Tàng Châu

Chương 85



Edit: Châu

Gia Nhu ăn tối xong, đi dạo trong sân hai vòng rồi quay về phòng ngồi trên giường đọc sách. Sách ở Ngu viên chủ yếu là sách thuốc và sách lịch sử, không có thoại bản dân gian, nàng tiện tay cầm cuốn “Tấn thư” giết thời gian cho đỡ buồn ngủ.

Mấy hôm nay nàng không nhận được tin tức gì của bên ngoài, cũng không biết tình hình Kinh thành cũng như vùng Hà Sóc thế nào. Nàng lo khi Lý Diệp đoán được hành tung của mình thì sẽ chàng mạo hiểm đến Thái Châu, bởi vậy muốn nhanh chóng thoát thân.

Nàng tìm hiểu tỳ nữ thì biết được đám “giặc cỏ” đang chiếm lĩnh huyện Ngô Phòng chẳng những không lui binh, trái lại còn chiếm thêm cả một thành, làm triều đình chấn động. Ít hôm nữa Ngu Bắc Huyền sẽ lĩnh binh đi dẹp loạn. Đến lúc ấy, độc tố trên người Gia Nhu cũng đã bớt, nàng sẽ cầu xin Ngụy thị thả mình.

Ánh nến trong phòng lay động, Gia Nhu tưởng tỳ nữ đi vào, mắt nàng không rời cuốn sách, chỉ nói: “Giúp ta rót cốc nước lại đây.”

Trong phòng vang lên tiếng rót nước, sau đó có một chén nước được đưa tới trước mặt Gia Nhu. Gia Nhu vừa cầm lấy thì phát hiện ra đó là một bàn tay nam giới, nàng vội vã ngẩng đầu thì nhìn thấy Ngu Bắc Huyền đang đứng ngược chiều ánh sáng. Thân hình cao lớn giống như núi chắn ở trước mặt, khí thế ép người.

Gia Nhu thầm kêu một tiếng trong lòng, hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Ngu Bắc Huyền tự nhiên như không, ngồi xuống bên giường: “Ngu viên là nhà ta, sao nàng lại hỏi vậy nhỉ? Sức khỏe nàng đã đỡ chút nào chưa?”

Gia Nhu cúi đầu uống nước, không muốn trả lời Ngu Bắc Huyền. Cứ tưởng Ngu Bắc Huyền bận chuyện xuất binh, không rảnh mà quan tâm đến nàng, ai ngờ y vẫn tới. Đời trước chính trong căn phòng này, bọn họ là hai người có tình cảm với nhau, từng có rất nhiều kỷ niệm. Còn đời này, cũng trong căn phòng này, nàng chỉ thấy cần phải đề cao cảnh giác với y mà thôi.

Đồng hồ nước trong phòng phát ra tiếng nước chảy tí tách, tiếng động trong không gian yên tĩnh nghe càng to hơn. Ngu Bắc Huyền không quan tâm Gia Nhu có trả lời hay không, đối với y mà nói, có thể yên lặng ngồi bên nàng như vậy đã là cơ hội mong còn không được.

Ngu Bắc Huyền cầm cuốn “Tấn thư” mà Gia Nhu vừa đặt xuống bên cạnh lên xem, rồi nói: “Nàng đâu có thích đọc loại sách nặng nề này đâu? Ta mang cho nàng mấy cuốn thoại bản giải buồn đây.” Nói xong thì nhìn về phía bàn trà nhỏ cạnh giường.

Chẳng biết từ lúc nào trên bàn đã có thêm một cái bọc, lộ ra gáy mấy cuốn sách. Y vẫn nhớ là nàng thích xem thoại bản.

Gia Nhu lấy lại cuốn sách trong tay Ngu Bắc Huyền, lạnh nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của Sứ quân. Nhưng người nào cũng sẽ thay đổi, giờ ta lại thích xem những thứ này. Đêm đã khuya, nếu không có chuyện gì khác, mời Sứ quân về đi thôi.”

Giọng nàng lạnh lùng xa cách, hoàn toàn coi Ngu Bắc Huyền như một người xa lạ.


Ngu Bắc Huyền nheo mắt, đưa tay bóp cằm Gia Nhu. Hai người đã từng có một thời gian bên nhau, chẳng lẽ điều đó đối với nàng không đáng giá một xu nào sao? Mặt nàng vốn đã nhỏ, da trắng như tuyết, giờ lại càng trắng hơn, gần như trong suốt, đôi mắt thiếu nữ ở độ tuổi mười sáu vẫn trẻ trung xinh đẹp, đem đến cho Ngu Bắc Huyền một ảo giác, rằng nàng chưa từng xuất giá.

Gia Nhu cảnh giác hỏi: “Ngươi định làm gì?”

“Lúc đầu khi ta bị dụ đến Nam Chiếu, đúng là ta có ý đồ riêng. Nhưng sau khi gặp nàng, ta đã luôn đối đãi thẳng thắn với nàng, tình cảm cũng là chân thật. Vì sao nàng lại căm ghét ta như vậu?”

Gia Nhu nhạy bén bắt được hai từ trong lời nói của Ngu Bắc Huyền: “bị dụ?”

Ngu Bắc Huyền gật đầu: “Có người viết cho ta một bức thư mật, báo cho ta biết quặng sắt của Nam Chiếu có thể rèn áo giáp và binh khí cho quân đội. Còn nói nàng là hòn ngọc quý trên tay Vân Nam Vương, cái gì Vân Nam Vương cũng chiều nàng. Nhưng trong suốt thời gian đó, ta chưa từng nghĩ tới những cái đó, càng không lợi dụng gì nàng. Còn chuyện của Từ Tiến Đoan thì là do áp lực của Thư Vương, ta không thể không cùng đồng mưu với hắn. Nhưng ta cũng tranh thủ được chút thời gian cho Nam Chiếu, nàng có biết hay không?”

Đầu Gia Nhu lạnh buốt. Hóa ra từ ngày đó đã có người lập mưu đối phó nàng. Lúc đó tính nàng còn như thiếu nữ, lại chưa va chạm nhiều, mà Ngu Bắc Huyền quả là một thanh niên đầy sức quyến rũ. Thêm nữa nàng lại đang không vừa lòng với hôn ước, rất có thể sẽ chọn Ngu Bắc Huyền, vứt bỏ Lý Diệp. Người giật dây dường như đã nắm được gốc, ai cũng có thể sử dụng được. Lòng dạ kẻ này quả thật thâm sâu đến vô cùng đáng sợ, có khi chỉ đến khi nào toàn bộ sự thật bị vạch trần thì mới hiểu được.

Lần này Gia Nhu đến Thái Châu thu hoạch được bao nhiêu thứ, bao nhiêu bí ẩn của những chuyện cũ kia đang dần dần được vén ra. Hóa ra cảnh ngộ của nàng đời trước không phải đều do ý trời, mà là do cả ý người.

Đúng là nàng không nên hận Ngu Bắc Huyền thật, chẳng qua y cũng chỉ là quân cờ của người khác. Nhưng vật đổi sao dời, bọn họ không thể lại trở lại như trước được nữa rồi.

Ngu Bắc Huyền thấy Gia Nhu không nói lời nào, cho rằng nàng bị những lời của mình lay động thì chậm rãi nói tiếp: “Nhu nhi, sau này nàng hãy an tâm ở lại Thái Châu. Ta sẽ coi con nàng như con mình.”

Gia Nhu nghe vậy thì bỗng nhiên nở nụ cười: “Lời này của Sứ quân có ý gì vậy? Ta có chồng, đứa bé có cha, tất nhiên chúng ta muốn trở lại bên chàng rồi.”

Ngu Bắc Huyền nghiêm khắc nhìn Gia Nhu: “Nàng cho rằng ta sẽ thả nàng à? Từ lúc nàng nói muốn theo ta về Thái Châu, làm người của ta đến giờ, ta đã nhận định nàng rồi. Dù nàng đã gả cho Lý Diệp thì điều đó cũng sẽ không thay đổi! Hơn nữa Lý Diệp không hề bảo vệ nàng đến nơi đến chốn, độc trên người nàng kia, chẳng lẽ không phải do người nhà họ Lý gây nên sao?”

“Thế thì có liên quan gì đến ngươi đâu? Ngươi thả ta ra!” Gia Nhu giãy dụa, nhưng Ngu Bắc Huyền lại ép nàng vào lồng ngực: “Nàng biết ta hối hận nhiều bao nhiêu không? Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, ta đều nhớ lại lúc ta thả nàng ở chùa Sùng Thánh. Đó là quyết định sai lầm nhất ta từng làm trong đời. Nếu lúc trước ta đưa nàng đi, thì bây giờ đứa bé trong bụng nàng chính là con ta rồi!”

Ngu Bắc Huyền mạnh mẽ ngang ngược, hoàn toàn không cho Gia Nhu không gian cử động.

Gia Nhu không những không giận mà còn cười, không thể nào khách khí hay ngụy trang nổi nữa: “Ta theo ngươi về Thái Châu, sau đó thì sao? Ngươi sẽ không cưới Quận chúa Trường Bình à? Ta gả cho Lý Diệp thì ta là vợ chàng. Gả cho ngươi thì sao? Vô danh vô phận! Ngu Bắc Huyền, chẳng qua là ngươi không có được, cho nên mới cố chấp như vậy. Căn bản ngươi không thích ta như ngươi nghĩ đâu, vì thế đừng lằng nhằng nữa!”

Ngu Bắc Huyền vẫn giam Gia Nhu trong lồng ngực, không chịu buông tay. Y yêu quyền thế, nhưng cũng yêu nàng, hai điều này có mâu thuẫn đâu. Chờ đến ngày y sở hữu thiên hạ, thì Trường Bình sẽ không còn là chướng ngại giữa bọn họ nữa. Vì thế mặc kệ nàng nói thế nào, giãy dụa thế nào, Ngu Bắc Huyền đều sẽ không buông tay!

Lúc suy nghĩ đến điểm này, lại thêm cảm giác kỳ diệu khi ôm nàng trong ngực, ánh mắt Ngu Bắc Huyền liền thay đổi. Y cúi đầu, muốn cưỡng hôn Gia Nhu, Gia Nhu hoảng sợ né tránh, thì bị Ngu Bắc Huyền đè xuống giường. Nàng lắc đầu tránh né, nói từng chữ từng câu: “Ngu Bắc Huyền, ngươi biết tính ta rồi đấy. Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta lập tức cắn lưỡi tự sát ngay!”

“Nàng dám à!” Ngu Bắc Huyền nắm lấy cằm Gia Nhu, ép nàng mở miệng ra, “Nàng cho rằng ta không biết Mộc Cảnh Thanh vẫn đang quanh quẩn ở Thái Châu à? Vì nàng, ta mới không để bụng chuyện nó làm ở huyện Nhữ Dương đấy. Nếu nàng dám làm tổn thương chính mình, ta sẽ bắt nó, rồi giết nó.”

Gia Nhu cảm giác mình như con cá bị lôi ra khỏi nước, nàng khó thở, hai tay túm lấy đệm giường phía dưới. Mới chỉ mấy lần giãy dụa, đồ lót của nàng đã ướt đẫm. Người đàn ông này quá mức mạnh mẽ quyết liệt, trước y, nàng không đỡ nổi một đòn.

“Các người đang làm cái gì đây!” Đột nhiên, tiếng Trường Bình giận giữ vang lên từ ngoài cửa.

Gia Nhu nhân cơ hội đẩy Ngu Bắc Huyền ra, nhanh chóng bò vào bên trong giường, kéo quần áo lại tử tế. Chưa bao giờ nàng nhìn thấy Trường Bình mà lại vui mừng như lúc này.

Trường Bình vọt tới bên giường, chỉ vào Gia Nhu nói: “Ta vẫn nghĩ không biết bảo bối nào của chàng mà ghê thế, giấu giấu diếm diếm kỹ thật đấy. Hóa ra là người này! Ngu Bắc Huyền, chàng giải thích với ta thế nào đây? Lẽ nào đàn bà trên đời này đều chết sạch à, mà chàng nhất định phải lằng nhằng với một phụ nữ đã có chồng!”

“Ai cho cô vào đây?” Ngu Bắc Huyền lạnh lùng hỏi.

“Đừng quan tâm ta vào bằng cách nào. Ta vẫn luôn thuyết phục chính mình phải tin tưởng chàng, thế nhưng chàng không đáng để ta tin tưởng chút nào hết. Ta che giấu chuyện chàng không có ở Hoài Tây, ta giúp chàng chăm sóc Đại gia, sao chàng lại đối xử với ta như vậy? Từ khi chàng trở về thì đến gặp ta một chút chàng cũng không gặp, thế mà lại vụng trộm ở đây với người này!” Trường Bình gào khóc, túm lấy vạt áo Ngu Bắc Huyền, “Chàng nói xem, ta có chỗ nào không bằng cô ta này? Chàng không sợ ta nói cho trong cung biết à!”

Ngu Bắc Huyền gỡ tay Trường Bình, giọng nói càng lạnh hơn: “Nếu cô muốn mách vào cung, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản. Nhưng cô nên nhớ, bắt đầu từ giờ phút cô gả tới Thái Châu, thì cô không còn là Quận chúa của Hoàng thất nữa, mà là người của ta. Đối với kẻ phản bội, ta chắc chắn sẽ không nhân từ đâu.”

“Đồ vô liêm sỉ!” Trường Bình xấu hổ giơ tay muốn đánh, Ngu Bắc Huyền đứng dậy quát lên: “Cô làm loạn đủ chưa? Cút về.”

“Ta không đi, hôm nay nếu chàng không nói rõ ràng, ta nhất định sẽ không đi!” Trường Bình điên cuồng hét lên.


Gia Nhu lạnh nhạt nhìn, chỉ thấy tình cảnh này giống như đã từng quen biết. Kiếp trước khi Ngu Bắc Huyền xuất chinh trở về, cũng ở với nàng chỗ này, khi Trường Bình biết thì cũng chạy tới đây gào khóc. Chỉ có điều khi đó tâm tình của nàng thật khác xa hiện tại, hôm nay nàng chỉ là người đứng xem.

***

Lúc nãy, Trần Hải nghe nói có người leo tường vào Ngu viên, thì chạy theo tới mạn chỗ này, nghe thấy tiếng động trong phòng Gia Nhu, vốn định đi vào kiểm tra, thì nghe thấy tiếng của Sứ quân và Quận chúa Trường Bình.

Trần Hải suy nghĩ một chút rồi lui ra ngoài, đứng chờ trong sân.

Thủ hạ hỏi: “Sứ quân tới lúc nào nhỉ? Sao chúng ta không biết gì hết…”

Trần Hải biết từ phủ Tiết độ sứ có đường hầm bí mật dẫn tới Ngu viên, Trần Hải và Thường Sơn từng cùng đi qua. Còn Quận chúa Trường Bình thì nhất định là leo tường vào rồi. Trần Hải vẫn luôn suy nghĩ, nương tử mà Sứ quân mang về rốt cục có lai lịch thế nào. Người đó bắt cóc phu nhân, thế mà Sứ quân lại không giết, phu nhân thì lại càng thân thiết với nàng.

Giờ coi như Trần Hải đã nhận ra, có vẻ nàng chính là thiếu nữ Sứ quân nhớ mãi không quên rồi.

Một thủ hạ khác nói: “Không trách Quận chúa Trường Bình nổi ghen, ta từng gặp vị nương tử trong phòng kia tản bộ trong Hoa viên, dung mạo tương đương như Quận chúa đấy, thậm chí còn có cảm giác yểu điệu hơn cơ. Đàn ông đều thích dạng như vậy cả.”

Trần Hải nghĩ thầm, cô nương kia chẳng yểu điệu chút nào đâu. Bằng vào việc nàng dám vượt qua đám nha binh trên núi Thiên Phong, bắt giữ phu nhân, cùng với can đảm chỉ có ba người mà dám đánh với Sứ quân mà xem, nhất định không phải dạng cô nương khuê phòng thông thường rồi.

Nếu người này là nam giới, Trần Hải thật muốn kết giao bằng hữu cũng nàng.

Mấy người còn đang bàn luận thì chợt thấy Ngụy thị vịn tay vú già chạy tới. Tóc bà chỉ búi sơ sơ, trên vai khoác áo tay thụng. Ngụy thị đã đi nghỉ thì chợt nghe nói bên Gia Nhu có chuyện, bà không yên lòng bèn tới xem một chút.

Trần Hải và thủ hạ liền vội vàng hành lễ lui lại, Ngụy thị đi vào trong phòng, Trường Bình nhìn thấy cứu tinh thì nhào vào trong ngực bà, khóc ròng nói: “Đại gia, người xem chàng đi. Chàng vì cô ta mà định đánh con! hu hu…”

Ngụy thị biết Trường Bình quen sống trong nhung lụa từ nhỏ, xuất giá xa tận Thái Châu, khó tránh khỏi cảm thấy tủi thân. Bởi vậy hàng ngày bà chưa bao giờ dùng bất kỳ lễ pháp nào ràng buộc Trường Bình, đồng thời luôn căn dặn Ngu Bắc Huyền phải đối xử tử tế với nàng ta. Nhưng trong chuyện tình cảm, không phải cứ cố gắng là sẽ có kết quả. Trên người Gia Nhu, Ngụy thị đã cảm nhận được đầy đủ điểm này.

Bà nhìn Ngu Bắc Huyền một chút, rồi nói: “Trường Bình, vị nương tử này là khách của ta, không liên quan gì đến Đại lang cả.”

“Đại gia, từ trước đến giờ người đều công bằng, lẽ nào người lại giúp chàng lừa gạt con chứ? Cô ta rõ ràng là người trong lòng chàng, lúc còn ở Kinh thành con đã biết rồi. Bọn họ…Bọn họ đã tằng tịu đến mức này, người phải giải quyết cho con đi.” Trường Bình vừa nức nở, vừa nói.

Lúc này Ngụy thị mới chú ý tới Gia Nhu đang nép trong góc giường, nàng vẫn luôn cúi đầu. Ngụy thị kẹp ở giữa, cũng thấy quá khó xử, bèn nói với Ngu Bắc Huyền: “Con còn không đưa vợ con về dỗ dành nó tử tế đi à? Quên ngày mai còn có việc phải làm rồi à? Sau này không cho phép đến Ngu viên nữa!”

Ngu Bắc Huyền vốn muốn cãi lại, nhưng dưới ánh mắt của mẹ thì đành thỏa hiệp, lôi Trường Bình đi ra ngoài.

Chờ bọn họ đi rồi, Ngụy thị ngồi xuống mép giường, hỏi Gia Nhu: “Cháu à, cháu không sao chứ?”

Gia Nhu lắc lắc đầu, thân thể hơi run run: “Phu nhân, cháu…” Nàng bỗng nhiên quỳ gối trên giường, nói tiếp, “Phu nhân, tình cảm của cháu với lang quân vô cùng sâu nặng, không thể cùng với Tiết Độ sứ được. Lang quân của cháu không biết cháu đang bị mắc kẹt ở nơi này, cũng không biết đến sự tồn tại của đứa con. Cháu sợ chàng lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con, sẽ làm ra chuyện ngớ ngẩn, nên cháu van người cứu cháu. Sẽ có ngày cháu kết cỏ ngậm vành báo đáp ân tình người.”

Ngụy thị đỡ nàng lên: “Ta biết, ta đều biết cả. Đại lang có tình cảm với cháu, cho nên có lẽ sẽ không dễ buông tha cho cháu đâu. Cháu hãy chờ thêm một thời gian nữa, đến lúc loại hết độc rồi, mà đại lang rời khỏi thành, ta sẽ nghĩ cách thả cháu ra, để cho người một nhà các cháu được đoàn tụ .”

“Phu nhân…” Gia Nhu ứa nước mắt nhìn Ngụy thị.

“Cháu ngoan, mặc dù ta mới tiếp xúc với cháu không lâu, nhưng ta lại thấy rất thân thiết với cháu. Cháu cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phái vất vả đấy.” Ngụy thị vuốt tóc Gia Nhu dịu dàng nói.

Gia Nhu nghe lời nằm xuống, Ngụy thị giúp nàng đắp kín chăn, tắt đèn rồi mới ra ngoài.

Gia Nhu nhắm mắt lại, nhớ mình từng cố gắng quên mình để cứu Ngụy thị vượt khỏi vòng vây như thế nào, nhớ ánh mắt bà nhìn nàng lúc được Trần Hải đưa đi.

Hóa ra trên đời này đúng là thiện có thiện báo thật.