Thẩm Khê

Chương 139: Du lịch



Thẩm Hủy không phải người vô cớ gây rối, tính cách cô luôn độc lập, khi còn trẻ cũng không đòi hỏi đàn ông lột tôm cho mình, huống chi giữa cô với Tống Tử Hoành kết hôn nhiều năm như vậy, tranh nhau tỵ hiềm việc  lột mấy con tôm đúng là có hơi buồn cười?

Vì thế vợ chồng hai người lại nói chuyện phiếm vài câu thì từng người đểu viện công việc mà rời đi. Dạo gần đây thời gian Thẩm Hủy bận rộn  cùng giáo viên dạy yoga cho phụ nữ mang thai ở phòng tập, còn về phần Tống Tử Hoành cùng tất bật công việc, đương nhiên trong quá trình làm việc không thiếu cái đuôi luôn bám theo là cô nhóc Thẩm Khê. Cứ như vậy bình đạm qua một ngày, rốt cuộc tới ngày cả nhà đi du lịch nhân ngày quốc khánh.

Bởi vì Thẩm Hủy có thai nên lịch trình di chuyển không thể quá xa, vì thế liền cùng bạn tốt, ba gia đình cùng nhau đến một làng du lịch. Kỳ thật mục tiêu chủ yếu vẫn là muốn cho bọn trẻ có thời gian kết bạn chơi đùa.  Hiện tại gia đình phần lớn chỉ có một đứa con, khó tránh khỏi cô độc, cho nên các bậc làm cha mẹ rất thích tổ chức hình dã ngoại này, vừa khám nghiệm thiên nhiên vừa tăng cường giao lưu hoạt động.
Ở vùng ngoại thành có ngôi làng được khai thác để phục vụ du lịch. Một bãi cỏ chuyên cung cấp cấp khách ăn cơm dã ngoại, bất quá bọn họ cũng không quyết định ở chỗ này, chủ yếu là làm bọn trẻ có chỗ chơi trên cỏ.

Nơi đó còn có một vườn trái cây cùng rau dưa để các bạn nhỏ thỏa chí tham quan và trải nghiệm cảm giác thu hoạch nông sản, Tống Tử Huy rất thích việc hái trái cây, Hủy cũng không phải người duy nhất có thai, cùng đi còn có một người mang thai hơn 5 tháng. Thời gian mang thai không chênh lệch, hai người mẹ nhanh chóng tụ hội cùng nhau trò chuyện về vấn đề thai kì, say mê đến quên thời gian.

Cánh mày râu nhanh chóng trở thành công cụ sai vặt và trông con, nhưng những người đàn ông này cũng có tâm lí muốn được  thả lỏng , vì thế không nhanh không chậm Thẩm Khê bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu trông trẻ. Cô dẫn theo 3 người bạn nhỏ đi đến bãi cỏ, nơi có mấy đứa trẻ khác đanh chơi đùa. Bọn nhỏ rất nhanh làm quen,  dăm ba câu Tống Tử Huy cũng đã dung nhập trong đám bạn, Thẩm Khê  ngồi trên  ghế gần đó trông chừng bọn trẻ, nhìn đến gương mặt tiểu hài tử đáng yêu tươi cười, tâm tình không tự giác liền trở nên tốt đẹp .Có Thẩm Khê làm " bảo mẫu", các ông chồng thực yên tâm, tụ lại đi nói chuyện phiếm, Tống Tử Hoành rất ít mở miệng, phần lớn là nghe, uống chút rượu, không trong chốc lát, liền nghiêng đầu đối với Thẩm Hủy nói.
"Anh đi xem Tử Huy."

"Sao vậy, có Khê Khê trông chừng anh còn không yên tâm sao?"

Thẩm Hủy đắn đo, nửa muốn đi theo chồng đến xem con trai nửa muốn ở lại hàn huyên cuộc trò chuyện còn rất xôm tụ, đúng là khó mà lựa chọn.  .

"Một mình Khê Khê trông chừng 3 đứa trẻ, anh không yên tâm."

Thẩm Hủy không uổn phí là giảng viên Đại học, vùa nghe ý tứ Tống Tử Hoành đã nghĩ ra mấy tầng hàm nghĩa, liếc xéo hắn nói.

"Anh là không yên tâm Khê hay là không yên tâm con trai anh?"

Không có cách khác, đã nhiều ngày hắn cho cô hoài nghi càng lúc càng lớn, rõ ràng cùng ở dưới một mái hiên vì sao cô vẫn không phát hiện em gái cùng chồng mình có quan hệ hòa hợp như thế? Tống Tử Hoành khó nhọc đáp lời.

"Đều không yên tâm, được rồi chứ?"

Nếu là hắn nói không yên tâm về con trai, Thẩm Hủy ngược lại cảm thấy hắn giấu đầu lòi đuôi, nhưng thấy hắn hào phóng thừa nhận, cô liền xua xua tay, bảo hắn đi. Trước khi Tống Tử Hoành đi còn dặn dò nhớ dẫn Tử Huy đến vườn trái cây.
Tống Tử Hoành ở trên bãi cỏ tìm được Thẩm Khê, chỉ thấy cô còn ngồi ở ghế dài trông chừng đám trẻ, đi tới ngồi xuống bên cạnh. Thẩm Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nói.

Anh sao lại ở đây?! "

"Đến xem em thế nào"

"Hừ, tính ra anh còn có lương tâm, em cái gì cũng chưa được ăn, có phải đem đồ ngon đến khao em?"

"Không phải ăn?"

Nam nhân chỉ chỉ túi đồ bên cạnh đại.

"Này đều là trẻ con ăn, em sẽ không thích đâu."

Thẩm Khê nhìn hắn không giống như là mang đồ ăn đến, không vui, giận trừng hắn nói.

"Em giúp anh trông con, vậy mà anh lại không đem đồ ăn ngon cho em?"

Tống Tử Hoành lập tức bị Thẩm Khê giáo huấn, nội tâm rộng lớn mạnh mẽ, không nhịn được cảm khái chính mình thật sự già rồi, nếu lùi thời điểm về một năm trước, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình sẽ sợ một tiểu nha đầu. Không có biện pháp, ai bảo cô là do hắn chiều hư đâu.Tống Tử Hoành sờ sờ cái mũi tỏ vẻ thụ giáo.
"Em muốn ăn cái gì, anh mua cho em."

Thẩm Khê nghĩ nghĩ, phát giác cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn, nhưng lại không muốn buông tha dễ dàng  như vậy,  vì thế nói.

"Mua mấy chai nước đi, Tử Huy chơi xong có thể uống! "

"Đừng cứ nghĩ cho Tử Hành?"

Tống Tử Hu thông minh hiểu chuyện, lại là con của Tống Tử Hoành,  yêu ai yêu cả đường đi, Thẩm Khê rất thương đứa cháu trai này, nhưng nhìn Tống Tử Hoành một bộ dáng thong thả,  thực khó hiểu chọc chọc eo hắn.

"Tử Huy chính là con trai anh đấy"

Tống Tử Hoành thập phần thông thuận liền nói nói.

"Con trai đã có phần của nó, em không ăn, anh sẽ không đi mua."

chapter content