Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 935: Anh muốn nói gì



Đây là lần đầu tiên cô đề cập tới cái tên Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật không nói gì, bằng không có lẽ cô lại cho rằng người Sở gia có ý gì với Tiểu Vũ điểm.

Hạ Nhược Tâm ngước mắt lên nhàn nhạt ngóng nhìn về phía trước, có chút châm chọc.

Sở Luật anh có lẽ còn không biết con gái anh đã không còn nữa, anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ.

Sở Luật tựa cằm lên trên bờ vai gầy gò của cô, cũng ôm cô chặt hơn.

“Nhược Tâm, chúng ta kết hôn đi.” Sở Luật nắm chặt tay mình lại. “Được không?”

Hạ Nhược Tâm xoay người, cánh tay cũng quàng lấy cổ anh, sau đó rúc mặt vào cằm anh. Đột nhiên Sở Luật có chút căng thẳng, đôi tay vẫn ôm chặt cô gái trong lòng ngực.

Môi Hạ Nhược Tâm dán lên cổ anh, hàm rằng cô đã cắn một ít vào da thịt anh, cô có bao nhiêu đau sẽ khiến anh có bấy nhiêu đau. Không, anh vẫn chưa đau bằng một phần mười cô.

Ngày thứ ba Sở Luật vẫn chưa về nhà, ba ngày này Tống Uyển chịu đựng như bị tra tấn, dường như bà quên mất mọi người, bà cảm thấy thời gian trôi đi rất chậm. Thậm chí bà quên mất cả việc tham gia họp phụ huynh cho Sở Tương khiến Sở Tương về nhà rất tức giận, mà bà cũng không như trước kia đồng ý cả đống yêu cầu để dỗ nó.

Lúc này mọi tâm tư của bà đều đặt trên người Sở Luật, đều đặt trên người trở về báo thù là Hạ Nhược Tâm, giống như bà ở giữa biển lửa địa ngục, Hạ Nhược Tâm lạnh lùng cười, đôi tay dường như đã đặt lên cổ bà.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, bà giật mình thanh tỉnh lại, vội vàng cầm lấy điện thoại của mình, vừa thấy dãy số vội vàng bấm nút nhận nghe.

“Dĩ Hiên, là cháu sao?”

“Vâng, là cháu.” Hạ Dĩ Hiên mới từ nước ngoài bay về, mua một đống đồ, vừa về tới liền gọi điện cho Tống Uyển.

“Dĩ Hiên, sao điện thoại của cháu mấy hôm nay không gọi được?” Tống Uyển nắm chặt điện thoại trong tay, giống như túm được sợi dây cứu mạng duy nhất.

Hạ Dĩ Hiên lắc lắc ngón tay mình: “Mấy ngày nay cháu ra nước ngoài chơi, lại ở chỗ không có tín hiệu điện thoại, cháu vừa về tới nhà.”

“Dĩ Hiên…” Giọng Tống Uyển có thêm vài phần run rẩy. “Có chuyện rồi.”

“Dạ, đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Dĩ Hiên lấy một chiếc gương nhở, thỉnh thoảng soi mặt mình trong gương, không biết phấn có bay môi có nhợt đi không.

“Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm còn sống…”

‘Xoảng’ một tiếng, chiếc gương trong tay Hạ Dĩ Hiên rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh, mỗi mảnh nhỏ tựa như đều đâm rách nát tâm cô.

Cô vội vàng chạy tới Sở gia, Tống Uyển vừa thấy cô đến vội vàng chạy tới nắm chặt tay cô. “Dĩ Hiên, cô ta đã về, Hạ Nhược Tâm đã trở về.”

“Dì, dì không nhìn lầm đấy chứ?” Hạ Dĩ Hiên không tin mạng Hạ Nhược Tâm lớn như vậy, đã rơi xuống biển còn không chết. Cô không tin, thật sự không tin.

“Đúng vậy, là nó, chính mắt dì nhìn thấy.”

Đừng nói Hạ Dĩ Hiên không tin, ngay cả mấy ngày nay Tống Uyển cũng cảm giác như mình nằm mơ. Không lâu trước đây bọn họ mới đẩy cô gái này vào trong biển, không bị chết đuối thì cũng là cho cá ăn, kia chính là biển sâu. Vậy mà cô ta vẫn còn sống, cô ta bò từ địa ngục bò ra.

Hạ Dĩ Hiên lúc này cũng không biết phải làm như nào mới đúng. “Dì, anh Luật biết chuyện này chưa?” Cô thật sự sợ Sở Luật đã biết, người đa nghi như Sở Luật chắc chắn có thể tra ra cô đã giở trò quỷ này. Cô không dám đối mặt với sự tức giận của Sở Luật, cũng không chịu nổi nếu Sở Luật trả thù, khi xưa anh đã khiến Hạ Nhược Tâm suýt chút nữa bỏ mạng, Hạ Dĩ Hiên cô mà bị như vậy thì thật sống không bằng chết.

“A Luật còn chưa biết, bằng không nó đã sớm về đây chất vấn dì.” Tống Uyển lại nắm lấy tay Hạ Dĩ Hiên nói. “Dĩ Hiên, Hạ Nhược Tâm quay về để báo thù, nó muốn hủy hoại A Luật của dì, vì dì đánh mất Tiểu Vũ Điểm…”

Tròng mắt Hạ Dĩ Hiên xoay một chút: “Nói như vậy anh Luật còn chưa biết?”

“Dì làm sao dám nói.” Tống Uyển cười khổ một tiếng. Chuyện này bà biết nói như nào, làm sao dám nói. Nếu chuyện này bị công khai, bà không chỉ làm mất cháu gái, còn đem mẹ của cháu gái mình đẩy xuống biển, đây là tội cố ý giết người.

Bà không gánh được tội như vậy, nhưng không nói thì chẳng lẽ cứ nhìn người phụ nữ kia hủy hoại con trai bà, đứa con duy nhất của bà.

“Dì, trước tiên dì cứ bình tĩnh đã.” Hạ Dĩ Hiên đỡ Tống Uyển ngồi xuống. “Chuyện này đương nhiên chúng ta không thể để anh Luật biết.”

“Vậy thì Nhược Tâm phải làm sao?” Tống Uyển chỉ cần nhắc tới cái tên Hạ NHược Tâm đã hoang mang lo sợ, mà lời nói của Hạ Dĩ Hiên giống như ánh sáng, bà muốn nghe, cũng chỉ có thể nghe.

Hạ Dĩ Hiên đột nhiên cười, nụ cười đầy thâm ý cũng rất tối tăm.

“Chúng ta có thể khiến cô ta chết một lần đương nhiên cũng có thể khiến cô ta chết lần thứ hai.”

Tống Uyển rùng mình một cái, bà ôm lấy cánh tay của mình. Còn Hạ Dĩ Hiên vẫn đang cười, cô nắm chặt tay mình lại, trên đời này người chắn đường cô đều phải chết, cho dù là bà chị ngu ngốc của cô.

“A, cậu đã về.” Bảo mẫu Sở gia vừa thấy Sở Luật liền chào. Tống Uyển và Hạ Dĩ Hiên cũng biết ai đã về, Tống Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉnh lại một chút quần áo của mình.

Trong lòng Hạ Dĩ Hiên có chút kinh hoàng, giống như lần đầu cô ân ái, có chút ngượng ngùng, mặt đỏ tim đập, còn có xúc động muốn chiếm lấy.

Cô vuốt vuốt tóc mình, bày ra khuôn mặt đẹp nhất.

“Luật…” Kết quả cô còn chưa kịp nói ra Sở Luật đã chặn cô lại, lại còn không phải nói với cô.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói.”

Sắc mặt Tống Uyển biến đổi, có chút không dám đối mặt với con trai lúc này. Anh rất nghiêm túc, còn có chút trầm ngâm.

Còn Hạ Dĩ Hiên giống như người tàng bình bị bỏ qua một bên, đừng nói là nói chuyện, Sở Luật căn bản còn chưa liếc mắt đến cô một lần. Hạ Dĩ Hiên cảm thấy mặt nóng bừng, cảm giác bị bỏ qua này cô nhớ kĩ, cũng lĩnh giáo.

Tống Uyển vừa khẩn trương lại lo lắng, âm thầm cắn răng chính mình, ‘có chuyện muốn nói’ là muốn nói về chuyện gì?

“Mẹ,” Sở Luật lại gọi Tống Uyển một tiếng, giọng anh rất bình tĩnh, đương nhiên cũng có chút lạnh nhạt không cho bất cứ ai phản đối.

“Con muốn cùng Hạ Nhược Tâm kết hôn.”