Thám Tử Bóng Đêm

Chương 29: Cuộc chia tay của những người bạn (1)



Xin chào các bạn! Lại là mình đây! Tập truyện này có tên là “Mối quan hệ”, tập trung vào mối quan hệ giữa Thomas và Ma cà rồng (thi thoảng có thêm Maggie xuất hiện nữa). Bối cảnh câu chuyện là khoảng nửa năm sau các sự kiện tại nhà Redson, lúc này, Thomas đang làm trợ lý cho Ma cà rồng, Ma cà rồng đang nghỉ việc (không đi tống tiền nữa), Maggie thì đang buồn chán vì không thấy Ma cà rồng đâu. Tập truyện không đề cập nhiều lắm đến các thám tử bóng đêm nhưng cũng là một tập quan trọng, các bạn đừng bỏ sót vụ án nào nhé!

Lưu ý: là từ vụ án trước đến vụ án này đã trải qua một đợt timeskip tầm nửa năm, đã có một số thay đổi, thế nên là những câu hỏi kiểu như "Tại sao Thomas và Ma cà rồng lại làm bạn với nhau?" hay "Tại sao thi thoảng Thomas lại đến gặp Ma cà rồng để hỏi về các vụ án?" rồi "Tại sao Ma cà rồng lại gợi ý cho Thomas phá án?",... các bạn cứ từ từ rồi sau này sẽ được giải đáp nhé!

______________________________________________________________________

Mùa đông, trời giá rét, bên ngoài tuyết rơi đầy đường. Trong một căn nhà nhỏ bé của thành phố Doom vẫn vang lên những tiếng reo hò, tiếng những cốc bia chạm vào nhau. Thomas uống liền một hơi hết sạch. Anh không thích uống bia nhưng phải công nhận uống bia vào thời tiết như thế này cho một cảm giác khác hẳn. Anh đặt cốc bia xuống và nghe mọi người nói chuyện.

- Mấy ông biết cái gì chưa? Thầy bị ốm liệt giường rồi đấy! – Will Murphy lên tiếng.

- Thật không vậy! Tôi còn đang định mang mấy vụ án hỏi ý kiến thầy. – Jack Morrison nói theo.

- Dẹp đi ông! Tốt nhất là tự mình giải quyết. – Jaco Brack vừa ăn mấy viên lạc vừa mở miệng nói.

- Nói đến vụ án, dạo này mọi người làm ăn thế nào rồi! – Erik Dengo uống thêm một ngụm bia rồi nói.

- Tôi nghe nói Giant dạo này làm ăn phát đạt lắm đúng không? – Jaco nói thêm vào.

Giant Foster xua tay:

- Cũng là công việc thôi, không nên nhắc tới!

Cuối cùng, trước những lời khen của bạn bè Giant Foster không còn cách nào khác giơ cốc bia lên hô lớn:

- 1... 2... 3... Dzzôôz!!

Những cốc bia lại cụm vào nhau. Cuộc nói chuyện lại bắt đầu rôm rả. Mọi người kể về chuyện đời, chuyện nghề của mấy năm ra trường. Có những người đã làm luật sư nổi tiếng, có người thì đã cưới vợ và mở văn phòng riêng. Cuối cùng, câu chuyện dừng đến người Thomas. Anh kể rằng cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ thụ lý mấy vụ án dân sự bình thường kiếm miếng cơm qua ngày thôi. Kỳ thực không phải vậy. Những vụ án mà anh trải qua có lẽ đủ để viết thành một quyển sách dày mà anh chắc chắn khi kể ra thì sẽ khiến cho bạn bè anh không thể tin được. Nhưng anh không muốn kể, đột nhiên anh không muốn kể bất kỳ thứ gì hết. Anh nghĩ có những thứ chỉ nên giữ kín mà không nên nói ra.

Khi câu chuyện đã nhạt dần, Jack Morrison nói:

- Mọi người có biết thám tử bóng đêm Ma cà rồng là ai không?

- Biết! – Will Murphy trả lời – Đó là người đã gây ra vụ án ở nhà Redson đúng không?

- Nhưng tại sao cậu lại nhắc đến hắn? – Jaco hỏi.

- Vì một vụ kiện thôi! – Jack trả lời – Một thân chủ của tôi có dính dáng đến hắn. Hắn đã tống tiền thân chủ tôi nhưng ông ta không đưa nên hắn gửi toàn bộ bằng chứng đến sở cảnh sát.

- Nhưng mà này! – Giant Foster nói – Bằng chứng do một tên tội phạm gửi tới thì có đáng tin không?

Jack Morrison nói:

- Hình như các bằng chứng đều được kiểm tra theo đúng bộ luật “Thám tử bóng đêm” thì phải?

- Nhưng này! – Erik nói – Ma cà rồng có được tính là một thám tử bóng đêm không nhỉ?

Jack trả lời:

- Thì hắn vẫn giúp cảnh sát phá án mà, chỉ có điều động cơ của hắn hơi “khốn nạn” một chút thôi.

Thomas thầm nghĩ: “Ma cà rồng có suy luận sai bao giờ. Lần này, chắc Jack sẽ thua kiện rồi!”

Đang suy nghĩ bỗng Erik hỏi Thomas:

- Thomas! Cậu có biết gì về hắn ta không?

- Ờ... Không... – Thomas hơi chột dạ nhưng anh ta không biểu hiện gì trên mặt – Mà sao lại hỏi tôi?

- Không phải cậu làm việc ở thành phố Gothic sao? Tôi nghe nói Ma cà rồng thường hoạt động ở thành phố Gothic.

- Không hề... – Thomas nói - Ờ... thì tôi cũng biết đại khái như mọi người vậy thôi.

Anh lại nói dối. Anh biết rất rõ Ma cà rồng là đằng khác. Không! Chính xác thì anh không biết rõ hắn nhưng anh biết nhiều hơn những gì mà mọi người vẫn kể. Nhưng anh không thể nói được. Ma cà rồng chính là một trong những thứ mà anh không nên nói ra. Ít nhất là vào lúc này anh không muốn nói về hắn.

Ăn uống xong xuôi, ai nấy về phòng ngủ. Đã lâu lắm rồi Thomas không gặp lại bạn bè như thế này. Anh đặt mình xuống giường một cách mệt mỏi. Đêm. Anh gác tay lên trán không ngủ được. Hôm nay, anh đã giấu mọi người rất nhiều chuyện. Không phải anh muốn giấu họ, chỉ là anh chợt nhận ra mình không thể chia sẻ những chuyện này với ai được thôi. Mấy năm qua đã có quá nhiều sự thay đổi. Anh có thể thấy điều đó ở bạn bè của anh. Có rất nhiều người đã thay đổi. Anh cũng vậy.

Gần đến sáng, Thomas bị đánh thức bởi một tiếng đập cửa dữ dội. Anh mở cửa ra, đó là Jaco Brack.

- Có chuyện gì vậy? – Thomas nói, mắt vẫn còn chưa tỉnh lắm.

- Mau xuống dưới tầng 3 đi! Giant chết rồi! – Jaco hớt hải nói.

- Huh!!!

Thomas như bừng tỉnh. Anh cùng Jaco xuống dưới tầng 3. Trước cửa phòng, mọi người đang tụ tập đầy đủ, Will cầm một trùm chìa khóa thò tay vào chiếc lỗ trên cánh cửa để mở nhưng không được. Cậu ta rối trí:

- Là chìa khóa nào đây?

Jack đứng bên cạnh đó, cậu ta nóng ruột giật lấy trùm chìa khóa từ tay Will:

- Đưa đây cho tôi!

Jack thò tay vào lỗ. Thomas vừa đến kịp thì cánh cửa mở ra.

- Mở được rổi! – Jack mở cửa ra.

Cửa mở ra. Mọi người xông vào. Giant Foster đang ngồi trên mặt bàn gần chiếc cửa sổ. Gương mặt cậu ta áp vào cửa sổ, phía trên ngực vẫn còn những vết máu chảy ra, ở bên cạnh còn đặt một con dao dính đầy máu. Jaco xông đến đầu tiên, Thomas ngăn lại “Đừng!” nhưng đã quá muộn. Jaco đã chạm vào người Giant.

- Quá muộn rồi! – Jaco nói – Cậu ta đã chết!

Thomas đến bên cửa sổ, cố gắng không động vào thứ gì. Anh nhìn vào nạn nhân, cậu ta đang nằm dựa vào cửa sổ. Anh nhìn qua cửa sổ. Thomas giật mình. Ngoài cửa sổ, bên ngoài sân, anh nhìn rõ một bóng người áo đen đang đi lại. Đó là hắn. Nhanh như chớp, Thomas chạy vụt ra khỏi phòng.

- Có chuyện gì vậy, Thomas? – Will ở trong phòng gọi vọng ra.

- Dừng lại! – Anh nói lớn khi đã đi xuống dưới nhà.

Bóng người kia thấy thế chạy đi. Khi Thomas chạy ra khỏi nhà thì kẻ kia đã chạy được một đoạn dài. Hắn chạy, anh cũng chạy theo. Hắn chạy trước nhưng anh vẫn chạy nhanh hơn đã sắp đuổi được hắn. Kẻ đó dần đuối sức. Anh vươn tay túm lấy áo của hắn. Kẻ đó mặc một chiếc áo hoodie dáng dài đội mũ che kín đầu. “Vụt!” kẻ đó ngã xuống. Thomas lật hắn lại. Kẻ đó cầm một nắm tuyết ném vào mặt anh. Thomas lấy tay che đi. Kẻ áo đen đứng dậy thừa cơ đánh tay vào đầu anh. Thomas đỡ và bắt lấy tay kẻ đó. Vặn cổ tay. Thomas kẹp chặt tay kẻ áo đen đó.

- Đủ rồi! – Thomas thét lên – Cậu có đánh 10 hiệp cũng không thắng được tôi đâu.

Anh đã biết kẻ đó là ai. Kẻ áo đen bỗng mỉm cười và bỏ tay xuống.

- Đúng là tôi không đánh lại cậu. – Kẻ áo đen nói – Cậu đúng là rất giỏi đánh nhau.

- Ma cà rồng! Tại sao cậu lại ở đây? – Thomas hỏi.

Ma cà rồng vừa phủi phủi bụi trên áo của mình vừa nói:

- Ôi! Đừng nói như thể chúng ta là bạn bè thế chứ! Không phải hôm qua cậu đã nói không hề quen biết tôi sao?

- Cậu...? – Thomas tức giận.

Vậy là hắn đã theo dõi anh từ hôm qua.

- Bình tĩnh đi! – Ma cà rồng chỉnh lại quần áo và đi ra phía sau người Thomas nói – Tôi không rảnh đi theo dõi cậu đâu. Tôi đến đây vì công việc thôi.

- Công việc! Công việc gì! – Thomas mất bình tĩnh quay sang phía Ma cà rồng – Đừng nói với tôi cậu định tống tiền một người nào đó trong ngôi nhà kia đấy nhé!

- Hừ... – Ma cà rồng vẫn mỉm cười nói – Một đám luật sư nghèo thì có bao nhiêu tiền để mà tống tiền chứ. Tôi đang điều tra một vụ. – Hắn quay sang nhìn Thomas – Có liên quan đến kẻ vừa chết trong căn phòng kia.

Ma cà rồng không còn cười nữa, hắn nói với Thomas bằng một giọng nghiêm túc:

- Giant Foster có liên quan tới một vụ làm ăn phi pháp.

- ... – Trên mặt Thomas tỏ rõ sự bất ngờ.

- Tuy nhiên, tôi cũng không ngờ là hắn lại chết ngay trước mũi mình.

- Cậu biết hung thủ là ai chứ! – Giọng Thomas dịu xuống.

- Tôi không biết! Nhưng tôi có thể đoán ra. Nghề của tôi là thám tử mà! – Hắn lại đi ra đằng sau Thomas.

- Vậy... Đó là ai? – Thomas hỏi và nhìn theo hắn.

- Và... – Hắn im lặng – Tại sao tôi phải tiết lộ cho cậu?

Thomas không nói gì. Anh nghe thấy tiếng còi xe. Anh quay lại. Là xe cảnh sát, mọi người đã gọi cảnh sát. Anh quay mặt lại với Ma cà rồng.

- Ma cà rồng... tôi...

Thomas không nói nữa. Anh không thể nói vì Ma cà rồng đã biến mất rồi.

Thomas vào lại trong nhà. Cảnh sát bắt đầu phong tỏa hiện trường và lấy lời khai.

*

Ngày 26/ 5, tại một khu nhà cho thuê ở thành phố Doom phát hiện ra một vụ án mạng. Nạn nhân là Giant Foster, 24 tuổi, nghề nghiệp luật sư đang sống và làm việc tại thành phố Z. Nạn nhân được tìm thấy chết trong tư thế đang ngồi trên một chiếc bàn đặt gần cửa sổ, mặt áp sát vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thời gian tử vong được xác định là từ 10 đến 11 giờ đêm ngày 25/5. Nguyên nhân tử vong là bị một con dao dài tầm 15 cm đâm vào ngực dẫn đến mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong (con dao đã được tìm thấy ngay tại hiện trường).

Theo lời khai của tất cả các nhân chứng, hồi đại học, nạn nhân là thành viên của câu lạc bộ “Suy luận”. Nói là câu lạc bộ nhưng thật ra chỉ có 6 người. Ngoài nạn nhân ra thì còn 5 người nữa là Will Murphy, Jack Morrison, Jaco Brack, Eril Dengo và Thomas Johnson. Cả 6 người đều học chung ngành luật và đều trở thành luật sư. Khi ra trường mỗi người đều làm ở những thành phố khác nhau nên mỗi lần gặp nhau cả đám lại chọn một nơi để có thể dễ dàng đi lại nhất và đó là thành phố Doom. Năm nay, Will Murphy là người chủ trì và thuê ngôi nhà này là khu tập kết.

Ngày 26/5, Jaco và Jack đang đi trong sân thì phát hiện Giant Foster đang ngồi áp mặt vào cửa sổ tầng 3 với vết máu bắn lên cửa sổ. Cả hai hốt hoảng chạy lên phòng Giant nhưng cửa phòng lại bị khóa. Jack chạy đi tìm Will, người giữ chìa khóa, còn Jaco đi gọi mọi người dậy. Khi đã tập trung lại, Will lấy trùm chìa khóa ra tra từng chìa vào ổ nhưng mãi không được. Cuối cùng Jack giật lấy chìa khóa của Will và cho tay vào mở, lúc này cửa mới mở ra. Khi bước vào trong phòng, Jaco bước đến và đã trạm vào thi thể của nạn nhân. Ngay sau đó, Thomas Johnson không biết vì lý do gì đã chạy ra ngoài. Theo lời Thomas, anh ta thấy một bóng người khả nghi đi ở dưới sân nhưng hóa ra là nhìn nhầm.

Kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của tất cả mọi người thì gần như tất cả đều không có (vì lúc đó tất cả ngủ hết rồi mà) chỉ có Will Murphy là chat video với người nhà từ 9 giờ 30 đến 12 giờ 10 là có bằng chứng ngoại phạm. Tuy nhiên, điều này là gây ra một vấn đề đó là khi kiểm tra thi thể cảnh sát thấy được chìa khóa ở trong túi nạn nhân. Mà theo quản lý khu nhà cho biết mỗi căn phòng chỉ có hai chìa khóa, một chiếc nằm trong túi nạn nhân, một chiếc Will Murphy cầm mà Will Murphy lại có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng vậy nên hiện trường là một căn phòng kín, hung thủ làm cách nào có thể giết người rồi ra ngoài. Giả thuyết duy nhất mà tất cả mọi người có thể nghĩ đến là Giant Foster đã tự sát. Tuy nhiên, cậu ta tự sát vì lý do gì? Theo điều tra từ phía cảnh sát, mấy ngày trước Giant Foster có xích mích với bạn gái rồi chia tay, phải chăng đó là lý do tự sát của cậu ta.

Mặc dù vẫn còn một số nghi vẫn nhưng cảnh sát đều nhất trí rằng Giant Foster đã tự sát trong một căn phòng kín. Vụ án gần như đã có thể khép lại nếu như không có những sự việc không ngờ trước xảy ra...