Thái Cổ Thần Vương

Chương 552: Hồng nhan họa thủy



Mạc Khuynh Thành ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên, thấy mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, nàng không khỏi lộ ra sự tức giận, chạm nhẹ cánh tay Tần Vấn Thiên, thấy mắt Tần Vấn Thiên nhìn sang nàng, Mạc Khuynh Thành bĩu môi nói:

- Chàng muốn đi xem thiên hạ đệ nhất mĩ nhân kia có phải không?

- Oái... 

Tần Vấn Thiên thấy Mạc Khuynh Thành chớp chớp mắt, hắn quả thật có ý nghĩ này, cũng chẳng có ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ là muốn xem thử cô gái “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” này khiến các cô gái khác đều sợ hãi rốt cuộc là người như thế nào.

Thấy Tần Vấn Thiên không đáp, bàn tay nhỏ bé của Mạc Khuynh Thành từ từ di chuyển đến đùi Tần Vấn Thiên hung hăng nhéo một cái khiến hắn cười khổ, nữ nhân quả nhiên là bình giấm trời sinh. Nhưng mỹ nhân như Mạc Khuynh Thành, không thể không nói vẻ mặt giận dữ khi nàng ghen lại cực kì xinh đẹp, khiến cho Diệp Lăng Sương phía đối diện nhìn tới ngẩn ngơ, sau đó trưng vẻ mặt cười như không cười nhìn sang Tần Vấn Thiên.

- Tần Vấn Thiên đã muốn đi thì cùng Lưu Vân đi dạo đi, ta cùng Khuynh Thành ở đây chờ các người là được rồi. 

Diệp Lăng Sương bĩu môi nói làm Tần Vấn Thiên liên tục cười khổ:

- Lăng Sương tỷ, không đi cùng chính là đang bỏ đá xuống giếng rồi.

Các mỹ nhân bên cạnh đều cười rộ lên, nhìn sang cảnh đẹp bên này, Lưu Vân trợn mắt lên, càng dâng lên lòng hâm mộ đố kị với Tần Vấn Thiên. 

Bây giờ cảm nhận các nữ tử Dược Hoàng cốc đối với Tần Vấn Thiên so với trước đây tốt hơn rất nhiều, ở nước Diệp, Tần Vấn Thiên giận dữ vì hồng nhan, mạnh mẽ xông vào Tề Vương phủ, về sau lại cường thế chém giết Diệp Không Phàm đã sớm làm chấn động hoàng thành nước Diệp. Vì Mạc Khuynh Thành rửa sạch khuất nhục, sự vấy bẩn của Diệp Không Phàm chưa đánh đã tan, dù sao những việc Tần Vấn Thiên làm vì Mạc Khuynh Thành đã trở thành câu chuyện đẹp, được rất nhiều người nhắc đến.

Hơn nữa, cuộc chiến gây chấn động ở hoàng cung nước Diệp, bây giờ uy vọng của Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân tại nước Diệp có thể nói như mặt trời ban trưa, mà Tần Vấn Thiên lại là con nuôi của Nhân Hoàng, ở nước Diệp cũng cực kì có danh tiếng.

Những chuyện này người của Dược Hoàng cốc đều để trong mắt, dần dần cũng không còn ý nghĩ chống đối Tần Vấn Thiên, huống hồ mối quan hệ của hai người đã sớm như keo như sơn, chỉ sợ cũng đã là phu thê ở ngoài rồi, sớm không thể thay đổi được. 

- Lăng Sương tỷ, tỷ không phải không biết chàng trăng hoa thành thói, bên cạnh chưa bao giờ thiếu mỹ nữ, ta biết có một người tên là Thanh Nhi, không phải cũng là một tuyệt đại mỹ nhân sao?

Sau khi Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành gặp nhau, tâm tình cũng trở nên cởi mở ra rất nhiều, đương nhiên cũng chỉ biểu lộ ra với người thân cận.

- Khuynh Thành, muội cũng biết rồi à. 

Đôi mắt Lăng Sương lóe lên, Thanh Nhi nàng đã từng gặp qua rồi, khí chất tựa băng sơn tuyết liên, thật sự đẹp đến khiến người khác nghẹt thở.

- Khụ... khụ...

Trong lòng Tần Vấn Thiên buồn bực, Diệp Lăng Sương này cũng quá ngây thơ rồi, quả nhiên chỉ thấy vẻ mặt Mạc Khuynh Thành cười như không cười nhìn hắn, Tần Vấn Thiên cười khổ: 

- Khuynh Thành, ta đã sớm thẳng thắn nói ra rồi mà.

Ánh mắt sắc bén từ phía đối diện nhìn qua, Tần Vấn Thiên ngẩng lên thì nhìn thấy vẻ mặt không tốt lành của mấy cô gái Dược Hoàng cốc, loại người này có thánh nữ làm vợ, bên ngoài lại còn có mỹ nữ làm bạn.

- Hừ 

Mạc Khuynh Thành hừ lên một tiếng, Tần Vấn Thiên cảm thấy không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này nữa, mấy cô gái này thật ghê gớm, huống hồ giữa hắn và Thanh Nhi rất trong sạch.

- Lăng Sương tỷ, chúng ta về nhà trọ đi, mặc kệ bọn họ đi xem thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì kia đi.

Mạc Khuynh Thành nói với Diệp Lăng Sương, sau đó nhóm nữ nhân này thật đứng dậy rời đi, nhưng chỉ thấy Khuynh Thành quay đầu lại nhìn hắn một cái, mỉm cười dặn dò: 

- Ở bên ngoài cẩn thận một chút, đừng để mỹ nữ câu hồn liền lặn mất tăm.

Dứt lời liền cùng Diệp Lăng Sương rời đi, nhìn bóng lưng Mạc Khuynh Thành, trong lòng Tần Vấn Thiên dâng lên một cảm giác ấm áp. Hắn biết là nha đầu này không hề tức giận mà chỉ là cố tình trêu chọc mình, nghĩ vậy trong lòng Tần Vấn Thiên dứt khoát nói:

- Chờ xem ta quay lại sẽ thu phục nàng thế nào… 

Tần Vấn Thiên không khỏi trưng ra vẻ mặt hài lòng.

- Tần sư đệ, ngươi cười “bỉ ổi” như vậy, đang nghĩ gì thế?

Giọng nói của Lưu Vân truyền đến, Tần Vấn Thiên liền trừng mắt nhìn hắn. 

- Thánh nữ thật là am hiểu lòng người, vậy mà lại để ngươi phóng túng như vậy.

Lưu Vân lên tiếng cảm thán.

- Đủ rồi, các ngươi đừng tranh cãi nữa, chúng ta xuất phát thôi. 

Đoạn Hàn cắt ngang lời của hai người, khiến Tần Vấn Thiên và Lưu Vân nhìn sang phía hắn, đồng thời hỏi:

- Đi đâu?

- Đương nhiên là đi xem thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, coi như rèn luyện vậy. 

Đoạn Hàn sững sờ, lập tức mở miệng nói.

Tần Vấn Thiên cùng Lưu Vân chớp chớp mắt, liền thấy Đoạn Hàn vung tay một cái, thân hình lóe lên, mỉm cười.

- Đúng, rèn luyện, rèn luyện. 

Mấy vị sư huynh đệ nhìn nhau, lập tức cười ầm lên, hóa ra Đoạn Hàn sư huynh mới là “thâm tàng bất lộ”.

...........

Tiên Ba đình, kiến trúc xung quanh cổ kính, nơi đây tụ hội rất nhiều thanh niên tuấn kiệt. 

Tiếng đàn du dương vang lên trong khung trời, quả thật là mỹ diệu, tuyệt luân, tiếng đàn thấm vào lòng người, đủ khiến người khác lưu lại ấn tượng sấu sắc.

Trên Tiên Ba đình có rất nhiều cô gái che mặt đứng đó, thủ hộ cổ đình, khiến người khác không thể tới gần.

Nơi xa, có một nhóm thân ảnh từ từ tiến lại gần, chính là Tần Vấn Thiên và bọn người Trượng Kiếm tông, bọn họ đi thong thả, dường như say sưa trong tiếng đàn, giữa hai lông mày tựa như có tâm sự. 

- Lâm Tiên Nhi tinh thông âm luật, tiếng đàn câu hồn đoạt phách, vốn tưởng là tiếng đàn khúc nhạc mê hoặc lòng người, lại không ngờ khúc nhạc này lại ưu nhã như vậy, âm thanh không chút lả lướt, ngược lại là hắn đã xem thường “thiên hạ đệ nhất mỹ nhân” này rồi.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, trên đường hắn đã nghe mấy vị sư huynh nói qua chuyện của Tiên Nữ giáo.

Tiên Nữ giáo là đại giáo phương Đông, trong giáo chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa đều xem trọng nhan sắc, lại nhìn vào thiên phú võ đạo. Bởi vậy người của Tiên Nữ giáo đều là diễm lệ trời sinh, giáo chủ Tiên Nữ giáo bây giờ trăm năm trước đã gây nên sóng to gió lớn ở Hoàng Cực Thánh Vực, dính líu đến không biết bao nhiêu anh kiệt ở đây, để lại rất nhiều lời đồn. 

Ví dụ như Đông vực Nam Cung thế gia Nam Cung Trúc, thiên phú tuyệt luân, được định làm gia chủ Nam Cung thế gia, vô số nữ tử tài giỏi ái mộ, không biết bao nhiêu người nguyện ý gả cho hắn, vậy mà năm đó hắn vì Tiên Nữ giáo chủ mà từ bỏ tất cả. Chuyện này từng gây sóng to gió lớn tại Đông vực, Nam Cung thế gia thậm chí không tiếc chiến tranh cùng Tiên Nữ giáo, thương vong thảm hại, thề phải bắt Tiên Nữ giáo giao người nhưng Nam Cung Trúc lại cam tâm tình nguyện đứng về Tiên Nữ giáo, đối nghịch Nam Cung thế gia, cuối cũng hai đại thế lực ngưng chiến, Nam Cung thế gia trục xuất Nam Cung Trúc khỏi gia tộc. Từ đó về sau không thấy Nam Cung Trúc xuất hiện nữa, nghe nói bây giờ đã trở thành người bảo vệ cho Tiên Nữ giáo chủ.

Thế mà cho tới tận bây giờ, cũng chưa bao giờ nghe nói đến Tiên Nữ giáo chủ thật sự gả cho người nào, có người nói Tiên Nữ giáo chủ là yêu nữ, dùng sắc đẹp mê hoặc lòng người, lấy thân thể câu hồn phách người khác, cũng có người nói thật ra tiên nữ của Tiên Nữ giáo danh tiếng không tốt nhưng lại thủ thân như ngọc. Mặc dù cùng nhiều kiệt xuất truyền ra nhiều chuyện xấu, lại chưa bao giờ có người chứng thực là đã thật sự có được các nàng.

Tiên nữ Lâm Tiên Nhi của Tiên Nữ giáo bây giờ so với Tiên Nữ giáo chủ năm đó không kém chút nào, có khi trò giỏi hơn thầy, được cho là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bây giờ nàng bắt đầu đi lại trong Hoàng Cực Thánh Vực, không biết lại làm dấy lên bao nhiêu sóng to gió lớn đây. 

Tần Vấn Thiên chậm rãi đi, tiếng đàn kia như thấu vào lòng người, lại hàm chứa mị lực kì diệu, có thể dẫn ra câu chuyện trong lòng bọn họ, khiến bọn họ sinh ra cảm giác ưu thương nhàn nhạt, không một tiếng động, vô cùng tự nhiên.

- Chỉ nghe tiếng đàn, dù chưa thấy mặt, lại có cảm giác tri kỉ, kéo gần khoảng cách, dường như sớm đã quen biết, thủ đoạn như vậy quả thật kinh người.

Đoạn Hàn tự lẩm bẩm, lại như nói ra tâm tư từ đáy lòng của nhiều người. 

- Trong không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng, bất tri bất giác, vô thanh vô tức, vô cùng tự nhiên thấm vào lòng người, khiến tâm không khỏi ngứa ngáy, nhịn không được muốn gặp được nàng.

Lưu vân hít sâu, lộ ra vẻ mặt say mê, Tần Vấn Thiên cũng ngửi được một hương thơm thanh nhã, tự nhiên hòa nhập vào không khí, lại khiến người khác say lòng.

- Đây là hương thơm gì vậy? 

Tần Vấn Thiên nhịn không được hỏi.

- Mùi hương của nữ nhân.

Lưu Vân đáp lại nói: 

- Lâm Tiên Nhi có một Tinh Hồn chính là Dị Tinh Hồn, Tinh Hồn của thực vật, hương này bắt nguồn từ Tinh Hồn, có khả năng làm say lòng người, cũng có thể mê hoặc người khác, Tần sư đệ, đệ cũng phải cẩn thận một chút.

Đang nói chuyện thì Tần Vấn Thiên thấy đám người chợt lao đến một tòa kiến trúc cổ trên không, ánh mắt dõi theo Tiên Ba đình xa xa bên kia.

Trên Tiên Ba đình có một tầng màn che chặn tầm mắt của mọi người, tiếng đàn bắt đầu từ sau màn che truyền tới, ánh mắt xuyên qua màn che mỏng, tựa hồ có thể thấy được một thân ảnh mỹ diệu tuyệt luân đang đánh đàn, mười ngón tay uyển chuyển lướt trên mặt cổ cầm, mỗi một động tác đều động lòng người. 

Chỉ thấy bóng dáng mơ hồ ấy liền có cảm giác cô gái này mê người cỡ nào.

Không gian vắng lặng, không có âm thanh huyên náo, cho đến khi khúc nhạc kết thúc, mọi người chỉ cảm thấy thất vọng mất mát.

- Ôi... 

Có người thở dài cảm thán nói:

- Khúc nhạc tinh xảo, đủ để lay động lòng người.

- Đồng Vương quá khen rồi... 

Một giọng nói mềm mại truyền tới, sau lại thanh thúy êm tai, dường như nữ nhân này ngay cả đến giọng nói cũng vô cùng hoàn mỹ, mỗi một chỗ đều lộ ra sự mê hoặc.

- Chúng tôi đã tới đây, tiên tử sao không hiện thân gặp mặt, chớ để chúng tôi thất vọng.

Thương Đồng lên tiếng lần nữa, hóa ra người này chính là Thương Đồng của hoàng triều Đại Thương mà năm đó Tần Vấn Thiên đã thấy tại Huyễn Vương thành. Lúc này hắn không có nửa điểm ngạo khí, khí chất bình dị gần gũi, thật khác biệt với người nọ, chỉ bởi người trước mặt bất đồng, khí chất và thái độ cũng thay đổi theo. 

- Lẽ ra nên như vậy.

Giọng nói mỹ diệu truyền tới, màn che theo gió bay đi theo hướng hai bên bay lên, lập tức một bóng hình in vào tầm mắt bên trong, bóng hình đó chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ một cái liền khiến người ta cảm thấy chấn động.

Tần Vấn Thiên mãnh liệt run rẩy, lập tức hắn khẽ cắn môi, trên lưng đổ ra một ít mồ hôi lạnh. 

Đôi mắt đẹp của Lâm Tiên Nhi sâu kín nhìn xa xa, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, nữ nhân như vậy tạo cho người ta cảm giác mềm yếu mong manh, quyến rũ mê người, làm người ta nhịn không được mà sinh ra một cảm tình thương hoa tiếc ngọc, muốn bảo vệ nàng không bị bất cứ thương tổn gì.

Thế nhưng Lâm Tiên Nhi là giáo chủ tương lai của Tiên Nữ giáo, nàng há lại mềm yếu, mê hoặc như vậy, vậy mà không hình không bóng đi vào trái tim người khác, làm sao khiến người ta không cảm thấy sợ, hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, đại khái chính là nữ nhân như vậy rồi.