Tần Tấn Chi Hảo

Chương 24.1



Editor: Vương Bất Quy Hồi.

Beta: Bánh Bao.

Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng đó là chuyện đương nhiên. Con gái đến tuổi sẽ phải nghe lời cha mẹ, nhờ người mai mối, tìm giúp con gái một tấm chồng để gả đi. Kết hôn rồi sinh con, đây là chuyện cả đời, huống chi đây chỉ là một thôn nhỏ. Con gái vừa tới tuổi liền gả đi làm vợ người ta. A Tấn năm nay 16 tuổi, đã chậm mất một năm. Nếu không phải vì gia đình ít tiếp xúc với người ngoài thì việc hôn nhân đã sớm được định đoạt. Tưởng rằng có thể kéo dài thêm vài năm, ai ngờ nửa đường đã thiếu mất một người. Ân Huệ và Tần Tấn hẹn ước chưa đầy nửa năm đã phải đối mặt với chuyện này.

Ân Huệ thẫn thờ ngồi trên giường. Sau khi nàng nghe xong lời thím Triệu nói thì sửng sốt, không nghe được gì, không thấy cái gì. Điều duy nhất Ân Huệ còn nhớ là chính miệng mẹ nhờ đại nương tìm giúp A Tấn một gia đình tốt. Lúc đó, Ân Huệ và Tần Tấn chỉ có thể im lặng, hai người đã nói sẽ ở cùng nhau, bây giờ nước đã đến chân, không biết làm sao từ chối.

"Ân Huệ." Tần Tấn trở về phòng thì nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn, bộ dạng thảm thiết của người yêu. Từ khi thím kia đi khỏi, em ấy không nói làm gì cả, cứ sững sờ hoang mang. Cũng may mẹ không nỡ nhìn Tần Tấn đi lấy chồng chứ không có hoài nghi chuyện của hai người. Nghĩ đến việc mẹ tự ý quyết định, không hỏi Tần Tấn có đồng ý hay không là vì Lâm Sương thật sự coi Tần Tấn là con gái mình. Làm sao cô có thể nhẫn tâm mở miệng từ chối được. Nhưng chỉ vì một phút không đành lòng của cô đã làm tổn thương trái tim của người yêu. Tần Tấn đang hết sức hối hận tại sao lúc đó không mở miệng ngăn cản việc này. Nếu là lúc trước, Tần Tấn chưa hiểu được trái tim của mình thì chẳng sao. Nhưng bây giờ cô và Ân Huệ đang yêu nhau, dự định ở với nhau cả đời. Tần Tấn làm vậy cũng như tự tay cầm dao đâm thẳng vào trái tim Ân Huệ. Cô cảm thấy mình thật đáng chết.

Vất vả chờ được đến tối, hai người mới được ở riêng với nhau. Có những lời Tần Tấn nhất định phải nói, muốn Ân Huệ biết được lòng mình. Tần Tấn nhẹ nhàng bước đến trước mặt cô gái nhỏ, ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt: "Chị sẽ không gả cho ai. Sáng mai chị sẽ nói với mẹ rằng chị không lấy chồng, sau này cũng không lấy." Giọng nói rất dịu dàng nhưng đầy kiên quyết.

Nghe vậy thân thể Ân Huệ run lên, lệ đã rưng rưng nơi khóe mắt. Ân Huệ chưa bao giờ trách Tần Tấn, nàng hiểu rất rõ nhưng không biết tại sao nàng không thể mở miệng. Nàng cũng không hiểu tại sao bản thân đã biết rõ tình cảm của A Tấn giống như mình, nhưng nàng không thể ngừng suy nghĩ.

"Tấn, chị có hối hận không?" Ân Huệ biết rõ chính bản thân nàng ích kỷ độc chiếm chị ấy. Ân Huệ kiên cường thường ngày lúc này trở thành một người sợ mất đi thứ mình yêu quý nhất.

Nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Ân Huệ, trái tim Tần Tấn nhói đau. Lúc này cô cảm thấy mình là kẻ tội ác tày trời. Nâng nhẹ bàn tay nhỏ lên bờ môi, hôn thật sâu vào lòng bàn tay Ân Huệ, cô nói:

"Ân Huệ, chị không hối hận. Có nhớ không, chị đã hứa với em sẽ ở bên cạnh em, vĩnh viễn không xa nhau. Những lời chị đã nói chắc chắn sẽ không nuốt lời. Hiện tại như vậy, tương lai cũng như vậy. Chị muốn ở cùng em, suốt đời bảo vệ, suốt đời chăm sóc em."

Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào người mình yêu, ánh mắt Tần Tấn tràn đầy tình yêu, không bao giờ nuốt lời.

Đôi môi Ân Huệ nhẹ nhàng rung động, những giọt ngọc trai cố nén lại đã rơi ra ngoài. Từng lời từng chữ của Tần Tấn đánh thẳng vào trái tim Ân Huệ. Nàng không hề nghĩ rằng người đầu gỗ này lại có thể nói được những lời như thế. Hai tay ôm lấy Tần Tần, Ân Huệ vùi đầu vào hõm cổ của chị ấy, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng tuôn rơi: "Tấn, em cũng sẽ không gả cho ai, em chỉ gả cho chị. Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau, cả đời cũng không rời xa nhau." Ân Huệ nghẹn ngào nói ra lời thề của nàng.

Tần Tấn ôm thật chặt cô gái nhỏ vào lòng. Lúc này không cần phải nói thêm gì nữa, hai người đã hiểu rất rõ tình cảm của nhau.

Cố gắng nín khóc, Ân Huệ ngẩng đầu, Tần Tấn đến gần, thật hiếm thấy cô chủ động hôn lên những giọt nước mắt của Ân Huệ. Nụ hôn của Tần Tấn rất đơn thuần, chỉ vì muốn an ủi cô gái nhỏ đang bất an. Cô không biết rằng hành động này đã làm người yêu bé nhỏ của mình có ý nghĩ xấu xa.

Ân Huệ nhẹ nhàng đẩy Tần Tấn ra, gương mặt ửng hồng. Cắn nhẹ vành môi, Ân Huệ hạ quyết tâm: "Tấn, khóa cửa lại đi."

Tần Tấn cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu. Nhất định chuyện ban ngày làm Ân Huệ hoảng sợ không nhẹ. Cô đứng dậy đi tới cửa, cài then rồi trở lại bên giường. Tần Tấn nhìn thấy Ân Huệ đang thoát y, nghĩ rằng em ấy mệt mỏi nên ngẫm lại trời cũng không còn sớm. Tần Tấn vẫn như thường ngày, cũng cởi bỏ y phục chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ánh mắt lén lút nhìn cái đầu gỗ kia, Ân Huệ đỏ mặt, có chút khẩn trương cởi bỏ từng lớp quần áo trên người. Nếu cơ thể một cô gái bị người khác chạm vào sẽ rất khó gả đi, chỉ cần Ân Huệ cho A Tấn đụng vào, nàng sẽ trở thành người của chị ấy, đến lúc đó mẹ cũng không thể ép buộc được nữa. Ân Huệ thật ngây thơ, suy nghĩ quá đơn giản.

Tần Tấn hoàn toàn không chú ý đến hành động của cô gái nhỏ, cô cởi giày định đi ngủ. Vừa ngẩng đầu, Tần Tấn đã hít vào một luồng khí lạnh, người trên giường đã cởi sạch sẽ chỉ còn mỗi cái yếm trên người. Cái yếm màu đỏ đã làm nổi bật làn da trắng nõn nà bên dưới, vô cùng chói mắt.

"E.. Em... làm cái gì vậy?" Cảnh xuân tươi đẹp trước mắt đã vượt quá sức chịu đựng của Tần Tấn khiến cô nói không nên lời.

Ân Huệ cúi đầu, da thịt trắng như tuyết điểm xuyến vài mảnh hồng nhạt. Nàng do dự một chút, hít một hơi, giơ tay nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ phía sau lưng. Khi tấm vải đỏ mềm mại vừa rơi xuống, toàn bộ cảnh xuân đã hiện ra trước mặt Tần Tấn.

Đầu óc như muốn nổ tung, Tần Tấn nhìn Ân Huệ, bất giác nuốt khan. Qua một lúc lâu, Tần Tấn liền bừng tỉnh quay người đi, hình như đã hiểu được cái gì đó: "Đừng... đừng làm vậy." Cô lắp bắp, bàn tay như đang muốn xé nát cái chăn.

Ân Huệ kéo ống tay áo của Tần Tấn. Cô quay người lại nhưng không dám ngẩng đầu lên.

"Tấn, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể ở cùng nhau. Chị... Chị không muốn sao?"

Tiếng nói thỏ thẻ như muỗi kêu lọt vào tai Tần Tấn khiến trái tim cô lại đau. Tần Tấn biết Ân Huệ đang rất lo lắng, cô hiểu em ấy đang rất sợ hãi. Ân Huệ nhìn thẳng vào người yêu đang lúng túng không dám ngẩng đầu kia. Tần Tấn suy nghĩ một chút, mím chặt môi, cô đã có quyết định. Bàn tay Tần Tấn run run rút về, kéo nút thắt, tự mình cởi bỏ tiết y.

Ân Huệ lén lút nhìn Tần Tấn đang cởϊ áσ nới dây lưng thì đã biết chị ấy đồng ý. Trong lòng Ân Huệ có chút vui mừng, lại khẩn trương. Sự lo lắng này với lo lắng vài giây trước không giống, Ân Huệ lo lắng vì chuyện sắp xảy ra.

Khi Tần Tấn cởi bỏ vật che chắn cuối cùng, trong phòng hoàn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch như tiếng sấm. Đây không phải lần đầu hai người nhìn thấy cơ thể của nhau, nhưng bây giờ trong lòng tràn đầy ham muốn, ánh mắt nóng rực thật sự khác với ngày xưa. Lúc này cả hai không còn thể bình tĩnh như mọi ngày.

"Có thể... Chị có thể không?" Đấu tranh tư tưởng vài giây, Tần Tấn hiếm thấy mở miệng trước.

"Vâng."

Nhận được sự đồng ý, Tần Tấn hít một hơi thật sâu, từ từ tiến lại gần Ân Huệ. Cô run rẩy đặt một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng lên trán Ân Huệ, sự đụng chạm làm trái tim hai người như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhìn nhau, Ân Huệ chờ mong Tần Tấn trong im lặng, rất nhanh nụ hôn thứ hai, thứ ba, thứ n như mưa phùn kéo đến. Tần Tấn hôn lên khắp nơi trên gương mặt Ân Huệ, lông mày, mắt, mũi, gò má.

Được người yêu hôn, sự rụt rè của con gái làm Ân Huệ vô tình ngã về sau, cũng không phải cố ý tránh né, chỉ là phản ứng trong vô thức. Tần Tấn không lùi lại, như hình với bóng tiếp tục dán sát vào Ân Huệ. Khi cơ thể bé nhỏ trong tay nằm xuống thì ai đó cũng đang nằm trên người nàng. Sự tiếp xúc da thịt đã làm cô gái nhỏ phía dưới căng thẳng, hai tay không biết làm gì đành nắm chặt khăn trải giường.

Với tình cảnh trước mắt, Tần Tấn cũng chỉ có một chút hiểu biết. Đôi môi của cô hết sức nhẹ nhàng, hết sức dịu dàng, sợ rằng làm mạnh sẽ khiến người nằm dưới bị đau. Cũng không ngờ rằng đánh bậy đánh bạ mà lại khai thông được đầu gỗ này.

Đôi môi Tần Tấn đến gần gương mặt đẹp đẽ của Ân Huệ. Đến khi hai đôi môi mềm mại chạm vào nhau, hai người đang rất căng thẳng liền thả lỏng. Tần Tấn nhắm chặt mắt, rất chăm chú hôn. Đây là nơi cô quen thuộc nhất. Cô ngậm lấy vành môi ấm áp, đầu lưỡi nhẹ nhàng đưa đẩy, giống như đang kiên trì vẽ lại đôi môi của Ân Huệ.

Ân Huệ đang nằm ở thế bị động, cô gái ngoan giờ đã chủ động, hơi ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của Tần Tấn. Hàm răng nàng khẽ mở, cái lưỡi nhỏ nhắn đang tìm kiếm lối vào đã quấn lấy lưỡi của nàng. Đã không còn là đầu gỗ của thường ngày, Tần Tấn như người đi quen đường, cái lưỡi không an phận tiến vào nơi ẩm ướt, nô đùa lượn lờ, mãi đến khi không thể thở nổi mới lưu luyến tách ra. Tia lý trí còn sót lại của Tần Tấn vì nụ hôn sâu này đã hoàn toàn biến mất. Cô mở mắt ra, nhìn thấy người bên dưới gò má đã đỏ ửng. Môi của Tần Tấn lại dọc theo gò má say mê chơi đùa, thoáng thấy cái lỗ tai xinh xắn đã đỏ bừng. Cô không tự chủ hôn lên, đầu lưỡi quét nhẹ một đường theo vành tai, rồi chạm nhẹ đến khối thịt nhỏ mềm mại. Tần Tấn liền hút vào trong miệng, ngậm liếm không ngừng.

Cảm xúc xa lạ đã làm cô gái nhỏ toàn thân tê dại, cơ thể run nhẹ, trong hơi thở pha lẫn một vài tiếng ngâm nga. Nàng bất giác nghiêng đầu qua một bên. Tần Tấn lại nhắm mắt, để cảm giác dẫn dắt mình. Rời khỏi vùng thịt nhỏ trên vành tai, đôi môi cô lại dán vào chiếc cổ trắng ngần, từ từ di chuyển xuống phía dưới. Da thịt nhẵn nhụi ở dưới thân Tần Tấn đang khẻ run rẩy, nàng có một cảm giác hết sức đặc biệt, cám dỗ Tần Tấn lại lần nữa hôn ngược trở lên, cứ liên tục như vậy. Hơi thở nóng bỏng của Tần Tấn làm Ân Huệ run rẩy, hô hấp bình thường từ từ trở nên gấp gáp hơn. Lưu luyến ở phía trên một chút, đôi môi Tần Tấn lại lần nữa tiến xuống dưới, quét ngang qua xương quai xanh của Ân Huệ, đi tới cái rãnh giữa bầu ngực căng tròn. Tần Tấn không đi xuống, mà theo hướng nằm ngang bò lên ngọn núi mềm mại, chóp mũi đã va chạm tới đỉnh núi hồng hào trước đôi môi. Tần Tấn liếm nhẹ vài lần, "ngọc nhỏ" đã cứng lên, một mùi hương nhàn nhạt bay vào trong mũi Tần Tấn. Có lẽ đây là bản năng đầu tiên của con người, Tần Tấn như đứa bé bình thường ngậm lấy thức ăn, nhẹ nhàng mút, tay phải cô lại bò lên một ngọn núi khác. Ân Huệ tuy nhỏ tuổi, nhưng đã trưởng thành đầy đủ như một thiếu nữ. Cái cảm giác mềm mại này khiến Tần Tấn thất thủ, trầm mê.

Ân Huệ mở to hai mắt, mờ mịt nhìn lên nóc giường, hàm răng cắn chặt môi nhưng không thể ngăn cản được những tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi cổ họng. Những nơi kín đáo của nàng chỉ dành cho người nàng yêu, chỉ Tần Tấn mới có thể chạm vào. Thân thể nóng như thiêu đốt, có một luồng nước nóng ấm đang chạy tán loạn trong cơ thể Ân Huệ, tìm không ra lối thoát. Ân Huệ thấy nơi nào đó có cảm giác rất lạ, hai chân bất giác khép lại, cơ thể uốn éo.

Tần Tấn hoàn toàn lạc vào sự thơm ngon trên đỉnh núi nên không phát hiện Ân Huệ có biểu hiện kì lạ. Cô cứ xoa nắn, rồi mút liếm giống như đang bổ sung vào những nơi chưa được hoàn mỹ.

Nhũ hoa bị hút lấy, cắn nhẹ, cảm giác xa lạ lại lần nữa tấn công cô gái ngoan. Ân Huệ không biết là thoải mái hay khó chịu, mỗi lần buông tay cũng là lúc nàng nắm chặt khăn trải giường, vò thành nắm. Ân Huệ thấy chỗ đó thật ẩm ướt, những hành động khiến nàng cảm thấy thoải mái của Tần Tấn đã biến thành dằn vặt: "Tấn... Tấn..." Ân Huệ vô thức gọi tên Tần Tấn mang theo sự khó chịu, hai chân nàng liên tục chà sát vào nhau. Hình như khi làm vậy, cơ thể Ân Huệ mới dễ chịu một chút.

Âm thanh khiến người khác mất hồn rơi vào tai Tần Tấn, biến thành sự khích lệ nàng phải nỗ lực đánh chiếm thành trì. Ngẩng đầu ngỡ ngàng nhìn người yêu, cô còn luyến tiếc không muốn rời khỏi đôi nhũ hoa, miệng vừa rời ra, tay trái liền bắt lấy. Môi Tần Tấn lại đi xuống, tấn công vào bụng dưới của Ân Huệ, từ từ tiến sâu xuống dưới. Mặt Tần Tấn dán chặt vào bụng dưới của Ân Huệ. Cô có thể cảm nhận được hô hấp hỗn loạn, dồn dập không có tiết tấu của em ấy. Phía trên vùng đồng bằng kia có một cái lỗ nhỏ khiến Tần Tấn hiếu kỳ, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng đưa vào dẫn tới Ân Huệ hít một hơi, lưng cong lại làm bình nguyên biến thành bồn địa, khiến cho mặt người nọ càng chôn sâu trong đó.