Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 571: Ra ngoài đi dạo



Trời trở lạnh nhưng Bắp Chân không sợ lạnh, lúc nào cũng kéo Thẩm Nguyệt ra bên ngoài đi dạo. Nhưng cung Thái Hòa này từ trước ra sau cũng chỉ rộng bằng ngần này thôi, đi một lát là hết chỗ để đi. Mỗi ngày đều đi quãng đường y hệt như nhau cũng không có gì đặc biệt.

Bắp Chân đứng trước cửa cung, đôi mắt đen trắng tách bạch nhìn về phía bờ bên kia.

Qua Đông Chí, tuyết rơi xuống hết trận này đến trận khác, tuyết cũ chưa kịp tan, tuyết mới đã phủ xuống. Thế nhưng điều này chỉ diễn ra bên ngoài cung Thái Hòa.

Bởi vì hồ nước xung quanh cung Thái Hòa ấm áp hơn những nơi khác nên nó không đóng băng, tuyết rơi xuống còn chưa kịp đọng lại đã tan chảy hết rồi.

Thế nên ở trong cung Thái Hòa mà muốn ngắm cảnh tuyết là việc vô cùng khó khăn, thế nên Bắp Chân muốn qua bờ bên kia.

Hôm đó Thẩm Nguyệt mặc quần áo dày cho Bắp Chân, nắm tay thằng bé, hai mẹ con bước lên cây cầu gỗ, đi sang bờ bên kia.

Tiểu Hà lí nhí khuyên: “Công chúa và tiểu công tử nên ở lại cung Thái Hòa thì tốt hơn… Bên ngoài có thị vệ canh gác”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Tuy chúng ta sống trong cung Thái Hòa, nhưng Hoàng thượng có nói rõ là cấm chúng ta ra ngoài đi lại không?”

Tiểu Hà ngẫm nghĩ hồi lâu: “Chuyện này thì không có”.

Đi hết cây cầu, sang bờ bên kia, thị vệ tiến tới cản đường đi của họ.

Thẩm Nguyệt nói: “Thằng bé muốn nghịch tuyết, ta muốn đưa nó tới hoa viên đi dạo”.

“Không có mệnh lệnh từ Hoàng thượng, bọn ta không thể nhường đường”.

“Hoàng thượng bảo ta vào ở lâu dài trong cung hóa là khua chiêng gióng trống giam lỏng ta sao?”, Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Đến cả thằng bé muốn ra ngoài đi dạo cũng không được?”

Hoàng thượng không nói rõ là giam lỏng, chỉ ra lệnh cho mẹ con công chúa sống ở nơi này, điều động một số thị vệ canh gác ở phía đối diện chứ cũng không nói rõ là không cho phép hai mẹ con họ ra khỏi cung Thái Hòa.

Nhưng ý tứ mà thị vệ lĩnh ngộ được là không cho phép Thẩm Nguyệt và Bắp Chân rời khỏi nơi này nửa bước.

Thẩm Nguyệt thấy thị vệ không chịu nhường đường bèn nói: “Các ngươi có thể quay về báo với Hoàng thượng, hỏi xem có cho phép ta dẫn thằng bé tới hoa viên nghịch tuyết không”.

Hôm nay Thẩm Nguyệt cố tình dẫn Bắp Chân tới đây gây sự, nếu không, cứ bị nhốt mãi trong cung Thái Hòa, sớm muộn gì cũng phát điên mất.

Hoàng cung rộng lớn thế này, trước hết cứ ra khỏi cung Thái Hòa đã, từ từ cũng có thể làm quen với những nơi khác.

Thế nên hai mẹ con cực kỳ kiên nhẫn. Chỉ cần thị vệ không nhường đường, hai mẹ con nàng cứ đứng trơ ra ở đây. Họ đứng cũng không thấy mệt, chỉ không biết thị vệ giơ tay cản đường thế này có thấy mỏi không.

Đúng vậy, sau khi giằng co được hai khắc, thị vệ đành thỏa hiệp trước: “Công chúa xin đợi chút, bỉ chức về bẩm báo với Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không cho phép, bỉ chức cũng hết cách, mong công chúa không gây khó dễ”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt gật gật đầu: “Mau đi đi”.

Thế là có một thị vệ quay đầu, vội vàng chạy đi.

Thẩm Nguyệt cúi đầu xuống nhìn Bắp Chân, Bắp Chân không hề nhúc nhích, rất yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt bắt đầu bắt chuyện với hai thị vệ chắn đường nàng, hỏi toàn những việc lặt vặt trong chốn cung đình. Ban đầu thị vệ còn đáp lại, không hề câu nệ, dần dần phát hiện ra Thẩm Nguyệt nói quá nhiều, cứ tiếp tục tán gẫu cùng nàng thì không hợp quy củ.

Đợi khi thị vệ hoàn hồn mới phát hiện ra, ơ, tại sao chỉ có một mình Tĩnh Nguyệt công chúa? Thằng bé kia đâu?

Bấy giờ, Bắp Chân nhỏ bé nhưng tinh ranh đã nhân lúc Thẩm Nguyệt thu hút sự chú ý của thị vệ mà tự phá vòng vây, lắc lư bước ra đằng sau thị vệ.

Thằng bé khao khát phong cảnh ở bờ bên kia. Trước kia khi có Tiểu Hà chăm sóc, nàng ta chưa từng dám dắt thằng bé đi qua cây cầu gỗ để tới bờ bên kia. Bây giờ thằng bé có mẹ bảo vệ, còn sợ gì chứ.

Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ồ, nhất thời không chú ý, để thằng bé buông ta ra chuồn trước mất rồi”.

Thị vệ thấy vậy định túm Bắp Chân trở về, Thẩm Nguyệt thấy vậy lập tức trở mặt: “Các ngươi định bắt nạt trẻ con hả? Kẻ nào dám động tới con của ta, ta liều mạng với hắn!”

Thị vệ bắt thằng bé cũng không phải, không bắt cũng không được.

Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, điềm tĩnh nói: “Thôi vậy, ý chỉ của Hoàng thượng còn chưa truyền đạt xuống, để ta tự đi tóm thằng bé về đây”.

Nói rồi Thẩm Nguyệt lượt qua hai thị vệ, nhàn nhã nhấc bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng, mỉm cười hờ hững nhìn Bắp Chân ở phía trước đang lảo đảo tiến về phía trước.

Nàng đâu định bắt thằng bé trở về, rõ ràng là nhân cơ hội này dẫn thằng bé tới khu vực lân cận đi dạo thêm vài vòng.

Thị vệ nhìn hai mẹ con nàng bước đi, một trước một sau vô cùng hòa hợp, nhất thời cảm thấy khó xử.