Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 415: Ta không phải là Thẩm Nguyệt



Bị Tô Vũ đè lâu như vậy khó tránh khỏi có chút tê dại, khi Thẩm Nguyệt vặn vẹo động đậy người liền cảm thấy có thứ gì đó chống lên mình liền chết lặng, không dám cử động thêm nữa.

Tô Vũ cũng chú ý tới phản ứng của nàng, lập tức có chút ngượng ngùng: “Đàn ông là như vậy, mỗi buổi sáng đều sẽ…”

Thẩm Nguyệt qua quýt gật đầu, tính toán muốn hóa giải tình huống lúng túng này: “Cái này ta biết, gọi là cương cứng buổi sáng…”

Nhưng câu này vừa thốt khỏi miệng dường như càng khiến tình huống thêm xấu hổ, nàng không biết bản thân đang nói xằng nói bậy gì trước mặt Tô Vũ.

Tô Vũ nhướng mày: "Nàng biết?"

"Ý ta là trước đây ta từng thấy trong sách viết rằng cơ thể của đàn ông và phụ nữ khác nhau ..."

Tô Vũ cố nén không bật cười: "Ừm, quả thực khác biệt".

Ánh mắt Thẩm Nguyệt phiêu du, đôi tay tối qua còn gắt gao ôm lấy Tô Vũ nhưng bây giờ không biết nên đặt ở đâu, đặt lên chỗ nào cũng cảm thấy khó xử.

Nàng dứt khoát thả tay sang hai bên người, ngón tay túm chặt góc áo rũ xuống từ trên người hắn.

Sau một lúc, Thẩm Nguyệt cũng không dám thả lỏng chút nào, thay vào đó nàng dần dần kéo căng tới đầu ngón chân.

Nàng cụp mắt không nhìn Tô Vũ, thẹn thùng hỏi: “Nó… còn ‘đứng’ trong bao lâu nữa?”

Tô Vũ thở hắt lên xương quai xanh của nàng: “Lần này kéo dài tương đối lâu…. với dáng vẻ này của nàng, e rằng ta không có cách nào ổn định lại được”.

Hơi thở nóng rực của hắn đã nhuộm đỏ vành tai của Thẩm Nguyệt tự lúc nào, cảm giác vừa ấm nóng vừa ngứa ngáy bắt đầu lan tràn từ sau gáy đến sống lưng nàng.

Tô Vũ nheo mắt, hắn có thể thấy rõ vành tai xinh đẹp ửng hồng của nàng.

“Đêm qua là vấn đề sống chết, vậy hiện tại đã được tính là tình cảm nam nữ hữu tình chưa?”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Tô Vũ đã dán môi mình lên tai nàng và mút nhẹ.

Nụ hôn của hắn rất nhẹ rơi lên chiếc cổ trắng ngần của nàng, lưu luyến không rời.

Thẩm Nguyệt nghiến chặt khớp hàm, nhưng lại có chút không kiềm chế được mà khẽ run.

Tô Vũ trầm thấp nói: “Ta tưởng rằng bản thân nàng hiểu rõ cần phải mất bao nhiêu thời gian nữa, ta như trước phải nhẫn nhịn trước sự như gần như xa mỗi ngày của nàng”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nhìn Tô Vũ trong khoảng cách gần đến vậy, chóp mũi chạm chóp mũi.

Nàng nhìn đôi lông mày đen đậm của hắn, mở miệng lẩm bẩm: "Bởi vì ta đã có một giấc mơ”.

Tô Vũ ấm giọng nỉ non: “Nàng mơ thấy gì”.

Nàng đưa tay vuốt ve đôi mắt cùng khuôn mặt của hắn: “Có lẽ là tối qua nghe được một vài chuyện kia, ta nằm mơ thấy chàng vội vàng trở về kinh, đứng ở ngoài cổng cung điện và giao con rối vào tay Thẩm Nguyệt”.

Nàng tỉ mỉ hồi tưởng lại: “Chàng của lúc đó cũng mặc một thân đồ đen, khi ta nhìn thấy cánh cổng cung điện màu đỏ sơn mài mở ra, mặt trời bắt đầu ló rạng sau lưng chàng, chiếu sáng quần áo cùng mái tóc của chàng, cảnh tượng đó thực sự rất đẹp”.

“Nhưng đáng tiếc trong đôi mắt của Thẩm Nguyệt trước kia chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này”.

“Thẩm Nguyệt của quá khứ thực sự sống một đời hời hợt vô tâm mà, ta bỗng nhiên có chút ghét bỏ dáng vẻ đó của nàng ta".

Thẩm Nguyệt thản nhiên cười nói: "Đôi lúc ta cảm thấy mình là Thẩm Nguyệt, nhưng khi gặp được chàng, ta lại cảm thấy mình không phải là Thẩm Nguyệt”.

"Nói là chán ghét, nhưng thực tế có lẽ là bởi ta ghen tị, ghen tị nàng ấy của trước đây, đố kị nàng ấy rõ ràng có thể có được chàng, nhưng lại khăng khăng phớt lờ chàng”.

Tô Vũ yên lặng lắng nghe nàng nói.

Thẩm Nguyệt tiếp tục: “Ta sợ rằng mình sẽ lãng phí quá nhiều thời gian của chàng, thời gian đã mất đi vĩnh viễn không có cách nào bù đắp lại được”.

“Ta cũng sợ nếu mình tiếp tục lãng phí sẽ trở thành dáng vẻ ngay chính cả bản thân mình cũng chán ghét kia”.

“Một ta như vậy cùng Thẩm Nguyệt của trước đây có gì khác nhau đây? Nhưng ta không phải là nàng ta, ta không coi chàng như thầy giáo, Tô Vũ, ta hiện tại rất yêu, rất yêu chàng”.

Nàng có chút tự giễu gợi lên khóe môi: “Ta phát hiện ra lòng dạ của mình cũng rất hẹp hòi, đã nhỏ tới mức không thể dung chứa chuyện của quá khứ cũng như Thẩm Nguyệt của trước kia”.

Tô Vũ đáp: “Người khác ghen đều là ghen với kẻ khác, cũng chỉ có duy nhất nàng, ghen tị với quá khứ, ghen tị với cả bản thân”.

“Ta không phải là Thẩm Nguyệt”.

Con ngươi sâu thẳm như vòm trời của Tô Vũ: "Là nàng, ta nói là nàng thì chính là nàng”.

Trái tim Thẩm Nguyệt đột nhiên dâng tràn một cơn rung động giống như thủy triều tràn tới tứ chi trăm xương.

Hắn từ từ cúi đầu, dụi nhẹ môi mình lên môi nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Hơn nữa ta còn phát hiện ra, nàng đã làm trái tim ta rung động hơn nhiều so với những gì trong tưởng tượng của ta".

Thẩm Nguyệt thẫn thờ nhìn hắn, hình ảnh phản chiếu trong con ngươi ngày càng gần hơn cho đến khi hắn hôn lên môi nàng, hết lần này đến lần khác.

Bờ môi nàng như nước suối mát ngọt diễm lệ, thậm chí còn quyến rũ hơn cả màu son đỏ ngày ấy.

Tất cả những gì nàng có thể đáp lại là nhịp thở hỗn loạn dồn dập, đôi mắt ửng đỏ long lanh ánh nước.

Tô Vũ cạy mở hàm răng của nàng từ tốn thăm dò vào trong miệng nàng.

Lưỡi hắn dây dưa với bản thân khiến Thẩm Nguyệt rất muốn đóng chặt cổ họng nhưng lại nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.

Điều này khác với lần trước phối hợp diễn kịch tại phủ thủ thành, lần đó nửa thật nửa giả, mà lần này hoàn toàn là phát ra từ sự kêu gào từ tận đáy lòng.

Đã lâu rồi nàng không quấn quýt thân mật với ai đến vậy, hơi thở của hắn vẫn như cũ khiến nàng trầm mê đến tan vỡ.

Suối tóc đen mượt của nàng xõa tung xuống nền đất, Tô Vũ càng hôn càng sâu, nàng chỉ có thể nâng cằm cố gắng hết sức đáp lại hắn.

Tô Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng đặt lên trên eo mình.

Làn da mang chút rắn rỏi của hắn nóng bỏng khiến nàng vô thức muốn rụt tay về nhưng lại không nỡ cách xa.

Tô Vũ rời khỏi môi nàng, hắn hôn lên vành tai nàng, khàn khàn nói: "Mặc váy cổ cao hẳn là không thành vấn đề”.