Tàn Độc Lương Duyên

Chương 272



VietWriter: Tàn độc lương duyên


Tác giả: Phong Xuy Lạc Diệp


Thể loại: Ngôn tình, Ngược, Hào môn gia thế


Vào nhóm kín để đọc nhiều hơn: Link vào nhóm





Truyện được edit bởi nhóm VietWriter. Nếu bạn đang đọc bản dịch này tại một trang nào đó khác thì đó là bản copy chưa được sự đồng ý của chúng mình.


Chương 272: Anh thấy thế nào?





Hướng Thu Vân đi vài bước đến khu đối diện gõ mạnh vào cửa phòng, bên cạnh có ba cửa mở, người nhà bệnh nhân thò đầu ra xem có chuyện gì.


Một bà cụ tóc bạc phơ, tính tình dịu dàng nói: "Hai cô ơi, nhỏ giọng đi. Ông già tôi bị ung thư phổi nên đau cả ngày cũng không ngủ được. Vừa mời thiếp đi một lúc . "


Hướng Thu Vân không nói chuyện với bà cụ, cũng không nhìn bà cụ, mà là ngừng gõ cửa.


“Xin lỗi bà, em con cũng vội. Con xin lỗi bà.” Lâm Quỳnh Chi cười xin lỗi.



VietWriter



“Có chuyện gấp có thể thông cảm được.” Bà cụ không bận tâm đến vấn đề này, chỉ nói: “Chúng tôi đều hiểu. Đây đều là bệnh nhân. Xin hãy giữ giọng càng thấp càng tốt.”


Hướng Thu Vân xoay người cúi đầu đối với bà cụ, "Thực xin lỗi."


“Không sao.” Bà cụ xua tay, hai mắt có chút đỏ lên, “Bà chính là thấy ông nhà không thoải mái, bà muốn ông ấy được nghỉ ngơi một lát. Ô, ông nhà đang gọi bà, bà đi đây!"


Bà vẫy tay với hai người Hướng Thu Vân rồi đẩy cửa bước vào.


Gần như cùng lúc bà cụ đóng cửa lại, Hạ Vũ Hào ra mở cửa, trông anh vẫn như trước, chỉ khác là khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, quần áo bệnh viện còn dính vài giọt máu.


Khi nhìn thấy Hướng Thu Vân đứng ở ngoài cửa, Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, khuôn mặt góc cạnh sắc bén dịu đi một chút, "Em tìm tôi?"


Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong máu, "Tôi đã nói tôi không có quan hệ mập mờ với Giang Minh Thắng, anh nói anh tin tôi, anh nói anh không trách tôi chuyện tai nạn xe hơi hai năm trước, phải không? "


“Vào đi, bên ngoài lạnh quá.” Hạ Vũ Hào liếc nhìn áo choàng y tế mỏng manh của cô, nghiêng người qua một bên.


Hướng Thu Vân hai tay nắm chặt hai bên thân thể một chút cũng không nhúc nhích, lại hỏi: "Anh nói anh tin tôi, phải không?"


“Ừ.” Hạ Vũ Hào khẽ ừ một tiếng, bóng dáng cô phản chiếu trong con ngươi của anh.





Hướng Thu Vân run rẩy hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm anh, "Anh chính miệng nói với tôi, sau này tôi không phải về làm ở Mộng Hương đúng không?"


“Ừ.” Hạ Vũ Hào nói.


Lời khẳng định của anh không làm cho Hướng Thu Vân cảm thấy vui vẻ, ngược lại càng thêm tức giận. "Anh nói với tôi rằng sau này tôi không cần đi làm ở Mộng Hương, nhưng anh lại nói với anh trai tôi là anh sẽ không cho tôi đi ... Hạ Vũ Hào, lừa gạt tôi có vui không ?! "


Trong hành lang lạnh lẽo, cơ thể cô nóng bừng vì tức giận.


Hạ Vũ Hào trầm mặc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, cũng không nói gì.


“Tại sao anh không nói chuyện?!” Tế bào toàn thân của Hướng Thu Vân quấn chặt vào nhau, tức giận và hận thù gần như từ trong cơ thể tuôn ra, “Anh đã biết là hiểu lầm, tại sao lại không chịu buông tha cho tôi? !! "


Lâm Quỳnh Chi đứng nhìn hai người bọn họ.


Một cơn gió thổi qua, bộ y phục ôm sát vào người Hướng Thu Vân, khiến cô càng gầy đi trông thấy.


Hạ Vũ Hào nhìn vết sẹo trên lông mày và thân hình gầy gò của cô, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào, "Em ở bên cạnh tôi có phải là cực hình không?"


“Anh thấy thế nào?” Lông mày của Hướng Thu Vân tràn đầy châm chọc và giễu cợt, giọng nói có chút sắc bén bởi vì quá kích động. "Nếu là anh bị người khác hiểu lầm, sau đó người ta đánh gãy chân anh, không cho chữa trị còn đem anh tống vào ngục giam, để anh bán sắc đi hầu rượu đàn ông, còn đem anh tr*n tru*ng vứt ra trước mặt tất cả mọi người, chà đạp tôn nghiêm của anh, để anh muốn sống không được chết không xong, chỉ có thể sống chui lủi ở đáy thế gian."


Cô tiến lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu bị người này bắt buộc ở chung, anh cho rằng đó là tra tấn sao?"


Mỗi lần Hướng Thu Vân nói một lời, sắc mặt Hạ Vũ Hào đều tái nhợt, cô nói ra từng chữ như một mũi dao sắc bén, đâm vào trái tim anh không thương tiếc.


Anh mím môi, lồng ngực như bị tảng đá đè lại, "tôi không có cách nào buông tha em."


“A!” Hướng Thu Vân chế nhạo, tức giận suýt chút nữa bùng nổ cô, “Anh...”


“Em chỉ có thể ở bên tôi cả đời, Hướng Thu Vân.” Hạ Vũ Hào vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo ở đuôi mắt cô, trái tim như bị một cục bông thấm nước chặn lại. Ngột ngạt, khó thở và hụt hẫng. Mỗi hơi thở đều vô cùng khó khăn.


Ngoài hành lang có vài cửa sổ không đóng, một cơn gió mùa thu ập đến, mát lạnh thật sảng khoái.


Lời nói của Hạ Vũ Hào giống như một chậu nước lạnh, dội Hướng Thu Vân từ đầu đến chân, thân thể cô lạnh ngắt, nhưng lửa giận trong lòng lại hừng hực.


Sự hiện diện của cái lạnh và cái nóng khiến cô vô cùng khó chịu, suýt chút nữa đã xé cô ra làm đôi.


***


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện Tàn độc lương duyên được cập nhật nhanh nhất trên VietWriter


Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!