Tế Điên Hòa Thượng

Chương 134



Bạch Thủy Hồ mất tiêu Liệt Hỏa kiếm

Giữa rừng tòng đấu thử Mê lộ kỳ

Chữ Đạo Duyên định giết Lôi Minh và Trần Lượng thì Tế Điên đến kịp. Chữ Đạo Duyên nói:

- Đạo huynh, Tế Điên đã đến kìa!

- Được để nó cho ta.

Nói rồi thò tay rút Càn khôn điên đảo mê hồn lộ kỳ ra, nói:

- Tế Điên, ngươi có biết sơn nhân là ai không?

Tế Điên nói:

- Này Chữ Đạo Duyên! Ngươi hãy đợi ta một lát. Oan có đầu, trái có chủ,ta có thù với ngươi, còn đồ đệ ta đâu có dính vào chuyện này! Để đồ đệta đi khỏi nơi đây rồi có chuyện gì ta hãy nói sau.

- Cũng được!

Tế Điên bước tới cứu Lôi Minh và Trần Lượng, cho mỗi người uống mộ viên thuốc tỉnh lại như thường. Lôi Minh, Trần Lượng hỏi:

- Bạch sư phụ! Lão nhân gia định đi đâu?

- Hai con đừng lọ Cứ đến Bạch Thủy Hồ chờ ta, lát nữa ta đến đó.

Hai người đi rồi, Tế Điên mới nói:

- Hai lão đạo sĩ này, các ngươi định làm gì ta?

- Này Hòa thượng, ngươi vô cớ hiếp đáp người Tam Thanh giáo, hôm nay sơnnhân đặc biệt đến tìm ngươi đây. Ngươi có biết bảo bối này của sơn nhânkhông?

- Ta biết thì sao nào?

- Ngươi nếu biết ta lợi hại, thì hãy quỳ xuống trước mặt ta kêu "Tổ sư gia" ba tiếng, ta sẽ tha chết chọ Còn nếu không, ta sẽ cầm Càn khôn điên đảo mê lộ kỳ phất lên mộtcái kết thúc tính mạng ngươi cho rồi!

Tế Điên cười hà hà, nói:

- Ta kêu ngươi ba tiếng "tôn tử" thì có!

Trương Đạo Lăng nghe nói tức giận cành hông, rút Mê lộ kỳ ra, miệng niệm chúlâm râm, mắt thấy Tế Điên lăn qua ngã lại. Lão đạo sĩ hô "Sắc lịnh", TếĐiên té nhào trên mặt đất. Trương Đạo Lăng nhìn thấy, nói:

- Hiền đệ thấy chưa? Ta trị được Tế Điên rồi đó! Bây giờ ta giết hay hiền đệ giết nè?

- Để tôi giết hắn cho.

Nói rồi chạy lại, nghiến răng, nhắm ngay cổ Tế Điên chém một nhát kiếm, chỉ nghe bật một tiếng "cảng", cổ Hòa thượng lửa văng tung tóe. Chữ ĐạoDuyên nói:

- Cổ Hòa thượng này cứng dữ ha!

Trương Đạo Lăng nói:

- Coi chừng không phải Hòa thượng đa!

Coi kỹ lại là nữa thớt trên của cối đá, còn Hòa thượng đâu không thấy. Trương Đạo Lăng nói:

- Không xong rồi! Đây là phép Ngũ hành nã di đại ban vận. Tài năng củaHòa thượng này không phải tầm thường. Bảo bối của ta còn không bắt được, thì đạo hạnh của ổng đâu vừa! Chúng mình không phải là đối thủ của ôngta đâu. Phải thỉnh người khác đến bắt ông ta mới được!

Chữ Đạo Duyên hỏi:

- Thỉnh ai bây giờ?

- Thỉnh thầy của hiền đệ là Tử chân nhân Lý Hàm Linh ấy!

- Không được đâu. Sư phụ tôi không dính vào chuyện này đâu.

- Nếu sư phụ hiền đệ giúp đỡ càng tốt. Nếu không, phải đi núi Bát Quáithỉnh Khảm ly chân nhân Lỗ Tu Chơn. Ông ta có một vật báu trấn quán tênlà Càn khôn tý ngọ hỗn ngươn đại. Bất luận là yêu tinh gì, bị thâu vàotúi ấy trong một giờ ba khắc sẽ hóa thành máu mủ hết; kim tiên ở đảođộng nào lọt vào núi ấy cũng đều tiêu tan đạo hạnh, cả đến La Hán ở Tâyphương lọt vào cũng tiêu mất kim quang nữa là!

Chữ Đạo Duyên nhớra mới nói "Cũng được", rồi hai người cùng đi lên núi Bát Quái. Phần TếĐiên mượn độn pháp rời khỏi đấu trường đi về Bạch Thủy Hồ. Vừa đến bờhồ, Lôi Minh, Trần Lượng chạy đến thi lễ, nói:

- Mang ơn sư phụ cứu mạng! Nếu không có sư phụ, chắc hai con phải chết về hai tay đạo sĩ đó rồi.

- Không cần phải hành lễ làm chi!

Lôi Minh, Trần Lượng hỏi:

- Bạch sư phụ! Hòa thượng bắt yêu trên đài là ai vậy?

- Đó là Tế Điên giả.

Lôi Minh nói:

- Sao Tế Điên mà còn giả nữa?

- Cái đó tự nhiên thôi. Con xem kìa, không xong rồi! Tế Điên này chắc là chịu không nổi quá!

Lôi Minh và Trần Lượng nhìn mà chẳng biết, chỉ thấy luồng khí âm dương từdưới hồ ép luồng khói đen chỉ còn mấy thước. Không bao lâu nữa luồngkhói đen sẽ bị đè bẹp hẳn, luồng khí âm dương ập đến, cuốn ông ta lôituột xuống hồ, năm ngàn năm đạo hạnh cũng tiêu tan hết. Bây giờ trênpháp đài Tế Điên giả mồ hôi tuôn ra thành giọt rơi xuống pháp đài lộpđộp. Tế Điên thấy vậy trong lòng bất nhẫn, buột miệng niệm "A Di ĐàPhật", lấy trong lưng ra chiếc tăng mão đội lên rồi kêu:

- Lượng con, lại cài cái này cho ta!

Trần Lượng nghĩ: "Cái này kỳ thiệt, sao bỏ mất chữ Trần đi mà chỉ gọi Lượngcon thôi?". Trần Lượng tuy nghĩ vậy nhưng cũng lật đật chạy tới cài núttăng bào cho sư phụ. Tế Điên thắt dây nhung thật chặt và kêu:

- Lôi Minh, Trần Lượng! Hai con hãy qua cửa tiệm phía Tây đụt mưa đi! Hòa thượng ta có việc.

Lôi Minh, Trần Lượng lật đật sang đứng dưới mái hiên một cửa tiệm, còn TếĐiên mặt day về hướng Tây bắc cung kính cúi đầu ba lần rồi cũng đứngdưới mái hiên. Giây lát mây đùn từ hướng Tây bắc, kéo sang Đông nam, râm ran có tiếng sấm, mưa lớn rơi hạt bằng đồng tiền. Bỗng sét nổ mộttiếng, luồng âm dương từ dưới hồ co lại tắt mất. Tế Điên giả trên đàicũng sợ sấm, vì cũng là yêu tinh, ông ta nghĩ: "Phải tìm một người nàocó phước đức mới có thể lánh được sấm sét".

Ông ta lại nghĩ: "Quan tri phủ Cố Quốc Chương là quan tứ phẩm của Hoàng thượng chắc là người có phước đức lớn".

Tế Điên giả đang định tìm quan Tri phủ, bỗng nhìn sang hướng Tây thấy ôngHòa thượng kiếc đang rờ đầu mình một cái thấu ra ba đạo hào quang. Ôngta thấy đó là thân tướng mình cao một trượng sáu, đầu như đấu gạo, mìnhmặc áo giáp vàng ánh, hai chân để trần đỏ rực, đúng là một vị Tri GiácLa Hán. Tế Điên giả lật đật chạy đến trước Tế Điên thiệt, nói:

- Bạch Thánh tăng, cầu lão nhân gia cứu mạng cho!

Tế Điên giở tăng bào ra nói:

- Chun ngồi trong này, chắc chắn không sợ gì hết!

Ngay lúc đó, gió to mưa lớn đổ ập xuống, người đi xem rùng rùng kéo nhau đitrú mưa. Quan Tri phủ đi xuống pháp đài đụt mưa, thấy vị tăng trên phápđài chạy xuống chun vào tăng bào của ông Hòa thượng kiếc, trong bụngcũng lấy làm kỳ. Ngay lúc đó một làn chớp nháng lên, tiếp theo một tiếng sét. Lần này thiên lôi đánh không trúng. Tế Điên án linh quang, nói:

- Hay cho đồ ngu này, thiệt là tác quái mà! Tế Điên giả, ngươi hãy ra đây, ta cần đến ngươi!

Tế Điên giả run rẩy nói:

- Bạch Thánh Tăng! Con không dám ra. Con sợ sét đánh lắm!

- Không sao đâu! Cứ lấy cái mũ của ta đội lên đầu là khỏi sợ chị Bây giờcon yêu tinh trong hồ bị sét đánh làm mê đi, nhưng trên đầu nó nhờ độimột cục nùi giẻ có nhúng đồ dơ của đàn bà nên Lôi thần không thể đánhtrúng nó được. Ngươi hãy nhảy xuống hồ gỡ bỏ cục nùi giẻ đó đi thì Lôithần sẽ đánh trúng nó.

Tế Điên giả mới lấy mũ của Tế Điên đội lên đầu rồi đi về phía bờ hồ nhảy ùm xuống nước. Quan Tri phủ xem thấy rõràng tất cả. Giây lát sét nổ một tiếng lớn rồi mưa nhỏ hột dần. Trong hồ nước sôi dữ dội, yêu tinh đã phơi bụng nổi trên mặt nước.

Mọingười bu lại xem: Con yêu này đầu giống như rồng mà không có hai mắt, có hai chân và dài hơn 30 trượng lại không có vảy. Con vật này tên là Ngạc ngư, đó là giống rồng. Con Ngạc ngư này trên trời dưới thế chỉ có mộtmình nó. Con này hãy còn nhỏ, nó có thể dài đến 500 dặm và là con vậtnày thật lợi hại vô kể! Tánh của loài rồng rất đa dâm, rập với loài bòsinh ra con gọi là Độc long (Đặc long), rập với ngựa sinh ra ngựa congọi là Long câu; rập với lừa sinh con gọi là Kiền long; rập với dê sinhcon gọi là Xương long; rập với heo sinh con gọi là Phấn long; rập với gà rừng sinh ra trứng; chui vào trong đất một năm đi được một thước, bốnmươi năm biến thành con thuồng luồng, một khi nó chui ra có thể làm chonúi lở đá nghiêng, đất bằng sụt lở thành hồ sâu 40 trượng, là loại phảnbạn của Long Vương. Con Ngạc ngư này là đại hoạn của thiên hạ! Hôm naynó bị Lôi thần đánh chết, thì mưa cũng ngưng lại.

Quan Tri phủbiết rằng đó là do thuật Hòa thượng kiếc thỉnh Lôi thần đến trợ giúp.Mưa tạnh, quan Tri phủ bước tới trước Tế Điên hành lễ và nói:

- Thánh Tăng thật là Phật pháp vô biên! Đệ tử rất là cảm niệm ân đức. Xin mời Thánh Tăng về nha môn tự sự.

- Này Thái thú đại nhân! Ngài hãy cho người khiêng con Ngạc ngư này vềđi. Hai con mắt nó là hai hạt Tị thủy châu, mổ từ bao nội thận lấy ra.Đó là món báu vô giá đấy! Ở đầu các đốt xương của nó đều là hạt châu cả. Bộ vuốt của nó thật là ngọc thao khuyết. Đại nhân được con Ngạc ngư này lấy được những hạt châu đó thật là phú gia địch quốc!

Quan Triphủ nghe nói vậy, vui mừng phi thường, bèn bảo sai dịch đem con ngựa của Tế Điên giả cỡi chuẩn bị đưa Thánh Tăng về nha môn. Lúc đó Hồ Tú Chương cũng vừa đi tới, nói:

- Bạch Thánh tăng, Ngài lên nha môn, con xin về và chờ Thánh tăng ở nhà.

Tế Điên gật đầu. Lôi Minh, Trần Lượng, Tôn Đạo Toàn cũng vừa đến cùng theo Tế Điên. Tế Điên lên ngựa cùng quan Tri phủ trở về nha môn. Vừa đến cửa Đông phủ Thiệu Hưng, bỗng ngựa của Tế Điên cỡi ré lên một tiếng cất vóchạy về hướng Tây bắc. Quan Tri phủ lật đật kêu mọi người chạy theo bắtngựa lại. Các quan nhân hò hét đuổi theo nhưng không tài nào đuổi theokịp. Ngựa Tế Điên cưỡi chạy như bay về hướng Bắc. Lôi Minh, Trần Lượng,Tôn Đạo Toàn lục tục đuổi theo sau. Ngựa chạy một mạch hơn 20 dặm. TếĐiên nói:

- A, cái tên này, mi giỡn với ta à!

Trước mắt là một khu rừng, bỗng từ trong đó có tiếng:

- A Di Đà Phật! Sư phụ đừng đi nữa. Đệ tử xin trả chiếc mũ lại cho sư phụ đây!

Tế Điên nhìn lại, chính là Tế Điên giả.

Tế Điên giả từ đâu xuất hiện? Thật ra cũng từ phủ Thiệu Hưng thôi. PhíaNam phủ Thiệu Hưng có một hòn núi tên là Cối Kê, dưới núi có một tiềuphu tên là Lý Vân đang ở. Người này có chí học hành nhưng thời vận không may, gia cảnh lại nghèo túng nên không thể học đến nơi đến chốn được.Lý Vân còn mẹ già và thờ mẹ rất hiếu thảo, chỉ đốn củi sống qua ngày.Mỗi ngày anh ta gánh hai gánh củi, một gánh để đổi gạo, một gánh để nấunướng. Một ngày kia quảy gánh vác búa đi lên núi đốn củi, vừa đến cửanúi thì thấy ở đó nằm lù lù một con đại mãng xà dài đến mấy chục trượng, hai mắt nó như hai cái chén sáng rực, há miệng đỏ lòm giống như chậumáu, Lý Vân sợ đến hồn vía lên mây, vội quăng cả gánh và búa, chạy thụcmạng về nhà, tay chân còn run rẩy bẩy. Mẹ anh ta thấy vậy mới hỏi:

- Con ơi, sao thần sắc con lại như thế?

- Mẹ Ơi, sợ mất cả hồn vía đi! Con đang quảy gánh vác búa lên núi đốncủi, vừa đến cửa núi thì gặp con đại mãng xà to bằng cái lu, dài mườimấy trượng, hai mắt nó như hai ngọn đèn to bằng cái chén, há miệng đỏnhư máu muốn ăn thịt con. Con sợ mất hồn vía, vội quăng cả gánh và búa,chạy thục mạng về đây.

Mẹ anh ta nghe nói vội an ủi:

- Mất gánh và búa là việc nhỏ, chỉ con được an toàn để sống với mẹ là được rồi!

Hôm nay Lý Vân lại đi đốn củi vì trong nhà không còn một hột gạo. Anh taphải mượn người hàng xóm một cái gánh và một cây búa để lên núi Cối KệVừa đến cửa núi lại thấy mãng xà vẫn nằm đó, anh ta sợ hãi quăng cả gánh và búa chạy lộn trở về.

Lão thái thái nhìn thấy Lý Vân sợ hãi xanh cả mặt, mới hỏi:

- Lý Vân? Tại sao con kinh hoảng dữ vậy?

- Con đại mãng xà vẫn còn ở đó.

- Thôi đừng đi nữa!

Lại cách một ngày, hôm nay trong nhà không có gạo ăn, không đi đành phảinhịn đói, Lý Vân lại nghĩ: "Mình quăng cả gánh và búa mượn của người ta ở chỗ ấy, làm sao mà trả người ta đây?". Rồi lại nghĩ: "Phải liều mạng đi lên núi để lượm lại gánh và búa mà đốn củi".