Táo Bạo Khốc Nương Tử

Chương 4: Vị hôn thê giả mạo



Trên giang hồ có ba nữ tuyệt đối không thể động vào, Thiên Diện Tu La, ĐộcNương Tử chính là một trong số đó. Thiên Diện Tu La tinh thông dịch dung thuật, nàng luôn xuất hiện với đủ loại hình dáng. Lúc nam lúc nữ, lúccao lúc thấp, lúc béo lúc gầy. Cho đến bây giờ, không ai biết được nàngrốt cuộc trông như thế nào, tên gọi là gì, nhiều năm như vậy, cả chuyệnnàng là nam hay nữ cũng không xác định được. Có người nói, nàng tự xưngmình là nữ nhân. Người trong giang hồ không ai nắm được nửa điểm hànhtung của nàng, đành chấp nhận chuyện nàng là nữ nhân. Thiên Diện Tu Lakhông chỉ có dịch dung thuật là xuất thần nhập hóa, hơn nữa võ công trác tuyệt, thủ đoạn độc ác, chọc tới nàng chỉ có một kết quả, đó là diệttoàn gia. Từ lão già sáu mươi tuổi đến hài đồng ba tuổi, thậm chí cả một con chó nàng cũng không bỏ qua. Thế nhưng, nàng chưa từng chủ động trêu chọc bất cứ kẻ nào. Nàng không chính không tà, tất cả tùy tâm sở dục,là một trong võ lâm thập đại cao thủ, cũng là một trong những nữ nhântàn nhẫn nhất giang hồ.

Độc Nương Tử bản lĩnh hạ độc thiên hạ vô song, chỉ cần là độc, không cóloại nào nàng không biết, không có loại nào nàng không luyện được. Nànghạ độc, cũng sẽ giải độc. Phía nam Thiên Diệp vương triều (TN: Chậc, lúc Thiên Diệp, lúc Kim Long, ta thật không biết cái triều đại này tên gọilà gì =.=”), có một “đại thành thị” tên gọi Nghiễm Trữ phủ, ngoài thànhbắc có một viện tử tên gọi “Linh các”, Độc Nương Tử chính là ở chỗ đó.Cầu nàng giải độc, chỉ cần dâng lên một nghìn lượng hoàng kim, bất luậnlà ai nàng cũng cứu. Nàng giải đủ mọi loại độc, chưa từng thất bại lầnnào.

Độc Nương Tử luôn không thích cùng người ta kết thù kết oán, thế nhưng aimuốn trêu chọc nàng, kết cuộc thập phần thê thảm. Chỉ cần chút dược phấn của nàng, cũng đủ diệt toàn gia người ta. Một nam trước. Kim Đao mônmôn chủ đến nhà cầu y, không chịu xuất đủ vàng, còn cố ý xông vào. Mấyngày sau, trên dưới Kim Đao mông không ai sống sót. Kể cả nhi tử mới sáu tuổi của môn chủ, nữ tử chỉ mới mười tuổi cũng nằm trong số đó. Toàn bộ đều một thân thất khiếu (1) xuất huyết mà chết, hình dạng thập phầnthống khổ. Ngay cả con vẹt môn chủ nuôi cũng bị độc chết theo. Mà ởchính đường Kim Đao môn, có một chữ “Linh” rất lớn được viết bằng máu.Từ đó về sau, Độc Nương Tử danh chấn giang hồ. Cùng với Vô Ảnh La Sát,Thiên Diện Tu La ngang hàng là một trong những nữ nhân không thể độngchạm nhất trong chốn giang hồ.

Nàng thay người ta giải độc phải cách một cái màn, người được cứu phải bịtkín hai mắt. Nàng cứu người vô số, cũng giết người vô số, cho đến naykhông ai gặp qua khuôn mặt thật của nàng. Càng không biết nàng từ đâuxuất hiện, có nhiều người suy đoán, trong tên của nàng có một chữ“Linh”, hoặc là họ “Linh”.

Nghe nói, trong chốn võ lâm có ba nữ nhân là không thể trêu chọc nhất, VôẢnh La Sát, Thiên Diện Tu La, Độc Nương Tử chính là tỷ muội kết bái. Nếu ai đắc tội với một trong ba người bọn họ, ba người có thể đồng loạt ratay, giết sạch toàn gia.

Sau khi nghe Phương Chấn Hiên kể lại, Bạch Mạn Điệp chỉ cảm thấy da đầu têrân. Nguyên lai thế nhân cũng không biết tên thật của Thiên Diện Tu Lavà Độc Nương Tử, nàng âm thầm cảm thấy may mắn đã không tự ý nói tên ra. Đầu nàng đang đổ mồ hôi lạnh, tại sao trong chốn giang hồ lại khăngkhăng nhất mực có ba vị nữ nhân không thể trêu chọc? Tại sao cứ khăngkhăng tồn tại một người gọi Vô Ảnh La Sát? Tại sao trên thân kiếm củanàng lại có hai chữ “Vô Ảnh”? Tại sao Thiên Diện Tu La và Độc Nương Tửlại là “muội muội” của nàng?

“Có thể tiếp tục kể ta nghe một chút chuyện về Vô Ảnh La Sát không?” BạchMạn Điệp vừa nuốt nước bọt, vừa mong chờ nhìn Phương Chấn Hiên.

“Vô Ảnh La Sát…”

Vô Ảnh La Sát cũng là một trong thập đại cao thủ, khinh công trác tuyệt,nàng dùng một thanh kim kiếm, quét sạch ngàn quân. Những người từng gặpqua nàng không ít, nhưng ngoại trừ biết nàng là nữ nhân, những thứ kháchoàn toàn không biết. Tốc độ của nàng quá nhanh, nhanh đến mức có thể dễ dàng giết chết hơn trăm người, mà những người vây quanh xem căn bảnkhông thấy rõ hình dạng của nàng. Đừng nói hình dạng, cả vóc dáng cũngnhìn không rõ. Nàng cũng làm việc tốt, thế nhưng không có nghĩa nàng làngười tốt. Nàng sẽ giết người, giết người không nhất định là giết ngườixấu. Chỉ cần chọc tới nàng, không chết cũng bị lột da, được xưng gianghồ đệ nhất nữ sát tinh. Thế nhưng nàng có nguyên tắc của nàng, khônggiết những kẻ yếu thế không biết võ công.

Hai năm trước, Quảng Dương phủ xảy ra thiên tai, triều đình kiên quyếtkhông không chịu cứu tế, Vô Ảnh La Sát lẻn vào đại nội mật thám, đạichiến cấm vệ quân, trộm đi vô số trân bảo cứu trợ thiên tai, từ đó vềsau, danh khí mỗi ngày một lớn.

Kim kiếm? Đầu óc Bạch Mạn Điệp càng thêm quay cuồng. Nàng có có tám phầnmười khẳng định mình chính là vị “Vô Ảnh La Sát” kia. Cho dù nàng từ nhỏ đã là bá vương, nhưng cũng không thể tiếp nhận nỗi danh hiệu “Võ lâm đệ nhất nữ sát tinh” này. Kỳ thực nàng nghĩ vốn dĩ Bạch Mạn Điệp cũng rấtoai phong, một nữ nhân có thể trong chốn cao thủ như vân này nổi danhnhư vậy thật sự rất đáng kiêu hãnh. Thế nhưng, nàng hiện tại, không biết khinh công, không biết điểm huyệt, không có nội lực, nếu kẻ thù tìm tới cửa…

Không biết nàng ở hiện đại võ công đánh khắp thiên hạ không đối thủ nhưng vềtới cổ đại sẽ xếp hàng thứ mấy? Đừng nói là không được xếp hạng nhé? Rất có thể.

“Bạch cô nương?” Phương Chấn Hiên thấy Bạch Mạn Điệp nửa ngày không nói lời nào, nghi hoặc hô lên một tiếng.

“A?” Bạch Mạn Điệp hoàn hồn, “Chuyện gì?”

Không biết Phương Chấn Hiên sau khi biết nữ nhân mơ hồ đang ngồi trước mặthắn lúc này chính là “Vô Ảnh la Sát” tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, hắn sẽ có biểu tình gì? Có thể sợ đến ngất xỉu ngay lập tức không.

“Bạch cô nương biết ba vị đó sao?” Phương Chấn Hiên có chút nghi hoặc, nếukhông phải người trong giang hồ, sao đột nhiên lại nhắc tới ba nữ nhânkia.

“Không quen biết.” Bạch Mạn Điệp nhanh chóng phủi sạch quan hệ, làm sao có thể nói “Ta chính là đệ nhất nữ sát tinh trong lời nói của ngươi”, nàng dám cam đoan, nếu nàng mà nói như vậy, cái vị suất ca thoạt nhìn như đangcười tủm tỉm này nhất định sẽ bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, nhất định sẽvờ như trừ hại cho võ lâm, muốn liều mạng sống chết với nàng.

“Bạch cô nương, cô muốn đi đâu tìm người?”

“Không biết.” Bạch Mạn Điệp mờ mịt, nàng xác thực không biết.

“Như vậy đi.” Phương Chấn Hiên tươi cười, “Chúng ta làm giao dịch, được chứ?” Giao dịch gì? Bán thân hả?’

“Là giao dịch gì?”

“Cô nương làm vị hôn thê của ta, ta đưa cô nương về ra mắt phụ mẫu…”

“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp suýt chút nhảy dựng lên, vị – hôn - thê? Bọn họ rất thân sao? Sao lại đến mức đàm luận hôn sự?

“Công tử.” Nghe thấy tiếng kêu của nàng, tùy tùng kiêm xa phu lập tức quayđầu vào trong xe, hắn còn tưởng công tử nhà hắn dùng lời thỉnh cầu quámạnh bạo đối với vị tiểu thư không được xem là đẹp kia.

“Không phải chuyện của ngươi.” Phương Chấn Hiên lạnh nhạt nói, tùy tùng kiêmxa phu rất thức thời buông màn xuống, quay đầu ra ngoài.

Bạch Mạn Điệp liếc hắn một cái, “Phương Chấn Hiên, ta cảnh cáo ngươi, đừngcó ý đồ với ta, bằng không ta đánh ngươi răng rơi đầy đất.” Nàng đánhhắn? Có thể không?

“Cô nương hiểu lầm rồi, là giả vờ thôi, không phải làm vị hôn thực sự.”Phương Chấn Hiên thờ dài một tiếng, “Từ năm mười tám tuổi, phụ mẫu bắtđầu bức ta thành thân. Đến nay tại hại đã ngoài hai mươi bốn, nhưng vẫnkhông muốn thành gia lập thất. Để phụ mẫu yên lòng, thỉnh cô nương ủykhuất một chút. Nửa tháng sau là đại thọ của gia phụ, thỉnh cô nươngcùng ta trơ về nhà mừng thọ. Chỉ cần lão phụ gặp mặt cô nương, ta nhấtđịnh giúp cô nương tìm người.” Cũng bởi vì hắn không chịu thành gia lậpthất, Phương lão phụ đã ban lệnh tử, nếu lần này trở về không mang theohồng nhân tri kỷ, nhất định cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Hắn điđã được nửa năm, lúc nào cũng phóng đãng, nhưng chuyện cấp bách là đemlão bà về thì lại quên mất. Mấy hôm trước, hắn đột nhiên nhớ tới đại thọ của lão phụ, hắn hẳn nên trở về chúc thọ. Thế nhưng, lão bà cả một cáibóng cũng không thấy. Trùng hợp, lúc đi ngang qua đây gặp được Bạch MạnĐiệp, tà tâm nổi lên, đem nàng gạt lên tặc thuyền. Bạch Mạn Điệp quảthật đáng thương, mới vừa bước khỏi hang hùm, lại nhảy vào miệng sói.

“Chỉ cần ta giúp ngươi, ngươi nhất định giúp ta tìm được người ta muốn tìmsao?” Bạch Mạn Điệp thấy giao dịch này có thể nhận được, dựa vào thânphận khách ngoại lai, không biết tới khi nào mới tìm được. Mà cái tênPhương gì gì đó này tựa hồ cũng có chút bản lĩnh, có thể hắn tìm được.

“Thiên hạ không có người nào Phương gia ta tìm không được.” Khẩu khí rất lớn.

Bạch Mạn Điệp khó chịu lườm hắn một cái, “Ngươi là ai a? Khoác lác đến nhưvậy? Nếu như ta nói ta chỉ biết tên bọn họ, căn bản không biết bọn họdài ngắn thế nào, ngươi có thể tìm được không?”

“Được.” Hắn nhìn Bạch Mạn Điệp, “Chẳng hay Bạch cô nương muốn tìm ai?”

“Thủ phủ Hồ Châu Đông Phương gia, Đông Phương Vũ.” Chí ít nàng còn nhớ rõlời mẹ dặn, biết nhà mình rất có tiền, cũng biết chỗ ở của lão công.

“Là huynh ấy?” Phương Chấn Hiên lần thứ hai bày ra bộ mặt muốn ngất xỉu, “Cô nương tìm huynh ấy làm gì?”

“Ai cần ngươi lo?” Bạch Mạn Điệp trưng ra bộ dáng không chịu đựng được.

Hắn ho khan một tiếng, “Được, nếu như người cô nương tìm chính là ĐôngPhương huynh, không ngại theo ta về nhà, đại thọ của gia phụ Đông Phương huynh hẳn sẽ tới chúc thọ.”

“Các ngươi rất thân sao?” Không phải chứ, vị ngồi trước mặt này chính là hảo bằng hữu của lão công sao?

“Khục, không giấu gì cô nương, mẫu thân của Đông Phương huynh, Phương NguyệtYến (2) chính là cô cô của tại hạ.” Hiện tại đổi lại Bạch Mạn Điệp muốnngất xỉu, nàng thật sự quá xui xẻo a.

“A?”

“Bạch cô nương, chuyện gì vậy?”

“Không có gì, xin hỏi ngươi có biết chuyện Đông Phương Vũ hôm qua thú thê haykhông?” Bạch Mạn Điệp nghiêng mắt, đang suy xét xem có nên nói ra thânphận của mình hay không?

“Biết, tại hạ chính vì tham gia hôn lễ của biểu huynh mà cố ý tới Hồ Châu,cũng nhờ vậy mà gặp được cô nương.” Phương Chấn Hiên cười nói, “Chẳng lẽ Bạch cô nương chính là hồng nhan tri kỉ của biểu huynh, tìm gặp huynhấy để khởi binh vấn tội?”

Bạch Mạn Điệp nghiêm túc nói, “Không sai, ta chính là hồng nhan tri kỉ củahắn. Nghe nói hắn hôm qua thú thê, sau đó cư nhiên lại bỏ rơi lão bà,còn mang theo một vị cô nương bỏ trốn. Cô nương ta muốn đi bắt hắn, đểhắn trả giá cho hành vi hoang đường của mình.” Kỳ thực nàng đã minh xácvạch trần thân phận của nàng, thế nhưng nàng tin Phương Chấn Hiên chắcchắn nghe không hiểu. Sau này nếu Phương gì gì này có trách nàng giấugiếm thân phận, nàng có thể dùng những lời này phản bác.

“Bạch cô nương thực sự là…” May mà Phương Chấn Hiên có trái tim đủ khỏe, bằng không nhất định ngất xỉu rồi.

Bạch Mạn Điệp bộ dáng lẽ thẳng khí hùng, “Tên hỗn đản này, tốt nhất đừng đểbị cô nương ta bắt được, bằng không ta nhất định đánh cho hắn không biết mẹ hắn họ gì.”

“Bạch cô nương, mẫu thân huynh ấy cùng họ với tại hạ, là họ Phương.” Tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy phẫn nỗ của Bạch Mạn Điệp, Phương Chấn Hiên tứctốc lảng sang chuyện khác, “Bạch cô nương, tên đó chán ghét nữ nhân, aiai cũng biết, thế nào lại cùng với cô…”

Bạch Mạn Điệp xoay lại trợn mắt, “Ta thế nào biết, có thể là do cô nương taquá ưu tú.” Nàng cũng không biết, nếu như biết sao lại nhảy vào phần mộhôn nhân?

“Xin hỏi cô nương rốt cuộc là người nơi nào, gia thế ra sao?”

“Đang tra hộ khẩu ta chắc?”

“Không phải, ắc… Đông Phương gia là một trong võ lâm bát đại thế gia, cũng làthủ phủ Hồ Châu, nếu Bạch cô nương chỉ là tiểu gia bích ngọc (3) của một nhà tầm thường… sợ rằng cả thiếp cũng…” Phương Chấn Hiên thấy nữ nhântrước mắt này cả tiểu gia bích ngọc cũng không xứng, cùng lắm thì là nha hoàn. Lúc này, hắn phi thường hoài nghi cặp mắt của Đông Phương Vũ.

Lại còn nói Bạch Mạn Điệp nàng cả thiếp cũng không xứng làm, quả thực đảkích trắng trợn, nàng có một loại xúc động muốn đánh nam nhân trước mặtnày.

Bạch Mạn Điệp cố dằn cơn phẫn nộ, tận lực bảo trì thanh tĩnh, “Hắn hôm quathú vị cô nương kia chẳng lẽ là tiểu thư khuê các sao? Còn nữ nhân gọiNgọc Phượng kia nữa, có cái khỉ gì tốt chứ.”

“Nghe nói, vị cô nương hôm qua huynh ấy thú là nữ nhân từ nhỏ đã có hôn ướcvới huynh ấy. Hơn nữa vị cô nương kia tài hoa đức hạnh xuất chúng, cóthể sánh đôi với huynh ấy.” Phương Chấn Hiên lại nói, “Nếu cô nương làngười trong giang hồ, cô phụ cô mẫu cũng sẽ không tính toán, nhưng nếukhông phải…” Nói đi nói lại cũng là Bạch Mạn Điệp nàng cả làm thiếp cũng không xứng.

Bạch Mạn Điệp khinh miệt nhìn hắn, “Theo lời ngươi thì ta cái gì cũng khôngcó? Dựa vào thân phận của ta, Phương đại công tử cũng không cần phải…mời ta giả mạo vị hôn thê chứ? Nếu vậy lệnh tôn nhất định rất chướng mắt ta.”

“Không hẳn, Đông Phương gia tuy là một trong võ lâm bát đại thế gia, nhưng lấy kinh thương làm chính. Đông Phương gia không những là một trong võ lâm bát đại thế gia, càng là thái sơn bắc đẩu trong thương giới, thế nêntức phụ (4) Đông Phương gia không phải danh môn vọng tộc, cũng phải lànữ tử giang hồ. Mà Phương gia tuy rằng có sản nghiệp, nhưng cũng là võlâm thế gia chân chính. Giang hồ nữ nhân, không câu nệ tiểu tiết. Huốnghồ gia phụ luôn đối nhân xử thế vô cùng độ lượng, sẽ không chấp nhấtthân phận của cô nương. Chỉ cần ta thích, cho dù là nha hoàn, người cũng không phản đối.” Bạch Mạn Điệp càng nghe càng phát hỏa, họ Phương nàytựa hồ rất khinh thường nàng.

“Vậy sao? Nguyên lai trong mắt Phương công tử, tiểu nữ tử chỉ xứng được xemnhư nha hoàn.” Bạch Mạn Điệp nhìn hắn, khóe môi cong lên một tia cườinhạt.

Nữ nhân mơ hồ trước mắt dường như không dễ chọc, Phương Chấn Hiên cười làm lành nói, “Bạch cô nương đừng trách, ta chỉ là hữu khẩu vô tâm.”

“Đề nghị của ngươi, ta chấp nhận.” Nàng ngược lại muốn xem, họ Phương hắn lợi hại tới mức nào.

Phương Chấn Hiên vô cùng mừng rỡ, “Ý của cô nương chính là…”

“Ta giả mạo vị hôn thê của ngươi.” Vụ giao dịch này, nàng nhận. Ai có ngờrằng, cũng bởi vụ giao dịch này, nàng và hắn, từ nay về sau dây dưakhông rõ.