Tân Nương Của Quỷ: Đừng Bỏ Em Một Mình

Chương 2



Cái quan trọng là tướng mạo. Đường nét khuôn mặt của tôi giống ông ta đến tám phần.

Mộ Tinh sắp xếp một cuộc hẹn với Tiêu Thần, cố ý dẫn tôi đi theo.

“Chào ngài Tiêu.”

“Chào cậu Mộ, đây là...”

“Đây là Tiểu Nguyệt, bạn gái của cháu.”

“À, vậy sao...”

Tiêu Thần quét ánh mắt qua tôi, khuôn mặt thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã trở về vẻ điềm nhiên như cũ. Suốt buổi hẹn Tiêu Thần chỉ nói chuyện làm ăn với Mộ Tinh, không hỏi gì đến tôi. Nhưng cái ánh mắt hoài nghi của ông ta thỉnh thoảng liếc đến tôi đã bán đứng ông ta. Ông ta quả thật đã nhận ra tôi rồi.

Đến khi ra về, trợ lý của Tiêu Thần chạy theo tôi, nói nhỏ với tôi rằng Tiêu Thần muốn hẹn riêng tôi.

“Được, nhưng tôi phải dẫn Mộ Tinh đi theo.”

Người trợ lý chần chừ quay ra nhìn Tiêu Thần. Ông ta gật đầu.

[...]

Ba ngày sau.

“Tiểu Nguyệt, nếu con đã tìm đến ta, chắc hẳn con cũng đã biết gì đó rồi.”

Tiêu Thần lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn tôi chẳng có vẻ gì giống với một người cha đang nhìn đứa con ruột của mình cả.

Tôi cũng không thích dài dòng, nói luôn:

“Mẹ của tôi là Lăng Tình.”

“Lăng Tình?”

Tiêu Thần nghe đến cái tên này, hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lại gật đầu:

“Thế thì con đúng là con gái ruột của ta rồi.”



“Tiểu Nguyệt, con có muốn nhận tổ quy tông không?”

Tôi cứ ngỡ ông ta sẽ chối bỏ tôi, hoặc có nhận tôi thì cũng chỉ lén lút nuôi bên ngoài, không ngờ ông ta lại muốn cho tôi nhận tổ quy tông, tức là đón tôi về làm tiểu thư nhà họ Tiêu.

Bất kể ông ta có ý đồ gì, nhưng đây đúng là điều tôi mong muốn. Tôi cần phải tiếp cận ông ta gần hơn, có thế mới tìm ra cơ hội trả thù.

“Vâng, con gái chờ ngày này lâu lắm rồi.”

[...]

Lúc ra về, Mộ Tinh nói với tôi:

“Em đúng là quá liều rồi. Tiêu Thần không phải là người đơn giản đâu. Ở cạnh ông ta có thể em sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Em biết, nhưng đây là cách tốt nhất.”

Ngày hôm sau, Mộ Tinh đưa tôi đến nhà họ Tiêu. Người đứng đầu nhà họ Tiêu là Tiêu Thần, sau ông ta còn hai người em gái, cả hai đều đã đi lấy chồng. Điều khiến tôi bất ngờ là Tiêu Thần năm nay đã 48 tuổi, nhưng vẫn chưa cưới vợ, cũng chẳng có tình nhân hay con cái ở bên ngoài, trừ tôi.

Thảo nào ông ta muốn nhận tôi về, thì ra là không có con cái nối dõi.

Có một điều khiến tôi rất băn khoăn, đó là khi hai người em gái của Tiêu Thần nhìn thấy tôi lần đầu tiên, cả hai đều không hẹn mà cùng hét toáng lên sợ hãi:

"Ma, có ma! Xin hãy buông tha cho chúng tôi, đừng ám theo chúng tôi nữa!!"

"Im miệng! Trên đời này làm gì có ma quỷ!"

Tiêu Thần khuôn mặt xám ngoét lớn tiếng mắng hai cô em gái, rồi quay sang tôi:

"Hai cô của con trước giờ tinh thần không ổn định, hay nói năng linh tinh, đừng để ý!"

"Anh à, bọn em không nói linh tinh! Anh không thấy con bé này giống hệt ả đàn bà đã chết đó sao?"

Hai người cô cũng lớn tiếng cãi lại, khiến Tiêu Thần tái mét mặt suýt chút nữa vung tay tát họ một bạt tai.

"Hai người nói cái gì? Nói tôi giống hệt ai?"



Tôi kích động giữ hai người cô lại hỏi cho ra lẽ, nhưng họ đã bị Tiêu Thần cho người bịt miệng lôi đi.

Hai tay tôi bóp chặt thành nắm đấm, hít thở sâu mấy lần mới bình ổn được cảm xúc. Người cha này rốt cuộc đang che giấu bí mật động trời gì? Liệu có liên quan đến cái chết của mẹ tôi?

Tiêu Thần đặt tên cho tôi là Tiêu Diệu Nguyệt, giới thiệu cho cả gia tộc nhà họ Tiêu. Đám người nhà họ Tiêu này chẳng ưa gì tôi, nhưng vì uy quyền của Tiêu Thần quá lớn, chẳng ai dám hó hé dị nghị tôi nửa lời.

Buổi tối, Tiêu Thần gọi tôi đến thư phòng của ông ta.

“Tiểu Nguyệt, con và Mộ Tinh là thật lòng yêu nhau sao?”

Tôi cười khinh trong lòng, người cha phụ bạc như ông có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của tôi? Nhưng tôi vẫn trả lời cho có:

“Chúng con yêu nhau thật lòng.”

“Còn dám nói dối!”

Tiêu Thần tức giận đập bàn, khiến tôi cũng phải giật mình.

“Con dám nói con quen Mộ Tinh không phải vì để tiếp cận người cha này sao?”

Tôi im lặng, quả nhiên ông ta biết hết rồi.

“Tiểu Nguyệt, bây giờ con đã là Đại tiểu thư của nhà họ Tiêu rồi. Tất cả sản nghiệp này đều là của con, việc gì phải dựa vào tên Mộ Tinh đó nữa?”

“Ý cha muốn con chia tay Mộ Tinh?”

Tuy tôi không yêu Mộ Tinh, nhưng làm thế quá vong ơn bội nghĩa với anh ấy rồi.

Tiêu Thần nở một nụ cười nhạt, ánh mắt lóe lên sự nham hiểm và tàn nhẫn:

“Rồi con sẽ biết.”

[...]

Tiêu Thần có rất nhiều biệt thự sang trọng lộng lẫy, ông ta cho người tu sửa dọn dẹp một căn cho tôi ở riêng. Một tuần sau, mọi việc hoàn tất, ông ta mở một buổi tiệc, gọi là tiệc tân gia cho tôi, tiện thể giới thiệu tôi với tất cả đối tác bạn làm ăn của ông ta.

Mộ Tinh đương nhiên cũng đến dự, nhưng tôi chờ mãi không thấy anh ấy đến.