Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 70



Sau khi bị ngăn lại, đám người Liễu Nguyên Húc chỉ có thể tuyệt vọng quay trở lại, tiếp tục cùng Diệp Linh Lang đánh nhau.

Diệp Linh Lang này quả thật vô cùng đáng ghét, nàng mỗi lần đều đánh bọn họ đến đúng chỗ thì dừng, đả thương bọn họ nhưng lại không làm trọng thương, kết quả làm cho bọn họ cả người đều là vết thương nhưng không có chỗ nào nguy hiểm đến tính mạng.

Bọn họ tình nguyện Diệp Linh Lang thật sự muốn lấy mạng còn hơn, bởi vì một khi nàng động sát khí, bọn họ cũng có thể cùng nàng liều chết một lần.

Đến lúc đó cho dù phải tự hại một ngàn cũng có thể đả thương nàng tám trăm, chỉ cần làm nàng bị thương vậy sau đó liền dễ rồi.

Bọn họ thậm chí còn cố ý chọc tức muốn nàng xúc động quyết liệt một lần, nhưng mỗi lần nàng đều đến chỗ thì dừng, không trọng thương không liều mạng, giống như là lấy bọn họ ra làm trò chơi, vô cùng kiêu ngạo, đến cuối cùng nàng không bị chọc giận mà bọn họ đã sắp tức chết trước rồi.
Mà thanh kiếm nhìn qua bình thường kia, kiếm cũng giống như chủ, không ngừng góp sức làm tức chết bọn họ.

Là đệ tử của Ẩn Nguyệt Cung, sự kiêu ngạo cùng tự tin của bọn họ đã tích lũy qua nhiều năm, nhưng hôm nay đã vỡ vụn chẳng còn bao nhiêu, cùng đám người này ở cùng một chỗ thật sự thêm một giây cũng là tra tấn.

Lúc này, một đệ tử Ẩn Nguyệt Cung chịu đựng không nổi nữa, hắn trực tiếp từ trên không trung rớt xuống, khi sắp rơi xuống đất hôn mê thì bất ngờ có một sợi dây thừng bay đến, trói chặt hông hắn.

Hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Diệp Linh Lang đem đầu kia của dây thừng ném cho sư tỷ của nàng.

“Sư tỷ, phiền tỷ đem hắn trói lên bông hoa màu đỏ kia đi.”

“Được rồi!”

Kha Tâm Lan nắm lấy dây thừng đem người kéo đi, nhưng cũng nhịn không được hỏi lại, “Tiểu sư muội, vì sao lại muốn trói lên hoa màu đỏ thế?”
“Bởi vì muội không nhớ hết được đệ tử Ẩn Nguyệt Cung bọn họ, cho nên dựa theo màu sắc đỏ cam vàng lục lam tím mà chia đi, kẻ đồ ăn nhất kia cho màu đỏ, một lát nữa thì có thể phân rõ rồi.”

*đồ ăn nhất: yếu nhất, gà nhất



Nghe được lời này, đệ tử đang bị trói kia thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Còn có việc dựa thao màu sắc để nhận dạng nữa sao? Đây còn không phải chính là đem người đóng ở trên cột mà sỉ nhục sao? Đây là việc mà người có thể làm sao?

Sớm biết như vậy hắn sẽ cố gắng kiên trì thêm một lát, quả thật muốn khóc mà.

Lúc này, hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn nhóm đồng môn còn đang chiến đấu kịch liệt, chỉ trong khoảnh khắc bọn họ chân không còn mỏi, lưng cũng không đau, người cũng không ngừng nghỉ, một đám đều vô cùng phấn chấn giống như còn có thể đại chiến thêm vài trăm hiệp.
Thấy như vậy, hắn nhìn lại bản thân đang bị trói trên bông hoa, còn lắc lư theo gió, quả thật lạnh thấu tim.

Cái này còn không bằng để hắn bị quả tuyết linh kia ám toán thành công rồi nhốt trong kén đâu, ít nhất nếu vậy thì không cần lộ mặt cũng không cần lắc lư theo gió, càng quan trọng là không cần dựa theo màu sắc mà xếp hạng.

Tiềm năng của con người khi gặp khó khăn sẽ bị kích phát, nhưng người cũng sẽ bị hiện thực tàn khốc đánh bại.

Cứ việc không có ai muốn chịu sỉ nhục bị trói trên hoa lắc lư, còn dựa theo màu sắc mà xếp hạng mạnh yếu, nhưng không bao lâu thì càng ngày càng nhiều người rơi xuống, đến cuối cùng chỉ còn lại Liễu Nguyên Húc cùng một đệ tử khác còn kiên trì được thôi.

Ngay khi bọn họ cũng sắp chịu đựng không nổi thì một mảnh bụi hoa bỗng nhiên lay động dữ dội, giống như có cái gì thật lớn đang hướng về phía này.

Lúc này, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, tức khắc trừng lớn hai mắt, cằm cũng muốn rớt ra.

Chỉ thấy một con sâu lông vô cùng to lớn đang xuyên qua bụi hoa, nhanh chóng bò qua bên này.

Nơi của bọn họ đang dứng là một bụi hoa rất to, một bông hoa lớn đến mức có thể đứng được tám người, mà con sâu lông kia cũng lớn bằng một bông hoa như vậy, chiều dài lại bằng hai bông hoa, đối với bọn họ mà nói thì rát là khổng lồ.

Khi nó bò lại đây, hai sợi râu dài trên đầu lại dùng sức quất về phía bọn họ, trực tiếp đem toàn bộ bụi hoa bên dưới đánh nát.

Quá hung dữ! Vừa nhìn liền biết mang theo sát khí dày đặc qua đây!

Nhóm người Diệp Linh Lang cũng mặc kệ hai người dư lại của Ẩn Nguyệt Cung, chỉ nhanh chóng bay lên chạy ra ngoài.

Lúc chạy đi, Béo Đầu củ cải ở bên cạnh cũng vô cùng hoảng loạn nhảy lên người nàng, quen cửa quen nẻo chui vào túi của Diệp Linh Lang, lén lút núp kín.

Diệp Linh Lang nhận ra được hành động của nó nên lập tức đem nó từ trong túi xách ra.

“Này, Béo Đầu, đây không phải là địa bàn của ngươi sao? Con sâu lông kia là chuyện thế nào, ngươi trốn cái gì?”

“Ta cũng chưa nói đây là địa bàn của ta mà! Đây là địa bàn của nó đó! Ngươi không thấy những người đó đều bị nhốt ở trong kén sao? Đều là nó quấn lại đó!”

“Nhưng người là do ngươi dụ dỗ lại đây mà, các ngươi chẳng lẽ không phải cùng một đám sao?”

“Không, không phải. Nhưng không cùng một đám thì không thể hợp tác sao?”

Diệp Linh Lang bị nó làm cho sợ ngây người.

Không phải cùng một nhóm đúng là cũng có thể hợp tác, nhưng mà với điều kiện là hai bên bình đẳng! Hiện tại nàng không hề thấy được chút bình đẳng tôn trọng nào trên người Béo Đầu cả!

“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ngươi chạy nhanh đi! Không chạy chẳng lẽ muốn bị nó quấn thành kén sao?”

Diệp Linh Lang tức giận mà nắm một đám lá xanh trên đầu nó, nắm đến nó kêu ngao ngao, nhưng dù như vậy nàng vẫn rất dốc sức chạy.

“Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, rốt cuộc đây là chuyện gì hả?”

“Ta đúng là đem người dụ dỗ vào đây cho nó, sau đó nó sẽ đem người nhốt bên trong kén rồi từ từ hút khô linh lực của người đó, đem người biến thành bướm xác khô.”

“Sau đó đâu?”

“Sau đó con bướm, con bướm!”

Béo Đầu củ cải kích động chỉ lên trời.

Diệp Linh Lang quay đầu lại nhìn, thật đúng là có một con bướm đang bay lên, nhưng mà ở giữa thân bướm kia lại là một người đã khô khốc, hai mắt nhắm nghiền không có hơi thở, nhưng đôi cánh lại đang lay động, nhìn sao cũng thấy rất quỷ dị.

Rất nhanh, lại có một con con bướm giống vậy bay lên, một con lại một con, ước chừng có đến chín con như vậy!

“Mau! Đi theo đám bướm đó, cửa sinh đã mở ra rồi! Chúng ta mau vào đi!”

Béo Đầu củ cải kích động không thôi, xúc tua cũng liên tục lắc lắc ngón tay của Diệp Linh Lang, sáu cái chân nhảy nhảy vài cái, có vẻ dùng càng ngày càng thuận tiện rồi.

Diệp Linh Lang cũng không nghi ngờ Béo Đầu sẽ lừa nàng, rốt cuộc Béo Đầu này kỹ thuật diễn dở tệ mà chỉ số thông minh cũng không cao, nó có thể đem nhiều người như vậy lừa vào đây cho sâu lông làm thành kén, đã là thành tựu cao nhất đời này rồi.

Vì thế Diệp Linh Lang lập tức bay qua hướng của đám bướm khô kia, lúc bay đi còn thuận tay dán thêm bùa gia tốc.

Các sư huynh sư tỷ ở phía sau thấy vậy cũng ăn ý đổi hướng bay theo, không hề dò hỏi thêm.

Lúc này, Liễu Nguyên Húc cùng một đệ tử khác còn chưa bị trói nhìn thấy bọn họ bay đi, cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Đại sư huynh! Cứu mạng!”

Những đệ tử bị trói ở trên hoa không ngừng hô to, nhưng Liễu Nguyên Húc lại giống như không hề nghe thấy, chỉ lo đuổi theo Diệp Linh Lang.

Vì muốn nhanh hơn, hắn cũng từ nhẫn lấy ra một tấm bùa gia tốc, đó là do hắn bỏ ra một số tiền lớn mua về, trong tay chỉ có một tấm.

Sau khi dán bùa lên người thì rất nhanh đã đuổi theo sát nhóm người Diệp Linh Lang, mà sư đệ kia thì bị bỏ lại phía sau, chớp mắt đã bị một sợi tơ do sâu lông kia phun ra bắt được, lập tức bị cuộn thành kén.

Sâu lông mặc dù rất to lớn nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, nó quấn người xong thì trực tiếp đuổi theo Liễu Nguyên Húc, nháy mắt đã đuổi tới phía sau bọn họ.

Liễu Nguyên Húc cảm thấy mình sắp bị to của sâu lông phun bắt lấy, lập tức lấy từ trong nhẫn ra một sợi dây thừng, trói lấy Hoa Thi Tình đang bay ở sau cùng.

“A!”

Hoa Thi Tình bị Liễu Nguyên Húc túm lại, hai người cùng nhau bị sợi tơ cuốn lấy.

Diệp Linh Lang nghe được thanh âm thì quay đầu lại nhìn, thấy được Tứ sư tỷ nhà mình đang bị Liễu Nguyên Húc túm chặt, sau đó hắn còn nhìn nàng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, ý tứ khıêυ khí©h rất rõ ràng.

Diệp Linh Lang tức khắc sầm mặt, muốn chết đúng không?