Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 76



Diệp Linh Lang tay mắt lanh lẹ bắt được chân của Béo Đầu, nàng vốn tưởng rằng có thể đem Béo Đầu kéo trở về, ai ngờ ngay cả nàng cũng bị hút vào trong.

Béo Đầu sợ Diệp Linh Lang sẽ vứt bỏ nó chạy trốn, lập tức hô to.

“Diệp Linh Lang ngươi không được buông tay đó, cho dù chết chúng ta cũng phải chết cùng một chỗ!”

Vốn đang nắm rất chặt lại nghe được lời này, Diệp Linh Lang nhịn không được buông lỏng ta ra một chút.

“A!”

Béo Đầu hét thảm một tiếng, sợ tới mức dùng ba cái chân mới kẹp chặt tay của Diệp Linh Lang, tư thế quả thật có chút khó coi.

Nhìn thấy Diệp Linh Lang cũng bị hút vào, các sư huynh sư tỷ phía sau lập tức lên bắt lấy nàng muốn đem bọn họ túm trở về, không nghĩ tới cuối cùng là một hàng dài người đều bị hút vào trong.

Sau khi bị hút vào, bọn họ giống như đang rơi xuống một vực sâu có bóng tối vô tận, vẫn luôn rơi xuống, không biết rơi bao lâu rốt cuộc chạm được mặt đất.
“Phanh phanh phanh” vài tiếng rơi xuống đất liên tục vang lên, bên trong không gian trống trải có vẻ đặc biệt rõ ràng, xung quanh không hề có một chút ánh sáng nào, bọn họ ai cũng nhìn không thấy ai.

“Đếm số một chút xem có thiếu ai không.” Diệp Linh Lang hô một tiếng trước: “Một.”

Sau đó nàng nghe được những người khác điểm số, hai, ba, bốn, năm, sáu, tất cả sáu người đều có đủ.

Ngay lúc mọi người muốn thở ra một hơi thì tiếng khóc la thê lương của Béo Đầu đã truyền đến: “Bảy! Còn có ta, ta ở chỗ này! Oa ô...., ta cũng là một thành viên của các ngươi đó, các ngươi không thể bỏ sót ta.”

Tiếng khóc lóc hoảng loạn này làm Diệp Linh Lang nhịn không được muốn cười.

“Ngươi trở thành một thành viên của chúng ta từ khi nào vậy? Ta lại chưa đồng ý ngươi gia nhập.”
“Sao lại chưa gia nhập được? Sư huynh ngươi đã ăn chân của ta, chúng ta đã hợp thành một thể, đời này kiếp này, vĩnh không chia lìa, dù sao các ngươi không thể ném ta xuống được! Oa ô ô…”

Nghe được lời này Quý Tử Trạc liền đen mặt, hắn hận không thể lập tức đem mấy cái chân thối của quả này đào ra, mỗi ngày đều nhắc đến việc này, nó muốn gây sự với ai chứ!

“Ngươi lại nói hươu nói vượn nữa ta liền đem ngươi băm ra phát cho mỗi người một phần, bảo đảm mọi người đi đâu đều mang theo ngươi, muốn ném cũng ném không được!”

Béo Đầu vừa nghe thì ủy khuất oa oa khóc lớn lên, khóc đến muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu.

“Diệp Linh Lang, ngươi mau tới đây, ta rất sợ hãi, oa ô ô…”

“Ngươi ở đâu?”

Lúc Béo Đầu rơi xuống đất thì không ở cùng bọn họ, nhưng nghe âm thanh có lẽ nó ở phía trước không xa.
“Ta đang ở chỗ này nè, xung quanh có rất nhiều thứ đang sáng lên, ta chưa thấy qua, ta bị nhốt ở bên trong, ta rất sợ hãi.”

“Kỳ quái, tuy rằng không nhìn thấy gì, nhưng nghe âm thanh vọng lại thì nơi này chắc là rất trống trải, mà Béo Đầu cách chúng ta không xa, nó nói nơi đó có nhiều thứ đang sáng lên nhưng sao chúng ta không thấy ánh sáng chứ?”

Lúc này bọn họ sôi nổi tìm trong nhẫn lấy ra dạ minh châu, ánh sáng của dạ minh châu lập tức chiếu sáng vị trí của bọn họ, nhưng cũng chỉ là thấy được vị trí đang đứng mà thôi, không thể chiếu sáng ra xa hơn được.

Diệp Linh Lang cầm dạ minh châu của mình đi lên phía trước vài bước, ngoài năm bước thì nàng đã nhìn không thấy ánh sáng từ dạ minh châu của những người khác nữa, trước mắt chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.

Không gian này sẽ hạn chế ánh sáng phát tán, Diệp Linh Lang có một loại cảm giác, tuy nơi này rất trống trải nhưng lại giống như được lấp đầy bởi một thứ gì đó, bởi vì chúng nó chen kín cho nên làm cho ánh sáng không thể chiếu ra ngoài.

Là thứ gì chặn ánh sáng của bọn họ chứ?

Hơn nữa khi nàng vừa mới rơi xuống vẫn còn nắm chặt Béo Đầu, nhưng cuối cùng vẫn là cùng Béo Đầu lạc mất.

Nơi này vì sao lại đem Béo Đầu hút vào, còn đem nó nhốt ở nơi nào chứ?

Béo Đầu đã ở chỗ này sinh sống nhiều năm như vậy, tại sao đến bây giờ mới phát sinh chuyện này?

“Mọi người đi gần nhau một chút, bằng không cách xa thì rất khó mà tìm lại.”

“Diệp Linh Lang, ngươi đã tìm được ta chưa?”

“Sắp rồi.”

“Có thể nhanh lên hay không, ta thật sự rất sợ hãi, ta sẽ không bao giờ bò lên đầu lão nhân gia nữa, ta bảo đảm về sau chỉ bò lên đầu ngươi.”

“Cảm ơn ngươi đã bảo đảm, sư huynh sư tỷ, hay chúng ta quay lại đi, không tìm nữa, dù sao muội cũng không thể để một quả ngu ngốc như vậy ở trên đầu ảnh hưởng chỉ số thông minh được.”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời, Béo Đầu lập tức gào khóc.

“Ngươi không thể bỏ lại ta được! Diệp Linh Lang, ngươi mau tới đây đi, ta bị treo lên rồi, hình như là đang cử hành nghi thức kỳ quái nào đó!”

Diệp Linh Lang ngẩn ra, đi nhanh hơn.

“Hoảng cái gì, ngươi không phải là linh một quả sao? Muốn ăn ngươi thì ăn thôi, còn muốn tổ chức nghi thức gì chứ? Ngươi có phải quá coi trọng chính mình rồi không.”

Béo Đầu yên lòng, nó không khóc nữa.

“Thật, thật vậy chăng? Không phải ăn ta sao? Vậy tại sao những thứ sáng long lanh ở bốn phía đang xoay quanh chứ?”

“Đại khái là biểu diễn cho ngươi xem một chút, hoan nghênh ngươi đi vào địa bàn của chúng nó đó.”

“Như vậy sao ,nhưng mà xem biểu diễn thì thôi sao còn phải treo ta lên cao như vậy chứ, còn không cho ta động đậy nữa?”

“Ngươi lùn như vậy, không thể tìm một nơi để ngươi xem cho rõ được sao? Bằng không ngươi bỏ lỡ cảnh tượng xuất sắc nhất thì sao?”

“Ồ..., vậy ta nghiêm túc nhìn một cái.”

“Ừ, vừa nhìn vừa miêu tả một chút, ta cũng rất tò mò.”

Béo Đầu không khóc nữa, nó thật sự miêu tả cảnh tượng trước mắt cho Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang một bên nghe nó nói chuyện một bên nhanh chóng tìm kiếm vị trí, đồng thời ở trong đầu tưởng tượng ra tình huống nó miêu tả.

Nghe ra giống như là một trận pháp, sau khi nó bị bắt lấy thì trận pháp đã mở ra, đang lấy nó làm mắt trận mà vận chuyển, hơn nữa hình như đang hấp thu lực lượng của nó.

Diệp Linh Lang bỗng nhiên có một ý tưởng, đóa hoa trên đầu của Béo Đầu nở ra chứng tỏ nó đã đủ tiêu chuẩn, xem như đủ lớn có đúng không?

Sau khi nó lớn lên thì trận pháp sẽ khởi động, Béo Đầu bị đưa đến nơi này làm mắt trận.

Nếu đây là thật sự, vậy có nghĩa là Béo Đầu sắp vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này, thẳng đến khi tất cả lực lượng trong thân quả bị tiêu hao hết, cuối cùng khô khốc rồi tử vong.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Bên dưới một mảnh tràn đầy sinh cơ do Tất Thanh Bách tiền bối trấn thủ sao lại có một trận pháp như vậy? Ông ấy đem sinh mệnh của mình chuyển cho mảnh đất này rốt cuộc là muốn làm gì?

“Diệp Linh Lang, ngươi tìm được ta chưa? Ta không muốn xem biểu diễn nữa, ta rất nhớ ngươi đó.”

“Tìm được rồi, ngươi xem phía sau đi.”

“Nơi nào hả? Đen như mực, cái gì cũng không thấy.”

Béo Đầu vừa dứt lời, Diệp Linh Lang liền thấy được ánh sáng ở phía trước, một trận pháp rất lớn hiện ra ngay trước mặt nàng.

Mà ở giữa trận pháp, Béo Đầu đang bị nhốt ở bên trong, nó bây giờ đang ủy khuất trề môi, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.

Nếu mà thật sự đem nó bỏ lại đây, có khi nào nó mỗi ngày đều khóc đến nơi này bị lũ lụt luôn hay không?

Nếu là thật sự bị lũ lụt, hoàn cảnh cũng bị nó phá hủy, nghĩ thôi cũng không thích hợp.

“Diệp Linh Lang! Ngươi rốt cuộc ở đâu hả? Sao ta không nhìn thấy?”

“Ngu ngốc, nhìn phía trước.”

Béo Đầu vừa xoay lại, quả nhiên thấy được Diệp Linh Lang mặc một bộ váy đỏ ở phía trước, ánh mắt nó lập tức sáng lên, vui vẻ muốn chết.

“Ngươi mau đem ta lấy xuống đi!”

“Chờ đó.”

Diệp Linh Lang nhanh chóng bay lên, từ trên xuống dưới quan sát trận pháp này.

Hử? Này trận pháp hình như còn chưa khởi động hoàn toàn, hơn nữa thoạt nhìn cũng không có tính công kích gì cả.

Nàng vô cùng khó hiểu rồi rơi xuống trên trận pháp, phát hiện mỗi một bước đi đều rất nhẹ nhàng.

Sau đó nàng duỗi tay ra, đem Béo Đầu từ mắt trận hái xuống.

Giây tiếp theo, nàng liền nghe được tiếng thét chói tai của Béo Đầu, cứ như thấy quỷ.

“A!”