Tế Điên Hòa Thượng

Chương 224



Về Linh Ẩn thầy trò gặp mặt

Bốn anh hùng vô cớ bị oan

Tế Điên vừa về đến chùa Linh Ẩn, nơi đó mới vừa thả Thiên Tải Trường TụChữ Đạo Duyên đang cùng sư huynh Tôn Đạo Toàn bày tỏ nỗi niềm xa cáchthì Tế Điên bên ngoài bước vào. Hai người vội bước tới hành lễ, nói:

- Sư phó mới về!

- Hai người hãy dậy đi! Tế Điên nói.

Chữ Đạo Duyên nói:

- Phải sư phó về sớm một bước thì gặp con đà long đang quấy phá ở đây, bị tôi dùng Trang tiên đại bắt lại. Tôi không nỡ hại nên thả nó đi rồi.

- Ta biết rồi! Tế Điên nói.

Tôn Đạo Toàn nói:

- Sư phó từ đâu về đây?

- Ta từ phủ Thường Châu về đây, ta lại có việc khẩn cấp nữa, hai con ởlại đây nhé. Ta vào thăm Lão phương trượng rồi lại phải đi nữa.

Chữ Đạo Duyên hỏi:

- Sư phó có việc gì khẩn yếu mà vội vàng thế?

Tế Điên đằng hắng một tiếng, nói:

- Thôi đừng nhắc tới. Chỉ tại tiểu sư huynh Ngộ Thiền các con đến núi Vạn Hoa bắt Thiệu Hoa Phong, phóng hóa đốt tiêu Thánh giáo đường, gây rachuyện Bát ma đối địch với tạ Ta hẹn với Bát ma rằm tháng này gặp nhau ở chùa Kim Sơn. Bát ma chắc chắn đã bày Ma hỏa kim quang trận, Hòa thượng ta gặp một trường Hỏa ma này, không thể không đi. Ta phải gặp Lão hòathượng có chút việc khẩn yếu, hai con ở đây giữ chùa cho ta, ngàn muônlần chớ nên rời khỏi nơi này đấy nhé!

Tôn Đạo Toàn, Chữ Đạo Duyên hai người gật đầu vâng dạ. Tế Điên mới đi thẳng ra sau gặp Lão phương trượng, miệng nói:

- Sư phó ở trên, đệ tử là Đạo Tế tham kiến sư phó!

Lão phương trượng Nguyên Không nhìn thấy, miệng niệm:

- Nam mô A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Đạo Tế đã về đó hử? Tốt quá! Thầy trò ta gặp mặt, ta có một việc này muốn uỷ thác cho ngươi.

Tế Điên gật đầu nói:

- Con đã biết, con về là vì việc đó, xin lão nhân gia cứ yên tâm. Hiệngiờ con phải đi, con hẹn với Bát ma rằm tháng này gặp nhau tại chùa KimSơn. Về Ma nạn này chắc là thoát không khỏi, xong việc, ngày đó con sẽvề, quyết không lỡ việc đâu.

- Tốt lắm! Hiện giờ ở đây còn có một cái âm quả, ngươi cũng nên làm cho xong.

- Con biết rồi, con xin đi đây! Con phải đến thành Lâm An, luôn tiện thăm mấy người bạn.

Nói rồi Tế Điên quay quả đi ra ngoài, lại dặn bọn Tôn Đạo Toàn phải nên coi chùa cẩn thận, không nên đi xạ Chữ Đạo Duyên nói:

- Sư phó yên tâm, chẳng cần dậy đôi ba lần làm chi.

Tế Điên Mới ra khỏi chùa Linh Ẩn xuống núi đi vào thành Tiền Đường. Đangđi, Tế Điên bỗng thấy có rất nhiều quan quân trong xe, chính là Phong lý vân yên Lôi Minh, Thánh thủ bạch viên Trần Lượng, Phi thiên hỏa tổ TầnNguyên Lượng, Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng. Họ đều bị xiềng tay chân cả, Tế Điên thấy rồi bắt rùng mình, đưa tay án linh quang biết rõ cả, miệng niệm:

- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!

Tế Điên thấyvậy, lật đật nép qua một bên cho bốn người không thấy. Bốn người tại sao lại bị bắt? Trong đó tất cả có một duyên cớ. Thật là: Trời có hiệntượng gió mây bất chợt, người có việc họa phước bất ngờ. Nhân vì Hữuthừa tướng đương triều là La Bôn có một đứa con tên là La Thanh Viễnđang làm Tri phủ ở phủ Chiêu Thông tại Vân Nam. Hắn ta có hai nàng áithiếp, một nàng tên là Vô song nữ Đỗ Thái Thu, một nàng tên là Trạidương phi Lý Lệ Nương. Hai nàng đều có sắc đẹp thiên kiều bá mị, vạn thú phong lưu. La Thanh Viễn yêu họ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. hắn ta vốn là đồ đệ tửu sắc, từ khi đáo nhiệm ở phủ Chiêu Thông đếnnay, ra sức bóc lột bòn rút. Làm được Tri phủ 6 năm, hết hạn, tiền kiếmđược trong tay cũng đủ, nên cáo hưu. Cha hắn ta là Thừa tướng đươngtriều, dưới một người mà trên muôn người, cũng thuộc loại tham quan.Trong nhà không phải chỉ hắn ra làm quan, La Thanh Viễn muốn trở về nhàhưởng phúc nên đãi lãnh bọn thủ hạ, tùng nhân, vú em, a hoàn, tỳ thiếpkêu chất lên xe la xe lừa, giao cho bảo tiêu lãnh mệnh đem gia quyến trở về. Trên đường đi, đói ăn khát uống, sáng đi tối ngủ. Ngày kia đi đếnKim Sa Lãnh tại phủ Trấn Giang, ở trong khách điếm. Canh ba đêm đó, LaThanh Viễn cùng hai ái thiếp ăn uống xong, sửa soạn đi nghỉ. Bỗng từ nóc nhà nhảy xuống mấy tên giặc đều cầm cương đao, hô lớn:

- Ta làPhi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng, Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng, Phonglý vân yên Lôi Minh, Thánh thủ bạch viên Trần Lượng. Chúng ta ra ngoàihành hiệp tác nghĩa, giết tham quan, chém ác bá, dẹp ác an dân, trộm của bất nghĩa giúp nhà nghèo hèn. Chỉ vì mi ở phủ Chiêu Thông vơ vét bònrút của dân, tiền bạc này cũng là đồ bất nghĩa nên bọn ta đến cướp lạiđây.

Nói xong cướp hai nàng ái thiếp Trại dương phi Lý Lệ Nương,Vô song nữ Đỗ Thái Thu cõng đi mất. Gia đình và bảo tiêu ngăn chặn đềubị thương cả nên đành bó taỵ Họ cướp đi vàng bạc áo quần, đồ trang sức,châu ngọc và đồ tế nhuyễn rất nhiều. Hai nàng ái thiếp bị cướp mất, LaThanh Viễn lòng đau như xé tâm can, như điên như dại. Sai gia nhân đếnphủ Trấn Giang trình báo việc cướp của cướp người và kêu quan Tri phủgấp biện án. La Thanh Viễn bảo gia nhân ở lại đó giữ gìn, còn mình lênkhoái mã chạy thẳng về kinh độ Về đến tướng phủ gặp phụ thân là La Bôn,La Thanh Viễn cất tiếng khóc lớn. la Bôn hỏi:

- Con ơi, chuyện gì thế? Chuyện gì mà bi lụy như thế này?

La Thanh Viễn mới đem chuyện hai nàng ái thiếp bị bắt đi trong đêm và bọn cướp tự xưng tên họ nói lại cho cha hay, và nói:

- Cha ơi, nếu không bảo Tri phủ Trấn Giang tìm hai ái thiếp trở về, chắc con không sống nổi.

La Thừa tướng nghe nói, giận đến nỗi mặt mày đổi sắc, nói:

- Được rồi! Hay cho bọn giặc! Thiệt là lớn mật. Dám giỡn mặt với ta hả?

Nói xong làm ngay công văn, sức truyền phủ Trấn Giang phải bắt giặc ngay để tìm hai nàng ái thiếp. Quan phủ Trấn Giang tiếp được văn thư, tự nghĩ:"Vụ án này biện không xong, chiếc mũ sa e khó giữ đa! Đâu nên chọc giậnLa Thừa tướng!". Quan Tri phủ gấp quá, dán cáo thị rằng:

" Hễ aibiết được bọn giặc bốn người Tần Nguyên Lượng ở đâu, đưa tin sẽ thưởng200 lượng bạc, nếu ai bắt được đưa đến nộp quan sẽ thưởng 500 lượngbạc".

Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng và Lập địa ôn thần MãDiêu Hùng từ vụ Ở viện Di Lặc trở về không ra ngoài nữa, tự xem mìnhtách rời khỏi giới lục lâm, định ở trong nhà an vui ngày tháng. TầnNguyên Lượng có một người em vợ họ Miêu tên Phối, gia đình trước kiacũng khá giả. Từ khi cha mẹ chết, Miêu Phối ra ngoài ăn chơi cờ bạc đủthứ, đến nỗi tiêu sạch cả gia tài sự nghiệp cha mẹ để lại. Sau đó kiếmTần Nguyên Lượng mượn khi 30 lượng, khi 20 lượng. Tần Nguyên Lượng nghĩtình bà con, mỗi lần cho mượn là mỗi lần khuyên nhắc. Sau đó hắn khôngdám mở miệng mượn nhiều, chỉ 10 lượng, 8 lượng thôi. Tần Nguyên Lượngcũng chọ Sau lại mượn nữa, khi thì 3 lượng, 2 lượng, sau rút lại còn 3đuếu, 2 điếu tiền đem đi đánh bạc thua nốt, rồi cứ đến mượn mãi. PhầnLôi Minh, Trần Lượng sau khi khỏi án oan về nhà, hôm đó đi kiếm TầnNguyên Lượng, Mã Diêu Hùng, bốn anh em đang xúm quanh một chỗ chuyệntrò. Vừa hay Miêu Phối đến kiếm anh rể mượn tiền. Mã Diêu Hùng trước đây thay Tần Nguyên Lượng cho hắn mượn mấy mươi lượng bạc và nói với hắn:

- Cầm tiền này về lo buôn bán, đừng lại nữa nghe.

Hôm nay thấy Miêu Phối lại đến, Mã Diêu Hùng vốn là người trực tính, nói:

- Miêu Phối, chú thiệt là người không biết xấu hổ! Lần trước tôi cho chú15 lượng, lần thứ hai 10 lượng, lần thứ ba 15 lượng, lần thứ tư 5 lượng. Chú nói: Từ nay về sau cải tà quy chánh. Sao bây giờ chú lại đến mượntiền? Anh rể chú cung ứng tiền cho chú thua bạc à? Hôm nay tôi phải dạychú một bài học mới được.

Tần Nguyên Lượng cũng muốn đánh hắn.Lôi Minh, Trần Lượng ở một bên khuyên giải. Nói tới nói lui rồi cũng cho hắn hai điếu tiền, bảo hắn đi đi. Nào đâu tên tiểu tử này lại sanh lòng tà, lấy cừu báo ân. Hắn nghĩ thầm: "Hiện nay phủ Trấn Giang đang dáncáo thị bắt bốn người Tần Nguyên Lượng, Mã Diêu Hùng, Lôi Minh, TrầnLượng, nếu ai đưa tin sẽ thưởng 200 lượng. Sao mình không đưa tin đểđược thưởng 200 lượng nhỉ?". Tên tiểu tử này đâu kể gì đến việc thươngluân bại lý, chỉ cần tiền đến tay là được. Hắn lập tức đến công phủ Trấn Giang, nói:

- Xin chào, vị nào trực ban đây?

Vị trực ban là Lưu Lai nói:

- Chuyện gì thế?

- Tôi đến đưa tin đây. Tần Nguyên Lượng, Mã Diêu Hùng, Lôi Minh, Trần Lượng, tôi biết chỗ ở của họ.

- Chú nói có thiệt không?

- Làm sao mà giả được?

Trị nhật ban cho người canh giữ Miêu Phối rồi chạy vào báo lại. Đương lúcquan Tri phủ đang lo sốt vó về việc này, thì Lưu lai vào nói:

- Bẩm đại nhân, bên ngoài có một người đưa tin, nói rằng biết chỗ của bọn Tần Nguyên Lượng.

- Được!

Lão gia nói rồi truyền lập tức thăng đường, dặn đem người đưa tin lên. Miêu Phối đến trước công đường quỳ xuống. Quan phủ hỏi:

- Ngươi họ gì?

Tiểu nhân họ Miêu, gọi là Miêu Phối. Tôi biết Tần Nguyên Lượng, Mã DiêuHùng, Lôi Minh, Trần Lượng bốn người gây án ở Kim Sa Lãnh. Tôi với TầnNguyên Lượng là chỗ bà con, tôi với bọn họ bình thường không cừu, khôngoán, nhơn vì lão gia dán bố cáo, mắc tội để giặc trốn thoát. Vì thế tiểu nhân mới đến đây đưa tin.

- Được! Quan phủ nói. Ta chỉ cần ngươi nói thật là được. Hiện giờ chúng ở đâu? Ta phái người bắt chúng rồi sẽthưởng ngươi 200 lượng bạc.

- Lão gia phái người đi bắt họ cầnphải điều động nhiều quan binh. Bốn người này đang ở Tần gia trang nơiđường phía Bắc cửa lớn, sợ e người ít bắt không được.

Tên tiểu tử báo cáo bốn người này rồi, sợ e bọn Tần Nguyên Lượng biết được hắn bánhọ, họ đâu tha hắn? Miêu Phối nghĩ: "Chi bằng một cay, hai độc, ba tuyệt chiêu. Cho bọn họ bị bắt, ta được thưởng 200 lượng bạc đem bao nhiêungười đẹp, ăn chơi thỏa thích!". Nghĩ như vậy nên mới xin quan phủ pháinhiều người. Quan Tri phủ hỏi:

- Xin lão gia phái nhiều người!

- Tạo sao phải phái nhiều người?

- Bốn tên này võ nghệ cao cường, ít người quyết bắt không được đâu. Để sổng rồi khó bắt lại lắm!

- Được!

Quan phủ nói xong kêu tạm đem Miêu Phối giam lại, lập tức điều hai trăm quan binh giữ dinh, 100 khoái thủ tại nha môn. Đại ban đầu Trần Vĩnh, LýThái đái lãnh 300 người đến vây chặt cổng nhà Tần Nguyên Lượng. Quanbinh đến gõ cửa, gia nhân bước ra hỏi:

- Tìm ai?

Trần đầu nói:

- Tìm Tần gia, Mã gia, Lôi gia, Trần gia, gặp mặt bốn vị đó rồi sẽ nói:

Gia nhân đi vào thưa lại. Bốn người hãy còn đang ngủ, thấy mình không làmđiều gì hổ thẹn, lập tức đồng bước ra. Tần Nguyên Lượng hỏi:

- Các vị Ban đầu, có việc gì thế?

Trần Vĩnh nói:

- Việc làm của bốn anh phạm pháp rồi.

Bốn người ngạc nhiên, hỏi:

- Việc gì phạm pháp đâu?

Trần Vĩnh nói:

- Việc của các anh làm mà còn hỏi nữa à?

Nói xong hô rút dây sắt trói nghiến bốn người lại.