Thà Đừng Gặp Gỡ

Chương 33



Hải Vân gọi ra ngoài đặt cafe mới kéo ghế cho anh ngồi xuống.

– Em nghe y tá nói anh đến lâu rồi sao giờ mới gặp em?

– Anh đi thăm bệnh nhân tiện đường xem phòng làm việc của em không sau này chia tay lại không có cơ hội.

– Anh bắt chước em sao? Hóa ra anh cũng thù dai nhớ lâu vậy mà em lại không biết.

– Em có để ý đâu mà biết.

Đứng trước lời trách móc của anh cô cũng tự rút kinh nghiệm cho chính mình. Đúng là hình như cô chẳng hiểu anh lắm thì phải. Vậy mà cô lại luôn mong chờ anh yêu mình, hai người chằng hiểu nhiều về nhau mà lại đòi yêu. Cô yêu anh nhưng lại không vun trồng tình yêu ấy cứ mặc định đòi nó phải tự lớn lên. Mà có cái gì tự lớn khi không chăm sóc? Tình cảm cũng vậy, cũng cần phải nuôi sống hàng ngày để nó ngày một lớn dần. Có lẽ 7 năm qua, sống cùng gia đình anh khuôn phép giống nhà mình nên cô đã cứng nhắc lại càng cứng nhắc hơn. Anh làm sao có thể yêu một cô gái đến yêu đương chủ động cũng không biết?

Anh không chịu ngồi xuống ghế mà cứ tự do đi lại trong phòng xem hết thứ này đến thứ khác. Cuối cùng thì cầm ảnh chính mình lên rồi hỏi:

– Có phải em từng cầm bức ảnh này mà mắng chửi anh không?

– Sao anh biết?

Cô lỡ lời nên mang cả hai tay bịt miệng. Anh không hề tức giận còn thoáng ý cười tiến về phía ghế cô ngồi, càng lúc càng cúi xuống đến khi hai tay chống tay lên thành ghế:

– Vậy là đúng hả? Muốn mắng gì thì mắng trước mặt anh đây chứ bức ảnh nó có biết nghe đâu.

Cô rụt rè đề nghị:

– Em mắng… anh sẽ không nổi cáu chứ?

– Anh có bị dở hơi đâu mà bị mắng không nổi cáu.

– Vậy thôi em không mắng nữa… anh đứng xa ra được không?

– Vì sao? Chẳng phải em nói khi chưa ly hôn chúng ta sẽ sống như vợ chồng sao? Có phải em quên mất nghĩa vụ làm vợ của mình mà đã đi tìm hiểu yêu đương người khác rồi cắm sừng chồng không?

– Không có… em chưa tìm hiểu ai cả.

– Tin em được sao?

Cô không làm gì sai sao anh cứ như bức cung thế nhỉ? Lúc anh đi ve vãn cô gái khác cô chỉ hỏi xíu đã nổi khùng lên rồi vậy thì ai mới là người cần phải sợ. Cô nâng mặt lên, mím môi lấy đà mở miệng cãi:

– Anh tin hay không kệ anh, em không làm gì trái với lương tâm là được. Còn anh ấy, tự hỏi mình xem đã cắm cho em bao nhiêu cái sừng chứ?

– Đầu em vẫn trống trơn chứ có thấy mọc cái sừng nào đâu.

Anh còn xoa xoa đầu cô như để chứng minh lời mình nói. Cô nghiêng đầu né tránh còn bắt gặp ý cười đắc ý của chồng mà thấy vô cùng khó hiểu. Tự dưng chạy đến đây nói chuyện phiếm với cô sao? Nhưng cô phát hiện ra anh đang nói chuyện rất gần gũi còn có những câu cố chấp ngang ngạnh bắt chẹt cô mà tự mãn còn hay nhắc lại ý của cô từng nói, có phải anh bắt đầu quan tâm đến mối quan hệ sắp đứt này không. Như lúc này, khi cô cãi, anh chẳng tức giận mà nói thẳng vì không yêu cô nên anh có người khác đấy thì sao nào? Anh có nói thế cô cũng chẳng dám trách vậy mà lại nói câu rõ trẻ con… cô gạt tay anh trên đầu mình xuống giục:

– Đến giờ em làm rồi, anh về đi.

– Chiều nay anh rảnh nên ở đây đợi em đến hết giờ.

– Hả??? Thôi không cần đợi đâu, anh về đi.

– Em sợ chồng bắt được mình hẹn hò với ai ở bệnh viện sao?

Cô muốn chứng minh mình trong sạch nên đồng ý cho anh ở lại. Anh cười thỏa mãn còn khẽ vuốt má cô một cái khiến cô như bị chạm vào mạch điện cao thế.

Anh kéo rèm ra ung dung lên giường nghỉ của cô nằm xuống chê bai:

– Giường bệnh viện hơi cứng, mai mua cho em giường khác.

– Anh cứ làm như bệnh viện này của anh ấy…

– Không của anh nhưng anh khá thân với chủ nhân của nó nên chắc cậu ta sẽ đồng ý cho anh đổi giường cho em. Nằm này đau lưng quá!

– Anh lộng hành vừa thôi…

Anh nhổm người dậy lừ mắt, cô liền quay ngoắt đi tảng lờ mà quay vào mở máy tính lên làm việc. Vì thấy anh nên cô quên mất nay là ngày tái khám của Bảo Bảo đến khi y tá thông báo mới lén nhìn Danh Phong. Thấy anh nằm im, cô nghĩ chồng đã ngủ nên đứng dậy kéo lại rèm che đi mới mở cửa đón Bảo Bảo.

– Con chào bác sĩ xinh đẹp…

Bảo Bảo vào phòng theo thói quen ngồi vào ghế khám. Trí Minh ngồi ghế bên cạnh chờ đợi nhưng lại hay nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi.

– Dạo này con có thấy khó chịu ở đâu không?

– Không ạ… Bảo Bảo rất khỏe nên muốn đi chơi với bác sĩ và bạn Bin.

– Đợi cô sắp xếp được sẽ báo Bảo Bảo được không? Bây giờ ngồi im cho cô kiểm tra nhé!

Con bé ngoan ngoãn ngồi im vén áo cho cô kiểm tra lại nhịp tim. Sau khi kê lại đơn thuốc, cô dặn dò Trí Minh cẩn thận những thực phẩm cần phải kiêng cữ để giữ cho tim con được hồi phục hoàn toàn.

– Cảm ơn bác sĩ, con bé hay nhớ cô nên thỉnh thoảng cháu gọi điện thoại cho cô được không?

Bảo Bảo tố tội ba:

– Đúng ạ, con mượn điện thoại ba gọi mà ba cứ nói bác sĩ bận không cho gọi.

– Vậy khi nào Bảo Bảo muốn gặp cô và bạn Bin thì cứ gọi nhé! Nếu không bận chữa bệnh cô sẽ nghe máy được chứ?

– Dạ vâng ạ.

Trí Minh bế con lên tay khẽ hỏi:

– Như vậy có phiền bác sĩ không? Cục trưởng sẽ không gây khó dễ cho cô chứ?

– Không sao… anh cứ để con bé gọi. Chồng tôi không rảnh rỗi đến mức giận dỗi vì việc nhỏ như vậy.

Tiễn họ ra về, vừa đóng cửa xoay người cô giật mình ngã ngửa về sau khi ông chồng quý hóa đứng lù lù ngay cạnh mỉa mai:

– Bác sĩ nhiệt tình quá nhỉ? Chồng em không rảnh nhưng cũng không dở người tới mức để vợ cắm sừng đâu.

– Em là người có trách nhiệm với công việc nhưng không cắm sừng anh.

– Bảo sao khi nãy em cứ đuổi anh về… nếu anh không ở lại chắc không hời hợt với người ta như vậy nhỉ?

– Em không có trách nhiệm phải giải thích với anh vì em chẳng làm gì sai cả.

– Em…

– Thôi anh về đi cho em làm việc…

Dù đuổi anh về nhưng thâm tâm cô lại muốn anh ở lại, đúng là rất mâu thuẫn rồi. Có lẽ cứ càng gần anh một chút, cô lại yêu anh nhiều hơn thì phải. Thấy anh hoàn hảo như vậy mà phải bỏ sẽ tiếc hùi hụi mất nhưng rồi vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ dứt khoát. Khi ly hôn thật rồi không hiểu cô sẽ sống thế nào nữa.

– Đuổi anh về mà lại nhìn đắm đuối vậy hả? Có phải thấy anh đẹp hơn cái gã đại úy kia không?

– Cục trưởng… không ngờ có lúc ngài cũng mắc bệnh hoang tưởng đến vậy. Có lẽ ngài nên đứng trước gương soi lại mình đi.

– Cho em nói lại…

Thấy anh tiến cô phải lùi đến lúc lưng chạm vào cửa thì giơ tay lên chặn anh lại:

– Anh nghe thấy rồi còn nói lại làm gì?

– Không đẹp mà em vừa nhìn chồng mình thèm thuồng đến mức nhỏ cả dãi ra đấy.

Cô bất giác đưa tay lên lau miệng nhưng nào có… đứng gần thế này cô đã run thì chớ còn bị anh vặn từng câu từng chữ. Vậy nhưng cô lại mặt dầy thốt lên:

– Em thèm đấy thì sao nào? Anh là chồng em thì sao em phải ngại.

– Vậy sao?

Anh dần cúi người xuống kéo ngắn lại khoảng cách, Hải Vân nhắm chặt mắt, tim đập chân run nhưng lại không phản đối mà chờ đợi… đợi mãi không thấy gì còn Danh Phong lại đứng im không làm gì cả. He hé mắt nhìn, cô không chấp nhận sự thật ấy nên kéo caravat của anh xuống kiễng chân hôn lên môi chồng một cái mà mặt mày đỏ dựng khi anh tròn mắt nhìn. Cô trượt người tụt xuống rời khỏi vòng tay đang áp sát của anh vội về ghế ngồi mà cả người run rẩy không ngừng. Thật may khi ấy y tá lại gọi cửa báo bệnh nhân đang đợi. Cô lén nhìn, anh cũng nhìn lại miệng có nói gì đó mà cô không nghe rõ nhưng không ra về mà lại vào giường nằm. 7 năm lấy nhau có lẽ đây là buổi chiều đầu tiên cô thấy anh rảnh đến mức chạy đến phòng khám bệnh của vợ mà la cà nằm ngủ trên chiếc giường sắt cứng đến đau lưng.

Bệnh nhân vào phòng, cô không quan tâm tới anh nữa mà trở về với công việc.

….

Danh Kiệt đi làm nốt công việc nhưng lại lôi Cẩm Tú đi cùng. Cô khuyên anh hết lời vẫn không được chấp nhận nên đành lẽo đẽo đi theo.

– Đang giờ làm việc cô đi đâu?

Tuệ Nhi đi ăn trưa về thấy thế thì đứng chặn lại hỏi vậy nhưng Cẩm Tú còn chưa kịp trả lời đã bị Danh Kiệt kéo đi.

– Cô ấy đi làm việc cùng tôi.

– Danh Kiệt… anh lộng hành vừa thôi.

Cô ta tức tối rít lên khe khẽ nhưng vốn dĩ người ta thích lộng hành như vậy nên chẳng can thiệp được. Đến khi biết chuyện sáng nay ông nội Kiệt đã đến tìm Cẩm Tú thì không khỏi đắc ý. Chuyện cô ta mới biết được thực sự rất thú vị…. vừa vào văn phòng. Cô ta đã gọi cho mẹ anh để dò hỏi:

– Bác gái, dạo này bác khỏe không?

– Tuệ Nhi… bác đang điên đầu với Danh Kiệt đây, cháu đừng giận nó mà suy nghĩ được chứ?

– Vâng cháu biết rồi nhưng cháu muốn hỏi bác một chuyện được không?

– Sao cháu phải khách sáo với bác như vậy?

– Bác, có phải trước kia, anh Phong từng qua lại với Cẩm Tú không?

Đầu dây bên kia im lặng không trả lời, cô ta liền có ngay đáp án. Như vậy lời ba nói là sự thật. Cô ta không phải là Chu Cẩm Tú và cũng không được gia đình giàu có kia nhận nuôi từ nhỏ…. Bị ba mẹ thoái trách nhiệm, bị chính cha dượng xâm hại và còn được Danh Phong bao nuôi. Cô ta rung ý cười đắc ý:

– Kể ra cô cũng đáng thương nhưng ai bảo cô lại đi tranh anh ấy với tôi. Nếu cô không biết điều, đời cô sẽ còn tệ hơn nữa…

Cô ta quay lại với điện thoại chờ đợi nhưng rồi chẳng cần hỏi thêm nữa mà vờ buồn bã:

– Bác gái… vì sao Danh Kiệt lại hồ đồ yêu một cô gái như vậy. Cô ta không xứng đáng với anh ấy đâu, vợ một sĩ quan cấp cao mà lại mang nhiều vết nhơ như vậy khi đồn ra ngoài thì sẽ thế nào hả bác? Cháu lo cho anh ấy…

– Tuệ Nhi, chắc chắn chúng nó sẽ không lấy nhau được… làm sao mà kết hôn được khi không ai cho phép chứ?

– Bác gái, chỉ cần anh ấy tỉnh ngộ thì cháu sẽ vẫn chấp nhận. Vậy nên bác hãy giúp cháu được không?

Bà Tuyết dễ dàng cảm thương mà đồng ý ngay lập tức với Tuệ Nhi. Bà không thể để Cẩm Tú hủy hoại tương lai của Danh Kiệt được.

Cẩm Tú ở bên ngoài khuôn viên đi dạo để Danh Kiệt họp trong văn phòng chính phủ. Cô thấy mình chẳng khác nào một đứa trẻ theo ba mẹ đến cơ quan làm việc cả. Anh vậy mà luôn sợ cô sẽ không chịu được áp lực từ mọi phía để tiếp tục đi bên anh nữa. Anh cố chấp với mọi người mà bảo vệ cô một cách quyết liệt nhất. Nhưng rồi cuộc chiến này ai sẽ là người phải đầu hàng trước đối phương thì cô không dám chắc. Ông và ba anh có thể hô hoán vũ bão đến cho hai người, cô sợ một mình anh sẽ chẳng thể chống lại… sao cuộc đời vừa ưu ái lại vừa bất công với cô đến thế? Mang đến cho cô một người đàn ông ưu tú nhưng lại bắt cô phải đi cướp đoạt, tranh giành với những người không nên đắc tội. Danh Kiệt nói cô làm đơn từ chức nhưng cục trưởng đã nhắn cho cô không được nghỉ việc. Rốt cuộc anh đã nói gì với ông nội… mà sao anh lại về được ngay để đi tìm cô như thế?

Nhiều lúc cô tự an ủi bản thân chỉ cần có anh là không sợ nhưng rồi vẫn giật mình thoảng thốt vì sợ họ sẽ không gồng gánh được, sẽ làm ảnh hưởng tới anh. Người đàn ông ấy vì cô mà làm tất cả và cô lại là người có thể khiến anh bị san bằng tất cả… nhưng cô và anh nhất định cố chấp không buông. Giá như… được lựa chọn, cô sẽ rủ anh rời đi đến nơi chẳng ai hay biết cũng chẳng câng danh vọng mà sống cuộc sống bình thường nhất….

– Hóa ra cô là bạn gái của phó cục trưởng cục tình báo.

Cẩm Tú giật mình quay lại nhìn người phụ nữ trước mặt. Dù chưa giới thiệu cô đã đoán ra là ai… bà ta và Tuệ Nhi như bản sao của nhau. Thật lạ… bây giờ đến mẹ tình địch cũng tìm cách thao túng tâm lí của cô nữa.

– Bà muốn nói gì với tôi.

– Cô đã biết tôi là ai?

– Tôi không cần biết bà là ai nhưng cũng không có nhu cầu muốn biết chẳng qua bà chủ động bắt chuyện nên tôi lịch sự tiếp lời mà thôi.

Bà ta cười nhưng lại xen lẫn sự khinh miệt:

– Cô không tự soi gương xem mình là hạng con gái như thế nào sao mà lại dám vọng tưởng cao sang như vậy? Nếu là tôi, chắc chắn sẽ không dám ngửa mặt nhìn người khác với quá khứ dơ dáy của mình rồi.

– Rất tiếc tôi không phải là bà, còn sống trên đời cần phải biết vươn lên bám lấy thứ mà mình muốn. Tôi không vọng tưởng mà hiện thực là…

Khóe miệng cô cong lên ý cười nửa miệng:

– Tôi đã thắng con gái bà… cao quý thì đã sao? Liệu có thực sự cao quý hay đó chỉ là vẻ bề ngoài còn bên trong thế nào… vậy nên đừng ra oai với người khác và cũng đừng đánh giá nhân phẩm người ta. So với những người sống trong nhung lụa từ bé thì tôi thấy tự hào về bản thân mình khi đã tự mình đứng vững, tự mình làm ra những đồng tiền trong sạch chứ không đi ăn cướp của ai cả.

Vì không đề phòng nên Cẩm Tú lĩnh trọn cái tát từ bà ta.

– Thứ đàn bà không biết trơ trẽn mà dám lên mặt với ta sao?

– Bà có tật nên giật mình phải không? Bà đáng tuổi ba mẹ tôi nhưng tôi phải nói với bà rằng cuộc đời này có oán sẽ phải trả vậy nên cái tát này, hôm nay tôi không bẩn tay mà đòi lại nhưng nhất định sẽ không bỏ qua.

– Cô nghĩ làm gì được tôi sao? Loại người vô danh tiểu tốt mà dám xấc ngược với người lớn thì bị dạy dỗ là phải rồi.

– Vậy có phải bà nên về học lại đạo lý làm người khi lộng quyền không?

Danh Kiệt mặt bừng bừng lửa giận sải bước lại gần Cẩm Tú, anh kiểm tra má cô mà quay sang gằn giọng:

– Con gái bà đẩy bạn gái tôi một lần, bà tát cô ấy một cái… nợ này, nhất định tôi sẽ đòi lại bằng đủ nên bà hãy ghi nó vào mà trả cho tôi.

– Danh Kiệt… cháu vì con đàn bà này mà…

– Tôi không cần bà phải xen vào việc nhà tôi. Hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt không bà sẽ không kịp chạy đâu.

Anh ôm Cẩm Tú rời đi nhưng lòng vẫn bừng bừng lửa giận. Lên xe, anh xoay hẳn mặt cô lại mà mặt mũi càng khó coi hơn, trên gò má trắng mịn in hằn những vết đỏ au thì nổi cáu:

– Vì sao em lại bất cẩn như vậy? Anh dạy em cam chịu trước họ sao?

– Bà ta đánh em bất ngờ thôi.

– Em làm tình báo mà để cho kẻ địch tấn công mình trước hay sao?

Mắt anh không rời khỏi má cô nên Cẩm Tú ghé mặt soi gương. Hóa ra mặt cô đã sưng lên, đỏ au trông rất đáng thương…

– Anh, em sẽ chú ý… không sao đâu, chỉ là do em trắng nên mới rõ như vậy mà thôi. Em không thấy đau chút nào.

Bàn tay anh không dừng lại vẫn nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô dịu đi sự bỏng rát. Bà ta cũng thật khỏe đi, đánh người không chút nương tay. Anh cảnh cáo cô:

– Lần này anh đòi nợ đừng có khuyên nhủ gì đấy.

– Em đâu có từ bi như thế chứ?

– Đau lắm không?

Cô rất đau nhưng vẫn phải lắc đầu khi thấy ánh mắt anh lo lắng không thôi. Anh xót cô đến hiện cả lên mặt rồi lại hối lỗi:

– Tú, nếu không vì anh thì em đã không bị đánh rồi. Chịu khó một chút… nhất định anh sẽ kết hôn với em nhưng đừng vì mọi người dọa nạt mà bỏ anh nhớ chưa?

Cô kéo đến một nụ cười sảng khoái mà hôn lên lòng bàn tay đang đậu trên má mình trêu đùa:

– Anh sợ em bỏ anh như vậy sao?

– Bây giờ em không có cơ hội làm thế đâu?

– Hừ… anh rõ là sợ còn gì?

– Không có…. anh chắc chắn em sẽ không thể sống thiếu anh đâu.

– Sao anh hiểu em vậy?

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh mà kéo lại gần, đôi môi mọng đỏ bị nuốt trọn, lời nói chỉ nhè nhẹ qua vành môi:

– Vì anh yêu em.

Anh đưa cô về luôn nhà mà không cho trở lại cục tình báo. Anh dặn dò cô cẩn thận:

– Dù quyết định em chưa nhìn thấy nhưng cục trưởng đã kí nên chừng nào ông ấy mời lại, em mới đi làm còn không thì không cần thiết nữa.

– Nhưng em muốn đi làm cùng anh.

– Sao lúc đầu ai từ chối đến đó làm mà bây giờ lại yêu nghề thế?

– Em chỉ làm theo anh sắp xếp thôi, nghe lời vậy còn gì?

Anh nắm tay cô khẽ siết nhẹ hỏi:

– Thứ ba tuần sau sinh nhật ba anh nên chúng ta sẽ về tham dự. Anh sẽ giới thiệu em với tất cả mọi người.

– Liệu có được không anh?

– Có gì là không được chứ? Cũng nên về ra mắt chào hỏi một lần cho phải phép. Có mặt anh sẽ không ai làm khó em đâu.

– Danh Kiệt… em không sợ ai làm khó anh mà chỉ sợ anh khó xử thôi.

– Vậy thì đừng lo… anh chỉ khó xử khi lên giường với em thôi…

– Anh còn đùa được sao?

– Vào nhà đi, anh tới cục giải quyết một số việc sẽ về ngay. Tối nay muốn ăn cơm em nấu được không?

Cô gật đầu tiếp nhận yêu cầu hôn anh một cái mới xuống khỏi xe vào nhà. Kéo tóc che bên má bị đánh khi thấy mẹ Yến đang tưới cây vậy mà mẹ còn gọi giật lại:

– Tú… sao con lại về giờ này?

– À nay con mệt nên xin về sớm.

– Rồi bắt nó đưa về tận nhà sao hả? Con gái… bạn trai con trăm công nghìn việc nên con đừng làm nũng nó như thế?

– Mẹ, con không có… con đi làm cùng anh ấy nên tiện thì đưa con về thôi mà. Hơn nữa anh ấy muốn như vậy đấy chứ?

Bà Như Yến khẽ lườm con gái một cái nhưng ánh mắt đang vui vẻ bỗng sa sầm lại. Bà nhanh chóng bước lại gần vén bên tóc cô lên lớn tiếng:

– Ai đã đánh con đây?