Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 2 - Chương 19: Yêu chiều em tận xương



Edit: Dế Mèn

—–

Trong tim anh có cảm giác phức tạp, vừa hỗn loạn lại vừa thất thần,đột nhiên lại được cái ôm chặt như vậy. Cánh tay Lệ Cảnh Trình cứ vậy mà ôm vòng qua thắt lưng Vinh Thiển.

Vóc dáng cô nhỏ con hơn rất nhiều so với anh, cô phải kiễng ngónchân, đầu cô dựa vào cổ Lệ Cảnh Trình. Người đàn ông thuận thế ôm chặtcô, đem cô từ sau nhấc tới trước, để cô dựa vào thân xe.

Vinh Thiển cũng từ từ buông tay ra.

Lệ Cảnh Trình nhìn lại Ôn Đình Nhã Uyển: “Có thứ gì cần lấy không?”

“Có ít quần áo.”

Người làm đã thu dọn giúp cô, chỉ có hai vali da, xách ra là có thể đi liền.

Vinh Thiển đi theo sau Lệ Cảnh Trình, nhìn người đàn ông chẳng cầntốn nhiều sức lực đem vali chất lên sau xe. Cô đứng ở cổng nhìn cảnhnày, thấy như thể chồng cùng vợ mới đi du lịch về, thật hài hòa.

Về tới Đế Cảnh, người giúp việc nhìn thấy hai người thì sửng sốt, đây mà cũng gọi là náo loạn sao?

E là chính các bà suy nghĩ đơn giản quá, bị xoay hết bên này đến bên nọ: “Cô, cô Vinh đã về rồi!”

Lệ Cảnh Trình đưa vali của Vinh Thiển: “Đem lên lầu!”

“Vâng!”

Vinh Thiển ở Ôn Đình Nhã Uyển cũng được mấy ngày, mặc dù là nơi mẹtừng sống nhưng bây giờ cảnh còn người mất, nên đã không còn cảm giácnhư một mái nhà nữa.

Nơi duy nhất cho cô cảm giác an toàn, nơi duy nhất có thể đón nhận cô, vẫn là Đế Cảnh.

Sau khi lên lầu, Vinh Thiển đi ra ban công. Có giàn nho rất dài leodọc theo cửa căn phòng thủy tinh, người làm vườn ở Đế Cảnh đã mua vềnhững loại hoa hoa cỏ cỏ đó cho cô, lại còn cắt tỉa chăm bón kỹ càng.Chỗ này chẳng thiếu hoa cỏ quý, nhưng mỗi lần Vinh Thiển tới trường,thấy giàn nho đó cô lại không kìm lòng được.

Thực tế thì, tình cảm và những sinh vật nhỏ bé có sự sống ấy cũng như nhau, không được bồi đắp cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó héo tàn.

Khoảnh khắc khi Thiếu Huyền ngẩng đầu lên, đắm mình trong ánh mặttrời, khiến Vinh Thiển vô cùng xúc động, cũng tựa như cho cô hứng chịumột đòn.

Nhưng lại không thấy đau.

Ngược lại đánh tan những vương vấn còn tồn tại trong lòng cô.

Tới lúc này, cô đã không thể ở lại bên anh, chẳng nói gì được ngoài một câu: “Thiếu Huyền, cảm ơn anh còn sống.”

Một đôi tay rơi tại thắt lưng Vinh Thiển, kéo thần trí cô trở về. LệCảnh Trình dán người vào lưng cô, tay cũng chậm rãi di chuyển tới bụngVinh Thiển.

Nước trên tóc chưa được lau khô như chờ không được cứ rớt xuống cần cổ Vinh Thiển, cô rụt cổ một cái: “Lạnh!”

Lệ Cảnh Trình hơi rút đầu về, Vinh Thiển xoay người đối diện với anhmới thấy anh chỉ mặc áo choàng tắm màu trắng: “Còn ban ngày sao anh tắmrồi?”

Người đàn ông nhấc cô tới trước, đặt cô ngồi lên lan can.

Vinh Thiển rất sợ ngã ra phía sau, đành phải đem cả hai tay ôm cổ Lệ Cảnh Trình.

Người đàn ông không khỏi vén môi cười, cô không biết anh yêu phản ứng của cô biết bao, phải có thân mật thế nào mới làm được vậy.

Lệ Cảnh Trình ôm cô vào trong, tiện tay đem rèm cửa sổ sát đất vén ra hết cỡ, anh không thả màn chiếu che nắng xuống nên trong phòng vẫn sáng sủa như cũ. Lúc này là lúc mặt trời chiếu gay gắt nhất, anh thả VinhThiển trên giường rồi mình cũng trườn lên theo.

Vinh Thiển không ngốc, cũng nhìn ra ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô tránh né anh: “Làm gì thế, ban ngày ban mặt.”

“Ban ngày ban mặt thì sao? Phải nhìn rõ rõ ràng ràng mới làm tốt được.”

Nắm tay nhỏ bé của Vinh Thiển để trước ngực Lệ Cảnh Trình: “Em chưa tắm.”

“Anh thấy không sao cả.”

Thế này là nóng ruột lắm đây?

Vinh Thiển né đông né tây trước nụ hôn của anh: “Để em tắm đã.”

“Em đi tắm lại phải mất bao nhiêu thời gian? Ngoan, làm xong rồi tắm. Anh với em cùng nhau tắm.”

“Không được…”

Lời nói của Vinh Thiển bị anh ngăn lại ở cổ họng. Cô cũng không dámgây tiếng động lớn, dù sao đang là ban ngày, huống hồ mấy người giúpviệc cũng thường hay lên lầu xuống lầu quét dọn.

Bàn tay Lệ Cảnh Trình vỗ về đầu vai cô, môi mỏng dời tới hôn lên mácô. Vinh Thiển vẫn chưa quen được, từ trước tới giờ mỗi khi Lệ CảnhTrình muốn, cô đều bắt anh tắt đèn. Lúc này, dưới ánh nắng sáng rõ nhưvậy, từng cơ múi trên người anh hiện ra rõ ràng, gân xanh tiêu biểu chovẻ đẹp nam tính của anh lại cứ phập phồng như muốn bùng nổ. Vinh Thiểnkhông dám nhìn tiếp, hơi thở càng lúc càng nóng, mắt để chỗ nào cũngkhông xong.

Đầu Lệ Cảnh Trình rời khỏi người cô, ngẩng lên thấy cô chật vật: “Chưa bao giờ nhìn kĩ anh phải không?”

Mặt Vinh Thiển càng nóng hơn, con ngươi cứ đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ có thể nhìn lên trần nhà: “Ai thèm nhìn anh.”

“Nhìn đi! Nhìn cho rõ vào!” Lệ Cảnh Trình cầm tay cô dắt: “Ở đây… ở đây… Đối với cơ thể mình, anh cũng tự tin được lắm đấy!”

Ngón tay Vinh Thiển rút lại thành nắm, Lệ Cảnh Trình xoay mặt để cônhìn mình: “Thiển Bảo, anh là người đàn ông của em. Cơ thể của anh, nếuem quen nó hơn cả anh mới có thể nhận biết được anh, chỉ một mình anhthôi.”

Vinh Thiển đáp lại ngay lập tức: “Không phải lúc trước anh cũng nhận nhầm sao, tưởng Thịnh Thư Lan là tôi đó!”

Cái gì thuộc về cô anh cũng nghiên cứu, ngay cả size áo lót của cô anh còn nắm rõ trong lòng bàn tay, chuyện đó lại có thể cho là nhận nhầm sao?

Lệ Cảnh Trình không ngờ là tự lấy đá đạp vào chân mình: “Cái đó không giống nhau.”

“Sao lại nói không giống nhau?”

“Trước giờ em có bao giờ chịu chủ động. Đêm đó cô ấy đi vào liền lêngiường ôm anh, mùi hương trên người lại giống hệt. Anh kích động chỉmuốn hôn, còn cân nhắc mình phải nhìn kĩ sao?”

Vinh Thiển nghe anh nói, ngực càng như bị đè nén: “Lúc đó nếu em không quay lại, hai người…”

“Được rồi, được rồi, không phải không có chuyện gì sao?”

Lệ Cảnh Trình dỗ dành cô, thừa dịp cô không tập trung, gọn lẹ cởiquần áo cô ra. Đầu hai người ghé sát vào nhau, nét lung linh của cô nởrộ trong mắt anh, trên da thịt trắng như tuyết, hình xăm đó càng hiệnrõ.

Mặc dù Vinh Thiển không dám nhìn nhưng tầm mắt ít nhiều vẫn đụng phải.

Sự vận động của người đàn ông làm huyết mạch phun trào, đôivai rộng bao trùm cô xuống hơn nữa. Khi sắp sửa bị chìm đắm trong sựtrầm luân ấy, Vinh Thiển kéo lại được chút lý trí cuối cùng. Cô hai taydùng sức đẩy thắt lưng Lệ Cảnh Trình: “Lệ Cảnh Trình, anh cảm thấy hứngthú với Hạ Nhân đúng không?”

Cô cứ nhiều lần cắt ngang anh, Lệ Cảnh Trình bị hành hạ không ít: “Ai nói vậy?”

“Chính mắt em thấy.”

Người đàn ông kéo tay cô tới môi hôn, “Ngoan, tập trung chú ý một chút. Đề tài này để làm xong hãy thảo luận.”

“Em không muốn. Trong trường người ta đều nói anh di tình biệtluyến*, nói em là cô vợ bị hắt hủi, chưa kết hôn đã bị xỉa ngang, cònnói anh ‘Hồng kỳ không ngã, bên ngoài thải kỳ bay phiêu’**.”

[t/n: * Đang yêu người này sau lại yêu người khác, sự thay đổi trong tình cảm

** Nghĩa là vợ mình vẫn còn trong nhà, mà đàn ông đã ra ngoài lăng nhăng ]

“Ai nói? Anh thật muốn lột da nó!”

Vinh Thiển càng nhớ lại càng chán nản: “Nhưng ở cổng trường, ngaytrước mặt bao nhiêu người anh lại dẫn Hạ Nhân đi, còn lạnh lùng với emnhư vậy. Rõ ràng là thế!”

“Thật sự em không hiểu sao?” Lệ Cảnh Trình không thể không nhẫn nại,anh ngẫng đầu, con ngươi đen láy nhìn vào đáy mắt Vinh Thiển: “Là vì anh càng tiếp cận Hạ Nhân, em mới có thể xa lánh cô ta. Dù gì anh cũng làchồng chưa cưới của em, dù em không thèm để ý đến anh nhưng cũng đâu thể nói cười với người phụ nữ anh thân mật, đúng không? Đây là cách đơngiản nhất tách hai người bọn em ra. Hạ Nhân cô ta đã lợi dụng việc cô ta bị bắt vào Đông Hầu Cung giống em để từ từ tiếp cận em. Sau lưng cô tacòn có người khác, hắn ta mới là ông chủ thật sự của Đông Hầu Cung. Mụcđích của hắn rất đơn giản, là muốn em tin anh mới là ông chủ chỗ đấy.Hắn cho người đâm Hoắc Thiếu Huyền trọng thương cũng là một kế hoạch đãđược tính toán. Chuỗi vòng vo này thực hiện xong, nhà họ Hoắc chắc chắnsẽ đối phó anh, như vậy hai nhà sẽ tự giết lẫn nhau.”

Vinh Thiển nghe vậy không lạnh mà run: “Người tính không bằng trời tính. Em biết rắc rối trong chuyện này đã xảy ra ở đâu.”

Ngón tay anh gạt những ngọn tóc rối của cô: “Ở đâu?”

“Hai nhát dao đó là muốn lấy mạng, nhưng Hoắc Thiếu Huyền mạng lạithật sự lớn. Một khi anh ấy tỉnh dậy được thì nhà họ Hoắc lại còn cơhội phục dậy, chỉ khi anh ấy chết, nhà họ mất đi con trai và người thừakế duy nhất, họ nhất định sẽ phản công. Cho nên đám người đó mới khôngngại mạo hiểm lập tức tới bệnh viện nhằm giết Hoắc Thiếu Huyền cho bằngđược.”

Lệ Cảnh Trình hôn nhẹ lên môi cô: “Thông minh.”

“Em không có thông minh.” Vinh Thiển nói một cách khó khăn, ánh mắtnhìn người đàn ông gần trong gang tấc: “Vậy Hạ Nhân, cô ấy đến Nam Thịnh mục đích là tiếp cận em?”

“Phải, điểm này cô ta thừa nhận rồi.”

Vinh Thiển bật hỏi: “Cô ta chịu thừa nhận sao?”

Lệ Cảnh Trình nghĩ một chút, dĩ nhiên không thể nói thật: “Hạ Nhântrời sinh tính nhát gan, hù dọa một chút sẽ chịu nói ra hết thôi.”

Cả người anh còn đang phải căng gồng, ngón tay rơi xuống hông VinhThiển, cô thình lình bị nhột, âm thanh thét chói tai bật ra khỏi miệng:“Á_____”

Vừa nghe, người nào đó đã phấn khích không tả nổi: “Kêu lần nữa đi!”

Sắc mặt Vinh Thiển đỏ bừng, lại không thể cấm được anh nói dăm ba câu đùa: “Buổi tối, để buổi tối được không?”

“Mau lên!” Lệ Cảnh Trình lại đè chặt cô xuống.

Vinh Thiển xoay người tránh: “Anh nhìn em như vậy, em… da mặt em mỏng đó.”

“Mau! Ngoan, em không thương anh đang căng sắp chết đây sao?”

“Không.”

Lệ Cảnh Trình không thương tiếc giơ tay đánh vào mông cô một cái.

Đứng ở ngoài cũng có thể nghe tiếng vang truyền ra, Vinh Thiển nhíu mày: “Đau!”

“Cho đáng đời!”

Người đàn ông đang sắp tấn công mạnh mẽ không ngờ một tràng tiếng gõ cửa đột ngột truyền lại: “Cậu Lệ!”

Thật điên mà!

Lúc thế này mà cũng dám đến chọc hổ, ngay cả Vinh Thiển cũng không thể không bội phục dũng khí của người giúp việc đó.

Thật ra, người đứng bên ngoài cũng đang sợ gần chết. Bà đứng ở ngoàicửa đã một lúc, cũng nghe tràng tràng âm thanh kia truyền tới lỗ tai, rõ ràng là vợ chồng son nhà người ta đang ‘làm việc’, nhưng nếu bà khônggõ cửa thì không được đâu.

Lệ Cảnh Trình vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt sắc lạnh không ít: “Muốn chết mà!”

“Phu, phu nhân tới rồi ạ. Bà bảo cô cậu xuống ngay.”

Đôi chân Vinh Thiển đang định duỗi ra lại lập tức co lên, như cóchuông báo động, vừa nghĩ đến Thẩm Tĩnh Mạn thì mỗi tế bào trên ngườiđều muốn phản ứng.

Vẻ khó tin lộ trên gương mặt Lệ Cảnh Trình: “Sao phu nhân lại tới?”

“Phu nhân nói cho cậu năm phút, nếu không bà sẽ tự lên đây.”

Cái quái gì vậy! Năm phút đồng hồ!

Bị một màn như vậy khiến Lệ Cảnh Trình không biết trút giận đi đâu.Anh cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh, suy nghĩ chút lại bỏ xuống, đứng dậy thẳng hướng phòng thay đồ mà đi.

Thẩm Tĩnh Mạn nói được làm được, nếu biết điều đi xuống thì tốt, cònnếu muốn chờ bà lên lầu rồi thì ngay cả thời gian mặc quần áo sẽ khôngcó đâu.

Vinh Thiển túm chăn kéo qua người: “Em không muốn xuống.”

Nhưng mẹ chồng đã tới mà cứ trốn tiệt cũng không hay.

Cô để hai chân xuống, ngồi ở mép giường định mặc quần áo. Lệ CảnhTrình đã mặc đồ xong, từ trong phòng thay đồ đi ra: “Em cứ nằm đi, đừngxuống.”

Anh không cần nghĩ cũng biết Thẩm Tĩnh Man tám phần là tới để ‘khởi binh vấn tội’.

“Như vậy có được không?”

“Cái gì mà được hay không được?” Lệ Cảnh Trình sải bước dài tới cửa:“Ngoan ngoãn nằm đấy, chờ anh trở lại. Cũng đừng mặc đồ ngay.”

Vinh Thiển liếc anh một cái.

Tuy anh nói vậy nhưng Vinh Thiển cũng đâu thể cứ nằm đó. Cô nhặt quần áo lên, mặc xong rồi đi ra khỏi phòng.

Lệ Cảnh Trình tới phòng khách, thấy chỉ có Thẩm Tĩnh Mạn, tâm tình mới hơi thả lỏng: “Mẹ, sao mẹ tới đây?”

“Mấy ngày trước ba con đã về nhà. Mẹ bận thu xếp chuyện trong nhà cho ông ấy, chẳng đi đâu được. Hai ngày nay rảnh rỗi mới đi như ngựa phikhông dừng vó tới đây đấy.”

Vinh Thiển đứng ở cửa thang lầu, có thể nghe tiếng nói thấp thoáng từ bên dưới truyền lên.

Cô cũng không đi xuống mà ngồi ở cửa.

Lệ Cảnh Trình buồn cười: “Mẹ, có chuyện gì gấp mà mẹ phải quay như con thoi rồi ngựa không dừng vó tới đây vậy?”

“Đừng có bày vẻ mặt bỡn cợt đó. Mẹ nghe nói con phải vào cục cảnh sát?”

Lệ Cảnh Trình không ngạc nhiên chút nào: “Không phải con vẫn đứng sờ sờ ở đây sao? Mẹ nghe ai nói?”

“Con đó… con…” Thẩm Tĩnh Mạn đưa tay chỉ vào Lệ Cảnh Trình, giọngnói bất đắc dĩ: “Còn bao che cho con nhỏ đó, nghe nói có là người tốcáo con?”

Vinh Thiển thò đầu ra, chỉ thấy được cái lưng ưỡn thẳng của Thẩm Tĩnh Mạn.

Hai tay Lệ Cảnh Trình đan vào nhau để trên đầu gối: “Không phải cô ấy tố cáo. Cũng không thể nói con bị họ gọi tới, chỉ là phối hợp điều tra thôi.”

“Con còn muốn giấu giếm thay nó.”

“Mẹ, chính vì chuyện này mà mẹ hùng hổ tới đây?”

“Cảnh Trình à, con nhỏ Vinh Thiển kia nó không có tâm, trong lòng nó vốn dĩ không có con. Mẹ vốn định mang Thư Lan theo cùng, nhưng nói gìcon bé cũng không chịu đi. Mẹ cũng không biết giữa các con rốt cuộc xảyra chuyện gì, con là con trai mẹ, mẹ thật sự sợ có ngày con sẽ bị VinhThiển hại chết đấy.”

Lệ Cảnh Trình nghe nói không khỏi bật cười: “Mẹ, Vinh Thiển vẫn chỉ là đứa con nít thôi, ở đâu cô ấy có khả năng đó chứ.”

“Con nít, con nít! Cũng hai mươi mốt tuổi rồi mà con còn cưng nó tớitận trời vậy. Con thật cho là chỉ khi đâm một dao vào người mới gọi làhại người ư? Yêu như vậy con sẽ bị tổn thương nhất đó! Con cứ quan tâmnó như vậy mà không thấy lo sao, hả?” Thẩm Tĩnh Mạn còn khẩn trương hơncả Lệ Cảnh Trình, Thịnh Thư Lan sống trong nhà lâu vậy, gốc gác rõ ràng, ổn quá đi chứ?

“Mẹ…” Lệ Cảnh Trình khó tránh khỏi đau đầu: “Mẹ đã biết con quan tâm cô ấy cho nên có mấy lời mẹ đừng nên nói.”

Vinh Thiển ngồi trên kia, cằm nhẹ gối lên đầu gối, nghe rõ từng lời từng chữ từ dưới kia truyền lên.

Thẩm Tĩnh Mạn im lặng một lúc, có lẽ đã giận.

Lệ Cảnh Trình thấy hành lí của bà không có bao nhiêu, biết rằng bà cũng chỉ là không an tâm, muốn đến xem thế nào.

“Mẹ tới đây một mình mà ‘ông già’ cũng yên tâm sao?”

“Có hai chị em nhà kia bám lấy, ông ấy còn dư tâm tư cho mẹ sao?”

Con ngươi Lệ Cảnh Trình đen tối, anh ngẩng đầu nhìn thẳng mắt bà,giọng nói lộ ra một chút không vui: “Lúc trước việc nạp vợ nhỏ cũng làdo mẹ đồng ý.”

“Tiếng là muốn hỏi ý kiến của mẹ nhưng mẹ có quyền tự quyết sao? Sovới việc để ông ấy nuôi vợ bé bên ngoài, còn không bằng để nó ở cạnhmình. Có vậy, hai người đó có gì mờ ám mẹ cũng có thể sớm đề phòng.”Thẩm Tĩnh Mạn lại chuyển giọng: “Về chuyện Thư Lan, thái độ của ba concũng rất cương quyết; con bé không theo con thì còn theo ai?”

Vinh Thiển nghe thấy cái tên kia thì trong lòng lại thấy khó chịu.Giọng điệu Lệ Cảnh Trình vẫn cứng rắn như cũ: “Con không muốn cô ấy.”

“Vì Vinh Thiển không chịu?”

Lệ Cảnh Trình tất nhiên không muốn lôi Vinh Thiển vào phiền phức: “Không phải.”

Thẩm Tĩnh Mạn nhìn chằm chằm con trai một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Là vì dù đã đính hôn nhưng trong lòng vẫn chưa chắc chắn, tương laicon có cưới Vinh Thiển hay không cũng còn chưa biết, đúng không?”

Lời của Thẩm Tĩnh Mạn đâm trúng vào lòng Vinh Thiển.

Lúc trước bọn họ đính hôn là do mỗi người đều có lý do riêng, chưa ai mở miệng đề cập đến chuyện kết hôn. Đối với Vinh Thiển, đính hôn chỉ là kế thích hợp lúc đó, dù sao cô cũng chưa muốn cả đời cùng Lệ CảnhTrình. Nhưng khi bị Thẩm Tĩnh Mạn vạch trần, trong nháy mắt, Vinh Thiểnthấy mình như người trôi giữa hồ bỗng nhiên bị giật phao cứu hộ, sợ hãivà bất an ập tới, cô ôm chặt hai vai, hai chân cũng nép lại vào nhau.

Lời nói Lệ Cảnh Trình mạnh mẽ cương quyết, không một chút làng nhàng: “Thật ra con muốn kết hôn với cô ấy, chẳng qua cô ấy còn trẻ, một hainăm nữa mới nghĩ tới, con cũng sẽ không cưới Thư Lan. Mẹ, đó là tộitrùng hôn đấy, mẹ có hiểu không?”

“Cái gì mà tội trùng hôn? Thư Lan cũng không để ý chuyện danh phận.” Thẩm Tĩnh Mạn muốn tranh thủ thời cơ thay Thư Lan.

“Cô ấy không để ý không có nghĩa con sẽ cưới cô ấy. Một tiết mục bangười phụ nữ tranh một người đàn ông mẹ vẫn thấy chưa đủ sao?”

Khóe miệng Vinh Thiển không khỏi vén nhẹ cong thành hình cung.

Có một số việc, không cần cô ra mặt, một câu “không muốn” Lệ CảnhTrình nói còn có hiệu quả hơn so với việc cô phải khàn cả giọng phảnđối.

Thẩm Tĩnh Mạn lắc lắc đầu, tính tình con trai mình thế nào chẳng lẽ bà không rõ?

“Con đó!”

“Mẹ, mẹ ở khách sạn hay ở nhà?”

“Con nói vậy là sao hả?”

Lệ Cảnh Trình cười nhẹ: “Con thấy mẹ tới đây được cùng lắm hai ba ngày, đừng gây chuyện như lần trước là được.”

“Vô liêm sỉ, thật đúng là có vợ liền quên mẹ mà.” Thẩm Tĩnh Mạn nhìnbốn phía xung quanh: “Vinh Thiển đâu? Chẳng lẽ không muốn gặp mẹ à?”

“Cô ấy mệt muốn chết rồi.”

Lời Thẩm Tĩnh Mạn lộ vẻ bất mãn: “Nó thì làm được gì chứ?”

“Thì chỉ có một chuyện thôi, là chuyện mà con không cách nào làm giúp cô ấy. Con đang muốn cô ấy sinh cho con một đứa.”

Phụt____

Vinh Thiển thiếu chút nữa ngất xỉu, tìm lý do cũng tốn nhiều thời gian quá chắc.

Thẩm Tĩnh Mạn vừa nghe thì trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười: “Như vậy còn nghe được. Nếu con thật muốn sinh cho mẹ đứa cháu đích tôn thì con bé Vinh Thiển kia cuối cùng cũng có công lao đấy.”

Lệ Cảnh Trình bắt chéo chân, lời anh nói với Thẩm Tĩnh Mạn không phải cho có lệ.

Mặc dù anh mới hai mươi bảy tuổi nhưng thực sự là muốn có một đứa con.

Vinh Thiển lặng lẽ đứng dậy trở về phòng.

Buổi tối, khó tránh khỏi phải chạm mặt Thẩm Tĩnh Mạn. Cũng may ThẩmTĩnh Mạn không làm khó Vinh Thiển, ai mà biết trong bụng cô đang cócháu đích tôn của bà hay không?

Thẩm Tĩnh Mạn cũng không ở lại Đế Cảnh lâu, sáng sớm ngày thứ hai đã trở về Lại Hải.

Hai ngày trước khi xuất phát, Vinh Thiển bắt đầu chuẩn bị đồ đạc. Mặc dù Lệ Cảnh Trình đóng tiền giúp cô nhưng cũng không biết cô sẽ đi đâu.

“Vui vậy ư? Không phải chỉ đi sưu tầm mấy bài dân ca thôi sao?”

“Đi tới thành phố du lịch đó! Đông Thành! Anh tới bao giờ chưa?”

Tay Lệ Cảnh Trình đang lật xem tạp chí bỗng cứng đờ: “Đi đâu cơ?”

“Đông Thành đó!” Vinh Thiển xếp quần áo vào vali da: “Là thành phố ven biển. Vừa đúng thời tiết ấm áp, có thể tắm biển.”

Lệ Cảnh Trình nhìn khuôn mặt hào hứng của Vinh Thiển, anh làm bộ thờ ơ hỏi: “Em có lịch trình chuyến đi không?”

“Có.” Vinh Thiển lấy tờ giấy A4 giáo viên chủ nhiệm phát đưa cho Lệ Cảnh Trình xem.

Ánh mắt tê lạnh của người đàn ông từng tấc từng tấc rà xuống, cuối cùng rơi vào tên khách sạn các cô sẽ ở.

“Khách sạn cũng có tiếng lắm. Giáo viên cũng nghĩ cho sự an toàn củabọn em nên chi phí lần này nhiều hơn.” Vinh Thiển còn tuyển hai bộ áotắm: “Nghe nói khách sạn đó còn mấy dịch vụ khác như club, casino…”

Vinh Thiển thấy Lệ Cảnh Trình bất động, mắt nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay: “Này!”

Người đàn ông lặng lẽ quăng tờ giấy qua một bên.

Tất nhiên là Vinh Thiển không thể biết. Lần đầu tiên của cô, cơnác mộng theo cô tới bây giờ, đã xảy ra bốn năm trước ở khách sạn này.

Lúc đó, khi tìm được cô, Hoắc Thiếu Huyền không cho cô biết, chuyệnđó xảy ra ở đâu cũng không nói thật cho cô, chỉ dám len lén tiến hànhđiều tra, không dám mảy may để cô kích động.

Tâm tình Vinh Thiển rất tốt, tóc đen nhánh buộc hờ sau ót. Lệ CảnhTrình ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Cô cười tươi trông rất đẹp,chốc chốc lại lẩm bẩm một mình.

Chuyện anh đã từng làm cứ như một quả bom hẹn giờ chôn trong người,càng lo bị vạch trần lại càng có đôi tay đem chân tướng sự việc năm đóđẩy tới trước mặt mình.

Lệ Cảnh Trình không quan tâm. Có một số việc sau khi làm xong lại phải làm tiếp một trăm việc khác mới có thể che giấu hẳn.

Anh thấy huyệt thái dương của mình giật giật đau.

Vinh Thiển hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng anh, sửa soạn xong hết liền đem hai tay từ phía sau ôm lấy cổ Lệ Cảnh Trình.

Nửa người trên toàn bộ nằm trên lưng anh, đối với hành động vô cùng thân thiết như thế, anh đương nhiên rất thích.

Lệ Cảnh Trình kéo tay cô, thuận thế kéo Vinh Thiển tới trước mặt, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình: “Cứ cầm theo nhiều tiền một chút, thấythích gì thì cứ mua.”

“Ừm, được.”



Hôm nay là ngày xuất phát, Vinh Thiển và Lâm Nam ngồi cạnh nhau, nghe nhạc. Khi xe buýt của trường chở tới nơi, một đám người vẫn còn buồnngủ, không ít người còn ngáp dài.

Hướng dẫn viên yêu cầu mọi người xếp hàng: “Mọi người tới đại sảnh sẽ biết biết phòng của mình, sau đó nghỉ ngơi hai tiếng. Lúc nào tập hợpthì tôi sẽ dùng loa gọi mọi người.”

“Vâng.”

Một đám người biếng nhác trả lời.

Một phòng lớn có hai giường, để tiết kiệm chi phí, giáo viên xếp bốn người một phòng.

Vinh Thiển với Lâm Nam, Hà Mộ, còn có Hạ Nhân, được phân ở chung một phòng.

Sau khi đem hành ý vali ném vào phòng, Vinh Thiển một mình đi xuốngđại sảnh dưới lầu để hỏi một số vấn đề. Người tiếp tân mỉm cười khi côhỏi, Vinh Thiển nghe có từng tiếng chào hỏi ở phía sau.

“Chào cậu tư Hoàng Phủ!”

(t/n: Hoàng Phủ là họ kép, giống như họ Âu Dương)

“Chào cậu tư Hoàng Phủ!”

Vinh Thiển cảm thấy hiếu kỳ, ngoái đầu xem chỉ thấy một người đàn ông cao lớn giữa đám đông đang đi tới. Anh ta tướng mạo đẹp trai, khí chấtvượt trội, bên cạnh còn có nhân viên khách sạn vừa đi theo vừa nói gìđó.

Cậu tư Hoàng Phủ?

Vinh Thiển chưa bao giờ thích mấy cái họ kép, nhất là mấy cái họ mang hơi hướm vương giả như họ Hoàng Phủ – đặc sệt nam chính tiểu thuyếtngôn tình, cứ phải lấy cái tên như tên hoàng tử.

Cô tiếp tân hơi ngẩng mặt lên, nụ cười cũng không phải nụ cười “công nghiệp” nữa: “Chào cậu tư Hoàng Phủ!”

Người đàn ông đó đi thẳng tới cạnh Vinh Thiển, ngón tay để trên quầy điện thoại, chờ đợi, ánh mắt chợt nhìn sang Vinh Thiển.

Chỉ nhìn một cái, anh ta đã khẽ nhíu mày.

Cô bé này anh ta từng gặp. Trí nhớ của cậu tư Hoàng Phủ tuyệt đối siêu việt, hắn nhớ, bốn năm trước cô đã bị mang tới chỗ này.

—-

Lệ Cảnh Trình đang ngồi trong phòng làm việc, tay đang cầm bút ghìmạnh lên văn kiện cần ký tên. Thư ký thấy anh cứ mãi duy trì tư thế đó,nhịn không được nhắc nhở: “Anh Lệ, mời anh ký tên!”

Anh ký mạnh làm ngồi bút rơi ra, anh lại lấy cây bút khác nhanh chóng ký lên.

Thư ký cầm văn kiện đi ra, đóng cảnh cửa dày lại.

Lệ Cảnh Trình đi tới cửa sổ sát đất, trong lòng anh có một nỗi bất an đang khuấy đảo, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt. Chuyện anh làm bốnnăm trước, bạn anh đảm bảo sẽ không nói ra, nhưng khách sạn đó vẫn cònđấy. Vạn trường hợp chỉ sợ một, huống hồ cậu chủ khách sạn đó cũng biếtchuyện này.