Tế Thủy Trường Lưu

Chương 36: Anh chính ngôn thuận, sau đó thì sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu trả lời này dường như làm Tiêu Ninh hài lòng, anh đổi tư thế thoải mái nhắm mắt lại, Phong Thành hồi lâu không nghe thấy anh nói chuyện nên nhỏm dậy nhìn thì phát hiện anh đã ngủ say. Lông mi thật dày và cong vút như hai cái quạt nhỏ, khi ngủ say chẳng hề phòng bị. Tay chân mảnh khảnh quấn lấy quần áo mỏng, Phong Thành chống nửa người trên nhìn thiếu niên đang ngủ một hồi lâu mới cúi đầu xuống, một nụ hôn mượt mà được in trên gò má thiếu niên.

Kế hoạch ăn từng bước bị gián đoạn, Phong Thành không có vẻ gì là ảo não mà ngược lại rất vui vẻ.

Tiêu Ninh ngủ không yên giấc, một lúc sau mới hơi nhíu mày, Phong Thành nói bên tai, “Yên tâm ngủ đi, anh ở cùng em.” Mãi mãi, vĩnh viễn chỉ có một mình em.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Tiêu Ninh không biết mình đang ở đâu.

Cho đến khi gương mặt của Phong Thành xuất hiện trong tầm mắt anh, anh mới nhớ ra những gì đã xảy ra vào buổi chiều, ừm, tất nhiên, cũng có sự thật rằng Phong Thành đã là người của anh.

“Ngủ ngon không?” Phong Thành đang bỏ than vào lò, thấy anh tỉnh ngủ thì bỏ đồ xuống, đi tới. Tiêu Ninh đứng dậy khỏi ghế tựa kiểu đơn giản, phát hiện bọn họ vẫn còn ở trên bãi biển nên anh hỏi, “Hôm nay chúng ta không quay về sao?”

Phong Thành cúi đầu hôn lên má anh, “Ngày mai về, được không?”

Tiêu Ninh gật đầu đứng thẳng duỗi người ra, bị hương thơm trong không khí hấp dẫn, “Anh nướng cái gì thế? Thơm quá.”

“Thịt dê và cá, với mấy loại rau củ, mau tới đây ăn, chắc en cũng đói rồi.” Không nhìn ra Phong Thành còn có tài nướng. Thức ăn trên đĩa trông rất hấp dẫn và phong phú, mùi thơm càng thêm nồng nặc khiến ngón trỏ của Tiêu Ninh thò ra. Phong Thành nhìn thấy anh ăn cũng muốn no theo, ở bên cạnh cười với anh chứ không làm gì. Tiêu Ninh giải quyết vài xiên thịt dê rồi lau mặt, “Anh đã lên kế hoạch từ sáng sớm. Phải không?”

Phong Thành không biết nên nói gì.

Tiêu Ninh nói tiếp, “Đồ nướng, đến buổi chiều thì chuẩn bị qua đêm ở đây sao?”

Phong Thành cười, “Không có, đồ ăn và đồ nướng là do anh mang đến khi em còn ngủ, hơn nữa còn có lều. Buổi tối chúng ta ngủ trong lều có thể lắng nghe tiếng sóng biển. Hẳn là rất tốt.”

Nghe vậy, Tiêu Ninh ngẩn người, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Cảm ơn anh đã làm điều này cho em. Em có một sinh nhật rất vui vẻ.”

Phong Thành sờ soạng mái tóc đen của anh, “Anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Cái này hơi khó, nhưng em sẽ thử xem.” Tiêu Ninh cắn một miếng cá, cảm thấy dạ dày của mình đã bị Phong Thành chinh phục, quả nhiên, một người đàn ông có thể nấu ăn dù có tệ đến đâu cũng là người đàn ông tốt.

BBQ là tốn nhiều thời gian nhất. May mắn thay, hai người họ không có gì để làm nên không cảm thấy lãng phí thời gian.

Mặc dù ban đêm bờ biển không sáng sủa như ban ngày nhưng may mắn là xung quanh toàn bộ bờ biển đều có đèn đường. Vì vậy hai người bọn họ không cần dùng thêm công cụ chiếu sáng cho bữa tiệc nướng bên bờ biển, Tiêu Ninh ăn no bụng một chút lại nằm trên ghế như chất xác. Mặc dù Bạch Bắc nấu ăn giỏi nhưng có vẻ thua kém Phong tiên sinh, đương nhiên, điều này không loại trừ việc hắn là người yêu của Tiêu Ninh. Dù sao thì Tiêu Ninh đã no căng bụng, nằm đó ăn chiếc bánh do Phong Thành đặc biệt chuẩn bị. Lúc này, đã no tới không thể động đậy được.

Phong Thành trông như một người đàn ông ở nhà, sau khi xử lý xong mớ hỗn độn, hắn ngồi xuống ghế nằm bên cạnh Tiêu Ninh. Ngón tay mảnh khảnh của hắn chui vào gấu áo phông, ngón tay vừa gắp xiên que đã có nhiệt độ một cái bàn ủi, Tiêu Ninh tự nhiên run lên bởi vì hơi nóng đột nhiên bò lên da thịt, giống như bị cái gì đột nhiên đốt cháy. Phong Thành bình tĩnh nhìn sắc mặt của anh, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa bụng Tiêu Ninh theo vòng tròn dưới màn đêm, giọng nói truyền đến đặc biệt quyến rũ, “Buổi tối dường như em ăn quá nhiều, không ngủ được thì làm sao bây giờ?”

Tiêu Ninh ợ một cái, “Vậy đi dạo một chút rồi tiêu hóa sau.”

Phong Thành gật đầu đồng ý, sau đó kéo Tiêu Ninh lên khỏi ghế nằm, hai người đi chân trần dọc theo bãi biển. Vùng đất cách bãi biển không xa được thắp sáng bởi hàng ngàn ngọn đèn, phía dưới là đại dương vô tận. Tiếng sóng vỗ bờ biển như tiếng tim đập, từng cái một đập vào nơi lồng ngực.

Tiêu Ninh ngẩng đầu, phát hiện đêm nay có trăng, bầu trời còn vương vãi sương mù. Ở thành phố hơn mười năm, những thứ này cơ bản không thấy được khiến Tiêu Ninh khá là cảm khái. Có người nắm tay anh, Tiêu Ninh quay đầu nhìn khóe miệng cong cong của Phong Thành. Lúc này anh chỉ mới cao bằng cằm của Phong Thành, cho nên nếu muốn hôn lên khóe miệng cong đẹp chỉ có thể nhón chân lên.

Nụ hôn xúc động, ánh mắt ngây thơ và ranh mãnh của chàng trai trẻ và sự cám dỗ vô tình gần như khiến sự tỉnh táo của Phong Thành lần nữa thất thủ. Bây giờ còn không phải lúc, hắn tự nói với mình như vậy. Sau đó miễn cưỡng đè sự khô nóng xuống đáy lòng, ấn cái ót của chàng trai làm sâu đậm thêm nụ hôn này.

Mười ngón tay đan vào nhau thật chặt, những ngón tay thon dài ôm chặt lấy người mảnh khảnh, như một lời hứa không bao giờ từ bỏ, mà cũng giống như sự thỏa mãn khi có được thứ mình muốn. Ánh sáng từ ngọn đèn đường bao trùm lấy hai người họ, họ đã quyện vào nhau như nước trong xanh như pho tượng không bao giờ ngã, trong đêm nay đã làm một khoảnh khắc ngắn ngủi trở thành vĩnh viễn.

Cho đến khi Phong Thành dựng lều, lúc Tiêu Ninh nằm xuống, bụng vẫn còn hơi căng.

Tiêu Ninh ngã trên tấm vải mềm, có thể cảm nhận rõ ràng cát mịn mềm mại dưới người, lều trại rộng lớn có thể chứa được ba người cùng lúc. Phong Thành đi vào thấy Tiêu Ninh nằm ngoan ngoãn ở nơi trong cùng. Hai tay còn đang sờ bụng, nằm nghe tiếng sóng bên ngoài. Phong Thành đi tới ngồi ở bên cạnh anh, dùng bàn tay to vuốt ve cái bụng chưa tiêu, cười nói, “Vẫn còn no?”

Tiêu Ninh yếu ớt gật đầu, đưa tay che mắt, “Phong Thành, anh đối với mọi người rất dịu dàng sao?”

Thật lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Tiêu Ninh thu tay về, lúc này mới thấy trước mắt tối sầm, trên môi lập tức xuất hiện nhiệt độ của người khác, Phong Thành nhanh chóng lui ra ngoài, nhẹ giọng uy lực nói, “Anh chỉ làm điều này với em.”

Được rồi, Tiêu Ninh phải thừa nhận những lời này nghe vào tai đặc biệt dễ chịu, vì vậy anh cười nhẹ nhàng nói, “Vậy là tốt rồi, tiếp tục duy trì.”

Phong Thành bật cười, lần theo ngón tay anh nắm chặt lấy nó, như thể cả đời này hắn không định buông ra.

Tiêu Ninh rốt cuộc cảm thấy bụng mình cũng đủ tiêu để ngủ, đã gần nửa đêm, Phong Thành nằm xuống bên cạnh, cánh tay luồn qua gáy của anh, ôm người vào lòng trong đêm yên tĩnh. Thật là hân hạnh khi có một người như vậy ở bên cạnh, vì vậy Tiêu Ninh rất tự nhiên nhắm mắt đi ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tiếng cười trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai anh, “Cuối cùng, cũng danh chính ngôn thuận.”

Kế tiếp, nên tiến dần từng bước.

Sáng hôm sau, Tiêu Ninh tỉnh dậy trong tiếng sóng biển, Phong Thành đang ngủ bên cạnh, một tay vẫn để dưới đầu anh, tay còn lại vòng qua eo trông bộ dạng của một người đang ôm của quý. Tiêu Ninh khẽ nhúc nhích làm Phong Thành mở mắt ra. Đôi mắt đen láy mờ mịt phải mấy giây sau mới khôi phục lại sự trong trẻo, thay vào đó là một nụ cười thật trầm, “Tỉnh rồi?” Chất giọng buổi sáng lúc người đàn ông vừa thức là gợi cảm nhất, và khi vang lên bên tai nó làm cho người ta cảm thấy rằng hơi thở phun trên da đã trở nên có ý nghĩa khác.

Tiêu Ninh ừ một tiếng, đứng dậy hôn hắn chào buổi sáng rồi bước ra khỏi lều trong sự sững sờ của Phong Thành.

Bờ biển lúc 6, 7 giờ sáng có chút mệt mỏi sau cả một đêm rong chơi, ngay cả sóng cũng dần ngừng lại và trở nên êm tai. Tiêu Ninh vươn eo. Sự uể oải buổi sáng dường như được giải tỏa bởi cái căng eo lười biếng này. Mọi người dần dần tỉnh lại, nghĩ đến vẻ mặt đờ đẫn vừa nãy của Phong Thành, a, thật sự là vừa mắt.

Lát sau Phong Thành ra ngoài, sảng khoái một lát liền bắt đầu thu dọn lều. Tiêu Ninh đi tới giúp đỡ nhưng lại bị chặn lại, “Em không cần giúp, chỉ cần mở cốp xe.” Nói xong đưa chìa khóa xe cho anh.

Tiêu Ninh biết hắn không muốn mình làm tiếp, đành phải lấy chìa khóa mở cốp sau. Phong Thành đóng cửa nhanh chóng cất lều đi, chuyển trở lại xe, sau một hồi bận rộn, hai người lái xe về.

Lúc bọn họ trở về còn nhanh hơn rất nhiều, đến thành phố vẫn nhẹ nhàng sảng khoái lúc 8:40. Phong Thành không trực tiếp đưa người trở về mà trước tiên chở Tiêu Ninh đi ăn sáng, “Cháo bát bảo ở đây rất nổi tiếng, ăn thử đi.” Phong Thành đẩy chiếc bát sứ nhỏ in hình tre trúc sắc nét cho Tiêu Ninh, dùng thìa khuấy đều để cháo không còn nóng rồi mới đưa cho anh. Tiêu Ninh cầm lấy rồi đắm mình trong đó, ăn một ngụm, hương vị quả thực tươi hơn nhiều so với cháo bát bảo đóng gói, cùng với các món ăn kèm tinh tế và ngon miệng, một bữa sáng ăn vô cùng ngon.

* Cháo đậu đỏ bát bảo là một trong những món ăn dinh dưỡng nổi tiếng xuất xứ Trung Quốc, được nấu từ các loại thuốc quý như táo Tàu, đậu đỏ, hạt sen, kỷ dĩ… Cháo có hương vị thơm ngon, lại không ngấy, thích hợp cho tất cả mọi người.

chapter content



Khi Phong Thành phục vụ cho anh bát cháo bát bảo thứ hai, Tiêu Ninh nghĩ, chẳng lẽ người này muốn dùng đồ ăn làm lao tù sao?

Ăn sáng xong, Phong Thành tiễn Tiêu Ninh tới cửa nhà, cánh cửa sơn đỏ đóng chặt, lúc này có lẽ bà cố đang ngồi đọc sách trong sân. Tiêu Ninh đẩy cửa định xuống xe nhưng cánh tay của anh đã bị người nào đó nắm lại, Phong Thành đến gần hơn, ngậm miệng anh mút một hồi mới buông ra, “Anh thật sự không muốn thả em trở về.”

Tiêu Ninh chớp chớp mắt, “Vậy thì em sẽ không quay lại.” Vừa nói, anh vừa lùi lại, không định rời đi.

Phong Thành thấy vậy buồn cười xoa xoa tóc, “Tiểu Ninh, em đừng dụ dỗ như vậy, định lực của anh không tốt.”

“Ai kêu anh nhẫn nại?” Tiêu Ninh nhìn hắn có chút không đồng ý, Phong Thành ngậm lại hai cánh môi hơi hơi ngây ngô, thật vất vả mới bảo đảm sẽ không đè người kia xuống ăn mất.

Ngây ngô gì đó chắc chắn có sức hấp dẫn khó cưỡng, nhưng điều hắn muốn là Tiêu Ninh là tự tin và bình tĩnh, tao nhã đứng trước mặt mọi người nở nụ cười nhàn nhạt. Cho nên hắn cần phải chờ đợi, cho dù quá trình chờ đợi rất lâu, Phong Thành cũng sẵn sàng dành thời gian đứng bên cạnh người này trong im lặng, chờ đợi một ngày nào đó bông hoa xương rồng này sẽ làm tươi đẹp thế giới.

Tuy rằng miễn cưỡng, Phong Thành vẫn kiềm chế như trước, nhẹ nhàng buông người bị hôn mê loạn trong tay, nhẹ giọng nói, “Trở về đi, ngày mai anh tới gặp em, về phần chuyện chúng ta đừng nói cho bà cố và Tiểu Vũ. Anh hy vọng anh sẽ nói với họ về điều này, được không?”

Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu lau miệng định đẩy cửa xuống xe, nhưng tay lại bị kéo tiếp, đành quay đầu lại cười, “Phong tiên sinh, nếu anh còn làm vậy, ngày hôm nay em không thể xuống xe được.”

Phong Thành nghiêng người mỉm cười, đưa tay qua cổ anh, khi anh kéo ra, Tiêu Ninh đột nhiên cảm thấy trên cổ mình có thứ gì đó ấm áp. Cúi đầu nhìn xem, là một sợi dây chuyền. Thân dây chuyền làm bằng bạch kim và mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn tròn, kiểu dáng bình thường, có điểm xuyết vài viên đá quý nhỏ màu đỏ, nếu soi dưới ánh đèn sẽ đẹp hơn. Anh lại ngẩng đầu lên, không chắc lắm, “Quà sinh nhật?”

Phong Thành gật đầu và mỉm cười, “Mang cái này, em vĩnh viễn là của anh.”

Tiêu Ninh nhướng mày cười rạng rỡ, “Cái gì? Anh dùng một sợi dây chuyền mà đòi trói buộc em?”

Phong Thành cười không nói, vừa mở cửa xe cho anh, sợ thêm một giây nữa sẽ mất kiểm soát biến thành sói lao tới, “Ngày mai anh muốn đi bên ngoài một chuyến, đừng nhớ anh.”

Những lời này thành công khiến Tiêu Ninh nghẹn ngào, tại sao sau một đêm Phong Thành giống như trở thành một người khác vậy. Loại giọng điệu ủy mị này khiến Tiêu Ninh không kịp phản ứng. Phong Thành nhéo cằm anh kéo sát vào hôn hôn trêu chọc, “Anh nghĩ về em mọi lúc, vì vậy anh cũng mong em thỉnh thoảng nhớ tới anh.”

Tiêu Ninh mỉm cười gật đầu nhảy xuống xe, chiếc xe đóng cửa rời khỏi ngõ sâu, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Nơi vừa bị Phong Thành chạm vào vẫn còn nóng, miệng anh bây giờ hẳn là sưng rồi. nếu Tiêu Vũ và Tần Thư hỏi tới, anh sẽ nói là ăn ớt.

Tiêu Ninh gõ cửa sân hồi lâu cũng không có người ra mở, cau mày, qua ô cửa nặng nề truyền đến tiếng cãi vã mơ hồ, Tiêu Ninh lo lắng vội vàng lấy chìa khóa trong túi ra và mở cửa vào sân. Chiếc ghế tựa mà bà cố sử dụng lúc này đã bị nghiêng trên mặt đất, chiếc bàn vuông nhỏ cũng nằm trên mặt đất với cả bốn chân dựng ngược lên. Một giọng nói vang lên từ phòng trước, “Tất cả mấy người! Cút ra ngoài cho ta!”

“Bà ơi, sao bà không hiểu? Bà bây giờ đã già rồi, Tiểu Ninh và Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ như vậy. Chúng con làm người giám hộ cho nó là thích hợp nhất!” Đây là giọng nói của bác gái. Tiêu Ninh bước nhanh vào, vừa đến cửa đã thấy bà cố run lên vì tức giận, nếu không có Tiêu Vũ hỗ trợ sợ rằng bà tức giận ngất đi mất. Nhà bác trai bác gái đang đứng đối diện với bà cố. Tình huống trong phòng đầy căng thẳng.

“Bà muốn tiền của ba mẹ tôi để lại phải không?” Tiêu Ninh bước vào, mấy người trong phòng ngạc nhiên khi nghe thấy giọng anh.

Bác gái nhìn thấy Tiêu Ninh đi vào, khuôn mặt trẻ con không hiểu sao lại u ám, thoạt nhìn rất đáng sợ. Tiêu Vũ nhìn thấy anh trai trở về thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Tiêu Ninh bước tới đỡ bà cụ ngồi xuống ghế, sau đó nhìn người bác đang đứng ở một bên, cười hỏi, “Bác ơi, đầu còn đau không?”

Người nông dân trồng rau sống mấy chục năm được đứa cháu nhỏ hơn mình hai vòng hỏi thăm, chợt nhớ đến cơn đau buốt do ghế đập vào đầu, môi mấp máy run run hai lần, một lúc sau mới miễn cưỡng nói, “Không … không đau nữa.”

Tiêu Ninh càng cười nhiều hơn, “Thật là tốt. Lành sẹo rồi sẽ quên đau.” Anh nói xong liếc nhìn ngón tay của mình, sau đó nhìn vào khuôn mặt khó coi của người bác. Ánh mắt không quá sắc bén nhìn chằm chằm, cảm giác khó chịu như thể bị kim đâm.

Bác gái cả tính tình hung dữ, tuy có chút sợ hãi trước ánh mắt của cháu trai nhưng nhìn thấy chồng mình không ngẩng đầu lên được, bà ta cứng cổ nói, “Tiểu Ninh, con và Tiểu Vũ bao nhiêu tuổi chứ. Bà cố của con đã lớn rồi, có thể chăm sóc cho con được không? Anh họ của con đã đi làm rồi nên chúng ta không cần lo lắng. Hiện giờ chúng ta chỉ lo cho hai con, ba mẹ hai đứa mất rồi sao lo lắng cho con và Tiểu Vũ được. Chúng ta thấy hai đứa còn nhỏ quá, chúng ta không chăm sóc thì ai sẽ chăm sóc hai đứa đúng không? Bà.” Bác gái đưa mắt nhìn bà cụ đang ngồi trên ghế, hy vọng rằng bà già sẽ giơ cao đánh khẽ nhường lại quyền người giám hộ cho hai đứa cháu trai.

Tiêu Ninh chế nhạo, “Lần trước có lẽ chưa nói rõ ràng, cho nên hôm nay tôi sẽ giải thích rõ.”

“Cho dù tôi và Tiểu Vũ không còn cha mẹ, cũng không tới lượt các người chăm sóc. Âm mưu của các người nghĩ tôi không biết sao? Người giám hộ? Nếu như các người thật sự trở thành người giám hộ chắc chắn điều đầu tiên các người làm là vét sạch sẽ tài sản ba mẹ để lại cho bọn tôi. Mấy người nghe rõ, tôi chỉ nói một lần. Tiền và nhà của bố mẹ tôi để lại từ lâu đã chuyển sang tên Tần Thư rồi. Biết Tần Thư không? Sống cạnh nhà tôi khi còn nhỏ, nhà bên cạnh đó, bố cậu ấy hiện đang làm việc ở Bắc Kinh, muốn lấy tiền thì có thể xin ông ấy, nếu ông ấy chịu cho thì tôi nhất định không nói một câu nào. Các người cứ ngẫm lại cho kỹ, nếu làm lớn chuyện thì ai thua thiệt biết ngay!”

Hai vợ chồng lập tức co rụt vai khi nghe tới Tần Thư và cha của Tần Thư, nhưng không cam lòng nhìn vịt nấu chín bay đi, nhăn nhó nói, “Làm sao được? Chẳng lẽ các ngươi không muốn dùng tiền hả? Sao vô duyên vô cớ đưa hết tiền cho người ngoài giữ?”

Tiêu Ninh ung dung nhìn bà ta, “Bác gái, quả nhiên bác rất thèm thuồng tiền của nhà tôi.”

“Ta …” Người phụ nữ vừa muốn cãi cùn lại sững sờ đứng ở bên cạnh chồng bà, trở thành trò cười lớn trong nhà.

Tiêu Ninh chỉ tay về phía cửa, lạnh lùng gằn giọng, “Tôi khuyên mấy người lập tức đi đi, bằng không, khi cảnh sát đến tôi không ngại nói với họ rằng bà đã đến đe dọa một bà già hơn bảy mươi tuổi như thế nào và buộc bà ấy phải từ bỏ quyền giám hộ hợp pháp của cháu chắt mình ra sao. Sẵn nói luôn ý định dơ bẩn muốn chiếm đoạt tài sản của hai đứa cháu trai đang tuổi vị thành niên của các người.”

Hai vợ chồng bà ta nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, sau đó thức thời rút khỏi nhà họ.

Lúc bọn họ chuẩn bị đi ra khỏi cổng, Tiêu Ninh nói với theo, “Nếu các người còn dám tới quấy rối, tôi có cách đuổi các người ra khỏi nhà, tin đi, tôi nói được thì làm được.” Lời nói u ám từ phía sau truyền đến, giống như một luồng gió lạnh nửa đêm thổi tới thấu tim. Mấy người họ nghe xong những lời này liền bước nhanh ra khỏi cổng sân. Tiêu Ninh nhìn theo bóng lưng họ bỏ đi rồi mới quay vào nhà, anh nhìn thấy Tiêu Vũ đang rót trà an ủi bà cố còn đang hoảng hốt.

“Bà cố, thân thể có khó chịu không?” Tiêu Ninh đi tới nắm tay lão phu nhân, nếu như anh về chậm một chút không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mấy người kia không biết là cái gì, lần trước bị đánh như vậy mà còn đi  gây rối. Nếu bọn họ còn dám tới, anh tuyệt đối không khách khí nữa!

Lão phu nhân uống trà xong thở dài nói, “Ta không sao. Chỉ là, ở Tiêu gia ta chưa từng thấy người nào táng tận lương tâm như vậy, có tâm tư chiếm đoạt tài sản của cháu mình! Thật là vô lý!”

“Không sao bà cố, bọn họ không dám tới nữa đâu.” Tiêu Ninh cười vỗ vỗ mu bàn tay lão phu nhân, nhẹ giọng an ủi, lão phu nhân gật đầu không quên thổ lộ, “Con và Tiểu Vũ nên cẩn thận khi đi học và tan học. Trên đời này người thân của mình còn không tin được, nếu các dì bác của con vào đường cùng bắt các con trói lại đòi tiền thì làm sao.”

Tiêu Ninh bật cười, “Bà cố, bà xem TV nhiều rồi hả?”

Bà cụ cũng cười rộ theo, khuôn mặt nhăn nhúm mà ân cần. Tiêu Ninh choàng tay qua vai bà, xoay người nhờ Tiêu Vũ pha thêm một tách trà cho bà cụ, còn anh ngồi cạnh bà nói chuyện một lúc. Tần Thư đại khái là bị Tần Tấn đón đi rồi, có Tần Thư ở nhà thì bà cố của anh sẽ không tức giận như vậy. Tiêu Vũ … hình như từ nhỏ đã được bảo vệ quá kỹ cho dù bị bắt nạt, cũng không thể nghĩ ra bất cứ ngôn từ sắc bén để đáp trả.

Bà cố hỏi tại sao tối hôm qua anh không về, Tiêu Ninh nói rằng anh đã ở lại nhà một người bạn qua đêm. Bà cố luôn yên tâm về người cháu chắt này nên bà hoàn toàn tin lời anh. Tiêu Ninh yên lặng thở phào nhẹ nhõm. Nếu một ngày nào đó lão phu nhân biết được mối quan hệ của anh với Phong Thành, bà sẽ không thể chấp nhận được sao? Hay sẽ ngất đi vì tức giận? Cho dù bà cố có thông tình đạt lý thì vẫn có giới hạn, chỉ mong cái giới hạn này lớn hơn anh tưởng.

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiểu kịch trường (13)

Tiêu Ninh có một tật rất xấu, đó là thích giấu dao dưới gối.

Một đêm, khi đang ngủ ngon, anh bỗng phát hiện trên người anh có thứ gì đó. Tiêu Ninh bị kích hoạt bệnh nghề nghiệp, nhoáng cái anh kề dao từ dưới gối lên cổ người đàn ông: Lăn xuống dưới!

Người trên thân bất động thanh sắc hôn lên khuôn mặt của anh.

Tiêu Ninh trực tiếp đâm vào, nhưng mũi dao dường như xuyên qua bông gòn.

Trong lúc tuyệt vọng, Tiêu Ninh bật đèn lên và phát hiện trên người không có thứ gì ngoại trừ tấm chăn bông: Lạ thật, rõ ràng là vừa nãy có người.

Đúng lúc này, giọng nói mỗ công từ dưới gầm giường truyền đến: Thân ái, trong phòng ngủ để gậy gộc mới là tình thú.