. Bản thân bà ta không phải là một đứa trẻ sinh ra ở trong một gia đình nghèo khổ, mà là con cháu của nhà họ Từ, thân phận có thể so với Bách Thiên Khấu.

Giọng nói của Bách Thiên Khấu run run: "Bây giờ con nên hiểu vì sao mà Mộng Nghi lại hận như thế. Cho dù người làm tổn thương bà ấy là một người xa lạ, bà ấy cũng sẽ mềm lòng mà nuôi con lớn. Nhưng mà người kia là... Là anh trai của bà ấy."

Bà ấy tín nhiệm, ỷ lại, thân thiết, cuối cùng lại bị chính anh trai của mình giam cầm cưỡng hϊế͙p͙.

Từ lúc Bách Chính sinh ra thì đã không được thừa nhận.

Từ nhỏ năm giác quan của cậu đã yếu, đánh nhau không sợ đau, không chịu khuất phục. Cậu vốn...

Là sự tồn tại dơ bẩn hơn cả đám bại hoại. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ chết yểu, không ngờ cậu còn ngoan cường hơn so với cỏ dại, cứ vậy mà lại trưởng thành.

"Đừng nói nữa!" Bách Chính đột nhiên đứng lên.

Chiếc cốc trêи bàn bị rơi vỡ, cậu bước ra khỏi quán cà phê.

Bách Chính giống như một người sắp chết, cậu thở hổn hển dồn dập.

Đủ loại cảnh tượng trong quá khứ hiện lên ở trong đầu cậu, gác xép u tối đã giam giữ cậu, cậu rất khó ngửi ra bất cứ mùi gì, máu sẽ chảy điên cuồng trong người một khi cậu nổi giận...

Cái thân thể dơ bẩn này, từ từ sẽ không nhìn thấy, không nghe được nữa.

Cậu vốn cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng mà giờ phút này cậu biết, sẽ không bao giờ ổn.

Rốt cuộc Bách Chính không nhịn được, viền mắt cậu đỏ lên.

Đáng lẽ cậu không nên và cũng không thể yêu bất cứ người nào. Ai lại chấp nhận một sự tồn tại dơ bẩn như vậy? Không ai có thể dự đoán trước được cái thân thể này, sau này rốt cuộc có thể bị bệnh tâm thần hay không.

Hóa ra mất đi cái gì cũng không có gì đáng sợ, vào khoảnh khắc trái tim thật sự như tro tàn, cậu biết rõ, cậu sẽ không bao giờ xứng với Sân Sân.