Tây Lam Yêu Ca

Quyển 3 - Chương 38: Trở Lại Đế Luyện Tộc (2)





“Trưởng lão gia gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vừa nãy ngươi nói hài đồng kia bị Đế Luyện Tà mang về tộc sao?”

Nhìn thấy trưởng lão gia gia đột nhiên xuất hiện ở Tây Ngô cung, Huân nhi liền biết sự tình nhất định rất nghiêm trọng, bằng không với thái độ luôn ổn trọng bình ổn xử lý mọi việc của trưởng lão gia gia sẽ không sợ hãi cùng kích động đến mức này.

“Thần nhi, Thần nhi, tộc trưởng hắn… Đế Luyện Tà hắn…”

“Trưởng lão gia gia, đừng có gấp, từ từ nói, Đế Luyện Tà hắn làm sao?”

Nhẹ nhàng trấn an tình tự nôn nóng của lão nhân, Huân nhi nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng cùng quan tâm của trưởng lão gia gia dành cho mình, không khỏi cảm thấy ấm áp, giống như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim, làm ánh mắt thiếu niên có chút mê mang.

Lão nhân này vẫn luôn xem mình là tôn tử mà yêu thương che chở, nếu không phải chuyện hôm nay có liên quan đến mình, lão nhân vinh nhục bất kinh, sống chết cũng không màn sao có thể lộ ra một mặt luống cuống như vậy của mình trước mặt người khác.

Trưởng lão gia gia…

“Thần nhi, ngươi lập tức rời khỏi Đông Lăng quốc trở về Tây Lam, vĩnh viễn đừng đến đây nữa. Đi mau đi, hiện tại lập tức đi, bằng không không còn kịp nữa. Thần nhi, mau rời đi…” Nói xong, lão nhân muốn kéo tay thiếu niên, dẫn đối phương rời đi.

“Trưởng lão gia gia, đừng nóng vội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cho dù Đế Luyện Tà mang hài đồng kia về tộc ngươi cũng không cần lo lắng đến vậy đi. Huống chi, trưởng lão gia gia, Thần nhi vì cái gì phải rời khỏi Đông Lăng quốc a. Cho dù Đế Luyện Tà hiện giờ là Đông Lăng quốc sư thì hắn cũng không thể làm gì ta.”

Nhìn vẻ mặt nôn nóng lo âu của lão nhân, còn có sức lực mạnh mẽ kéo tay mình muốn cưỡng ép mình rời đi, Huân nhi không khỏi mờ mịt.

Cho dù Đế Luyện Tà muốn mang hài đồng kia về tộc thì cũng không có gì đáng để sợ đi. Dù sao mười mấy năm qua, hài đồng kia vẫn luôn ở trong tộc, giờ chẳng qua Đế Luyện Tà muốn mang nó trở lại mà thôi.

Huống chi, hiện giờ hài đồng kia đang mất đi sự khống chế của Đế Luyện Tà, với tính cách của hắn, khẳng định sẽ quay về tộc tìm hiểu nguyên nhân. Này không phải thực bình thường sao, vì sao trưởng lão gia gia lại sợ đến vậy, hệt như chính mình sẽ gặp nguy hiểm?

Nguy hiểm? Nghĩ đến đây, Huân nhi không khỏi cười khẽ, ý cười cũng tràn đầy miệt thị cùng cao ngạo.

Với thực lực của mình hiện tại, đừng nói một nhân loại như Đế Luyện Tà, cho dù dũng sĩ ma tộc đến cũng không phải đối thủ. Đây là tự tin, nhưng đồng thời cũng là sự thực.

“Thần nhi, lần này Đế Luyện Tà trở về tộc còn mang theo hài đồng kia, mục đích là muốn—— chiêu hồn a! Cho nên, đứa nhỏ, lập tức rời khỏi Đông Lăng quốc đi. Càng xa càng tốt.”

“Cái gì!”

“Cái gì, chiêu hồn?”

Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên, một thanh thúy mang theo sự trong trẻo thanh linh đặc biệt của thiếu niên lại xen lẫn chút lạnh lùng. Một trầm ấp tràn ngập từ tính mê người của nam nhân.

Lúc Ẩn trưởng lão còn chưa kịp hồi phục tinh thần, lão nhân phát hiện thiếu niên bị mình lôi kéo khi nãy đã bị một nam nhân tuấn mỹ cường tráng ôm chặt trong lòng.

Nhìn thấy nam nhân này, Ẩn trưởng lão không khỏi nheo mắt, ánh mắt già nua nhưng có thần tràn ngập tinh quang u ám.

Cẩn thận đánh giá nam nhân đột nhiên cướp đi Thần nhi từ tay mình, Ẩn trưởng lão có thể nhìn ra dục vọng chiếm giữ cùng yêu say đắm của đối phương, hơn nữa trong con ngươi đen láy lạnh lẽo như hắc diệu thạch kia chỉ có bóng dáng của thiếu niên bị y ôm trong lòng, còn toàn bộ những thứ khác hoàn toàn không được chiếu rọi trong đôi mắt bễ nghễ kia.

Hảo một nam nhân cao ngạo tràn đầy khí phách làm người ta cảm thấy uy hiếp!

Với niên kỉ của Ẩn trưởng lão, nhìn hết anh hùng tuấn kiệt trên thế gian, thật sự không có ai có thể so với nam nhân trước mặt.

Cao ngạo, cuồng vọng, khí phách nhưng quả thực có đủ khí thế làm người ta vô thức thần phục.

Nhìn thấy nam nhân này, ngay cả Ẩn trưởng lão cũng không khỏi cảm thấy tim mình vô thức đập nhanh.

Người này, là ai?

Vừa Ẩn trưởng lão đặt hết sự chú ý vào Thần nhi, trong lòng cũng đầy sầu lo nên không chú ý người bên cạnh. Chính là hiện tại, lão nhân có muốn bỏ qua cũng không được.

Nam nhân này thực sự là quá chói mắt cùng đáng sợ làm người ta không dám khinh thường.

Hơn nữa, nhìn Thần nhi ngoan ngoãn rúc vào lòng nam nhân vô cùng thân thiết, không hề có chút phản kháng nào với hành vi chiếm hữu của đối phương, ngược lại còn rất tín nhiệm cùng ỷ lại, lúc này Ẩn trưởng lão cũng đoán được thân phận của nam nhân này.

Bất quá, nhìn bàn tay nam nhân tuấn mỹ tràn đầy khí phách ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên, Ẩn trưởng lão không khỏi nhíu mày.

Người này, hành động của y đối với Thần nhi có phải quá mức mờ ám không?

“Ngươi vừa nói cái gì, Đế Luyện Tà muốn chiêu hồn? Chiêu hồn gì?”

Không chú ý tới chân mày nhíu chặt của lão nhân, Tây Lam Thương Khung sắc mặt u ám lạnh lẽo nhìn Ẩn trưởng lão, giọng nói cũng đầy âm trầm.

“Chiêu hồn, tự nhiên là chiêu hồn Thần nhi. Tộc trưởng tựa hồ đã bắt đầu hoài nghi gì đó, vì thế hắn bảo phải về địa cung trong tộc. Nơi đó có thí luyện thần bí được lưu lại từ cổ xưa.”

Nói tới thí luyện thượng cổ, điểm này Huân nhi hiểu rõ hơn bất kì ai khác.

Bản thân ở tiền thế không phải vì nó mới biến thành bộ dạng kia sao? Đó là nơi chế tạo ra con rối giết chóc. Mà Đế Luyện Tà, hắn hiện giờ lại chuẩn bị làm gì hài đồng kia? Chẳng lẽ lại định làm những chuyện như đối với mình lúc trước, muốn một lần nữa khống chế hài đồng kia?

Hay là, hắn đã biến thân phận của mình nên mới muốn chiêu hồn? Không, này không có khả năng, Đế Luyện Tà không có khả năng biết thân phận của mình, dù sao, chuyện này cũng quá kinh thế hãi tục, quá quỷ dị.

Nhưng mặc kệ hiện giờ Huân nhi suy đoán mục đích của Đế Luyện Tà là gì thì Tây Lam Thương Khung cũng tràn đầy hàn khí nguy hiểm làm người ta khiếp đảm.

Lúc vừa nghe Ẩn trưởng lão nói Đế Luyện Tà muốn làm gì, nam nhân ôm lấy Huân nhi đột nhiên biến mất trước mặt Ẩn trưởng lão, hơn nữa còn thông qua không gian thuấn di tới một nơi bên ngoài bộ tộc Đế Luyện.

“Phụ hoàng, nơi này là…”

Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm lại có phần quen thuộc đột nhiên xuất hiện xung quanh, Huân nhi có chút nói không nên lời. Mặc dù đã rời khỏi nơi này mười năm nhưng Huân nhi vẫn không thể nào quên được nơi này. Bất quá chuyện Huân nhi muốn biết lúc này là vì sao phụ hoàng lại biết vị trí của bộ tộc Đế Luyện?

Phải biết bộ tộc thượng cổ này có thể nói là vô cùng bí mật.

Nếu không phải tộc nhân thì cơ hồ không có khả năng biết vị trí cụ thể của bộ tộc Đế Luyện. Chính là thực rõ ràng, phụ hoàng lại biết rất rõ, hơn nữa còn mang mình về nơi mình lớn lên, có đầy tình cảm phức tạp này.

“Nếu tới Đông Lăng quốc, phụ hoàng sao có thể không tra xét vị trí của bộ tộc Đế Luyện một phen.” Biết Huân nhi nghi hoặc điều gì, Tây Lam Thương Khung không khỏi cười cười giải thích.

Mấy ngày nay y luôn bận rộn ra ngoài cũng không phải chơi đùa. Huống chi, Tây Lam Thương Khung đã sớm muốn tìm hiểu bộ tộc thượng cổ này. Từ lúc biết tiền thế bảo bối mình là ai thì y đã sớm có tính toán trong lòng.

Nếu là gia tộc thưởng cổ, làm gì có đạo lý không vào xem thử đã rời đi?

Nắm bàn tay tuyết trắng non mềm của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi đi vèo trong tộc.

Kết giới che chắn bên ngoài tộc Đế Luyện tự nhiên không làm khó được Tây Lam Thương Khung.

Chỉ thấy Tây Lam Thương Khung nhẹ nhàng vung tay, sau đó nam nhân mang theo thiếu niên nghênh ngang đi vào bộ tộc thượng cổ kia. Bất quá vì tránh một số ít phiền toái không cần thiết, bọn họ cũng ẩn giấu tung tích bản thân, bí mật đi về phía địa cung.

Ven đường cũng thấy cảnh sinh hoạt chất phác của bộ tộc không màn thế sự này.

Xa xa khói bếp lượn lờ, nhóm thiếu niên ngồi vắt vẻo trên lưng trâu thổi sáo hoặc vui vẻ chạy giỡn vui đùa, còn có nhóm thiếu nữ chất phác ngồi bên suối vừa giặt y phục vừa trò chuyện, hết thảy thoạt nhìn như một thôn trang nhỏ bình thường, nào có sự bí hiểm của một bộ tộc thượng cổ.

Nhìn hình ảnh sơn thôn bình thường trước mắt, Tây Lam Thương Khung cũng không khỏi kinh ngạc. Thật không ngờ bộ tộc thượng cổ nổi tiếng bật nhất ở bên ngoài lại có bộ dáng thế này, thật sự làm người ta không tưởng.

Bất quá đối với Huân nhi mà nói, bé hiểu rõ sự nguy hiểm ẩn dưới lớp vỏ ngoài chất phác hiền lành kia.

Đừng nhìn đám nhỏ vô ưu cùng nhóm thiếu nữ chất phác kia hệt như không có gì khác biệt với người bình thường. Chỉ khi tộc xảy ra chuyện, bọn họ lập tức sẽ biến thành bộ dáng oai hùng hiên ngang.

Từ nhỏ đã sinh sống trong bộ tộc Đế Luyện, Huân nhi hiểu rất rõ.

Trong bộ tộc này, mặc kệ là lão nhân, tiểu hài tử hay nữ nhân, mỗi người khi vừa sinh ra, thứ quan trọng nhất không phải chọn đồ đoán tương lai hay tiệc đầy tháng này nọ mà là một thanh chủy thủ tinh xảo do cha nương đứa nhỏ làm ra.

Mà theo đứa nhỏ dần lớn lên, làm bạn bên người chính là thanh chủy thủ kia, cuối cùng vào ngày trưởng thành, vũ khí của bọn họ sẽ biến thành một thanh kiếm sắc bén. Một thứ có thể bảo hộ bộ tộc Đế Luyện.

Điểm này đã truyền thừa gần ngàn năm.

Bởi vậy, đừng thấy nơi này thực ấm áp cùng chất phác, một khi phát hiện có kẻ xâm nhập, Huân nhi tin tưởng, chiếc sáo trong tay nhóm trẻ chăn trâu lập tức biến thành một thứ vũ khí âm luật, mà công năng của cái gậy giặt đồ trong tay nhóm thiếu nữ tuyệt đối không chỉ có tác dụng giặt giũ.

Dựa vào sự hiểu biết hơn mười năm ở đây, Huân nhi mang phụ hoàng một đường đi thẳng đến cấm địa—— địa cung.

“Phụ hoàng, nơi này chính là địa cung. Giờ chúng ta vào luôn sao?” Đứng ở lối vào, Huân nhi nhìn nam nhân tuấn mỹ khí phách bên cạnh, không khỏi hỏi.

“Vào thôi!”

Nhìn địa cung trước mắt, Tây Lam Thương Khung trầm tư nghĩ một chốc, sau đó cẩn thận che chở thiếu niên bên cạnh đi vào cấm địa bộ tộc Đế Luyện.

Tiến vào bên trong, Tây Lam Thương Khung liền phát hiện nơi này quả nhiên không hổ là cấm địa. Trừ bỏ khắp nơi có kết giới ngăn cản người khác tiến vào, không khí bên trong quả thực vô cùng âm trầm khủng bố.

Trừ bỏ cách một đoạn lại có một ngọn đuốc chiếu sáng, nơi này quả thực không hề có nhân khí. Mà theo Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi chậm rãi đi sâu vào bên trong, Tây Lam Thương Khung còn phát hiện ma khí cùng oán khí ngày càng nồng đậm, cơ hồ đạt tới mức làm người ta hít thở không thông.

Điều này tuyệt đối không bình thường.

Xem ra, Đế Luyện Tà tựa hồ đã ra tay. Không biết nam nhân kia rốt cuộc mở ra thứ gì, thế nhưng làm nơi này biến thành như vậy.

Theo đường đi có thể thấy trên hai vách tường địa cung đều được điêu khắc đồ đằng thần bí cổ xưa. Mà những đồ án sống động kia lại tràn ngập quỷ dị làm người ta sinh ra ảo giác.

Giống như những bức bích họa kia đều có sinh mệnh, chúng đang đánh giá những kẻ xâm nhập. Bất quá, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tự nhiên không có cảm giác này.

Loại đồ đằng cổ xưa trong địa cung quả thực có chức năng bảo hộ cùng giám thị, chẳng qua đối với Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đã thức tỉnh kí ức viễn cổ thì nó không còn chút thần bí hay đáng sợ nào.

Dần dần, theo âm khí cùng oán khí ngày càng ngưng trọng, Huân nhi biết mình sắp đi tới luyện ngục huyết trì ở sâu trong địa trung. Chỉ cần quẹo vài vòng, đi thêm vài bước thì có thể thấy nơi u ám lạnh lẽo từng làm mình tuyệt vọng kia.

Cước bộ hơi khựng lại một chút, chỉ thấy Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nhìn nhau một cái, sau đó bàn tay to của nam nhân nắm chặt lấy bàn tay thon gầy trắng nõn của thiếu niên, chuẩn bị đi tới nơi tận cùng của địa cung.

Bất quá, còn không chờ Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào, thính giác nhạy bén của cả hai đã nghe thấy phía sau tựa hồ có tiếng bước chân tới gần.

Hơn nữa, không chỉ là một người.

Tây Lam Thương Khung liếc mắt nhìn phía sau một cái, con ngươi tối tăm không lộ ta chút biểu tình. Chỉ dừng lại một chút, tiếng bước chân ngày càng gần, Tây Lam Thương Khung không chút biến sắc ôm chặt thắt lưng Huân nhi, sau đó ẩn mình vào một lỗi rẽ bên cạnh.

Nơi đó vừa vặn có thể che dấu bóng dáng hai người.

Nghe tiếng bước chân vọng tới, Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi biết đoàn người đang tới gần khoảng mười người. Hơn nữa, tiếng bước chân vừa nhẹ lại cẩn thận, hẳn không phải tộc nhân Đế Luyện.

Lẳng lặng chờ một lát, lúc tiếng bước chân từ xa xa dần dần tiếp cận, sau đó tầm mắt bắt đầu xuất hiện bóng người, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đều không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Sao lại là bọn họ?