Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 920: Quyết định cùng chấp nhận



“A…” Cô cười lạnh, trái tim nhảy lên cũng là biến lãnh, biến ngạnh, biến tàn nhẫn.

Lại về tới thành phố quen thuộc của mình, khi đôi chân cô đặt trên mặt đất dường như cô ngưởi đc hương vị của âm mưu, của đứa con dối trá, của người mẹ âm hiểm cùng lừa lọc.

Cô tìm được một phòng ở không lớn lắm, đêm nay dường như cô trằn trọc thức trắng. Nhẹ nhàng xoa bóp chân của mình, lúc này hai chân cô trơn bóng không có một vết sẹo, chân cô thon gọn cực kỳ duyên dáng nữ tính, không ai biết được một chân cô suýt chút nữa đã bị cá biển rỉa mất. Cô còn nhớ cảm giác da thịt mình bị xé rách, đúng vậy, bị xé ra, bị kéo xuống, máu tươi chảy ra đau đớn muốn chết, thậm chí cô còn không nhớ được mình từ biển được vớt lên như thế nào, cũng quên mất mình đã ngâm trong nước biển lạnh băng bao lâu. Cô đau, cô mê man, cô cũng muốn sống sót.

Ngủ một đêm, thật ra cô cũng không có ngủ, chỉ lăn qua lộn lại, đến khi trời hửng sáng mới cố gắng ngủ chắc được khoảng một giờ.

Cô đi vào toilet, nhìn gương mặt mình trong gương, vẫn tái nhợt, vẫn là cô nhưng cũng không giống cô ngày xưa. Không biết có phải may mắn hay không, gương mặt này của cô vẫn lành lặn không bị chút tổn thương nào.

Cô lấy một ít nước sửa mặt sạch sẽ, sau đó trang điểm nhẹ nhàng cho mình một chút. Cô không có nhiều đồ trang điểm, trời sinh làn da không tồi, cũng chỉ đánh một chút má hồng để khí sắc cô tốt hơn một ít.

Tùy ý chỉnh lại tóc mình, cô ra cửa, lúc này mới khoảng 8 giờ sáng.

“Sao em lại biến thành như này?” Thẩm Vi vừa thấy Hạ Nhược Tâm liền nhíu lông mi. “Trên đời này vẫn còn không có đồ ăn cho em sao? Sao lại để mình biến thành như này, chẳng khác gì quỷ.” Cô đứng lên từ ghế bập bênh của mình, đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó đánh giá cẩn thận trên dưới trước sau, rồi vươn tay dùng sức bóp má: “Còn may không phải là quỷ, dáng người như suy dinh dưỡng nhưng mặt vẫn còn có thể nhìn.”

“Gầy không tốt sao? Không phải phụ nữ hiện giờ theo đuổi mốt người dây à.” Hạ Nhược Tâm đi tới ghế bập bênh của Thâm Vi phía trước, ngồi xuống, nhắm mắt lại để mặc ghế bập bênh lắc nhẹ một chút, cũng khiến cô có chút mơ màng sắp ngủ.

Thẩm Vi mang tới một cái chăn choàng cho cô, rồi tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, cô lấy ra một điêu thuốc, từng ngụm từng ngụm khói thả ra.

“Muốn một điếu không? Cô lắc lắc bao thuốc trong tay hỏi Hạ Nhược Tâm.

“Cảm ơn, không cần, em còn chưa học được.” Hạ Nhược Tâm không thấy thích thú với việc hút thuốc, cô đã thử qua nhưng vẫn không chịu được cảm giác khói thuốc mê loạn, cảm giác phổi bị khói thuốc làm tê cay.

Cô kéo chăn lên người mình, sau đó hơi co lại thân thể, dười như cả người đều ngồi gọn trong chiếc ghế bập bênh không lớn lắm.

Thẩm Vi lại thở ra một vòng khói, môi đỏ kiều diễm cũng giống trước kia như đúc, khiến người khác muốn âu yếm, có điều là ai dám động đến, sợ sẽ không phải bị tát mà là muốn liều mạng.

“Chị bảo Tam ca đi tìm rồi.”  Cô đột nhiên mở miệng, lông mi Hạ Nhược Tâm lung lay một chút, không một tiếng hồi âm.

“Chúng ta sẽ không từ bỏ, một ngày nào đó sẽ tìm được.”

Hạ Nhược Tâm cảm thấy đau đớn trong tim: “Em cũng tin sẽ tìm được…” Đúng vậy, sẽ tìm được, chờ đến khi cô báo thù rồi là có thể nhìn thấy con gái.

“Em thật sự quyết định?” Thẩm Vi lại hỏi cô. “Em có thể có vô số cuộc sống khác để lựa chọn, cũng có vô số con đường có thể đi, vì điều gì cứ phải một hai lựa chọn như vậy.” Cô nhìn cô gái này lại một lần đến đây, ở mảng đời vất vả của cô ấy dường như cô đều tham dự đến.

Hận sẽ khiến phụ nữ đánh mất mình, chính cô cũng đã đánh mất chính mình.

“Có khác nhau sao?” Hạ Nhược Tâm lại co thân thể nằm gọn trong ghế bập bênh. “Em sẽ tự mình báo thù, nợ em sẽ tới đòi lại, mặc kệ là ai, mặc kệ phải làm gì.”

“Em thật là kẻ ngốc.”

Thẩm Vi vứt bỏ điếu thuốc mới cháy một nửa trong tay, sau đó đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm. “Đây không phải là trò chơi thắng thua, em xác định mình có thể thừa nhận được hậu quả?”

“Em biết.” Hạ Nhược Tâm mở hai mắt.

“Cảm ơn chị.” Cô đưa tay đặt lên vai Thẩm Vi, ngón tay thon dài gầy gò, dường như gập lại có thể đứt.

Thẩm Vi không nói gì nữa, cũng không ở lại khuyên cô. Có những người thoạt nhìn rất hiền lành nhưng nếu thật sự đã quyết định sẽ là cố chấp đáng sợ.

Giống như là Hạ Nhược Tâm, giống như… chính cô.

***

10 giờ tối, là thời điểm náo nhiệt nhất ở Giang Nam. Nơi này có thể nói là mảnh đất không ai quản lý, rượu ngon, gái đẹp, thậm chí cờ bạc đều có thể tới đây hưởng thụ cùng kích thích. Đương nhiên trả giá cũng phải tương xứng, chỉ cần ngươi có thể trả được thì có thể đến đây hưởng thụ bỏ mặc áp lực sau lưng.

Sở Luật cũng không phải lần đầu tới đây, sau khi Hạ Nhược Tâm đi anh đến nơi này thành thói quen, nhưng anh đến đây cũng chỉ uống rượu, lại sẽ không chơi đàn bà.

Đối với phụ nữ anh sẽ không lại ngốc, hẳn là kính nhi viễn chi. Bị lừa một lần, đoạn tử tuyệt tôn, bị vứt bỏ một lần, thê ly tử tán, đến con gái duy nhất của mình anh còn không được thấy nữa.

Lại một hớp rượu buồn xuống bụng, cái cảm giác cay cay từ yết hầu anh kéo xuống phổi, cay tới chảy cả nước mắt, kết quả vẫn là một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng mình.

“Soái ca, đi một mình sao, có muốn có người ngồi cũng không?” Một cô gái tới quấn lấy, tay cũng đặt lên trên vai anh. Một cô gái khác nhìn cô ta, không phải hâm mộ, cũng không phải ghen ghét, mà cười thầm, thật ngốc, đây là người mới tới hay sao. Chẳng lẽ cô ta không nghĩ tới một khối thịt mỡ lớn như vậy ở chỗ này không có người gặm không phải là không bình thường sao.

“Soái ca, một mình uống rất tịch mịch, để em tới uống cùng anh.” Cô nói, thật đúng là không sợ chết đi lấy chén rượu trong tay Sở Luật, cũng đem bộ ngực đầy đặn của mình thỉnh thoảng cọ vào anh.

Tay cô càng lớn mật bắt đầu luồn vào bên trong áo của anh sờ soạng.

‘Xoạt’ một tiếng, anh đem chén rượu trong tay hất tới, rượu bên trong tạt vào mặt cô ta, cô ta còn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng gì, anh co chân lên đạp một phát vào người cô ta.

‘Bịch’, cô ta cứ vậy nằm sõng soài hình chữ X trên mặt đất. Cô ta ê ẩm ngồi dậy, mông váy đã rất chật lại thêm cô ta ngồi xổm liền nghe ‘soạc’ một tiếng, mông váy cứ vậy bị xé rách ra lộ hơn phân nửa cái mông trắng bóng. Một trận cười vang từ bốn phía, cô ta hét chói tai che lại mông của mình rời đi giữa tiếng cười cợt của mọi người, cũng không để ý cô ta làm vậy không phải lại càng khiến mông của mình bại lộ trước đám đông ở dưới sảnh hay sao.