Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 191: Lợi dụng



Liễu Mi Vũ nghe Hương Phiến nói đêm hai ngày trước Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển định qua đêm ở đó, Thẩm Nguyệt lại giở trò mê hoặc trong lúc Tần Như Lương say rượu, Liễu Mi Vũ liền bốc lên ngọn lửa ghen ghét, hận không thể lập tức xé xác Thẩm Nguyệt.

Khi Hương Lăng âm thầm đến bẩm báo chuyện này với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không bất ngờ chút nào, vẫy tay với Hương Lăng: “Lại đây”.

Hương Lăng cung kính tiến lên, cúi đầu nói: “Xin công chúa chỉ thị”.

“Ghé tai lại đây”.

Thẩm Nguyệt dặn dò nho nhỏ bên tai Hương Lăng một lúc, mặt Hương Lăng biến sắc mấy lần, liên tục gật đầu.

Cuối cùng Hương Lăng phúc lễ nói: “Nô tỳ biết phải làm thế nào rồi”.

Hương Lăng đi khỏi, Ngọc Nghiên hiếu kỳ hỏi: “Công chúa đã nói gì với nàng ta vậy?”

Thẩm Nguyệt dựa vào gối, gập đầu gối rút cuốn sách, thư thái nói: “Chẳng qua là một vài chuyện dơ bẩn liên quan đến Hương Phiến, nếu để Mi Vũ biết, nhất định vô cùng thú vị, sắp có kịch hay rồi”.

Ngọc Nghiên lập tức hiểu ra, nói: “Thì ra công chúa không định đích thân ra tay, Hương Phiến đó cứ muốn liều chết dựa vào Liễu thị. Nếu để Liễu thị biết những chuyện Hương Phiến làm còn…”

Vừa nói ra thì thấy kinh sợ, nàng ta lại nói: “Công chúa không sợ Liễu thị biết những việc này, lại dùng nó uy hiếp Hương Phiến giúp nàng ta làm chuyện xấu sao?”

Thẩm Nguyệt phì cười.

Vẫn là Thôi thị ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Ngươi không cần lo lắng, vừa nãy công chúa đã dặn dò Hương Lăng, Liễu thị chắc chắn sẽ trừng trị Hương Phiến đến chết”.

Thẩm Nguyệt nói: “Trước đây cảm thấy ba người kìm hãm nhau, ngày tháng sẽ dễ sống hơn. Bây giờ xem ra không cần thiết, ngược lại còn chuốc rắc rối cho mình”.

Trong Phù Dung Uyển, Hương Lăng cẩn thận hậu hạ Liễu Mi Vũ rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi, nghĩ đến những lời châm dầu vào lửa của Hương Phiến lúc ban ngày, bèn nói: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, nô tỳ nghe nói đêm đó tướng quân không qua đêm ở Trì Xuân Uyển, phu nhân đừng tin hết lời của Hương Phiến. Nghe nói Triệu mụ của Trì Xuân Uyển đã bị công chúa đánh cho chỉ còn lại nửa cái mạng”.

Liễu Mi Vũ cũng nghe nói đến chuyện này, nhưng không biết rõ cụ thể thế nào.

Liễu Mi Vũ nhìn sang Hương Lăng, Hương Lăng bèn nhỏ nhẹ nói: “Nô tỳ đặc biệt đi nghe ngóng, nói là Triệu mụ hạ thuốc cho công chúa, muốn tác hợp tướng quân và công chúa. Kết quả sau khi công chúa biết thì thẹn quá hóa giận, mới xử phạt Triệu thị”.

Hương Lăng vừa buông rèm vừa nói: “Có thể thấy sự thực rất khác với lời Hương Phiến nói, nếu công chúa có lòng quyến rũ, làm sao lại xử phạt Triệu thị”.

“Hương Phiến là người thế nào, phu nhân biết rõ hơn nô tỳ, trước đây nàng ta phản bội phu nhân mới có ngày hôm nay, nói không chừng lần này lại muốn xúi giục phu nhân đối phó công chúa, để nàng ta ngồi xem hổ đấu nhau. Phu nhân tuyệt đối đừng bị nàng ta lừa”.

Liễu Mi Vũ nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng có lý.

Ban đầu Thẩm Nguyệt hận Tần Như Lương đến mức một đao rạch tay phải của Tần Như Lương, làm sao lại muốn quyến rũ Tần Như Lương?

Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Liễu Mi Vũ mới hoàn toàn nhìn ra, Thẩm Nguyệt thực sự không còn thích Tần Như Lương nữa.

Liễu Mi Vũ nói: “Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào?”

Hương Lăng lập tức quỳ xuống đất, nói: “Nô tỳ còn nghe được một vài chuyện, không biết có nên nói hay không. Đám hạ nhân của phủ tướng quân không dám nhiều lời, dù sao… đây cũng là chuyện dơ bẩn”.

“Chuyện gì?”

“Liên quan đến Hương Phiến”.

Liễu Mi Vũ liền hưng phấn: “Còn không mau nói đi”.

Hương Lăng nói ra chuyện Hương Phiến thân thiết với tên chăn ngựa trong chuồng ngựa trước khi hạ thuốc và lên giường với Tần Như Lương cho Liễu Mi Vũ biết.

Sau này xảy ra chuyện đó, lúc ban đêm tĩnh mịch không bóng người, Hương Phiến và tên chăn ngựa đó nhiều lần gặp riêng trong rừng cây, tình cờ có người đi qua nhìn thấy.

Không biết Liễu Mi Vũ kích động hay làm sao, ngồi bật dậy từ trên giường, không còn buồn ngủ nữa.

Hương Lăng nói tiếp: “Sau đó nữa, vừa hay tướng quân muốn đuổi Hương Phiến đi, thì lại truyền ra chuyện Hương Phiến có thai. Phu nhân nghĩ kỹ xem, Hương Phiến mang thai không lâu thì vu khống phu nhân hại nàng ta sảy thai, bây giờ nghĩ lại đúng là rất kỳ lạ”.

Liễu Mi Vũ chấn hãi nói: “Ngươi nói là… tất cả là nàng ta đã sắp đặt sẵn rồi? Nàng ta cố ý kích động ta đẩy nàng ta xuống nước, cố ý để mình sảy thai giá họa lên đầu ta?”

Hương Lăng nói: “Nô tỳ cũng chỉ suy đoán. Phu nhân nghĩ xem, nếu Hương Phiến thực sự mang thai con của tướng quân, sinh con ra, sau này rất có khả năng mẹ quý nhờ con, nàng ta cũng nên cẩn thận mọi chuyện. Cho dù lúc đó phu nhân có lời mời, nếu nàng ta sợ đứa trẻ xảy ra chuyện, cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác đi đến bên hồ”.

Liễu Mi Vũ nói thuận theo dòng suy nghĩ: “Cho nên đứa con trong bụng nàng ta rất có khả năng không phải của tướng quân, mà là của nàng ta và tên chăn ngựa đó. Lúc đó nàng ta cần mượn đứa trẻ để mình được ở lại trong phủ, nhưng nếu sau này đứa trẻ sinh ra bị phát hiện không phải của tướng quân, thì nàng ta sẽ gặp đại họa, nàng ta mới cố ý giết đứa trẻ từ khi còn trong bụng!”

“Hay cho ngươi Hương Phiến, không ngờ ngươi lại có tâm cơ độc ác như vậy!”, Liễu Mi Vũ tức giận nói.

Hương Lăng nói: “Cho nên nô tỳ mới không thể không to gan khuyên phu nhân vài câu, Hương Phiến càng ân cần, phu nhân càng phải cẩn thận, đừng trúng kế của nàng ta, ngược lại bị nàng ta lợi dụng”.

Liễu Mi Vũ suy nghĩ một lúc, bỗng cười nói: “Ai lợi dụng ai còn chưa chắc đâu! Hiện giờ chúng ta đã nắm điểm yếu của Hương Phiến, nếu bắt nàng ta đi đối phó con tiện nhân Thẩm Nguyệt đó, chẳng phải rất vui sao!”

“Theo nô tỳ thấy, muốn dùng chuyện này uy hiếp Hương Phiến, khó tránh đêm dài lắm mộng”, Hương Lăng đắn đo nói.

“Hương Phiến là người độc ác, nếu phu nhân uy hiếp nàng ta, có thể uy hiếp được nhất thời, nhưng lại cho nàng ta thời gian xử lý rắc rối sau này.

Nếu phu nhân không quyết đoán kịp thời, đợi Hương Phiến vì tự bảo vệ mình mà không thể không giết tên chăn ngựa đó, người chết rồi không có gì đối chứng, phu nhân không những mất đi thóp của nàng ta chẳng làm gì được, ngược lại còn chọc giận Hương Phiến, gây bất lợi cho mình.

Phu nhân muốn có thêm kẻ địch hay là muốn giữ tai họa?”

Câu nói cuối cùng lập tức thức tỉnh Liễu Mi Vũ.

Hương Lăng nói đúng, nàng ta không thể mạo hiểm.

Lần này nếu không diệt trừ Hương Phiến, e rằng lần sau khó càng thêm khó. Nếu hoàn toàn đẩy Hương Phiến đến phía Thẩm Nguyệt, đó mới là hậu họa vô cùng.