Tạo Thần

Chương 229: Thế gia



- Lách cách.... Lách cách....

Tầng ánh sáng màu trắng mau chóng lan ra với tốc độ không gì sánh nổi, gần như ngay khi một chút ánh sáng màu trắng xuất hiện nó đã lập tức nở rộ ra phạm vi một trượng.

- A......

Hồ Chánh Đức phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể hắn bị vô số điện quang bao phủ, lôi điện lực lượng tấn công lên thân thể hắn, làm cho cả người hắn giống như một khối điện từ.

Chẳng qua, trên người hắn cũng có một tầng ánh sáng màu vàng lóe xuất hiện, luồng ánh sáng này có lực lượng phòng ngự rất mạnh mẽ. Mặc dù nó không thể chống cự lại hoàn toàn lôi điện xâm nhập, nhưng ít nhất cũng không khiến hắn bị mất đi năng lực hành động.

Đệ tử xuất thân từ Linh Đạo thế gia quả nhiên là bất phàm, trên người lúc nào cũng có một kiện vật phẩm bảo mệnh, cho dù là Lôi hệ lực lượng cường đại mà hiếm thấy tấn công vẫn có thể giữ được tính mạng.

Nhưng mà, ngay khi hắn lảo đảo đi về phía trước, một cỗ hàn ý lạnh lẽo tràn tới, kèm theo đó là cả sát khí làm cho người ta dựng cả tóc gáy.

Hồ Chánh Đức đỏ bừng lên, nhưng giờ phút này tay chân hắn cứng ngắc, không thể tiếp tục chống cự. Tuy rằng uy lực một kiếm này cũng không lớn, nhưng hắn không còn năng lực để tiếp tục phòng ngự nữa.

- Rắc....

Một đạo tiếng kêu nhỏ phát ra, thanh trường kiếm thuận lợi đâm thủng tầng ánh sáng phòng ngự màu vàng, đụng vào vạt áo của hắn.

Một kiếm này rất vừa phải, nó chỉ chạm vào vạt áo của hắn liền dừng lại, chứ không hề tạo ra chút thương tích nào.

Chẳng là, từ trên mũi kiếm phóng thích ra Hàn hệ lực lượng cường đại.

Thân thể Hồ Chánh Đức đột nhiên cứng đờ lại, hắn thoáng rùng mình một cái, theo đó cả thân hình giống như chúng phải định thân thuật, không thể nhúc nhích chút nào.

Mà đồng thời, hắn cũng phát hiện một việc.

Doanh Thừa Phong kích phát ra Thủy Vụ Thế Giới dường như không cường hề cường đại, mà sương mù sau khi lan tỏa ra chỉ hơi nồng đậm một chút rồi lại trở nên loãng vô cùng, thậm chí chỉ như có như không.

Loại mật độ sương mù như thế này gần như không có công hiệu thực tế.

Nếu hắn lúc đó không phải lập tức bỏ chạy trối chết, mà đứng lại bình tĩnh đối phó thì sợ rằng cũng không bị hai người liên thủ gây thương tích.

Chẳng qua, giờ phút này trong lòng hắn cảm thấy nghẹn khuất tới cực điểm, thậm chí còn hy vọng Thủy Vụ Thế Giới này càng dày đặc càng tốt.

Như vậy mới có thể che được tầm mắt của mọi người, làm cho không một ai có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn.

Nhưng đáng tiếc chính là ước mơ của hắn không thể thực hiện, chỉ khoảng nửa khắc sau, sương mù đang rất loãng bỗng nhiên tiêu tán không còn.

Lúc này, nửa người Hồ Chánh Đức dựa vào vách tường, Lâm Phong đứng bên cạnh cách hắn không xa đang cầm tấm thuẫn trên tay, mà sắc mặt của hắn rất tái nhợt.

Quang điện cường đại vừa rồi đột nhiên xuất hiện chính là lực lượng bí văn của tấm thuẫn.

Cỗ lực lượng này từng được Vũ lão phóng thích một lần, sau sáu canh giờ căn bản không cách nào một lần nữa bạo phát ra.

Nhưng mà tấm thuẫn này chính là do Lâm Phong tự tay quán linh tạo ra, bản thân hắn lại có thiên phú về Lôi hệ lực lượng. Cho nên khi đem toàn bộ chân khí và tinh thần lực lượng trong nháy mắt vận chuyển tới cực hạn thì có thể trong nháy mắt đem uy lực của lực lượng bí văn phóng thích ra ngoài.

Chỉ có điều, lấy tu vi thập tầng chân khí võ sĩ của hắn, sau một lần mạnh mẽ kích hoạt lực lượng bí văn sẽ bị hao tổn rất lớn, không thể tiếp tục làm gì nữa.

Mà Doanh Thừa Phong cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm đặt ở trước ngực Hồ Chánh Đức đang không ngừng có ánh sáng màu trắng lóe lên làm cho hắn hoàn toàn đông cứng lại, mắt thấy sắp có khả năng biến thành một bức tượng băng tới nơi.

- Dừng tay....

Bỗng nhiên, một thanh niên đi cùng với đám người Hồ Chánh Đức hét lên, hơn nữa hắn còn từ trong đám đông lách người đi ra.

Doanh Thừa Phong quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn. Hắn chẳng những không hề dừng tay lại, mà sát khí trên người càng lúc càng nồng nặc hơn vài lần.

Sát khí - Chính là sát khí hung lệ do Doanh Thừa Phong chém giết vô số sinh linh mới ngưng tụ thành, đặc biệt là có sự trợ giúp của tinh thần lực lượng khiến cho nó càng có uy lực không gì sánh nổi.

Người thanh niên kia lực lượng tinh thần tuy rằng so với Doanh Thừa Phong càng mạnh hơn, mà tu vi chân khí của hắn lại càng không phải nghĩ.

Nhưng dưới áp lực của lực lượng tinh thần quỷ dị bậc này vẫn khiến cho bản thân có cảm giác hít thở không thông.

Trong lòng hắn vô cùng tức giận, nhưng cũng mạnh mẽ đè nén cảm xúc xuống, nói:

- Bổn tọa là Thương Sơn Triệu Khuê. Hai vị lấy nhiều đánh ít thì tính là anh hùng hảo hán gì? Hừ.... - Hắn đột nhiên dừng lại, rồi nói:

- Hồ huynh chính là môn hạ Linh đạo thế gia Hồ gia, các ngươi không được làm nhục hắn.

Doanh Thừa Phong hơi nhếch miệng lên, hắn cười nói:

- Chúng ta lấy nhiều đánh ít quả thực là không phải anh hùng hảo hán, nhưng vị Hồ huynh này lại là một võ sư cường giả a. Mà hai người chúng ta chỉ là võ sĩ đáng thương, hay là võ sư ức hiếp võ sĩ chính là anh hùng hảo hán?

Triệu Khuê thoáng sửng sốt, hắn cứng miệng lại, nhìn Doanh Thừa Phong cầm thanh trường kiếm tứ thuộc tính có hai loại lực lượng bí văn, cùng với tấm thuẫn ẩn chứa bí văn lực lượng lôi điện trong tay Lâm Phong mà chỉ cảm thấy miệng đắng chát.

Hai người này đúng là võ sĩ, nhưng hắn chưa từng gặp qua một vị võ sĩ nào lại có được linh khí cường đại trong tay như thế a.

Cầm cập.... Cầm cập......

Những tiếng kêu kỳ dị từ trong miệng Hồ Chánh Đức đang đứng bất động phát ra.

Thân thể của hắn tuy rằng đã bị đông cứng, nhưng khớp hàm lại không tự chủ được va đập vào nhau, hơn nữa thân thể cũng thoáng run rẩy không ngừng.

Tuy rằng những thứ này không phải là do hắn muốn, nhưng lại không cách nào khống chế được, chỉ cần lực lượng hàn ý của thanh trường kiếm kia vẫn vận chuyển cuồn cuộn không dứt, hắn chỉ có thể tiếp tục bị xấu mặt.

Triệu Khuê biến sắc, lớn tiếng quát:

- Buông hắn ra.

Doanh Thừa Phong cười lạnh không nói, ở trong tiếng cười của hắn tràn ngập hương vị khinh miệt.

Tên khốn này không biết từ địa phương nào đi ra, không ngờ lại muốn chỉ huy hắn, thật sự là không biết tự lượng sức mình.

Sắc mặt Triệu Khuê trở nên xanh mét, cổ tay hơi đảo ra sau rút ra một thanh trường đao, theo đó một cỗ đao quang màu hồng xuất hiện giữa không trung.

Hắn lấy ra linh khí cũng không phải là loại do mình tự rèn, mà là linh binh thuận tay nhất với hắn.

Khí tức Hỏa Diễm kia đem uy lực của thanh linh binh bạo tăng lên mấy lần.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong dần hiện ra vẻ lạnh lẽo, hắn đưa tay sờ vào trong ngực.

Chẳng qua, còn chưa đợi hắn lấy thứ ở bên trong ra, một tấm đại thuẫn đã chắn ở trước mặt.

Lâm Phong cầm tấm thuẫn ẩn chứa lôi điện hai mắt sáng ngời nhìn Triệu Khuê, tuy rằng sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt vô cùng, nhưng trong con ngươi lại ánh lên vẻ kiên định.

Triệu Khuê hơi giật mình, không khỏi thoáng có chút do dự, hắn khi nhìn thấy ánh mắt đối phương như đậy thì biết chỉ cần mình phát động tấn công như vậy nghênh tiếp hắn chính là Lôi Điện Quang Võng kinh khủng kia.

Vì phóng thích Lôi Điện Quang Võng uy lực vô cùng, Lâm Phong ngay cả tự làm hại bản thân mình cũng không hề tiếc.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong trợn tròn lên nhìn bóng lưng gầy yếu của Lâm Phong, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện một tia ấm áp, nghĩ: "Tên này dường như cũng không chán ghét như mình nghĩ."

Hắn thoáng mỉm cười, cuối cùng cũng dứt khoát lấy từ trong ngực ra một thanh đoản kiếm.

Đoản kiếm phát nổ - Đây chính là tuyệt kỹ đáy hòm của hắn, tuy rằng đồ vật này lục thân không nhận, nhưng hắn giờ phút này lại không chút do dự lấy ra.

Vừa thấy đoản kiếm trong tay Doanh Thừa Phong, sắc mặt Vương Quân Bằng và Kinh Đào lập tức thay đổi.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời tiến lên trước một bước đi tới bên người Doanh Thừa Phong, hơn nữa còn lấy linh binh tùy thân ra.

Hai người bọn họ đều là võ sư hàng thật giá thật, tuy rằng không am hiểu chiến đấu, nhưng ba người sóng vai đứng cùng một chỗ cũng tạo thành khí thế áp đảo đối phương.

Hơn nữa ở phía trước còn có Lâm Phong, bốn vị môn hạ Khí Đạo Tông cùng đứng một chỗ tạo thành khí thế ngập trời.

Cơ mặt Triệu Khuê thoáng co giật, hắn cho dù có là kẻ lỗ mãng đi nữa thì giờ cũng không dám dễ dàng xuất thủ.

Bỗng nhiên, hắn quay đầu lại, nói:

- Trầm huynh! Chúng ta đều xuất thân từ truyền thừa thế gia, chẳng lẽ ngươi lại khoanh tay đứng nhìn?

Thanh niên họ Thẩm mắng thầm trong lòng, tiểu tử ngươi rõ ràng không địch lại không ngờ lại kéo ta xuống nước, thật sự là không ra gì.

Chỉ có điều, các đại thế gia tuy rằng có quan hệ âm thầm cạnh tranh, nhưng mặt ngoài thì vẫn hỗ trợ lẫn nhau. Cho dù là cừu nhân gặp mặt thì khi phải đối ngoại bọn họ vẫn bảo trì nhất trí quan điểm đứng cùng trận tuyến.

Hắn do dự một chút, tiến lên ôm quyền thi lễ, cười nói:

- Tại hạ Trầm Tường Kỳ ra mắt các vị huynh đài.

- Trầm Tường Kỳ? - Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên, trong lòng kinh ngạc tới cực điểm.

Trầm Tường Kỳ, Trầm Ngọc Kỳ? Tên của hắn và Ngọc Kỳ không ngờ lại giống nhau một chữ.

Đưa ánh mắt nhìn lại, Doanh Thừa Phong phát hiện ra tướng mạo của hắn và Trầm Ngọc Kỳ có vài phần tương tự.

Vương Quân Bằng thấp giọng nói:

- Doanh huynh! Hắn là đệ nhất cao thủ trong lứa thanh niên của Đỗng Dao Sơn Trầm gia. - Do dự một chút, hắn bổ sung nói:

- Người này tu vi bí hiểm, nếu có thể không đắc tội thì không cần đắc tội là tốt hơn.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: "Cho dù có thể đắc tội ta cũng tuyệt đối không đắc tội."

Tuy rằng hắn còn chưa biết đường Trầm Tường Kỳ và Trầm Ngọc Kỳ có quan hệ như thế nào, nhưng dù dùng mông để nghĩ thì bọn họ khẳng định có liên quan với nhau, hơn nữa còn là quan hệ thân thích.

Trên mặt tràn ngập vẻ tươi cười, Doanh Thừa Phong nói:

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không biết Trầm huynh có gì chỉ bảo?

Đám người Trầm Tường Kỳ hơi sửng sốt, tiểu tử Doanh Thừa Phong này tuổi tuy không lớn, nhưng ra tay thì tàn nhẫn quyết đoán, tạo ấn tượng rất sâu sắc với bọn họ.

Hơn nữa, người này trẻ tuổi gan lớn, ngay cả đồng thời tát vào mặt Hồ gia và Triệu gia cũng không biến sắc.

Cho dù là Trầm Tường Kỳ cũng chuẩn bị mình sẽ bị đối xử lạnh nhạt, nhưng không nghĩ tới hắn vừa mới báo môn hộ, biểu hiện của Doanh Thừa Phong đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Nếu mọi người không chứng kiến hắn ra tay tàn nhẫn, hơn nữa còn không chút do dự khống chế Hồ Chánh Đức, lại ngay trước mặt đối kháng Triệu Khuê thì sợ rằng còn tưởng hắn là một tiểu tử không có khí cốt, gió chiều nào xoay chiều nấy.

Trầm Tường Kỳ dù gì cũng gặp nhiều hạng người, tuy rằng thái độ của Doanh Thừa Phong có chút ngoài ý muốn nhưng hắn lập tức phản ứng lại, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.

- Doanh huynh! Hồ huynh quả thực không nên ép mua linh khí trong tay hai vị. - Hắn than nhẹ một tiếng, nói:

- Chẳng qua, hắn hiện tại đã phải trả giá, xin hai vị nể mặt mọi người cùng là Linh Sư mà buông tha cho hắn một lần.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một chút, cười nói:

- Nếu Trầm huynh đã mở miệng vậy tiểu đệ đành tuân mệnh.

Cổ tay hắn hơi rung lên thu hồi lại trường kiếm, tùy ý xem Hồ Chánh Đức như một khúc gỗ, hắn cười lớn nói:

- Lâm huynh! Vương huynh! Kinh huynh! Chúng ta đi thôi.

Bốn người trước sau rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người....