Tận Tình

Chương 36: Nở rộ



Không đợi hắn trả lời, đám người bên kia lại có người gọi to tên Trần Diệc Minh.

Chờ đến sau khi Trần Diệc Minh rời đi, ly rượu Rum của Bùi Vân Dã đã thấy đáy, hắn đứng hóng gió một chốc, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Hắn xoay người đang muốn buông ly rượu, chợt đụng phải bồi bàn bên cạnh, sau choáng váng ngắn ngủi Bùi Vân Dã đứng vững, rượu vang đỏ trên khay nhưng đều hắt hết vào tây trang sang quý của hắn.

Tiếng cười vui lập tức ngừng lại, ngay sau đó chính là tiếng xin lỗi cùng các loại quan tâm, có lẽ là uống rượu hơi nhiều, Bùi Vân Dã bị tiếng ồn ào làm cho chóng mặt, vừa lúc mượn cơ hội lui trận.

Thư ký Kim lập tức gọi người đưa một bộ tây trang dự phòng tới đây, Bùi Vân Dã khoát tay trực tiếp về phòng ngủ, không để thư ký Kim đi theo.

Trong khoảng thời gian này hắn thật sự là quá bận rộn, cảm giác mệt mỏi chậm rãi kéo tới, cho nên đêm nay liền không tính toán trở về nội thành.

Không biết có phải là bởi vì máy sưởi trong phòng quá đủ hay không, áo khoác dính rượu bị cởi ra, cảm giác khô nóng kia cũng không giảm xuống bao nhiêu, Bùi Vân Dã nới cà vạt, ngay sau đó cửa bị gõ vang.

“Vào đi.” Bùi Vân Dã tùy tiện ném cà vạt xuống bàn.

Thảm hút âm, cho nên tiếng bước chân nhỏ không thể nghe thấy, người tới vào cửa lại không lên tiếng, bàn tay cởi nút áo của Bùi Vân Dã dừng lại, sau đó hắn quay đầu lại nhìn thấy Minh Ương dựa ở cửa.

Người này đang nhìn hắn một cách thản nhiên, ánh mắt mang theo sắc thái trắng trợn không chút che giấu giống như trước giờ.

“Sao không cởi tiếp?”

Áo sơmi của Bùi Vân Dã vừa tháo ba nút, vừa lúc có thể nhìn thấy cơ ngực căng chặt của hắn, ánh mắt Minh Ương dừng ở đó, sau khi liếm môi cậu lại nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Vân Dã.

“Nhìn thấy tôi thật bất ngờ?” Minh Ương đi tới, “Tôi cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng cởi áo tháo thắt lưng của A Dã, cho nên liền xung phong nhận việc.”

Nói bất ngờ kỳ thật cũng không quá bất ngờ, Bùi Vân Dã cũng không tin Minh Ương phí hết sức lực tới đây gặp mặt hắn một lần, sau đó nói hai câu liền lại cô đơn rời đi như vậy.

Quả nhiên, Minh Ương không đi.



Minh Ương cũng thật sự đủ cố chấp, Bùi Vân Dã đơn phương phân rõ giới hạn cũng không có ích gì.

Cậu giống như kẹo mạch nha, trước khi mất đi hứng thú sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bùi Vân Dã hỏi: “Quần áo đâu?”

“Đồ vật cản trở đương nhiên là ném.”

Minh Ương đi đến trước mặt Bùi Vân Dã, duỗi tay muốn chạm vào sơ mi của hắn, “Để tôi giúp anh.”

Theo cậu tới gần khuôn mặt cậu cũng dần trở nên rõ hơn dưới ánh đèn pha lê, ánh mắt Bùi Vân Dã dừng ở trên đó, nghĩ khuôn mặt này thật sự đáng giá để nhìn.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Bùi Vân Dã biết bản thân hắn không phải không có chút hứng thú nào, bằng không vì sao lúc Trần Diệc Minh hỏi hắn hắn lại không trả lời được?

Nếu đuổi không đi, như vậy có phải có thể chơi tiếp hay không?

Có phải chơi đủ rồi liền không còn hứng thú nữa hay không…

Cho dù trong lòng nghĩ rất nhiều, nhưng hắn vẫn giấu hết cảm xúc trên mặt, giơ tay chặn Minh Ương lại, hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Muốn làm gì không phải anh rõ lắm sao?”

Ngón cái cọ qua cổ Bùi Vân Dã, chút lạnh lẽo kia bị gió ấm ăn mòn thật mau, biến mất không còn tăm hơi.

“Đương nhiên là muốn cùng anh làm…”

Cậu một bên nói một bên duỗi tay nắm cổ áo sơmi của Bùi Vân Dã, rũ mắt tùy ý lưu luyến ở trên làn da trần trụi, “Huống hồ anh cũng có phản ứng, chẳng phải là ăn nhịp với nhau.”

Bùi Vân Dã nhanh chóng xoay tay bắt lấy cổ tay cậu, cổ tay vừa chuyển, dùng tư thế khóa đè người ở trên sô pha.

“Cậu muốn?”

Ánh mắt hắn rơi xuống vết sẹo phía đuôi mắt của Minh Ương, cười khẽ một tiếng trong mắt toàn là khinh thường: “Tôi liền nhất định phải cho sao?”

Minh Ương giãy giụa một chút, vì thế Bùi Vân Dã dùng thêm lực, “Đối với người bên ngoài cậu là Minh thiếu gia, kính cậu, sợ cậu hoặc là lấy lòng cậu.”

Hắn thưởng thức Minh Ương bởi vì đau đớn mà nhíu chặt mày, giọng điệu có chút mơ hồ mê hoặc người, dùng từ gần như lạnh lẽo, “Chính là ở chỗ tôi, cậu giống như một con chó hoang vẫy đuôi lấy lòng.”

Một con chó hoang, hắn muốn hay không muốn, chơi hay không chơi, chỉ có thể quyết định bởi hắn.

“Vậy sao,” Ánh sáng hiện lên trong mắt Minh Ương, “Vậy… anh có phản ứng với chó hoang… thì tính là gì? M chó sao?”

Giây tiếp theo cổ tay cậu đột nhiên xoay mạnh một cái, khuỷu tay thúc ra sau nhân lúc Bùi Vân Dã ăn đau thoát ra khỏi tay hắn.

Cậu giữ chặt tay Bùi Vân Dã cúi người ghé sát mặt hắn, lộ ra bộ dạng đau lòng.

“A Dã, đừng mắng chính mình, tôi đau lòng.”

Hơi thở có chút nóng phả vào mặt Bùi Vân Dã, hương rượu nhàn nhạt từ cánh môi chui vào xoang mũi hắn theo hô hấp, giống như bị mê hoặc, Bùi Vân Dã thế nhưng sinh ra một loại xúc động muốn dựa vào người Minh Ương.

Cảm giác khô nóng trên thân thể giống như mạnh hơn, nhưng theo đó càng có thêm từng cơn hư không choáng váng.

Bùi Vân Dã dùng sức tránh đi, lúc này hắn rốt cuộc phát hiện chỗ nào không đúng, cảm xúc tê liệt trong đầu càng lúc càng nặng, thậm chí cảm thấy tay chân đều trở nên vô lực.

Bùi Vân Dã không còn tâm tư đùa giỡn, nhíu mày trợn mắt nhìn chằm chằm Minh Ương, “Cậu làm gì?”

“Cũng không làm gì,”

Tay còn lại của Minh Ương đã vòng qua eo Bùi Vân Dã, cười khẽ đến gần Bùi Vân Dã, gần như là dán vào môi hắn, “Chính là bỏ thêm chút đồ vào trong rượu của anh.”

Kỳ thật Minh Ương không nói Bùi Vân Dã cũng đoán được một chút, chỉ là không nghĩ tới Minh Ương thật sự dám dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này, cậu thật đúng là nói là làm.

Bỏ thuốc phải ở nơi hắn không nhìn thấy.

Bùi Vân Dã chỉ cảm thấy toàn bộ cảm giác khô nóng kia xông lên trán, nắm tay đã đi lên chào hỏi.

Khớp xương hôn qua khuôn mặt của Minh Ương, cậu bị đánh đến mức ngã mạnh qua bên phải.

Đau đớn rõ ràng sắc nét, đây là suy nghĩ của Minh Ương, cậu nhìn Bùi Vân Dã sắc mặt âm trầm đứng thẳng tắp, ánh mắt trở nên càng nóng.

Xem ra cậu bỏ thiếu.

Nhưng thế này dĩ nhiên là sảng khoái hơn, dù sao cậu không muốn ‘làm’ một ‘thi thể’ vẫn không nhúc nhích.

“Tôi thật đúng là xem thường cậu.” Bùi Vân Dã đỡ trán, một đôi mắt toàn là tức giận.

Đủ loại tính toán lúc trước đều bị tách ra theo phẫn nộ.

Chơi, chơi mẹ nó cái đ**.

Bùi Vân Dã hô một câu thô tục ở trong đầu, ngay sau đó vung xuống cú đấm thứ hai.

Lúc này Minh Ương đã sớm đề phòng, trực tiếp chặn lại cú đấm của hắn, sau đó đẩy người lên giường lớn phía sau, trực tiếp đè lên.

Giống như rất nhiều lần trước, Minh Ương hướng về phía bờ môi mím chặt kia.

Bọn họ vặn đánh, dây dưa, Minh Ương hôn môi hắn, duỗi tay luồn vào dưới áo sơmi hắn.

Lòng bàn tay lành lạnh cọ qua da, Bùi Vân Dã thậm chí cảm nhận được làn da cậu đang nổi lên một tầng da gà.

Mà khí huyết cả người hắn bốc lên trên đầu hắn giống như điên rồi, Bùi Vân Dã trong hơn hai mươi năm này chưa từng có lúc nào phẫn nộ giống bây giờ.

Đầu lưỡi giảo hoạt chui vào môi răng hắn, Bùi Vân Dã đột nhiên cắn mạnh xuống, mà Minh Ương cũng không lùi bước, thậm chí cậu còn mở to mắt, nhìn gân xanh phồng lên bởi vì phẫn nộ của Bùi Vân Dã, trong mắt dần khôi phục ý cười.

Mùi máu tươi dần tràn ngập, Minh Ương giống như càng hưng phấn hơn, cậu đưa tay xé mở áo sơmi của Bùi Vân Dã, nút áo bắn ra khắp nơi, dừng ở trên thảm mềm không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Minh Ương rốt cuộc lấy được thứ cậu mơ ước thật lâu, mỗi một tấc, mỗi một phân đều có dẻo dai, có lực giống như tưởng tượng của cậu, thậm chí tư vị còn tuyệt vời hơn những gì cậu nghĩ.

Động tác hôn môi ngang ngược, gần như là dùng sức xé rách giống như trút giận, lại cảm nhận được hô hấp cả hai dần trở nên nặng nề.

Người trên giường giống như từ bỏ chống cự, đương nhiên Minh Ương không cảm thấy Bùi Vân Dã đây là thuận theo cậu.

Hơn phân nửa là tác dụng của thuốc đến.

Cậu buông môi Bùi Vân Dã ra, máu loãng đọng lại bên khóe miệng hắn, Minh Ương nhếch môi dùng ngón cái quét qua màu đỏ kia, bôi ở trên môi Bùi Vân Dã.

Ẩm ướt dính nhớp dần lạnh ở trong không khí, khiến Bùi Vân Dã lại sinh ra một loại ảo giác giống như sóng nhiệt dần nở rộ.

Bùi Vân Dã cắn răng gầm nhẹ: “Minh Ương, cậu biết cậu làm thế này hậu quả sẽ là gì không?!”

Minh Ương không quan tâm đối với uy hiếp của hắn, chuyên chú thưởng thức trái cây cuối cùng đã đến bên miệng cậu, chậm rãi xé mở áo ngoài của trái cây, lộ ra thịt quả ngọt ngào.

Mà nơi kia của Bùi Vân Dã sớm đã giống như suy nghĩ của cậu.

Minh Ương cười cười, nói: “A Dã, anh xem, anh có phản ứng.”

Tiếp theo cảm giác mát lạnh bị thay thế, cảm giác này khác hoàn toàn, Bùi Vân Dã không thể giữ vững hô hấp, đèn pha lê trên đỉnh đầu rực rỡ lại chói mắt, đóa hoa bị sóng nhiệt nhấn chìm rốt cuộc nở rộ, tuy rằng đã bị lửa giận ầm ầm của Bùi Vân Dã cắn nuốt thật mau.

Nhưng tóm lại vẫn để lại dấu vết.