Tàn Thứ Phẩm

Quyển 2 - Chương 36



Lâm Tĩnh Hằng đang xuôi theo mạng tinh thần của Trạm Lư, cẩn thận quét qua bộ phận bị hỏng của trọng tam.

Hắn cần từng chút một làm rõ hỏng hóc và nguyên nhân, đủ rõ ràng rồi mới có thể lên phương án sửa chữa. Đối với Lâm Tĩnh Hằng mà nói, giải quyết cơ giáp hỏng hóc trên kỹ thuật không có khó khăn gì, chỉ là một việc cần cẩn thận – như tháo cuộn chỉ nhỏ quấn vào nhau vậy.

Nhưng nếu nói giải quyết cơ giáp đột nhiên trục trặc là tháo một hai cuộn chỉ nhỏ, vậy mức độ hỏng như trọng tam tương đương với ném hơn một trăm con mèo vào kho len sợi, mà công trình sửa chữa chính là sau khi nạn mèo đi qua bắt tay vào sắp xếp lại tất cả len sợi.

Không cần kỹ thuật cao siêu cỡ nào, chỉ cần sự kiên nhẫn có thể tha thứ cả thế giới.

Tuy rằng Lâm Tĩnh Hằng không phải là người hấp tấp, nhưng kiên nhẫn của sói hoang phục trong trời băng đất tuyết săn đàn hươu và kiên nhẫn tháo cuộn len hiển nhiên không cùng một bộ phận. Hắn vốn định lấy cớ “cho các học sinh tiếp xúc gần gũi với cấu tạo bên trong trọng cơ giáp” để đẩy việc sửa chữa trọng tam cho Lục Tất Hành.

Không ngờ nhất thời bị quỷ ám nhượng bộ, tìm hết căn cứ chẳng thấy thợ máy thứ hai tin được lại dễ gạt, đành phải thất khiếu bốc khói tự mình ra trận.

“Tiên sinh cần nghỉ ngơi không?” Trạm Lư mạng tinh thần tương liên với ý thức của hắn bỗng nhiên nói, “Tôi chú ý tới mạch máu phía trên mắt trái của ngài tốc độ chảy đang nhanh hơn, ngài tựa hồ đang kiềm chế cảm xúc không tốt.”

Lâm Tĩnh Hằng bị công trình “cuộn len” làm phiền muốn nổ tung, nhưng lại không tiện bùng nổ vì chút việc cỏn con bằng cái rắm này, vì thế kiềm chế rút khỏi mạng tinh thần, không nói một lời rời khỏi trọng tam, đi vào thang máy hút thuốc.

Trạm Lư tận chức tận trách làm gạt tàn hình người, Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc hơn nửa điếu thuốc, mới mở miệng: “Ngươi nói ngươi, một trong các khoa học kỹ thuật mũi nhọn nhất liên minh, sao không thể thả rông chứ?”

Trạm Lư trịnh trọng nói rõ về công năng của mình: “Tiên sinh, xét một cách nghiêm túc, không có thân cơ, tôi chỉ không thể thực hiện một số công năng làm cơ giáp, nhưng công năng của trí tuệ nhân tạo không bị ảnh hưởng, mức hao năng lượng cũng rất thấp.”

Lâm Tĩnh Hằng nghe xong, ưu sầu nhét đầu thuốc lá vào miệng, chỉ mong sao Trạm Lư là một thiểu năng nhân tạo trầm lặng kiệm lời.

“Ví dụ như xâm nhập hệ thống theo dõi trong phạm vi nhất định, thực thời chú ý tình hình bên ngoài cho ngài.” Trạm Lư dường như để biểu hiện hắn không chỉ có một công năng “tán phét”, trong tròng đen màu xanh lục cấp tốc lướt qua vô số cái bóng, chính xác thông qua camera của trạm đậu cơ giáp nhìn thấy cảnh thật, hắn quan sát giây lát rồi báo cáo, “Đội Tự Vệ của tiên sinh Spencer nổi loạn rồi.”

“Nổi loạn?” Lâm Tĩnh Hằng không hiểu, ngẩng đầu lên, “Chuyện ta nhốt Spencer vào nhà tù dưới lòng đất đã lộ phong thanh nhanh như vậy?”

Trạm Lư: “Chờ một chút, tôi đang phân tích khẩu hình…”

Lâm Tĩnh Hằng búng tàn thuốc vào lòng bàn tay hắn, một chút bất ngờ qua đi, không để trong lòng, coi như nghe giải sầu – căn cứ trong mắt hắn như một trại gà thịt nhặt được, lũ gà đập cánh kêu quang quác, om sòm quá cùng lắm thì giết một đám, mặc dù hơi phiền phức nhưng cũng chẳng tổn thất gì.

Hắn lắc đầu: “Những người này còn rất trung tâm.”

“Không,” Trạm Lư hoàn thành phân tích, trả lời, “Nguyên nhân nổi loạn là Đội Tự Vệ phẫn nộ nhằm vào cá nhân tiên sinh Spencer, hiện giờ họ cho rằng tiên sinh Spencer đang giả chết, muốn đòi một lời giải thích từ hắn.”

“Nội chiến à,” Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy hơi mới mẻ, “Tại sao? Vì hắn dẫn sói vào nhà?”

Trạm Lư: “Bởi vì hắn đầu hàng không kịp thời.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Cơ giáp lôi về chất lung tung, các đội viên tự vệ nổi loạn đều chen chúc trên quảng trường nhỏ, có kẻ đứng hô khẩu hiệu, còn có kẻ lăn lộn dưới đất không chịu dậy.

Lục Tất Hành hôm trước qua đêm trong phòng làm việc của robot, phòng làm việc cách quảng trường nhỏ chỉ không đến hai mươi mét, để cậu nghe rõ mồn một mọi người đua nhau nói.

“Vừa rời khỏi tầng khí quyển không bao lâu, tao suýt nữa đụng trúng tháp năng lượng, suýt nữa biến thành heo sữa nướng!”

“Bọn mày biết lái cơ giáp lên trời đáng sợ cỡ nào không? Bốn phía chẳng có gì cả, giơ tay không thấy năm ngón, Xú Đại Tỷ ông coi bọn tôi là cái gì? Là tinh anh trong Vườn Địa Đàng ngay cả óc cũng đặc biệt chính xác à?”

“Chính thế, con mẹ nó đừng đánh rắm nữa, có bao nhiêu người sợ độ cao? Bao nhiêu người sợ tối? Bao nhiêu người sợ đóng kín? Hả? Ông ngầu như vậy, trời cũng lên rồi, sao không chữa đầu óc cho bọn này trước?”

“Thấy có người đến, chưa nhìn rõ là ai đã nổ súng trước, mày nghĩ mày là ai? Bạch Ngân Thập Vệ? Bố mày suýt nữa toi ở đó vì mày!”

“Độc Nhãn Ưng mày cũng dám đánh, lúc ông ta bán cơ giáp mày còn đái dầm đấy!”

“Có bản lĩnh mày tự đánh đi! Chỉ giỏi ra vẻ!”

“Đúng, có bản lĩnh mày cũng tự lái cơ giáp đi!”

“Xú Đại Tỷ! Mày đừng giả chết!”

“Lăn ra đây!”

Những người này bị Lâm Tĩnh Hằng đánh ngã ngoài tầng khí quyển của căn cứ, vừa mới chết đi sống lại lôi cả người lẫn cơ giáp về. Trong vũ trụ tối om bị cướp đoạt quyền hạn mạng tinh thần, trôi nổi trong chân không chẳng có một bóng người không phải là đùa giỡn, không có thân thể và tố chất tâm lý mạnh mẽ, chỉ là sợ hãi đã có thể khiến người ta phát điên.

Người dân của căn cứ sáng sớm chạy tới, vốn định chuẩn bị đến làm việc vì phim cấp ba, vây xem tiền căn hậu quả, không khỏi buồn đau, cũng cảm thấy Xú Đại Tỷ khốn nạn. Rất nhanh, ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ cách mạng, cuối cùng ngay cả cửa phòng làm việc cũng bị chặn, họ xô đẩy chửi rủa, như một mớ bòng bong.

Sự tình bắt đầu hơi mất khống chế.

Lúc này, có người gõ cửa sổ nhỏ bên hông phòng làm việc, Lục Tất Hành ngẩng đầu lên thấy đội viên tự vệ Chu Lục thò đầu vào: “Mở cửa sổ đi, tôi đang cầm đồ trong tay!”

Chu Lục mặt như vị thành niên, thân thủ lại rất có chất quân nhân, xách hộp cơm cồng kềnh, một tay trèo lên tầng hai, nhanh nhẹn chống một tay nhảy vào cửa sổ: “Cơm sáng của quán chị Béo, bên trong còn có canh, dọc đường tôi chỉ sợ đổ, mệt gần chết.”

Bụng Lục Tất Hành đang réo ùng ục, cậu tức thì cảm thấy anh bạn trẻ Chu Lục này nghĩa bạc vân thiên, vội vàng nhận lấy: “Làm sao em biết tôi ở đây?”

“Học sinh của anh nói.” Chu Lục nói, “Bảo là bài tập anh giao tính không ra, muốn tới hỏi anh, tôi thấy bên này có người gây sự không cho chúng đến, anh đừng thấy những người này đều là đám ô hợp mà coi thường, họ mà điên lên thì chuyện gì cũng làm được, mấy đứa bọn chúng không quen căn cứ, còn có con gái, nguy hiểm lắm.”

Lúc này thì đừng quan tâm kế hoạch cải tiến nguồn năng lượng gì nữa, Lục Tất Hành húp canh nửa chừng nghe nói học sinh sắp tới vội ném bát canh qua một bên, ké mạng nội bộ của căn cứ nhắn tin cho White, dặn chúng quay về tòa nhà hành chính của Đội Tự Vệ, đi theo Độc Nhãn Ưng hoặc Lâm tướng quân, không được ra ngoài.

“Sao lại om sòm như vậy?”

Chu Lục nhún vai: “Ngay từ đầu đã có mâu thuẫn, bọn họ đều phản đối Xú Đại Tỷ mua đống cơ giáp và vũ khí kia.”

Lục Tất Hành: “Tại sao?”

“Bởi vì đắt đó mà. Khoảng một hai tháng trước khi thân vương Cayley đến, chúng tôi đã nhận được tin tức – tuyến đường ngầm, anh hiểu mà, ngoài mặt không đi vực ngoại, kỳ thực rất nhiều kẻ vì tiền vẫn sẽ đến vực ngoại buôn bán chợ đen, thời điểm động đất tới, lũ chuột dưới cống ngầm thường nhận được tin tức sớm nhất.” Chu Lục cúi đầu, lão luyện châm một điếu thuốc, dựa cửa sổ, thần sắc có chút chán ghét, hắn có khuôn mặt non choẹt, một vòng trên môi giống như còn là lông tơ, bộ dáng vị thành niên, lúc này nhìn tự dưng lại có chút già dặn, khiến người ta cảm thấy hắn có thể không nhỏ tuổi như thoạt nhìn, “Khi đó trên tuyến đường ngầm lòng người hoảng sợ, mọi người đều dừng công việc làm ăn, tập thể quyết định chuyện này chúng tôi tự mình lén biết, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, ai tiết lộ phải chết. Lúc ấy Xú Đại Tỷ nói nhất định phải đi mua một mớ cơ giáp phòng thân, rất nhiều người đều phản đối, giá một cơ giáp có thể dự trữ vật tư nuôi bao nhiêu người? Nhưng tuyến đường này, căn cứ này, đều là của nhà Spencer, hắn là lão đại, hắn khư khư cố chấp, chúng tôi cũng chẳng có cách gì.”

Lục Tất Hành: “Bớt được lợi còn khoe khoang đi, cơ giáp dù đắt hơn, các em cũng mới trả chưa đến ba phần tiền cọc, Spencer tại phương diện lừa đảo nghiên cứu sâu như vậy, đi theo hắn còn cần nhọc lòng vấn đề tiền bạc?”

Chu Lục im lặng một lúc, búng tàn thuốc trên bệ cửa sổ: “Quả thật, ngoại trừ chê đắt, thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất là họ sợ gây chuyện. Anh cũng nhìn thấy rồi, họ đều là hạng người nào, làm chuột lâu đã quên mình là người. Họ cảm thấy chỉ cần mình cụp đuôi, ngoan ngoãn rụt đầu trốn trong căn cứ, là có thể sống tạm bợ. Công nhiên mua một đống cơ giáp và quân bị như vậy, lỡ bị hải tặc vũ trụ và liên minh phát hiện, bị lầm là phần tử võ trang thì làm thế nào?”

Lục Tất Hành nhìn hắn: “Em không nghĩ như vậy.”

“Không.” Chu Lục hạ thấp giọng, nghiêng đầu thoáng nhìn đám đông phẫn nộ, “Tôi không cảm thấy mỗi ngày nơm nớp lo sợ phó mặc số phận có gì tốt, thay vì run run rẩy rẩy trốn trong cống ngầm, tôi thà lái cơ giáp lên trời chiến đấu, cho dù chết cũng là tự tôi tìm chết, không oán trách số phận.”

Hắn chưa dứt lời, liền nghe thấy trong số đội viên tự vệ gây sự dưới lầu có người hô: “Ở đây ồn ào vô dụng, chúng ta đến tòa nhà Đội Tự Vệ, lôi cổ Xú Đại Tỷ ra!”

“Đến tòa nhà Đội Tự Vệ!”

“Xử hắn!”

Lục Tất Hành vội đi tới một bước, đẩy cửa sổ ra: “Hỏng rồi.”

“Mấy học sinh của anh cũng ở tòa nhà hành chính phải không?” Chu Lục vội vàng dập thuốc, nhanh chóng nói, “Anh biết trèo tường không? Tôi dẫn anh đi đường tắt tìm chúng.”

Lục Tất Hành lắc đầu với sắc mặt có phần nặng nề, không phải cậu lo lắng cho an toàn của học sinh, mà là sợ đám ô hợp này không biết nặng nhẹ quậy đến trước mặt Lâm Tĩnh Hằng, vị tướng quân kia một khi bị chọc giận, không khéo sẽ nổ tan xác hết những người này.

Cả căn cứ chia làm khu đậu cơ giáp và khu vực dân dụng, mà tòa nhà hành chính nằm ngay trên đường ranh giới của hai nơi, rất gần trạm đậu cơ giáp, đội ngũ biểu tình phẫn nộ xuất phát từ đây, tối đa mười lăm phút là có thể đến tòa nhà hành chính, Lục Tất Hành thực sự không dám tưởng tượng sắc mặt Lâm khi bọn họ chặn cửa chửi rủa.

Theo bản thân Lục Tất Hành phân tích, Lâm hôm qua miễn cưỡng đồng ý cho cậu ba tháng, đã là kết quả mình bán sắc tướng, vậy bây giờ phải làm thế nào?

Chẳng lẽ phải đi bán thân xác?

Mặc dù tình hình đã hết sức khẩn cấp, nhưng Lục thánh nhân chuẩn bị bán mình cứu người vẫn nghĩ bậy bạ một giây đồng hồ, may mà cậu còn biết nặng nhẹ, sau khi ý thức được, vội vàng kéo lại thần trí “đào lãng ngập trời”, hắng giọng thật mạnh, mở thiết bị đầu cuối cá nhân.

Bản đồ căn cứ lập thể lập tức trải ra trong phòng làm việc, Lục Tất Hành nhanh chóng mở camera trên đường, mấy chục hình ảnh theo dõi đồng thời nổi trên đầu hai người.

Chu Lục nhận ra ngay tuyến đường Đội Tự Vệ nổi loạn đi: “Họ sắp đến trạm đậu cổng Bắc rồi, chỗ đó có chướng ngại vật!”

Chưa dứt lời, Lục Tất Hành đã tìm được thiết bị khống chế chướng ngại vật trên đường, nơi xa lập tức vang lên tiếng “ù ù”, trong camera, một hàng rào sắt cao mấy chục mét từ hư không dựng lên, chặn đám đông phẫn nộ.

Chu Lục vỗ tay: “Giỏi lắm!”

Lục Tất Hành vừa định ngời ngời phong độ khiêm tốn một chút, nụ cười trên mặt còn chưa thành hình, liền nhìn thấy Đội Tự Vệ nổi loạn tụ sau hàng rào sắt, tự phát hợp thành cây tông hình người, có người hô khẩu hiệu, đám đông kề vai nắm tay tụ lại, lửa giận ngút trời và có quy tắc xô hàng rào.

Bọn họ ở trên chiến trường vũ trụ năm bè bảy mảng, mà xô hàng rào nhà mình lại ra tính kỷ luật tổ chức cao độ, như một đội ngũ huấn luyện nghiêm chỉnh!

Càng chết người hơn là, hàng rào sắt khả năng đã mấy trăm năm không bảo trì, lớp cách ly chống rỉ loang lổ, rỉ sét lốm đốm ăn mòn rất nhiều ổ trục, là thứ chỉ đẹp mã ngoài, bị sóng người xô vài cái lại lung lay sắp đổ.

Lúc này, Lâm Tĩnh Hằng từ trong phòng chứa trọng tam đi ra, đã có thể nghe thấy tiếng họ tông cửa hò hét “một hai” “một hai”, bốn học sinh hoảng loạn chạy lên lầu: “Lâm tướng quân, họ…”

Lâm Tĩnh Hằng thuận tay vỗ vai White, bảo chúng: “Về phòng đi.”

White rùng mình nhớ tới giao hẹn “ba tháng” lạnh băng vô tình của hắn.

Độc Nhãn Ưng từ trong phòng dành cho khách trên lầu đi xuống: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, kết nối mạng tinh thần của Trạm Lư, mạng tinh thần khổng lồ bao trùm cả căn cứ, ngay sau đó, trong trạm đậu cơ giáp như có ma, cơ giáp vốn ngã trái ngã phải nối nhau chậm rãi đứng dậy, sáng lên ánh sáng xanh lạnh lẽo, một loạt cơ giáp mé ngoài cùng im ắng giơ pháo ion lên, chỉnh tề nhắm thẳng vào đám đông đang xô cửa.

“Ông nên dạy cậu ta cách lựa chọn lấy bỏ, thay vì muốn tìm phương thức giải quyết vẹn toàn đôi bên cho tất cả mọi chuyện.” Lâm Tĩnh Hằng dùng khóe mắt liếc nhìn Độc Nhãn Ưng, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ hầu như không thể nghe thấy, “Rác rưởi chính là rác rưởi.”

Dự nhiệt của pháo ion khiến hệ thống nguồn năng lượng yếu ớt của căn cứ phát ra cảnh báo năng lượng cao, đồng tử Lục Tất Hành co lại, liền lập tức, rào sắt ầm ầm sập xuống, các đội viên tự vệ hoàn toàn không hay biết gì đối với sau lưng mình giống như giành được thắng lợi lớn, mừng rỡ hò hét.

Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm hạ chỉ lệnh bắn pháo ion.

Không khí bị đốt mau chóng nóng lên, thoạt đầu như từ hư không nổ ra mấy đóa hoa màu đỏ, rất nhanh từ đỏ hóa trắng, như mặt trời mọc cuốn tới đám đông gây sự.

Cùng lúc đó, các ngón tay Lục Tất Hành cơ hồ sắp thành một cái bóng, trong lúc chỉ mành treo chuông, cậu mở mạng phòng ngự yếu xìu của căn cứ, chộp lấy, nén mạng phòng ngự bao trùm cả căn cứ lại một điểm, vừa vặn hình thành một bức tường dựng giữa Đội Tự Vệ và pháo ion.

Pháo ion đâm đầu vào mạng phòng hộ, mạng phòng hộ tan tành, cả trạm đậu cơ giáp đều run rẩy, bụi tường tòa nhà làm việc của robot rào rào rơi đầy đất, cơ giáp bắn pháo ion hàng trước tập thể lui nửa bước, người ở gần bị chấn ngã một loạt. Cùng lúc đó, năng lượng của pháo ion nhanh chóng suy giảm trong mạng phòng hộ và dư âm của nó, rất nhanh tiêu trừ quá nửa, như một làn gió mát thổi qua Đội Tự Vệ, gào thét lao đến ngõ sâu dân cư.

Lục Tất Hành biết, Lâm chắc chắn biết là cậu ra tay, nhưng không nhất định sẽ nể mặt cậu.

Đối với Lâm Tĩnh Hằng mà nói, khởi động đợt pháo ion thứ hai là dễ dàng như trở bàn tay, nhưng căn cứ đổ nát này đã không còn mạng phòng hộ thứ hai để Lục Tất Hành cản.

Chu Lục nhìn thấy cậu chần chừ tại chỗ không đầy nửa giây, đột nhiên gọi mấy robot đến.

“Đó là robot của đội y tế,” Chu Lục mù tịt hỏi, “Anh làm gì vậy?”

“Cấy một đạo cụ.” Lục Tất Hành lấy ra một túi vô khuẩn nhỏ, bên trong ngâm một con chip sinh vật rất nhỏ, cậu đưa túi vô khuẩn vào tay robot y tế, nhanh chóng cài chương trình “cấy”. Mấy robot y tế làm thành một vòng quanh cậu, vài sợi dây mảnh lướt qua trong không khí, ngăn ra một phòng mổ tạm thời, kế đó sương khử trùng chợt phun ra, bao lấy Lục Tất Hành, cậu không kịp dùng thuốc tê, chip sinh vật chẳng nói năng gì tiến vào cơ thể, đau đớn dữ dội khiến đầu gối cậu mềm nhũn.

Ngay sau đó, cảm giác sức mạnh quen thuộc theo trung khu thần kinh khuếch tán tới toàn thân, đầu gối cậu đập mặt đất thủng lỗ.

Lục Tất Hành không kịp đứng dậy, đã phát huy hết mức công năng “ngụy trang” và “ẩn hình” của chip sinh vật –

Mọi người của Đội Tự Vệ chỉ cảm thấy trong đầu “Ù” khẽ một tiếng, dân cư và đường phố một bên đột nhiên biến mất trong ánh sáng trắng, đám dưa đèo táo nứt trong trạm đậu cơ giáp đằng sau tập thể biến thân, dấu hiệu của hải tặc vũ trụ Vệ đội thân vương Cayley rành rành phía trước, trọng cơ giáp hình bầu dục như đến từ ngày tận thế, phô bày đằng trước, nòng pháo chỉ vào họ, dấu hiệu hải tặc dữ tợn dường như đang gầm thét.

Lục Tất Hành cắn răng đứng dậy, mở màn hình đa phương tiện trong căn cứ, màn hình im ắng bật lên, trên màn ảnh độ nét cao chất lượng như thật chiếu đoạn phim Vệ đội thân vương Cayley oanh tạc sao Bắc Kinh β, Lục Tất Hành mở màn hình lớn hết cỡ, vô số khinh trọng cơ giáp như sao băng lướt qua không trung căn cứ, dễ dàng che mất ánh sáng của tháp năng lượng, ngừng nửa phút, sau đó đạn đạo như sóng thần rơi xuống tựa mưa rào tầm tã!