Tàn Độc Lương Duyên

Chương 176: Đính Hôn Có Là Gì







**********
Chương 176: Đính hôn có là gì
Cả người Hạ Vũ Hào siết chặt lại, cúi đầu nhìn vòng xoáy trên tóc của cô.

Gương mặt tuấn tú của anh không khác gì so với ngày thường, nhưng lúc này trái tim anh lại đập rất nhanh.

Có đôi khi tình yêu là chuyện rất kỳ lạ.

Trước khi anh chưa nhận ra mình thích cô, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể chỉ có cảm giác vui vẻ mơ hồ.

Nhưng sau khi biết mình thích cô rồi, từng sự đáp lại nhỏ bé của cô đều khiến trái tim anh đập rộn ràng...!Cho dù anh biết lúc này cô chỉ đang lợi dụng anh.

"Hôm nay hai chúng tôi vừa mới hoá giải hiểu lầm" Hướng Thu Vân nhìn Giang Hân Yên, nói có ý: "Còn hoá giải hiểu lầm gì đó thì không cần tôi nói đâu nhỉ? Có lẽ cô còn biết rõ hơn cả tôi"
Bàn tay Giang Hân Yên nắm chặt tay vịn xe lăn đến trắng bệch, nụ cười trên gương mặt cũng không tự nhiên như bình thường: "Hiểu lầm gì nhỉ? Sao tôi không hiểu cô đang nói cái gì?" "Không hiểu cũng không sao cả." Hướng Thu Vân chán ghét Giang Hân Yên đến nỗi dạ dày muốn nôn ra: "Cô chỉ cần biết ngày hôm nay Vũ Hào đã tỏ tình với tôi, nói muốn đền bù cho tôi và để tôi ở bên cạnh anh ấy cả đời, như vậy là được rồi.


Vũ Hào? Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen ấn giấu sự dịu dàng.

Đã lâu lắm rồi cô mới gọi anh như vậy.

"I" Con người Giang Hân Yên hơi co lại, trên gương mặt không còn giữ nụ cười nữa.

Cô ta vô thức quay về phía Hạ Vũ Vào, đôi mắt ngập tràn về không tin.

Hạ Vũ Hào để mặc cho cô ta dò xét mà không lên tiếng, anh chỉ im lặng.

"Anh ta tỏ tình với em là em ở bên cạnh anh ta sao?" Chưa đề Giang Hàn Yên nói gì, Giang Minh Thắng đã bùng no.

Anh ta đếm đủ các chuyện ác của Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta làm nhục hành hạ em như vậy, em còn muốn ở bên cạnh anh ta? Hướng Thu Vân, em còn thể diện không? "Hướng Thu Vân có ở bên cạnh tôi hay không, cậu Giang cần gì phải kích động như vậy?" Hạ Vũ Hào nhếch môi, đi lên phía trước chặn trước người Hướng Thu Vân, ngăn ánh mắt Giang Minh Thắng nhìn về phía cô: "Hơn nữa anh vẫn không thể nào buông bỏ Hưởng Thu Văn sao?"
Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên ở phía sau Giang Minh Thăng.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Giang Minh Thắng lập tức chuyển từ đỏ bừng sang tái nhợt.

Anh ta vô thức liếc nhìn Giang Hán Yên, bác bỏ một cách gượng gạo: "Không có “Nếu như đã không phải, vậy sau này phiền cậu Giang tránh xa người phụ nữ của tôi xa hơn một chút.

Tôi không thích người đàn ông nào khác quấn quýt lấy cô ấy." Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào Giang Minh Thăng đôi mắt đen đan xen ý cảnh cáo
Năm chữ người phụ nữ của tôi" khiến Hướng Thu Văn nghe rất khó chịu, nhưng cô chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Giang Minh Thắng đã có vợ chưa cưới, Tống Như là một người rất khó dây vào và vô lý, Giang Hân Hiến và mẹ Giang càng khó chơi.

Hướng Thu Vân vốn không hề có ý kiến gì về chuyện đó đối với anh ta, nhưng bây giờ càng thấy phiền phức và chán ghét trước sự dây dưa của anh ta.

Nếu như có thể mượn Hạ Vũ Hào để thoát khỏi Giang Minh Thắng thì cô ta vô cùng vui mừng.

Giang Hân Yên không ngờ hai người họ bỗng nhiên ở bên nhau, lúc này cô ta nghe thấy câu "người phụ nữ của tôi" của Hạ Vũ Hào lại thấy vô cùng chói tai.

Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng, cắn môi nói: "Anh Vũ Hào, anh...!Có phải anh đã quên mất chuyện đính hôn của của hai chúng ta rồi không?"
Chưa để Hạ Vũ Hào lên tiếng, Hướng Thu Vân mỉa mai nói: "Đính hôn có là gì, hai bên đều yêu thích nhau mới là chân lý.


Giang Hân Yên, trước kia tôi đính hôn với Hạ Vũ Hào, chẳng phải cô cũng cố gắng chen vào sao? Bây giờ tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi mà thôi."
Chẳng phải Giang Hân Yên thích khiến cho cô ghê tởm như vậy sao? Cô chỉ dùng cách như vậy để khiến Giang Hân Yên chán ghét.

Nụ cười trên gương mặt Giang Hân Yên lập tức cứng đờ lại.

"Hướng...!Thu...!Vân!" Giang Minh Thắng không ngờ rằng người phụ nữ anh ta thích lại ghê tởm như vậy: "Em tìm cách giết Hân Yên vẫn chưa thoả mãn, em ấy nể tình cảm ngày xưa của hai người nên không kiện em ra tòa.

Nhưng bây giờ em lại cướp đi chồng sắp cưới của em ấy em có còn là con người nữa không?"
Anh ta nói chuyện và muốn túm lấy Hướng Thu Vân.

Nhưng Hạ Vũ Hào đưa tay ra túm lấy cổ tay của anh ta với gương mặt lạnh lùng, sau đó cố gắng hất anh ta ra.

Giang Minh Thắng loạng choạng một chút rồi mới dựa vào vách tường để đứng vững.

"Tôi nói lại lần nữa, sau này cách xa cô ấy một chút" Trên bộ đồ bệnh nhân của Hạ Vĩ Hào đã nhuốm vệt máu, nhưng gương mặt anh tú tái nhợt lại mang theo vẻ tàn bạo.

Rõ ràng là anh đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng lại giống như con ác quỷ đến từ trong bóng tối.

Giang Minh Thắng hoảng sợ trước khí thế của anh, một lúc sau mới lên tiếng nói với vẻ mặt khó coi: "Anh nói Hướng Thu Vân là người phụ nữ của anh, vậy Hân Yên thì sao? Anh để em ấy vào vị trí nào?" "Không có vị trí nào cả." Hạ Vũ Hào không hề để lại chỗ trống nào cho Giang Hân Yên: "Trong lòng tôi chỉ chứa đủ một người.

Giang Hân Yên đã biết Hạ Vũ Hào không hề có tình cảm gì với cô ta từ lâu, nhưng lúc này nghe thấy anh nói như vậy, cô ta vẫn không thể nào kìm chế được sự thất vọng.

Ngoài thất vọng ra, cô ta còn ghen tỵ và căm hận Hướng Thu Vân hơn.

Nếu như trên thế giới này không có Hướng Thu Vân, một người thông minh lý trí như anh Hạ Vũ Hào chắc chắn sẽ đồng ý kết hôn với cô ta mà không hề do dự gì.

Giang Minh Thắng không biết là mình đang tức giận thay cho em gái mình hay là ghen tỵ vì Hạ Vũ Hào làm ra nhiều chuyện như vậy mà vẫn có thể ở bên cạnh Hướng Thu Vân.

Anh ta siết chặt nắm đấm, trên trán nổi đầy gần xanh: "Con người như anh vốn không xứng để đính hôn với Hàn Yên" "Vậy thì làm phiền cậu Giang khuyên nhủ em gái mình cho tốt, bảo cô ta không cần nghĩ đủ mọi cách để đính hôn với tôi." Gương mặt của Hạ Vũ hào đã tái nhợt hơn rất nhiều so với trước kia.

Nói rồi anh ôm eo Hướng Thu Vân đi vào trong phòng bệnh, sau đó đóng cửa cái "sầm".


Giang Minh Thắng nhìn cánh cửa đóng chặt, đôi mắt nhuốm vẻ đau khổ, vùng vẫy, tức giận và những cảm xúc mơ hồ.

"Anh à, có phải trong lòng anh không buông bỏ được Hướng Thu Vân giống như anh Vũ Hào nói không?" Giang Hân Yên cụp mắt xuống, vẻ mặt thoáng nhìn hơi lạnh lẽo.

Cô ta vừa buông lời, trái tim Giang Minh Tháng "thịch" một tiếng.

Anh ta hầu như lập tức nói: "Không có" "Thật ra anh hai chưa buông bỏ được cô ta cũng không sao cả." Giang Hân Yên nở nụ cười miễn cưỡng: "Anh không cần vì em mà kìm nén cảm xúc trong lòng.

"Nếu như anh còn thích Hướng Thu Vân thì có thể theo đuổi cô ta, nhưng trước khi theo đuổi thì anh nhất định phải nói rõ cho chị dâu biết.

Chị ấy mới là người chịu tổn thương nhất trong tình cảm của mấy người"
Giang Minh Thắng lại nhìn cánh cửa đóng chặt, vật lộn một lúc rồi mới lên tiếng: "Không có, anh đã không thích Hướng Thu Vân từ lâu rồi.

Em đừng có đoán linh tinh."
Với những chuyện mà Hướng Thu Vân làm ra cho Hàn Yên, sao anh ta còn có thể thích cô được?
Hơn nữa gần đây chuyện của ông ngoại và Lâm Tuyết Nghi đã vô cùng ồn ào rồi, nếu như anh ta lại huỷ bỏ đính hôn với Tống Như mà theo đuổi người phụ nữ hai năm trước đã mưu sát em gái mình, nhà họ Giang chắc chắn sẽ bị chết chim trong nước bọt.

"Em không có đoán linh tinh.

Giang Hàn Yên cười đau khổ: "Thật ra là anh hai...!Em cảm thấy nếu như anh hai không buông bỏ được thì cứ theo đuổi đi, em không muốn anh vì em là có tiếc nuối gì cả.

Cô ta càng khéo léo hiểu lòng người như vậy, trong lòng Giang Minh Thắng càng áy náy, tự trách và xấu hổ: "Hân Yên, đừng nói nữa, cả đời này anh và cô ấy không thể đâu.

Nghe thấy vậy, Giang Hân Yên thở dài một hơi và cụp mắt xuống, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng..