Tế Thủy Trường Lưu

Chương 37: Chồng chồng đi du lịch thôi (1)



Có một khu nhà gỗ ở ngoại ô thành phố, người sống ở đây đa số là nông dân trồng rau và bán rau. Khu vực này không có đèn đường, đêm khuya vắng lặng người ta thường ít đi ra ngoài, bên ngoài tối om một mảnh, khiến người ta hoảng sợ khi nhìn vào nó.

Ban ngày hai vợ chồng ở nhà cháu trai về vừa sờ mũi vừa bàn tính bước tiếp theo rồi lên giường đi ngủ thì bỗng có người gõ cửa phòng. Tiêu Thế Lai nghi hoặc đi ra mở cửa thì thấy mấy người đàn ông mặc áo đen quần đen đứng ở ngoài cửa, Tiêu Thế Lai bị trận thế này làm cho sợ hãi, lắp bắp nói, “Ngươi … các ngươi có chuyện gì không?”

Từ ngoài cửa có mấy người bước nhanh vào, Tiêu Thế Lai buộc phải lui về phía sau mấy bước, lúc này trong phòng ngủ cũng bước ra. Hai vợ chồng phụ thuộc vào các món ăn kiếm sống cũng chưa thấy bộ dạng này, đương nhiên sợ đến mức rùng mình không kiểm soát được. Sau đó, một người đàn ông mặc vest xám bước vào. Anh ta là người thanh niên đẹp nhất mà hai cặp vợ chồng trồng rau cả đời gặp được. Những đường nét rất tinh tế và rắn rỏi, một cặp kính không gọng dựng trên sống mũi. Anh tao nhã ngồi trên chiếc ghế thủ hạ vừa lau sạch, nhìn cặp vợ chồng trung niên rung như sàng, môi mỏng câu lên, “Các người là gì của Tiêu Ninh?”

“Tôi… tôi là bác của nó.” Tiêu Thế Lai bị khí thế của người thanh niên đè ép, giọng nói lắp bắp.

Nam nhân liếc ông ta một cái, ánh mắt như băng giá lạnh đến thấu xương, “Nói cho tôi biết các ngươi dự định làm gì.”

“Cái … cái gì?”

“Không phải hai người vừa mới thảo luận về cách đối phó với đứa nhỏ sao? Nói cho tôi biết kế hoạch của ông ngay bây giờ, tôi có thể cho ông một số ý kiến.” Người thanh niên hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ thư thái nhàn nhã.

Người phụ nữ núp sau lưng chồng sợ hãi, nhưng nghe giọng điệu của người thanh niên hình như không phải đến khó dễ mình, bà ta mạnh dạn hỏi, “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Người thanh niên lạnh nhạt liếc nhìn bà, “Không ai nói với bà rằng phụ nữ không được xen vào khi đàn ông nói chuyện sao? Hơn nữa, là một người cặn bã như bà.”

“Anh!” Không người phụ nữ nào lại không tức giận sau khi nghe điều này, kể cả trong thời khắc sinh tử.

“Nói đi, hai người định đối phó với Tiêu Ninh thế nào?” Người thanh niên kéo ánh mắt về phía Tiêu Thế Lai, ngay cả giọng nói cũng có ý dụ dỗ.

Tiêu Thế Lai run rẩy trả lời, “Tiêu Ninh… nó không chịu đưa tiền cho chúng tôi, vì vậy… vì vậy tôi định trói Tiêu Vũ rồi để nó chuộc lại bằng tiền.” Ông ta vừa nói xong trong phòng vang lên một tràng vỗ tay. Người thanh niên ngồi trên ghế cười vui vẻ, ngón tay mảnh khảnh đánh ra âm thanh giòn giã, “Không thể nghĩ tới một người trồng rau lại có thể nghĩ ra phương pháp như vậy. Thật sự rất đáng được khen ngợi.”

Tiêu Thế Lai thật sự cho rằng nam nhân đang khen mình, vẻ mặt già nua hèn mọn, “Ta… Ta là…”

“Vậy thì, vì ông đã nghĩ như vậy, tôi phải xử lý ông càng sớm càng tốt, nếu không Tiểu Ninh có mệnh hệ nào thì chính tôi là người xui xẻo.” Người thanh niên ngắt lời ông ta bằng giọng điệu rất ngây thơ vô tội. Hai chân bắt chéo vào nhau, nhìn bộ đôi vợ chồng đang run rẩy trên giường như đang xem một bộ phim sắp kết thúc, “Cút ra khỏi thành phố này và không bao giờ quay lại hay để người ta băm nhỏ ném xuống biển để nuôi cá a? Hai người có thể tự lựa chọn.”

Hai vợ chồng nghe vậy thì sắc mặt vốn tái nhợt của họ lập tức trắng bệch, cả người như một cái xác không còn máu, thật lâu mới nhận ra người thanh niên này tới đây để đối phó với họ? Vì họ muốn làm phiền Tiêu Ninh sao?

“Hảo hán tha mạng! Tha mạng a! Tôi không dám. Tôi hứa sẽ không bao giờ làm phiền Tiêu Ninh nữa! Xin hãy giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng tôi!” Tiêu Thế Lai leo ra khỏi giường, quỳ xuống trước mặt người thanh niên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống trán. Đây là lần đầu tiên ông ta gặp cảnh tượng như vậy ở độ tuổi này, ông ta sợ đến mức chỉ có thể theo bản năng cầu xin sự thương xót.

Người thanh niên cúi đầu nhìn ông ta cười, “Tôi không phải cho ông hai sự lựa chọn sao? Ông muốn cái nào?”

“Tôi … tôi … tôi chọn cái đầu tiên, chúng tôi đi ngay lập tức! Rời khỏi An Bình ngay lập tức và không bao giờ trở lại nữa!” Tiêu Thế Lai quỳ trên mặt đất, nhìn thấy người thanh niên trước mặt đang nhìn chằm chằm trên giường thì vội vàng quay đầu lại hung tợn nhìn người phụ nữ đứng sau lưng, “Bà già hôi hám, còn không đi qua dập đầu nhận tội với hảo hán, con mẹ nó không cần mạng nữa à!”

Người phụ nữ vội vàng quỳ xuống bên cạnh chồng, nhìn những người mặc áo đen quần tây đen khắp phòng, bà ta sợ đến mức kêu la, “Hảo hán, chúng tôi lập tức rời đi không bao giờ trở lại nữa. Các người tha mạng cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ coi như hôm nay chưa từng gặp ngài, cũng như chưa từng gặp tất cả các vị đại gia này.”

“Nếu Tiểu Ninh hỏi thì sao?” Người thanh niên cúi thấp người xuống, nhìn cặp đôi đang quỳ gối trước mặt, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng nhưng làm họ run rẩy.

“Chúng tôi nói chúng tôi đã đi làm công ở chỗ khác, các vị hảo hán, tôi hứa sẽ không bao giờ để Tiêu Ninh gặp lại chúng tôi nữa, xin các hảo hán cho chúng tôi một con đường sống!”

Sau khi nghe Tiêu Thế Lai đảm bảo, người thanh niên chậm rãi đứng dậy từ trên cao nhìn xuống hai người trên mặt đất, “Mười phút để các người thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi An Bình, đừng hòng giở trò, vì khi đó, các người nhất định sẽ hối hận vì đã đến thế giới này.”

Hai người vội vàng gật đầu tới tấp, thu dọn đồ vật giá trị càng nhanh càng tốt, trong chốc lát liền đi trong bóng tối không dám ở lại thêm giây phút nào.

Khi hai người họ vừa đi, nam thanh niên mới ra lệnh, “Xử lý ngay ngôi nhà Tiêu Thế Lai ở. Đừng để ai phát hiện ra manh mối. Ngoài ra, hãy cử người theo dõi họ. Nếu phát hiện ra điều gì bất thường, giết không tha!”

“Bạch thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta nên xử lý hai người này ngay bây giờ để tránh phiền phức về sau.” Một thuộc hạ nói.

Người thanh niên đỡ kính và nở một nụ cười nhạt, “Dù sao thì hai người này cũng là người thân của Tiểu Ninh. Nếu họ bị thất lạc hay biến mất như thế này, sẽ khiến trái tim của Tiểu Ninh Tử bị tổn thương. Chúng ta cũng không thể hoàn thành chuyện thủ lĩnh giao phó.”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

Kể từ lần trước người bác trai đến làm ầm ĩ, việc họ không quay lại đã bớt cho Tiêu Ninh rất nhiều phiền toái. Sau này nghe nói bọn họ đã dọn đi khỏi thị trấn, chắc nhiều năm tới sẽ không quay lại nữa. Về chuyện này, bà cụ cuối cùng cũng thoải mái mà thở phào một hơi, Tiêu Vũ cũng yên lòng. Mặc dù Tiêu Ninh nghi ngờ chuyện gia đình ông bác tự nhiên bỏ ruộng rau đã kinh doanh gần như cả đời và chạy đi nơi khác. Thế nhưng họ đã đi rồi, cũng không có việc gì truy cứu, hơn nữa ông ta với gia tộc không có tình cảm nhiều, cho dù không bao giờ trở về, hay chết ở bên ngoài đối với anh cũng không thành vấn đề.

Ngày tháng trôi qua như nước.

Vào dịp nghỉ hè, Tần Thư nói rằng sẽ cùng anh trai trở về Bắc Kinh, Tiêu Ninh nhìn thấy trên cổ cậu có vết đỏ không thể che lấp, anh nghĩ kiếp này Tần Tấn rốt cuộc cũng suôn sẻ nắm được người trong tay. Tiêu Ninh thấy yên lòng dù không thể nói rõ cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy thấy nếu kiếp này Tần Thư và Tần Tấn ở bên nhau, có lẽ cái chết bi thảm của Tần Thư ở kiếp trước sẽ không xảy ra. Mọi người đều vui vẻ, thật tốt.

Trước khi Tần Thư đi còn nói muốn dẫn Tiêu Ninh và Tiêu Vũ đi cắm trại, chuyện này làm sao có thể thiếu Lăng Ba chứ. Về phần Tần Tấn đương nhiên là đi theo. Loại chuyện lãng mạn như cắm trại này có thể đánh gục người ta xuống và ăn đi ăn lại. Làm sao anh ta có thể để tuột mất cơ hội hoàn hảo.

Địa điểm cắm trại nhanh chóng được xác định, trên núi Thương Sơn ở ngoại ô thành phố An Bình. Núi không cao nhưng thắng ở chỗ cây cối xanh tươi, trên núi có suối nước trong vắt. Hơn nữa đường núi quanh co rộng rãi sạch sẽ, bởi vì bụi bặm trong thành phố nhiều, thỉnh thoảng đến đây để gần gũi thiên nhiên thật tốt. Thật ra cắm trại là điều rất bất đắc dĩ, trên đỉnh núi có một câu lạc bộ riêng, Tần Tấn sợ rằng đến lúc đó Tần Thư sẽ không thể sẽ ngủ ở nơi hoang dã, nên anh ta đã đặt phòng trước rồi. Có suối nước nóng vào mùa hè, còn có thể ngâm mình.

Bà cố già rồi, nói gì cũng không chịu đi cắm trại cùng mấy đứa nhỏ, Tiêu Ninh khuyên không được nên phải nhờ người dì giúp nấu ăn chăm sóc.

Vào buổi sáng ngày khởi hành, Tần Thư đã dậy rất sớm, Tiêu Vũ cũng theo đó mà thu dọn đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị từ tối hôm trước. Cuối cùng Tiêu Ninh cũng đứng dậy, anh không quan tâm lắm đến chuyện này, sự nhiệt tình của Tần Thư đã cao đến mức anh đành phải chiều theo. Tần Thư rất sắn sóc nói rằng có thể mang theo bạn gái hoặc bạn trai, vì vậy Tiêu Vũ lập tức gọi điện cho Cận Phong. Quan hệ giữa hai người trong kỳ nghỉ hè hình như đang cực kỳ tốt đẹp. Về phần Tiêu Vũ có bị ăn thịt hay không, Tiêu Ninh cũng không rõ.

Phong Thành đi tới Bắc Kinh nửa tháng trước nói có chuyện cần đích thân xử lý, tuy rằng không có nói cụ thể cái gì nhưng là Phong Thành trực tiếp đi chắc không phải chuyện tầm thường. Phong Thành hiện tại vẫn chưa quay lại, Tiêu Ninh cũng không có thông báo cho hắn, dù sao hắn nói sẽ không về được, vậy thì sao lại làm phiền chính mình.

Đang đợi vài người dọn dẹp thì ngoài sân bỗng vang lên một tiếng kèn xe.

Tần Thư vừa nghe lập tức cười đến mang tai, “Anh của tớ tới.” Nói xong liền chạy ra ngoài.

“Anh, Tần Thư và anh của anh ấy …” Tiêu Vũ nhìn bóng lưng vui vẻ của Tần Thư, bất định nói.

Tiêu Ninh nhìn thấy bà cố ngoài sân, trong nhà chỉ có hai anh em, mới nói, “Cũng giống như em và Cận Phong.”

Tiêu Vũ kinh ngạc mở miệng, “Nhưng … nhưng bọn họ là anh em.”

“Cũng sẽ không mang thai nên em sợ cái gì.” Tiêu Ninh bình tĩnh giải quyết sự ngạc nhiên của Tiêu Vũ.

Cũng không lâu lắm, trong viện liền truyền đến tiếng Tần Tấn chào hỏi bà cố trong sân, hơn mười năm rồi bà không gặp đứa trẻ này, bận kéo người ta nói chuyện một hồi. Mặc dù Tần Tấn rất tàn nhẫn bên ngoài, thế nhưng đối xử với bà lão hàng xóm rất tốt bụng và được bà cố nhận xét là rất dễ thương. Không lâu sau Lăng Ba đến. Bọn họ cũng chỉ có vài người, ngoài việc chuẩn bị một vài cái lều và đồ ăn thì không có gì để mang theo, chưa kể là cái trên đỉnh núi có hội quán bán nhiều đồ ngon, không cần lo chuyện ăn không no.

Sân nhỏ của bà cố bỗng trở nên sôi động vì bất ngờ có thêm một vài hậu bối nhỏ tuổi.

Tần Thư và Lăng Ba đang thu dọn đồ đạc, Tiêu Ninh dựa vào cửa nhà chính nhìn bà cố đang ngồi dưới gốc cây, người phụ nữ này tuổi trẻ hẳn là tư thế oai hùng hiên ngang. Cho dù đã qua tuổi thất tuần, bà vẫn trầm lặng và ôn hòa như một cô gái trẻ. Lúc trước Tiêu Ninh không hiểu vì sao mình lại thích bà cố đến vậy nhưng bây giờ đột nhiên nhận ra, có thể là tính cách bình tĩnh của bà đối với những việc lớn và việc nhỏ là thứ mà những người xung quanh không có.

Đối xử với mọi thứ một cách thản nhiên. May mắn của tôi có được, cuộc sống của tôi bị mất*. Thái độ bình tĩnh và ôn hòa như vậy đã tạo nên người bà cố tuyệt vời và tốt bụng trong tâm trí Tiêu Ninh.

*Có nghĩa là tôi sẽ tìm kiếm thứ quý giá nhất trong cuộc đời: một người bạn đời, một sự nghiệp, niềm tin, sự theo đuổi, v.v … Khi theo đuổi được, đó là may mắn, nếu không theo đuổi được thì đó cũng là số phận. Mất và được là tỷ lệ thuận. Đừng tự hào về thành công nhất thời, huống chi là cảm thấy buồn phiền vì thất vọng nhất thời, tóm lại là để chúng ta sống lạc quan và lý trí. (theo baidu)

Trời còn sớm, bà lão đã lên tinh thần nên kêu Tiêu Vũ đi lấy kiếm cho bà, sau đó bà cầm kiếm múa kiếm cho đám tiểu bối trong sân xem. Khó có thể tưởng tượng được một cụ già đã hơn bảy mươi tuổi lại có tư thế khéo léo và chủ động thế này. Thanh kiếm hiện lên tia sáng mỏng manh kéo dài ra một đường vân già cỗi, cùng với không khí yên tĩnh thanh bình xung quanh khiến người ta cảm thấy không khí lúc này thật đáng quý.

Khi điệu nhảy kết thúc, những tràng pháo tay và tiếng hò reo từ đám đông ngay lập tức vang lên trong sân.

Tiêu Ninh cũng vỗ tay, nụ cười trên mặt bị mặt trời mọc nhuộm thành vàng chói mắt, đột nhiên có chút sáng ngời.

Đây là lần đầu tiên bà lão nhìn thấy Cận Phong, nhưng sau lời giới thiệu của Tiêu Vũ, bà bật cười, “Bạn của Tiểu Ninh và Tiểu Vũ là những người trẻ tuổi xuất sắc như vậy, ta cũng được an ủi.”

Cận Phong vén tóc, lần đầu tiên trở nên ngượng ngùng, “Bà cố, lần đầu tiên đến con không chuẩn bị quà, lần sau nhất định sẽ chính thức đến thăm bà.”

Mọi người đều biết Cận Phong đến thăm lần này là có ý gì nhưng bà cụ thì không nghĩ theo hướng đó, chỉ nghĩ đứa trẻ khách sáo quá, vội nói, “Lần sau cứ đến nhà chơi là được rồi, không cần phải thăm hỏi trang trọng như vậy. Con là bạn tốt của Tiểu Ninh Tiểu Vũ, cứ coi đây như nhà của chính mình.”

Cận Phong nói liên tiếp một vài điều tốt, cái gọi là gãy đúng chỗ ngứa, là như vậy.

Lão phu nhân nói lời này, Lăng Ba không vui, vội vàng chạy tới nắm lấy tay lão phu nhân, “Bà cố, đây cũng là nhà của con.”

“Ừ ừ, nếu mấy đứa không ngại bà già này, cứ coi đây như nhà riêng của mình.” Thật hiếm khi bà cụ có thể gặp nhiều người cùng một lúc. Bà không giấu được vẻ vui mừng, đáy mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng. Tiêu Ninh khẽ thở dài, anh đã bỏ lỡ bao nhiêu biểu cảm hài lòng và vui sướng rồi?

Tần Tấn thấy mọi người đã đến đông đủ nên bắt đầu xuất phát, mọi người từ biệt bà cố rồi hẹn lại đến gặp bà. Bà cố cười gật đầu nói các người đi chơi vui vẻ, nhưng bà chưa từng nghĩ tới, lần cắm trại này không có cô gái nào đi cùng.

Tiêu Ninh cuối cùng cũng đi ra ngoài, trước khi ra ngoài lại lo lắng nên quay lại nói vài câu với bà cố, dặn rằng tối nay người dì nấu ăn sẽ ở đây cùng bà cố. Dì giúp việc sảng khoái đồng ý kêu bọn họ cứ yên tâm vui chơi đừng lo lắng chuyện nhà, lúc này Tiêu Ninh mới ra cửa.

Tần Tấn lái chiếc xe địa hình ba hàng ghế đủ cho sáu người, xe vận tải nhỏ của Lăng Ba bị ghét bỏ để lại bên đường. Lăng Ba vẫn trầm mặc một hồi, Tiêu Vũ an ủi anh ta, “Lăng đại ca, xe của anh cũng khá lắm. Thật đấy, anh xem xe đạp của Cận Phong không phải không đem tới sao?”

Lăng Ba ngã trên lưng ghế mềm và lẩm bẩm, “Xe đạp có thể so với xe tải nhỏ được sao?” Sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Tiêu Ninh ngồi ở ghế sau nhìn bức tường thấp ngoài cửa kính xe dần dần lùi lại, xe đã chạy lên đường cái. Lúc này trên đường cũng không có nhiều xe, Tần Tấn tăng thêm mã lực, Tần Thư cười và nói, “A Ninh, tớ không biết khi nào tớ có thể đi chơi như này, vì vậy cậu có thể chơi bao nhiêu tùy thích. Bà cố đang ở nhà với dì phụ bếp, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Tiêu Ninh gật đầu, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nói, “Dừng lại.”

Tần Tấn không biết tại sao lại đạp phanh theo lời anh, Tiêu Ninh đẩy cửa ra chạy xuống, tất cả mọi người đều đang bối rối thì đã nhìn thấy Tiêu Ninh mới vừa đi về phía trước hai bước, liền có một chiếc xe ô tô màu đen chạy tới, sau đó dừng lại trước mặt Tiêu Ninh. Cửa sổ của ghế lái được cuốn xuống, khuôn mặt điển trai với nụ cười hiền lành của Phong Thành xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Lăng Ba nhìn thấy ông chủ lớn và đột nhiên cảm thấy như thể ông chủ lớn cũng muốn đi cắm trại. Anh ta bây giờ nhảy xuống xe có an toàn hơn không?

“Ồ, Phong đại ca cũng đi cắm trại sao?” Tiêu Vũ dựa vào cửa kính xe kêu lên.

Phong Thành thấy cậu hỏi gật đầu, sau đó dời tầm mắt trở lại thiếu niên trước cửa sổ, nhẹ giọng hỏi, “Em đi đâu?”

Tiêu Ninh quay đầu lại liếc nhìn xe của Tần Tấn, “Tần Thư sẽ về Bắc Kinh sớm, tụi em nhân cơ hội này ra ngoài chơi, nếu anh không bận gì thì đi cùng đi.”

“Em mời anh?” Phong Thành cười nhìn hắn.

Tiêu Ninh đột nhiên cười nói, “Xem ra anh rất bận, cho nên em đi trước nhé.” Nói xong quay người nhưng lại bị Phong Thành khóa cổ tay lại. Khuôn mặt thiếu niên trong trẻo thuần khiết dưới ánh mặt trời, có thể thấy rõ ngay cả sợi lông tơ nhỏ xíu trên đó, khiến người ta muốn cọ vào thân thể của anh. Phong Thành từ trước đến nay luôn là người lý trí, nhưng lúc này rốt cuộc không kìm được mà nghiêng người ra khỏi cửa kính xe đi tới. Hai tay càng thêm lực, Tiêu Ninh buộc phải cúi người xuống, vừa cúi đầu, đôi môi căng mọng của anh đã bị áp lên môi mỏng của người đàn ông trong xe.

Tiêu Ninh biết là ở trên đường, nhưng không giãy dụa mà vói lưỡi, chủ động dụ dỗ.

Bàn tay đang siết chặt cổ tay của Phong Thành được đổi thành nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của anh, một tay còn lại ôm lấy sau đầu thiếu niên, đem người đến gần trong mắt, đầu lưỡi dài chiếm hết thành trì, lớn mật tàn sát bừa bãi.

Xe bên kia tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, xe bên này chết lặng như sét đánh ngang tai.

Tiếng lòng của tất cả mọi người: Hôn!!!

Không biết qua bao lâu mới có người phản ứng, Tần Thư cười mơ hồ, cậu đã sớm biết hai người bọn họ có một chân nên tấm tắc khen Phong Thành hành động rất nhanh a. Còn Lăng Ba suýt sặc nước miếng của chính mình, hai người này quen nhau từ khi nào vậy? Tại sao anh ta hoàn toàn không biết!

Tiêu Vũ đầu óc đơn giản hơn rất nhiều, nhìn anh trai bị đè gần hết vai lên cửa xe hôn hít, hỏi Cận Phong bên cạnh, “Thì ra anh trai em thích Phong đại ca sao?”

Cận Phong lắc lắc ngón tay của cậu, “Chắc là như vậy, nếu không cậu ta đã đấm hắn rồi.” Nhớ tới lời cảnh cáo Tiêu Ninh đã nói với anh mấy tháng trước, lúc đó Cận Phong nghĩ. Nếu có người muốn hàng phục Tiêu Ninh thì cần phải có rất nhiều sức lực và thời gian, thật không ngờ, không ngờ người đàn ông đó lại có thể tiến nhanh như vậy.

“Đó là Phong Thành, đúng không?” Tần Tấn vươn tay nắm lấy tay Tần Thư, giọng nói không có nhiều cảm xúc.

Tần Thư quay lại nhìn anh ta, “Ừm.”

“Em cho rằng hắn đối với Tiểu Ninh nghiêm túc sao?” Tần Tấn lại hỏi.

“Em nghĩ rất tốt.”

Sau khi nghe câu trả lời của Tần Thư, Tần Tấn không nói nữa nhưng đôi mắt híp lại mơ hồ, không biết đang suy nghĩ gì.

Nếu không phải ở trên đường, Phong Thành cảm thấy mình sẽ mất kiểm soát nên buông tay trước khi tỉnh táo hoàn toàn biến mất. Thiếu niên ngoài cửa kính xe, môi đã ửng hồng, khuôn mặt trắng nõn đã nhuộm sang màu máu, Phong Thành cầm tay anh, “Lên xe.”

Tiêu Ninh chớp mắt, “Tụi em muốn đi cắm trại.”

Phong Thành cười cười, “Có thể mang theo người nhà không?”

Nhìn thấy Tiêu Ninh cười nhưng không nói, hắn liền lên tiếng, “Vậy thì đem anh theo.”