Thẩm Khê

Chương 216: Thẩm Khê hờn dỗi



Động tác Thẩm Khê phía dưới ngậm dường dừng lại, giương mắt nhìn phía Tống Tử Hoành. Trợ lý? Trợ lý của hắn không nên là cô sao? Người kia là ai? Vì sao cô chua từng nghe anh nói qua trường học sắp xếp trợ lý cho hắn?

Thẩm Khê không ngừng kinh ngạc, ngay cả Tống Tử Hoành cũng kinh ngạc không thôi. Đang bình thường, vì sao lại đưa nghiên cứu sinh tới ?

Nam nhân trên mặt không biểu hiện, hướng Ngụy Vi lãnh đạm gật đầu, "Chào"

Ngô đại tỷ liền đối với Ngụy Vi cười nói

"Nếu gặp rồi, em cùng thầy Tống lão nói chuyện trước, cô còn có việc cô đi trước "

"Ngồi xuống trước đi."

Tống Tử Hoành lịch sự cười một chút.

Sắc đẹp Ngụy Vi sắc mặt giương mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc, không nghĩ tới thầy Tống lại đẹp trai như vậy, không được tự nhiên đưa tay đỡ đỡ mắt kính.
"Chào Thầy Tống, em là nghiên cứu sinh chuyên ngành vật lí của đại học XX, gọi em là Ngụy Vi. Ngụy trong Tào Ngụy, Vi là Tường Vi, thật vinh hạnh có thể cùng thầy học tập một tháng."

Ngụy Vi nói xong, nhịn không được lại trộm ngắm Tống Tử Hoành, nhìn đến hắn nhíu mày còn tưởng rằng hắn đối với mình có chỗ nào không hài lòng. Chẳng lẽ hắn đoán được thân phận mình sao?

Tống Tử Hoàng nhẹ nhàng búng búng cái gáy Thẩm Khê, bảo cô đừng hút chặt như vậy, Thẩm Khê mới không làm theo, không thể hiểu được lại có người chiếm vị trí trợ lý của mình

, trong lòng bất mãn cực kỳ dùng sức đem ©ôи ŧᏂịŧ hướng trong cổ họng nuốt. Ngụy Vi thấy hắn giống như không nghe được lời mình nói, ghé sát vào lại gọi một tiếng

"Thầy Tống sao vậy ạ ?"

Mí mắt Tống Tử Hoành nhấc lên, ngữ khí có chút không kiên nhẫn
"Như vầy đi, hôm nay thầy có vài việc gấp cần làm, em về trước đem ít tài liệu đã nghiên cứu đã sửa lại, ngày mai đưa cho thầy xem."

"Ai, dạ."

Ngụy Vi đáp.

Thẩm Khê càng liếm càng hăng hái, mười tám ban võ nghệ đều dùng, Tống Tử Hoành bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ này căn bản không còn tâm tình để ý tới người khác, gấp không chờ nổi tiễn khách, "Vậy em đi về trước đi, ngày mai lại đến ."

Ngụy Vi không nghĩ tới mình vừa tới đã bị tiễn đi, sửng sốt một chút mới đem balo đeo lên vai .

"Được."

Khi đi đến cửa lại trộm nhìn một chút, cô nhìn thấy dáng nam nhân ngồi không còn nghiêm chỉnh, lười biếng dựa lưng vào ghế, đầu buông xuống, vị trí ngược sáng nhìn không rõ biểu tình, chỉ là bầu không khí chung quanh bầu không biết vì sao làm cô cảm thấy mạc danh gợi cảm.

Cửa khép lại, nữ nhân ngoài cửa lòng mang theo tâm tình mất mát nhàn nhạt, mà bên trong cánh cửa lại một màn lửa nóng.
Trên bàn làm việc to rộng màu đen tương phản với thân thể thiếu nữ trắng nõn, một người đàn ông cao lớn cầm lấy một chân nâng lên, hạ thân không ngừng đảo lộng.

"Anh xác định đã khóa cửa?"

Thẩm Khê đối với việc vừa rồi Ngô đại tỷ đột nhiên mở cửa tiến vào có chút ám ảnh.

Vốn dĩ cửa văn phòng đã khóa, chẳng qua là khi Tống Tử Hoành đi ra ngoài cầm chuyển phát nhanh, lúc trở về đã quên khóa, cho nên mới sẽ để Ngô đại tỷ dễ dàng đẩy cửa tiến vào.

"Ừ."

Tốc váy Tống Tử Hoành nhanh hơn, hoàn toàn không cho Thẩm Khê cơ lại cơ hội mở miệng, cả buổi chiều trong văn phòng tiếng " Bạch bạch" không ngừng, đợi khi bọn họ bình tĩnh trở lại đã tới gần tới giờ tan học. Nữ nhân dựa vào trên ngực hắn, dùng tay sờ hắn.

"Sao anh không nói cho em biết anh có trợ lý?"
"..."

Tống Tử Hoành thực vô tội.

"Anh cũng không biết anh có trợ lý."

"Vậy cô gái kia là thế nào?"

Thẩm Khê chọc chọc ngực hắn, lời nói chua ngoa.

"Họ Ngụy a..."

Tống Tử Hoành nghĩ nghĩ, nói.

"Liệu có phải là thân thích của hiệu trưởng không? "

"Sao?"

Thẩm Khê khó hiểu nhìn về phía hắn.

"Em vừa rồi nghe được tên cô ta sao? Hiệu trưởng cũng họ Ngụy."

"Cho nên là người do hiệu trưởng đưa tới cho anh"

"anh đoán hẳn là vậy"

Tống Tử Hoành nói. Hẳn là muốn cho chính mình chiếu cố Ngụy Vi.

"Chính là, trợ lý của anh không phải em sao?" Thẩm Khê không vui.

"Anh đã nói muốn để em làm"

Tống Tử Hoành nghĩ lại, cảm thấy đây là cơ hội giáo dục uyệt hảo, thanh khụ một chút, nói.

"Người này không còn không phải nghiên cứu sinh sao?"

Tống Tử Hoành bổn ý muốn mượn cơ hội này khích lệ Thẩm Khê nồ lực, chẳng ngờ lại dấy lên phẫn nộ của cô, Thẩm Khê không lưu tình chút nào véo mạnh eo sườn hắn.
"Anh chính là đang ghét bỏ em đúng không?!"

Nữ nhân quay đầu "Hừ" một tiếng, nhảy ra khỏi lòng ngực anh rể, thở hổn hển mặc lại quần áo

" Hừ, vậy anh cứ bồi dưỡng nghiên cứu sinh của anh đi"
chapter content