Thẩm Khê

Chương 189: Gọi anh bằng chú



Tống Tử Hoành sờ sờ cằm, cẩn thận cân nhắc mối quan hệ " chú- cháu"

Hình như, Thẩm Khê trước giờ chưa từng gọi hắn là chú ? Hiện giờ vừa nghe thấy còn rất có cảm giác, vì thế "Sách" một tiếng, mới nói.

"Gọi lại chú Tống nghe một chút "

Nữ nhân cảnh giác liếc hắn một cái, "Làm gì?"

Tống Tử Hoành đem người một lần nữa ôm về  trong  ngực.

"Muốn nghe xem."

Tuy rằng với tuổi của mình, Thẩm Khê gọi hắn một tiếng " chú" cũng hợp lí, nhưng chẳng hạn vì sao Thẩm Khê luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Rõ ràng khi gọi chú Tề, chú Mạc đều rất tự nhiên, vì sao hai chữ " chú Tống"  lại gọi không thuận miệng đây?

"Hửm?"

Tống Tử Hoành đem nữ nhân cố tình vặn mở đầu quay lại, lông mày cao gầy khởi một bên ám chỉ vạn phần mãnh liệt.

"@#&$%."

Thanh âm hàm hồ đến nghe không rõ, Tống Tử Hoành không nói nhìn về phía gương mặt vô tội của Thẩm Khê, cố ý xụ mặt dọa.
"Em có gọi không?"

Thẩm Khê giương khuôn mặt nhỏ, nhìn ánh mắt hắn càng thêm cảnh giác.

"Anh có phải đang có ý đồ xấu xa gì hay không?"

" Gọi một tiếng chú, có gì mà ý xấu?" -  Tống Tử Hoành buông tay. Thẩm Khê  cơ hội từ trong lòng ngực hắn chuồn ra, từ đầu giường bò đến cuối giường.

"... Em  cũng không gọi."

Tống Tử Hoành vươn tay bắt lấy mắt cá chân Thẩm Khê, dùng ra một chút  lực kéo kéo, nhẹ nhàng đem thân mình cô san bằng nằm đảo. Nữ nhân xoay đầu tức giận "Buông em ra", lời còn chưa dứt, nam nhân liền dùng hạ sách, gãi gãi vào lòng bàn chân..

Thẩm Khê bị chọc cho cười đến hoa chi loạn chiến, chân lại không kéo được về .

"Ha ha ha ha, anh đừng cào, em gọi, em gọi thì được chứ gì..., ha ha..."

Tống Tử Hoành dừng lại, đem Thẩm Khê kéo về trong lòng ngực. Nữ nhân mới vừa ở trên giường lăn lộn, tóc tai tán loạn thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng Tống Tử Hoành một chút cũng không ngại, giúp cô vén lay vài cái, mặt chờ mong nhìn về phía cô.
"Chú Tống ."

Bởi vì mới vừa cười, đôi mắt ướt dầm dề, thời gian ngửa đầu cùng nam nhân đối diện, làm Tống Tử Hoành sợ giật mình. Thẩm Khê nhìn hắn không nhúc nhích, nghiêng đầu lại gọi một tiếng.

"Chú Tống"

Vừa gọi xong, trên mặt lộ ra một mạt cảm xa phức tạ. Cô cọ cọ mông nhỏ, phảng phất đang xác nhận cái gì.

"Đừng cọ, thật cứng"

Đỉnh đầu truyền đến giọng nam nhân khàn khàn.

"Gọi ngọt  như vậy, muốn cho chú  Tống không cười cũng khó." Nam nhân cố ý tăng thêm hai chữ " chú Tống ", chỉ là thay đổi cách xưng hô, lạc thú lại tăng không ít. Thẩm Khê đẩy đẩy hắn.

"Anh đừng như vậy, gọi là chú có chút kì quái."

"Chỗ nào kì quái?"

"Em nói, anh không được tức giận,"

Nữ nhân chớp chớp mắt to, xác nhận được hắn  gật đầu, mới nói.

"Cảm giác đem anh thành người già"
Gọi anh rể còn dễ nghe, nhưng gọi bằng chú đúng là xác nhận thế hệ.

Mới vừa nói xong, liền nhìn đến Tống Tử Hoạn sắc mặt thay đổi, Thẩm Khê lập tức nói..

"Anh đã nói sẽ không tức giận a!"

Tống Tử Hoành cười lạnh một tiếng, "Không tức giận, anh làm sao phải giận? "

Tuy rằng ngoài miệng nói không tức giận, nhưng chỉ cần tinh ý, đều có thể nhìn đến trên đầu hắn toát ra hừng hực lửa giận, Thẩm Khê cho rằng hắn lại muốn làm thịt mình, vội lấy váy ngủ che lại chậm rãi dịch ra xa.

Giây tiếp theo, Tống Tử Hoành quả nhiên hành đạo, chỉ là mục tiêu hắn cũng không phải ở nơi Thẩm Khê đang ra sức che chắn, hơn nữa nhắm ngay eo sườn, eo sườn là nơi mẫn cảm nhất, nữ hoàng lăn trên giường cười loạn không ngừng, đem mẹ Thắm cách vác đều bị làm tỉnh. Mẹ Thẩm nhíu mày gõ gõ cửa phòng.
"Khê Khê! Hơn nửa đêm còn không ngủ, con  làm gì đó ?"

Thẩm Khê vội chụp lấy tay anh rể còn nắm bên eo sườn, ổn định thanh âm nói.

"Mẹ, con xin lỗi.  Con đang xem chương trình  truyền hình "

Tống Tử Hoànhh sấn lại khi Thẩm Khê  đang nói chuyện, đem hai chân thon dài chiết đến trước ngực, váy ngủ cũng bị nhấc đi theo lên làm nơi riêng tư cách lớp qυầи ɭóŧ màu lam tùy tiện bại lộ trong tầm mắt.

chapter content