Tàng Châu

Chương 74



Edit: Châu

Gia Nhu không những không giận mà còn cười: “Người ta chỉ nói cưới vợ thôi, giờ ta là vợ Lý Diệp, sao chàng còn có thể cưới em gái Tiên sinh được cơ chứ? Hơn nữa ta rất hẹp hòi, không cho chàng lấy vợ bé đâu. Ngoại trừ cái này, tiên sinh ra điều kiện khác đi?”

“Vậy còn cái gì hay mà nói chứ? Chỉ thế thôi, cái khác không bàn nữa.” Tôn Tòng Chu nói xong câu này thì dứt khoát không mở miệng nữa.

Lúc đầu Gia Nhu chỉ suy đoán, giờ thì nàng đã rõ ràng, chẳng qua Tôn Tòng Chu chỉ lấy em anh ta ra làm cớ, không muốn chữa bệnh cho Lý Diệp mà thôi. Tính tình Lý Diệp như vậy, thật ra thì cũng không khó nhìn thấu, động đến những vấn đề về nguyên tắc, kể cả bị bắt ép cũng chắc chắn không cúi đầu. Thử hỏi trên đời này có anh trai nào tình nguyện để em mình làm vợ bé đâu chứ?

Nếu đổi thành việc khác, Gia Nhu chắc chắn sẽ không làm người khác khó xử, nhưng việc liên quan đến Lý Diệp, nàng nhất định phải bắt buộc một lần. Bao nhiêu thầy thuốc đều không chữa được vết thương trên người Lý Diệp, chứng tỏ chắc chắn có vấn đề. Chẳng biết vì sao, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Ngọc Hành tiên sinh đời trước, dáng dấp tiều tụy yếu ớt, chết khi còn trẻ. Nếu cuối cùng Lý Diệp cũng thế, làm sao nàng chịu nổi?

“Tiên sinh đã quyết ý không chữa trị rồi hả ? Nói gì cũng không trị?” Gia Nhu trịnh trọng hỏi lại một lần.

Tôn Tòng Chu không lên tiếng, Gia Nhu đứng dậy, giọng nói thay đổi hẳn: “Được, đã như vậy, đến lúc đó tiên sinh đừng trách ta.” Nói xong, định quay đi luôn.

Tôn Tòng Chu vội vã gọi nàng lại: “Cô định làm gì?”

Gia Nhu dừng bước, không quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Ta biết tiên sinh không sợ chết, chỉ lo lắng cho em gái ngài thôi. Ta có thể tìm được tiên sinh, đương nhiên cũng có thể tìm được em gái ngài.” Nói tới đây, Gia Nhu cố ý dừng lại một lúc. Quả nhiên, giọng Tôn Tòng Chu thay đổi: “Ngươi dám động đến một đầu ngón tay của Linh Nguyên, ta sẽ làm ngươi hối không kịp đấy!”

Tôn Tòng Chu tưởng bày ra thái độ khó chơi như vậy, Gia Nhu sẽ biết khó mà lui, giống như đối phó với Thôi Thời Chiếu kia, làm cho Thôi Thời Chiếu hết cách. Không nghĩ tới cô nương ngoài mềm trong cứng, lại dùng Linh Nguyên để dọa hắn. Tôn Tòng Chu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ em gái bị tổn thương.

Giọng Gia Nhu có phần tàn nhẫn: “Tôn tiên sinh, thành thật mà nói ta cũng không phải loại hiền lành gì đâu. Phủ Vân Nam Vương đời đời chinh chiến sa trường, trên tay đã dính máu tươi nhiều đếm không hết, giết một hai người đối với ta mà nói không đáng kể chút nào. Thế nhưng phu quân của ta, ta coi tính mạng chàng quan trọng hơn cả tính mạng ta, vì thế ông không thể không cứu chàng. Nếu ông không muốn em gái gặp bất trắc gì, thì ngoan ngoãn đồng ý với yêu cầu của ta, chữa bệnh cho chàng đi. Bằng không ta có mấy trăm cách hành hạ em ông đấy, ông tin không hử?”

Tôn Tòng Chu tức giận đến nghẹn lời. Gái đẹp quả nhiên đều là tai họa. Thôi Thời Chiếu là chính nhân quân tử cho nên xem thường dùng thủ đoạn loại này, nhưng cô em này thì không nói được rồi. Mình làm sao có thể…

Gia Nhu nhìn Tôn Tòng Chu đấu tranh tư tưởng, chợt thấy lòng nặng trĩu: “Tiên sinh nói thật cho ta biết, em ông chỉ là cái cớ đúng không? Có phải bệnh của phu quân không thuốc nào chữa được, ông sợ hỏng danh tiếng của mình, cho nên mới không chịu chữa trị đúng không?” Dù sao đời trước Tôn Tòng Chu từng dùng lý do này trước mặt Nguyên Hòa đế rồi.

Tôn Tòng Chu thoáng giật mình, thật là một cô gái nhạy cảm! Thế mà lại đoán được Linh Nguyên chỉ là cái cớ để hắn không chữa bệnh cho Lý Diệp. Nhưng nàng chỉ đoán đúng phân nửa. Anh ta không trị bệnh cho Lý Diệp, là vì thù nhà. Giờ lý do thù nhà cùng lý do Linh Nguyên, Tôn Tòng Chu chỉ có thể chọn Linh Nguyên. Dù sao chết là hết, chẳng lẽ còn muốn người sống chôn cùng sao? Quận chúa của phủ Vân Nam Vương không phải là cô nương điệu đà nuôi dưỡng trong nhà đâu, chuyện gì cũng có thể làm được.

“Cô đừng suy diễn. Mà sao ta có thể xác định Linh Nguyên không việc gì cơ chứ?” Tôn Tòng Chu nói lạnh như băng.

Gia Nhu thấy rốt cục Tôn Tòng Chu cũng chịu mở miệng thì nói: “Ta biết Tôn tiên sinh đang giấu em gái ở Dương Châu, hiện tại ta vẫn chưa phái người đi quấy rối, đương nhiên tiên sinh cũng có thể chuyển người đến chỗ khác. Tuy nhiên với thực lực của phủ Vân Nam Vương, phủ Quảng Lăng Vương, nhà họ Thôi đất Thanh Hà cùng nhà họ Lý đất Triệu quận gộp vào, các người không thể trốn được đâu.”

Khá lắm, lấy bốn toà núi lớn đe nẹt trần trụi. Tôn Tòng Chu cười gằn: “Quận chúa đã nói đến mức này, Tôn mỗ tất phải cố hết sức rồi. Có điều giờ dáng vẻ Tôn mỗ như này, không thể ra ngoài. Xin quý phủ chuẩn bị đồ tắm rửa gì đó, nhân tiện chuẩn bị thêm ít rượu tốt thức ăn ngon để ta ăn no nê, khi ta hài lòng rồi, thì sẽ đi trị liệu cho.”

“Cái này dễ thôi. Tiên sinh chờ một lát.” Gia Nhu hơi hạ mình làm lễ rồi mở cửa ra ngoài.

Tôn Tòng Chu chưa từng gặp phải người nào mà có thể nhàn nhã thản nhiên đấu với mình như thế, mà lại còn chiếm thế trên nữa. Dường như mọi suy nghĩ của mình, mọi hành vi, nhược điểm đều bị nàng nắm trong lòng bàn tay, cho thấy đây không phải lần đầu hai người gặp mặt! Còn nữa, vì sao nàng lại tin tưởng vào y thuật của mình như vậy nhỉ? Tôn Tòng Chu mình chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm gì trong nhân gian mà.

Nói chung, thực sự mặt nào cô gái này cũng quái cả.

Thôi Thời Chiếu vẫn đứng ngoài cửa, thấy Gia Nhu đi ra thì tiến lên hỏi: “Sao rồi?”

Gia Nhu đóng cửa lại, cười cười: “Anh ta đồng ý rồi. Thế nhưng anh ta xin biểu huynh chuẩn bị đồ tắm rửa, với lại đồ ăn và rượu.”

Thôi Thời Chiếu lập tức dặn dò gia nhân đi làm, bản thân thì vẫn thấy bất ngờ: “Muội thuyết phục hắn thế nào?” Thôi Thời Chiếu cố gắng mấy ngày, vốn định thu xếp mọi việc xong xuôi thì mới đưa người đến chỗ nàng. Thế nhưng Tôn Tòng Chu quá khó chơi, chết cũng không sợ, Thôi Thời Chiếu không còn cách nào khác, đành bảo nàng đích thân đến.

Gia Nhu nở nụ cười ranh mãnh: “Đi với ma mặc áo giấy thôi. Biểu huynh đừng hỏi.”

Thôi Thời Chiếu nhìn đôi mắt phát sáng của nàng, không kìm được nụ cười: “Ta không hỏi nữa vậy.” Lúc Thôi Thời Chiếu không cười, nhìn như đỉnh núi ngọc cao vút, khi cười, gương mặt sáng bừng như có ánh trăng chiếu vào, sáng láng rạng rỡ bao nhiêu. Lúc này Gia Nhu cũng coi như nhìn thấu lý do bao nhiêu cô nương trong Kinh thành đều muốn gả cho huynh ấy rồi. Nụ cười của anh là đòn trí mạng.

Lư thị về phủ đúng lúc, nhìn thấy Thôi Thời Chiếu và Gia Nhu đứng cạnh nhau nói chuyện. Lư thị lẳng lặng nhìn hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói với Thôi Vũ Dung: “Đi thôi, chúng ta quay lại.”

Thôi Vũ Dung biết mẹ đã nhìn ra gì đó, đành đưa bà quay đi.

Vừa đi, Lư thị vừa nói: “Ta nghĩ rằng đại lang không muốn cưới, là do đầu óc không nghĩ đến chuyện tình ái, một lòng lo cho sự nghiệp. Hóa ra ta nghĩ sai rồi, trong lòng nó đã giấu một người, mà giấu đã nhiều năm, đúng không? Chắc hạt mầm tình cảm đã được gieo từ lâu, từ khi nó theo cha nó đi Nam Chiếu. Không trách không một quý nữ nào trong Kinh thành hợp ý nó, ta còn tưởng là nó muốn tiên nữ trên trời cơ đấy.”

Thôi Vũ Dung không biết nên nói gì cho phải. Vẻ mặt và ánh mắt anh nhìn Gia Nhu vừa rồi dường như không kiềm chế nổi yêu thương, chỉ có Gia Nhu ngốc nghếch mới không phát hiện ra.

Lư thị than một tiếng: “Phải làm sao cho ổn đây? Nếu là cô nương nào khác, thì dù cho khó hơn nữa, ta cũng sẽ tác thành cho nó. Nhưng lại là Chiêu Chiêu… nhất định phải là Chiêu Chiêu…Chiêu Chiêu giống hệt A Niệm khi còn trẻ, thật là. Chẳng cần làm gì, vẫn có bao nhiêu chàng trai khuynh đảo.”

Trước giờ Lư thị chưa từng nhắc tới chuyện xưa của hai người cô trước mặt Thôi Vũ Dung, hôm nay chủ động nói đến, Thôi Vũ Dung liền thừa cơ truy hỏi: “Mẹ, quan hệ giữa Vân Nam Vương phi cùng Thư Vương phi là như nào ạ? Hai người là chị em ruột, nên con nghĩ mãi mà không ra vì sao Thư Vương phi lại hại Gia Nhu như vậy.”

Sở dĩ trước đây Lư thị không nói là vì sợ ấn tượng của Thư Vương phi trong lòng mấy đứa trẻ bị ảnh hưởng. Giờ Thư Vương phi đã bị cấm túc, có một số việc có nói hay không cũng không quan trọng nữa.

Lư thị hơi ngẩng đầu, nhớ lại: “Khi còn trẻ, nhan sắc và tài năng của A Niệm đứng nhất Trường An, làm cho vô số công tử thế quý tộc xiêu lòng, trong số đó có cả Thái tử cùng Thư Vương. Nhưng lúc đó Thái tử đã có chính phi Tiêu thị, ông nội con không muốn A Niệm phải làm vợ bé, chịu thiệt thòi, liền nghị hôn với Thư Vương. Không ngờ năm ấy trong lễ Thượng tị (giết sâu bọ 5/5 âm lịch) A Niệm đi chơi trên sông Lệ Thủy bị ngã xuống nước, được Vân Nam Vương cứu lên. Hồi ấy chuyện đó lan truyền sôi sùng sục, Vân Nam Vương nhân cơ hội xin cưới, ông nội con bất đắc dĩ đành nhận lời.”

“Lẽ nào việc cô rơi xuống nước không phải là ngẫu nhiên ư?” Thôi Vũ Dung hỏi.

Lư thị gật đầu: “A Niệm nói là bị tỳ nữ của A Tư cố ý đẩy ngã, nhưng A Tư một mực khẳng định mình không làm. Hai người cãi vã không ngừng, thậm chí vì thế mà trở mặt với nhau. Cuối cùng vì phải cho Thư Vương một câu trả lời, Đại nhân gả A Tư cho Thư Vương. Nhưng mọi người đều hiểu là Thư Vương không hề có tình cảm với A Tư. Những năm qua, nhìn thì có vẻ như A Tư có được tất cả, nhưng trước sau không hề có được tình cảm của Thư Vương.”

Thôi Vũ Dung suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Mẹ, có khi nào việc đúng là không phải do Thư Vương phi gây nên hay không? Có khi có một người nào khác không muốn cho mẹ Gia Nhu ở lại Trường An, cố tình mượn tay Thư Vương phi, đẩy bà ấy vào tay Vân Nam Vương chăng. Người tỳ nữ kia là ai?”

“Tỳ nữ đó nói là A Tư sai làm vậy, Đại gia bán đi luôn rồi. Có điều con nói cũng có lý đấy. Ta còn biết, năm đó Thái tử từng rất thích A Niệm, còn giữ chân dung A Niệm đấy. Thái tử phi bởi vậy đã từng tìm A Niệm gây sự, nếu là Thái tử phi làm thì cũng có thể đấy. Nhưng Tiêu thị đã mất nhiều năm, sợ là khó mà tìm được chân tướng rồi.”

Thôi Vũ Dung chỉ cảm thấy đằng sau câu chuyện là một bí mật sâu không thấy đáy, thủ phạm chân chính chỉ sợ không phải là Thư Vương phi, mà là một người khác. Một mặt làm cho hai chị em trở mặt thành thù, mẹ Gia Nhu phải kết hôn ở xa, Thư Vương và Thái tử đều không thể nhớ mong được nữa. Mặt khác Thư Vương sẽ luôn có khúc mắc với Thôi gia, hai nhà không thể tin cậy và nương tựa vào nhau hoàn toàn được. Bằng không với quyền thế địa vị của Thư Vương, nhà họ Thôi đâu chỉ như bây giờ.

***

Từ ngày Lý Thuần ra chiến trường, Lý Diệp vẫn chú ý mật thiết đến tin tức ngoài tiền tuyến, thêm vào đó còn cho Trương Hiến theo dõi chặt phủ Thư Vương, không bỏ qua bất cứ chuyện đi lại của tay chân thuộc hạ nào của Thư Vương. Thế nhưng Thư Vương chỉ hàng ngày vào triều hạ triều như thường lệ, làm việc công, tâm phúc của lão cũng không hề ra khỏi thành Trường An, giống như căn bản không có hành động gì.

Lý Diệp biết, Thư Vương nhất định không thể bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy mà buông tha Lý Thuần.

Lẽ nào việc này không phải do tâm phúc của lão làm? Mà mượn tay người khác chăng?

Lý Diệp ngồi ngoài hiên của Trúc Huyên cư, nhìn kỹ tấm bản đồ quân sự đang trải trên bàn. Bạch Thạch sơn nhân thạo việc quân, mà am hiểu nhất là việc hành quân đánh trận, Lý Diệp cùng học được tốt nhất khả năng này. Việc suy đoán Thư Vương ra tay thế nào thì hoàn toàn không dự tính được, chỉ có thể nhìn bản đồ suy đoán. Chàng từng nghĩ cùng đi với Lý Thuần, nhưng cuộc tuyển quan của bộ Lại sắp bắt đầu rồi, nếu chàng bỗng dưng biến mất, nhất định sẽ làm người ngoài hoài nghi.

Thư Vương sẽ giao cho ai thực hiện nhiệm vụ lần này nhỉ? Ánh mắt Lý Diệp rơi vào vùng sông Hoài, chẳng lẽ là Ngu Bắc Huyền à? Nhưng theo thám tử báo lại, Ngu Bắc Huyền đã cùng Quận chúa Trường Bình về Thái Châu rồi. Nhưng nhỡ đâu… vẫn phải phái người đi Thái Châu thăm dò hư thực mới được.

“Quận chúa, sao người biết chúng ta ở đây ạ?” Bên ngoài vang lên tiếng Vân Tùng.

Lý Diệp lập tức gạt toàn bộ bản đồ trên bàn vào trong góc, lại cầm mấy quyển sách bình thường đặt trên bàn, vừa làm xong mấy việc này thì Gia Nhu đã bước vào.

Lý Diệp biết ngay là nàng sẽ không cho Vân Tùng bẩm báo, mà tự mình đi thẳng vào mà. May mà chàng không ở trong phòng bí mật, không thì nhất định không kịp chạy ra ngoài.

“Sao nàng lại tới đây?” Lý Diệp cười hỏi.

“Chàng trốn đến đây đọc sách, vì ta làm phiền sao? Nhưng mà chỗ này tốt thật đấy.” Gia Nhu bước tới ngồi cạnh Lý Diệp. Đây là lần đầu nàng tới Trúc Huyên cư, cảnh sắc thanh tịnh, đúng là nơi yên tĩnh để đọc sách. Lúc Lý Diệp ở nhà, tuy Gia Nhu cố gắng hết sức không làm phiền chàng, nhưng dù sao cũng có tiếng nói của bọn Ngọc Hồ, Thu Nương, không có cách nào hoàn toàn yên tĩnh được.

“Sao ta dám chê nàng phiền chứ? Chỉ là lúc trước ở đây có một ít sách chưa kịp chuyển về, trong nhà cũng không có chỗ cất, nên ta mới đến đây tìm đọc.”

Gia Nhu thấy chàng giải thích nghiêm túc thì không nhịn được cười: “Có phải ta đến hỏi tội đâu. Nếu giờ chàng không bận lắm, thì theo ta về nhà một chuyến đi, cho chàng gặp một người.”

“Gặp người nào?”

“Người có thể chữa khỏi vết máu bầm trên ngực chàng.” Gia Nhu nói.

Lý Diệp không nghĩ nàng lại cố chấp như thế, chỉ là một vết máu bầm nho nhỏ mà thôi, không biết nàng đã mời bao nhiêu thầy thuốc rồi, mà vẫn chưa thôi. Ngày nào Gia Nhu cũng phải lấy tay đo đo trên ngực chàng, xem khối máu bầm kia có nhỏ đi hay không, thấy không thay đổi thì nàng liền đấm ngực giậm chân.

“Nàng mời hết thầy thuốc giỏi trong Kinh thành rồi còn gì, lần này là ai đây?” Lý Diệp bất đắc dĩ, “Chiêu Chiêu, ta thật sự không sao mà.”

“Có sao hay không, để anh ta xem qua liền biết.” Gia Nhu kéo tay chàng đứng dậy, “Tứ lang, chàng về luôn cùng ta đi.”

Lý Diệp cũng không muốn nàng ở lâu chỗ này, miễn cho lại nhìn ra sơ hở gì, liền để mặc nàng kéo đi.

Lúc này, Tôn Tòng Chu đã sửa soạn sạch sẽ, đang ngồi trong nhà chính của Lý gia chờ bọn họ. Tỳ nữ bưng trà nước cho anh ta vừa lui ra ngoài, mấy tỳ nữ vú già khác đều vây lại hỏi: “Thanh niên trong kia là ai thế? Trông sáng sủa thế, mà cũng chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi thôi nhỉ.”

“Hình như là người Quận chúa tìm đến để xem bệnh cho Tứ lang quân. Nghe giọng ông ấy thì không trẻ đâu.”

“Ta nghe nói có người bẩm sinh có bộ dáng trẻ trung đấy, chứ mười lăm mười sáu tuổi làm sao có khả thể làm thầy thuốc được? Quận chúa cũng không thể tìm bừa một người về xem bệnh cho Lang quân được.”

Những người khác liên tục gật đầu, đều thấy hợp lý. Đúng lúc này, Tôn Tòng Chu ở trong phòng kêu lên: “Này, sao nước trà này nóng thế, có đổi thành trà lạnh được không? Mà thôi, các ngươi cứ mang luôn rượu đến là tốt nhất, uống trà không có sức.”

“Ôi, thật là khó phục vụ.” Tỳ nữ vừa bưng trà oán trách một câu, nhưng vẫn đi làm theo ý Tôn Tòng Chu.

Đến khi Gia Nhu cùng Lý Diệp về đến phủ, thì bọn tỳ nữ phục vụ ở chính viện đang không ngừng kêu khổ, chẳng ai muốn lại đi vào, cả bọn hối hả chạy tới mách với Gia Nhu.

Gia Nhu biết Tôn Tòng Chu bị nàng ép buộc, cho nên nhất định phải trút giận lên người khác một chút, bèn cho người hầu ra ngoài hết. Nàng và Lý Diệp bước vào nhà chính thì thấy một thanh niên mặc áo bào mầu nâu gỗ đang nằm trên sập, một tay chống đầu, trong miệng còn ngậm một ly rượu. Bàn ăn trước mặt bày đầy những bầu rượu nghiêng ngả cùng mấy món nhắm, có mấy đĩa nhỏ đã hết sạch đồ ăn.

Gia Nhu nhếch miệng, người này thật là không coi mình là khách chút nào.

Tôn Tòng Chu ợ một cái, mở mắt ra, yên lặng nhìn hai người trước mặt: “Sao các người đến chậm thế? Lý Tứ, đã lâu không gặp.”

Lý Diệp không ngờ đó là Tôn Tòng Chu, nhất thời kinh ngạc đến không nói ra lời, chỉ biết nhìn chằm chằm Gia Nhu đang đứng bên cạnh. Nàng đào anh ta từ chỗ nào nhỉ? Năm đó Tôn Tòng Chu đã buông lời, chắc chắn sẽ không trị liệu cho chàng nữa.

Tôn Tòng Chu ngồi xuống, lười biếng vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Tới đây đi, để ta xem một chút xem hai năm qua, huynh hành hạ bản thân mình thành cái quỷ gì rồi.”