Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 61



Chỉ thấy Tạ Lâm Dật tiến lên một bước, thần sắc kiên định, ngữ khí lạnh băng.

“ Thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành thì thế nào? Miễn là kẻ làm bị thương hay lừa gạt sư muội ta, ta tuyệt đối sẽ không làm kẻ đó được yên, cho dù phải đánh đổi tính mạng này!”

Lời nói vang vọng lại tràn đầy lực lượng, khí thế cũng mười phần kiên định, một câu liền đem không khí đưa tới đỉnh điểm, làm người nhịn không được muốn giơ ngón cái lên cho hắn.

Có thể vì yêu mà đánh cược cả tính mạng như vậy, chỉ với dũng khí cùng quyết tâm này cũng đủ để người tán thưởng rồi!

Tình cảm như vậy làm cả quần chúng xem náo nhiệt xung quanh đều cảm động không thôi, thân là nữ chính Diệp Dung Nguyệt cũng vô cùng xúc động, nàng ngơ ngác nhìn Tạ Lâm Dật.

Vẫn luôn biết hắn thích mình, nhưng không nghĩ rằng hắn có thể thích đến mức này.
Mặc dù nàng không yêu hắn, nhưng nàng quả thật bị hắn làm cảm động rồi.

Nhưng cảm động là cảm động, tán thưởng là tán thưởng, lời đe dọa mà Tạ Lâm Dật đã nói với Tư Ngự Thần không thể thu hồi, Tư Ngự Thần vốn nổi tiếng với tính cách cao lãnh sát phạt quyết đoán, trận chiến giữa hai người này đã không thể tránh né.

Với thực lực của Tạ Lâm Dật, có lẽ trong nháy mắt động thủ kia đã có thể chuẩn bị đi nhặt xác rồi.

Vì thế, ánh mắt mọi người từ Tạ Lâm Dật dời đến trên người Tư Ngự Thần, chờ hắn động thủ nháy mắt hạ gục Tạ Lâm Dật, bọn họ rất muốn nhìn một chút, thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.

Quả nhiên, Tư Ngự Thần bị người chỉ vào mũi mắng như vậy, tuyệt đối không thể chịu đựng.

Tạ Lâm Dật một lần lại một lần bôi nhọ khıêυ khí©h, hắn đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, bàn tay vừa đưa lên, linh lực không ngừng ngưng tụ trong lòng bàn tay, tản mát ra áp lực cực lớn, tất cả mọi người ở đây theo bản năng nín thở ngưng thần.
Ngay cả Diệp Linh Lang cũng giống vậy, lúc nguyên tác viết đến đây cũng không nói rõ nam chủ Tư Ngự Thần là tu vi gì, chỉ là ám chỉ hắn hiện giờ đã vô cùng lợi hại.

Sự lợi hại này Diệp Linh Lang hiện giờ đã tự thân cảm nhận được, hắn thật sự rất mạnh.

Nếu có một ngày Diệp Dung Nguyệt đi theo nguyên tác gϊếŧ hại đệ tử Thanh Huyền Tông, mà Tư Ngự Thần lại đứng về phe nữ chủ, việc này sẽ rất khó giải quyết.

Nhưng mà tính cách cao lãnh tự tin như nam chủ cũng có một mặt tốt, đó là khinh thường những thủ đoạn dơ bẩn, mặc dù không thể lôi kéo nhưng có thể không gây thù oán, nếu hắn có thể hành xử công chính, vậy cũng đủ rồi......

Thanh Huyền Tông không yếu, nhưng còn chưa đủ mạnh mẽ, các nàng còn có một đoạn đường rất dài phải đi trong tương lai, bọn họ cần phải ở giai đoạn này toàn lực chạy đua, tất cả người của Thanh Huyền Tông đều phải sống tốt, một người cũng không thể chết, tuyệt đối không thể làm đá kê chân của Diệp Dung Nguyệt!
Lúc này, Diệp Linh Lang khẩn trương lại chờ mong nhìn trận chiến cược mạng giữa chính cung cùng liếʍ cẩu, Tạ Lâm Dật tiến lên một bước, rút ra trường kiếm vận chuyển linh lực, mắt thấy trận chiến đã đến lúc chạm vào là nổ ngay.

“Phụt.”

Tạ Lâm Dật lại phun ra một ngụm máu tươi.

Quần chúng đang vây xem vở tuồng này:???

Diệp Dung Nguyệt vô cùng khẩn trương lại rối rắm:!!!

Tư Ngự Thần đã ngưng tụ linh lực xong, còn chưa kịp động thủ:……

Cùng với Diệp Linh Lang bị Tạ Lâm Dật làm kinh hãi thật sự:.......trường hợp này nàng đã gặp qua, trước đó Tạ Lâm Dật làm bộ bùa cấm ngôn phát tác cũng có hiệu quả y như vậy, trò hay, thật là trò hay.

Loại diễn tinh này, nếu không thể ở Tu Tiên giới hot lên thì quá lãng phí rồi.

“Đại sư huynh!” Diệp Dung Nguyệt hô to một tiếng, chạy tới nâng Tạ Lâm Dật đã hộc máu ngã xuống đất: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại bị thương?”

“Dung Nguyệt, ta… Không có việc gì.” Tạ Lâm Dật nói xong lại ho khan một trận, sau đó lại tràn ra chút máu.

“Ngươi đều hộc máu thành như vậy còn nói không có việc gì! Đại sư huynh, ngươi không cần cậy mạnh!” Diệp Dung Nguyệt sốt ruột không thôi.

“Dung Nguyệt sư muội, đại sư huynh dọc đường đi này dẫn theo chúng ta cực kỳ gian khổ, chúng ta đυ.ng phải một con cự mãng hung hãn, nếu không phải hắn liều chết dẫn chúng ta chạy ra thì có lẽ đã không thể tồn tại nhìn thấy ngươi rồi!”

“Đúng vậy, chúng ta liên tục chạy thoát một ngày một đêm, đại sư huynh cũng chưa kịp nghỉ ngơi chút nào liền vội vã chạy tới tìm ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện, kết quả tìm được người rồi hắn lại chịu đựng không nổi, đại sư huynh, ngươi cũng không thể xảy ra chuyện được!”

Nghe các sư huynh nói mà trái tim Diệp Dung Nguyệt như bị nắm lại.

“Đại sư huynh, ngươi chính là đang cậy mạnh đó!” Diệp Dung Nguyệt gấp đến độ giọng nói đều thay đổi.

“Ta là vì an toàn của muội mà, muội mới vào Tu Tiên giới, tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm lại ít, ta sợ muội sẽ bị người ngoài lừa gạt mà thôi!” Tạ Lâm Dật ra vẻ kích động: “Không sao cả, đỡ ta lên! Hôm nay chỉ cần có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tư Ngự Thần tới gần muội nửa bước, phụt…”

Ngắn ngủn mười lăm phút, Tạ Lâm Dật đã phun máu ba lần, lượng máu này, nếu nói hắn không luyện tập qua Diệp Linh Lang tuyệt đối không tin.

“Đủ rồi! Đại sư huynh, Tư Ngự Thần hắn…” Diệp Dung Nguyệt hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tư Ngự Thần: “Ngự Thần, đại sư huynh ta bây giờ tình huống không tốt, không thể bị kích động nữa, huynh có thể đi trước được không?”

Tư Ngự Thần cau mày, sắc mặt cũng không tốt nhưng cuối cùng hắn vẫn thở dài, thôi vậy, nàng đã nói vậy thì hắn đành đi thôi.

“Được.”

Hắn đáp một tiếng liền xoay người bay đi.

Hắn vừa đi, Tạ Lâm Dật thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khống chế được mà nhếch khóe miệng lên, nhưng mà trong nháy mắt Diệp Dung Nguyệt quay đầu lại, lập tức ép xuống, trở lại vẻ mặt yếu ớt.

Một màn này quả thật làm Diệp Linh Lang xem đủ rồi, ai nói chỉ có nữ nhân mới trà xanh chứ? Trình độ trà xanh này của Tạ Lâm Dật, nếu ở Tu Tiên giới không xếp vào mấy hạng đầu thì nàng không tin đâu, bản lĩnh này không đi cung đấu thật là lãng phí nhân tài mà.

Quần chúng xung quanh vốn dĩ chờ mong được chứng kiến cảnh Tư Ngự Thần nháy mắt hạ gục Tạ Lâm Dật, nhưng lại cứ như vậy kết thúc, các đệ tử khác cũng không hứng thú nữa sôi nổi rời đi, rất nhanh nơi này chỉ dư lại hai nhóm người Thất Tinh Tông cùng Thanh Huyền Tông.

Diệp Dung Nguyệt đút đan dược cho Tạ Lâm Dật rồi đem hắn đặt ở một bên nghỉ ngơi, sau đó đứng dậy đi về phía Diệp Linh Lang.

“Muội muội, không nghĩ tới có thể ở bí cảnh che giấu này gặp được muội, ta rất vui đó. Tuy rằng lần trước có chút không thoải mái, nhưng chúng ta trước sau đều là Diệp gia tỷ muội, chúng ta đều tốt thì cha mẹ mới có thể vui vẻ.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Ta cũng rất là vui đó.”

Lời này Diệp Linh Lang là nói thật lòng, chẳng những miễn phí xem được một màn long tranh hổ đấu giữa hai kẻ ái mộ của nữ chủ, hơn nữa Tạ Lâm Dật còn có thể đuổi Tư Ngự Thần đi.

Dư lại đám đệ tử Thất Tinh Tông này chẳng ai có thể đánh được, nàng lại có thể nhẹ nhàng nắn bóp bọn họ, việc này có thể không cao hứng được sao?

Tạ Lâm Dật mang theo đệ tử Thất Tinh Tông chạy trốn một đường lâu như vậy, nên cho bọn họ một kết cục rồi.

Hiện tại càng tốt, còn mang thêm một Diệp Dung Nguyệt tới cùng nhau chuộc tội, hay lắm hay lắm.

“Muội muội, ta nghe nói muội có được một quyển pháp quyết, gọi là Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết.”

Diệp Linh Lang nheo mắt lại, Phượng Hoàng Thần Hỏa Quyết này ngoại trừ các đồng môn Thanh Huyền Tông, nàng chưa từng lộ ra trước mặt người ngoài, nữ chủ làm sao mà biết được?

Hơn nữa dáng vẻ này của Diệp Dung Nguyệt giống như đã sớm biết được, vẫn luôn đang chờ nàng tới đâu.

Diệp Dung Nguyệt có khi nào có được một bảo bối ẩn giấu gì mà trong nguyên tác không có miêu tả không?

Nếu không thì lần trước ở Tây Sơn bí cảnh, sao lại có thể đi thẳng đến mõm đá có linh khí nồng đậm nhất chứ?

Nàng hiện tại bắt đầu hoài nghi, trong nguyên tác nói nữ chủ có vận may vô cùng lớn rốt cuộc có phải thật hay không, nàng ta gặp được đống chí bảo kia thật sự toàn dựa vào vận khí thật sao?

“Muội muội, muội cũng biết ta là đơn linh căn hệ hỏa, pháp quyết này đối với muội mà nói cũng không có ý nghĩa gì lớn, nhưng mà với ta mà nói lại rất quan trọng. Muội có thể đem nó cho ta mượn nhìn một chút được không? Ta chỉ nhìn một lần cũng không có gì tổn thất, hơn nữa để cảm ơn ta sẽ đưa cho muội một linh quả.”