Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 43: Tương Nhận (6)





“Linh hồn thương ca trùng sinh chi khúc, trớ chú cường đại mở ra không gian chuyển di? Huân nhi, ngươi có biết sau khi linh hồn mình sống lại trở thành Tây Lam Cửu hoàng tử, thân thể ban đầu của ngươi thế nào không?”

Lúc mọi người còn đang suy tư hàm ý trong những lời này, Dược Cơ không khỏi mở miệng. Nàng muốn biết, chuyện này rốt cuộc là sao?

“Thân thể ban đầu của ta?”

Huân nhi nghi hoặc nhìn Dược Cơ. Cơ thể kia của bé làm sao? Không phải đã tiêu tán rồi sao? Dù sao lúc ấy bé cũng xem là đã chết, không phải sao? Huân nhi cũng không rõ lắm, thế nhưng lúc bé tỉnh lại đã biến thành Tây Lam Cửu hoàng tử.

Tuy rằng lúc ấy bé đã sinh sống suốt bảy năm ở lãnh cung nhưng bản thân cũng phong ấn suốt khoảng thời gian đó, lúc tỉnh lại, hơn nữa còn phát hiện mình ở một nơi rất xa lạ, Huâ nhi vẫn có chút mờ mịt.

Hiện tại, Dược Cơ lão sư vì sao lại hỏi như vậy?

“Huân nhi, ngươi biết không? Sau khi ta nghĩ ngươi đã chết, bởi vì phẫn hận, ta từng lén đột nhập vào bộ tộc Đế Luyện. Nhưng ở nơi đó ta thế nhưng lại thấy… ngươi…”

Nếu không phải nghĩ Huân nhi còn sống, còn bị tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện khống chế, Dược Cơ nàng sao lại đi khắp nơi tìm kiếm dược thảo, chỉ vì một ngày nào đó có thể chế luyện ra loại đan dược có thể giúp Thần nhi thoát khỏi sự khống chế.

“Ngươi nói cái gì?” Nghe thấy lời Dược Cơ, người khiếp sợ nhất ở đây chính là Hắc Nguyệt cùng Dao Cơ phu nhân.

Hắc Nguyệt có chút không dám tin nhìn Dược Cơ. Nàng ở bộ tộc Đế Luyện nhìn thấy Thần nhi? Sao có thể như vậy? Ngay lúc đó Thần nhi rõ ràng đã…

Mà Dao Cơ phu nhân tuy không rõ lúc đó vì sao Thần nhi lại chết ở bộ tộc Đế Luyện, nhưng theo tin tức biết được từ Thần Dạ Lâu cũng đủ để Dao Cơ phu nhân hận không thể diệt bộ tộc Đế Luyện. Chính là hiện tại, Nhã nhi lại nói…

“Nhã nhi, ngươi nói cái gì? Ngươi ở bộ tộc Đế Luyện thấy Huân nhi?” Có chút kích động đi tới trước mặt Dược Cơ, Dao Cơ phu nhân không khỏi nhíu mày hỏi.

Theo lời Nhã nhi cùng Hắc Nguyệt, Dao Cơ phu nhân đã biết, thời điểm đó Huân nhi kì thực đã xuất hiện trong lãnh cung tàn phá ở Tây Lam. Vì sao hiện giờ Nhã nhi lại nói nàng nhìn thấy Thần nhi? Bộ tộc Đế Luyện rốt cuộc cất giấu bí mật gì?

“Ân. Bộ dáng đứa nhỏ kia thật là Thần nhi. Ta không có khả năng nhận sai. Nhân nhi trong sáng tuyệt luân lại yêu dị như vậy, cho dù là ai nhìn một lần cũng không quên.” Huống chi, đứa nhỏ kia còn là điệt tử của Dược Cơ nàng, nàng sao có thể nhận sai chứ.

Chính là hiện tại, Huân nhi ở ngay trước mắt, kia thân thể tiền thế của Huân nhi bị Đế Luyện Tà khống chế, hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Hơn nữa, Đế Luyện Tà có biết hay không, thứ hắn khống chế bất quá chỉ là mọt thân thể đã không còn linh hồn?

“Bộ tộc Đế Luyện…” Dao Cơ phu nhân cơ hồ nghiến răng nghiến lợi phun ra những lời này, biểu tình âm u.

Mà Tây Lam Thương Khung, sau khi nói thấy hết thảy những điều nàng ta thấy ở bộ tộc Đế Luyện thì không khỏi nhớ tới đứa nhỏ mà mật văn từ Đông Lăng truyền về nhắc tới—— băng lục chi phách. Kia thế nhưng lại là thân thể tiền thế của Huân nhi?

Nam nhân vô thức siết chặt bàn tay đang đặt trên tay cầm chiếc ghế được điêu khắc tinh xảo. Đợi đến khi dời đi, mọi người rõ ràng nhìn thấy trên đó có dấu tay bị ấn thật sâu, không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Này vẫn là Lam đế bệ hạ bởi vì phẫn nộ vô ý tạo thành, nếu người thật sự dồn hết sức thì sẽ có kết quả gì a?

Mà Phong Vô Kỳ vẫn chăm chú quan sát Tây Lam Thương Khung lãnh liệt không có chút biểu tình, ánh mắt không khỏi hơi co rút, trong lòng cũng thầm giật mình.

Nam tử tuấn mỹ tôn quý này, đế vương cường đại nhất của Tây Lam từ trước tới nay, thế nhưng chỉ dựa vào sức lực cơ thể liền dễ dàng để lại dấu ấn trên tay ghế cứng ra71n kia?

Tuy nói nam nhân trước mắt thật sự tản ra khí thế làm người ta không dám trêu chọc, chính là ngay cả mình, lúc đối mặt với y cũng không khỏi cảm thấy trái tim co rút, có thể hiểu sức mạnh của người này cường đại cỡ nào.

Chính là, chính là một nam nhân xuất thân hoàng tộc, cả ngày đều bận rộn chính vụ… thực lực của y sao lại khủng khiếp tới mức như vậy?

Đám người hoàng tộc không phải đều là bề ngoài hoa lệ nhờ vào mớ y phục lụa là thôi sao? Chỉ biết vận dụng hoàng quyền, sai phái thuộc hạ làm xằng làm bậy. Năm đó không phải chính vì vương tộc, Mạc Tà mới nhảy xuống chú kiếm lô, trở thành kiếm hồn, cùng mình sinh ly tử biệt sao?

Nếu không phải vì vương tộc, chính mình sao có thể tách biệt với Mạc Tà. Đến tận bây giờ, Mạc Tà của mình vẫn không biết đang ở phương nào.

Mà chính mình, tuy là tôn tử của Tây Lam Quân vụ đại thần, nhưng khi kí ức thức tỉnh vào năm mười lăm tuổi, hắn đã không còn là Phong Vô Kỳ vô ưu nữa.

Hiện tại, hắn là Phong Vô Kỳ, nhưng cũng là Kiền Tương, là Kiền Tương tìm kiếm Mạc Tà.

Đối với hoàng tộc Tây Lam, Phong Vô Kỳ không có ấn tượng. Hắn chưa từng ở cùng người hoàng tộc, đối với gia gia nhà mình nguyện trung thành với hoàng tộc Tây Lam, hắn cũng không có hứng thú.

Cho dù trong miệng dân chúng Tây Lam, Lam đế bệ hạ là một đế vương vĩ đại.

Nếu không phải sáu năm trước Đông Lăng dâng cho Lam đế một phen bảo kiếm thần khí, làm thiên hạ chú mục, chỉ sợ Phong Vô Kỳ cũng không đặc biệt chú ý tới.

Từ khi ấn ký thuộc về linh hồn của Kiền Tương thức tỉnh, đối với thần kiếm, bảo kiếm gì đó Phong Vô Kỳ vẫn thực để ý. Bởi vì, kia rất có thể là Mạc Tà của hắn.

Đối với việc Lam đế có được thần khí, Phong Vô Kỳ rất hoảng loạn. Kia có phải chính là Mạc Tà của mình hay không? Phải biết, có thể xưng là thần khí, hơn nữa nghe nói là là bảo kiếm đến từ gia tộc thượng cổ Đế Luyện, có khả năng chính là thê tử mà hắn luôn tìm kiếm.

Hậu duệ từ thời viễn cổ lưu lại, trong tộc bọn họ liệu có phong ấn Mạc Tà hay không? Huống chi, nói ra, bộ tộc Đế Luyện cùng mình thân là chú kiếm sư, xét theo phương diện nào đó cũng có đặc thù tương tự.

Mà hiện tại, biểu đệ Tây Lam Cửu điện hạ của mình thế nhưng lại chính là tộc nhân của bộ tộc Đế Luyện?

Tuy nguyên nhân Thần Dạ Lâu của Cơ thị bộ tộc có cừu hận với bộ tộc Đế Luyện, Phong Vô Kỳ cũng biết nhưng cụ thể cũng không nhiều. Đối với tình huống của bộ tộc Đế Luyện, đã ít lại càng ít. Dù sao hắn đối với việc kế thừa Thần Dạ Lâu không có nhiều hứng thú.

Ánh mắt Phong Vô Kỳ không khỏi đặt trên người tuyệt mỹ thiếu niên, lại phát hiện thiếu niên tựa hồ có chút sững sờ.

“Dược Cơ lão sư, ngươi nhìn thấy ta?”

Này có phải nói, thân thể của bé vẫn còn bị giữ lại? Chẳng sợ bên trong đã không còn linh hồn nhưng vẫn còn sống, vẫn là con rối trong tay huynh trưởng?

Huân nhi không khỏi trầm mặc. Không biết vì sao, sau khi nghe tin này, tình tự Huân nhi có chút mờ mịt, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.

Bé không chết, còn trở thành đứa nhỏ của phụ hoàng, được phụ hoàng yêu thương, bảo hộ, vì thế Huân nhi đã quên đi thống khổ cùng dày vò đáng sợ mà mình từng trải qua.

Trầm luân trong luyện ngục huyết trì, bị phong ấn trong quan tài băng âm hàn, không biết thời gian trôi qua. Chờ đến lúc tỉnh lại, nhìn thấy chính là gương mặt điên cuồng cùng ánh mắt kích động của người huynh trưởng ấm áp trước kia.

Huân nhi không biết mình nên hận hay không hận? Nhưng vì cái gì khi mình tỉnh lại, nhìn thấy hắn lại không giết chết hắn? Nói không hận, thế vì sao lại buông lời nguyền rủa như vậy?

Huân nhi mờ mịt. Đối với người huynh trưởng kia, lúc vừa tỉnh lại nhìn thấy hắn, trong lòng không hỉ không bi, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thấy hắn vì dã tâm của mình mà không tiếc thao túng bé giết người, mặc cho máu tươi chảy xuôi, lan tràn thành một hình ảnh mỹ lệ yêu dị.

Một khắc đó trong đầu tựa hồ có thứ gì đó. Bé thấy mình đứng giữa rừng hoa mạn châu sa, chăm chú nhìn nam nhân đứng bên bờ vong xuyên đối diện, một nam nhân tuấn mỹ cao cao tại thượng tràn ngập khí phách như thần chi.

Bởi vậy, khoảnh khắc Hắc Nguyệt đâm chủy thủ vào trái tim mình, bé một chút cũng không cảm thấy thống khổ. Ngược lại, lúc đó bé cười thật thoải mái. Có lẽ, bé lập tức sẽ gặp được nam nhân tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với mình kia cũng không biết chừng.

Sau đó, bé gặp được nam nhân kia, người thống trị Tây Lam, phụ hoàng của bé!

“Huân nhi…”

Chú ý tới Huân nhi trầm mặc dị thường, Tây Lam Thương Khung không khỏi siết chặt vòng tay, sau đó ôm chặt tuyệt mỹ thiếu niên vào lòng ngực mình, im lặng an ủi, để Huân nhi an tâm rúc vào lòng ngực rộng lớn của mình.

Quay đầu, ánh mắt Tây Lam Thương Khung không khỏi đặt trên người Dao Cơ phu nhân, ánh mắt biểu đạt ý tứ rõ ràng, Dao Cơ phu nhân cũng nhận ra đứa nhỏ được xưng là ‘băng lục chi phách’ ở Đông Lăng là ai đi.

Với sự quan tâm của Dao Cơ phu nhân với Đông Lăng, cùng với mạng lưới tình báo dưới tay, nàng không có khả năng không biết sát lục chi phách đột nhiên xuất hiện này.