Tàn Bào

Chương 137: Tiến vào Cốt tháp



Tả Đăng Phong vừa thấy Cự Giải đuổi đến, lập tức âm thầm kêu khổ, ở hoàn cảnh lạ lẫm này mà chạy nhanh là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi vì không biết đường ở trước ra sau, lại đang chạy mà nhìn về tình huống phía sau, thật là khó mà.

Cự Giải có hình thế to lớn nhưng tốc độ di chuyển lại mau lẹ, nó quơ cái càng về phía Tả Đăng Phong, lúc trước Tả Đăng Phong đã chứng kiện được sự lợi hại cặp càng của nó, làm sao dám sơ xuất, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể ra sức vọt về phía trước. Nhưng mà hắn lăng không nhảy lên thì đụng phải những vách đá trên đầu.

Tả Đăng Phong đầy đom đóm mà rơi xuống đất, ngay tại chỗ lộn một vòng né được cặp càng của Cự Giải sau đó đứng lên rồi lướt về phía trước.

- Không cần phải nhảy cao.

Ngọc Phật từ phía sau nhắc nhở.

Tả Đăng Phong nghe vậy âm thầm kêu khổ, đây là động tác theo thói quen, từ khi độ kiếp đến nay mỗi khi di chuyển hắn đều lăng không, lúc này bỏ đi thì rát khó. Ngay tại khi hắn âm thầm kêu khổ, bất tri bất giác lại nhảy lấy đà.

Sau khi lướt được một đoạn, Tả Đăng Phong liền không lăng không nữa, ngừng thần hành khí chạy về phía trước.

Tả Đăng Phong chạy rất nhanh nhưng mà Cự Giải lại nhanh hơn, chạy được khoảng 10 dặm, tình huống của Tả Đăng Phong liền trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Con cua được xưng là "Hoành Hành Tướng quân”, lúc di chuyển có thể công kích trước sau, bởi vậy Ngọc Phật và Thiết Hài không dám tới gần.

Nếu là lúc bình thường, đừng nói là 10 dặm, cho dù chạy 100 dặm Tả Đăng Phong cũng không chảy mồ hôi nhưng mà giờ phút này hắn đã đầm đìa mồ hôi, đây không phải là vì mệt, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Mỗi lần Cự Giải vung càng lên là mỗi lần Tả Đăng Phong khó khăn né tranh, tốc độ tấn công của Cự Giải cũng quá nhanh, vượt xa tốc độ phản ứng của người thường, nếu đổi lại là người thường thì không thể chống đỡ nổi nhưng mà sau khi tu luyện Âm Dương Sinh Tử quyết thì tốc độ phản ứng của Tả Đăng Phong đã được nâng lên một tầm cao mới.

Trên đường chạy, Tả Đăng Phong càng lo lắng, Cự Giải đã phát hiện hắn không dám lăng không, bởi vậy phương vị tấn công càng lúc càng xuống thấp, tiếp tục như vậy sớm hay muộn hắn cũng sẽ bị nện trúng.

- Thập Tam, mau tiểu đi.

Dưới tình thế cấp bách, Tả Đăng Phong liền nói với Thập Tam.

Thập Tam nghe được Tả Đăng Phong kêu la nhưng mà giờ phút này nó cũng không có tiểu, bởi vì lúc Cự Giải đi tiểu thì bộ giáp xác trên người nó cũng lắc lư, nước tiểu người còn chưa chắc đã trúng huống chi là mèo. Thập Tam nghe Tả Đăng Phong kêu lên cũng không có đi tiểu, mà là tìm chỗ hạ thủ nhưng mà tìm khắp người của Cự Giả, Thập Tam vẫn không tìm thấy, bởi vì toàn thân nó là giáp xác, căn bản không có chỗ để xuống tay,.

Đúng vào lúc này, Cự Giải lại vung càng chụp về phía Tả Đăng Phong, lần này càng của nó xuống thấp, hơn nữa cái càng lại mở ra, Tả Đăng Phong dĩ nhiên là không thể chạy thoát khỏi phạm vi công kích, cho nên hắn chỉ còn cách là lăng không để tránh né nhưng mà hắn biết một khi hắn rơi xuống, Cự Giải sẽ để sẵn càng chờ hắn. Nhưng nếu hắn không tránh sẽ bị Cự Giải đánh trúng. Nhảy là hạ sách mà không nhảy cũng là hạ sách.

- Đậu xanh.

Thời khắc mấu chốt, Tả Đăng Phong liền liều mạng, không tránh không né, xoay người lại nhắm vào bộ vị trước mặt Cự Giải mà phóng ra Huyền Âm chân khí. Hàn khí bắn tới làm cho Cự Giải hành động chậm một chút, Tả Đăng Phong nhân cơ hội này lắc mình né tránh.

- Sớm biết mày sợ thế này thì lão tử cũng không phải chạy trốn.

Vừa thấy Cự Giải e ngại Huyền Âm chân khí thì Tả Đăng Phong yên lòng, lập tức tấn công, Huyền Âm chân khí liền tiếp bắn ra, từng trận hàn vụ, Cự Giải càng lúc càng hành động chậm. Ngọc Phật cùng Thiết Hài thấy thế liền vọt đến, ba người hợp lực vây công Cự Giải.

- Bọt nó phun ra có độc, mau đông cứng miệng nó lại.

Ngọc Phật là cao thủ dùng độc, liền biết được ở miệng của Cự Giải có độc.

Tả Đăng Phong liền phóng ra Huyền Âm chân khí, cố gắng đóng băng miệng và 2 mắt của Cự Giải.

- Chém vào mắt nó.

Tả Đăng Phong vừa xuất chưởng vừa hô lên.

- Không thể để nó mù, bằng không nó sẽ phá thông đạo, chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây.

Ngọc Phật đưa cho Tả Đăng Phong một viên thuốc màu trắng:

- Đây là Giải Độc Đan, dùng không được bao lâu, chúng ta phải nhanh lên.

- Tại sao lại không cho ta?

Thiết Hài ngừng công kích, đưa tay đòi hỏi.

- Tôi không trúng độc.

Tả Đăng Phong không cầm lấy viên Giải Độc Đan kia, Âm Dương Sinh Tử quyết có thể kiểm tra phế phủ của hắn.

- Đi, đi vào trước.

Ngọc Phật đưa viên thuốc kia cho Thiết Hài.

- Không thể đi, nhất định giết chết nó, nó đã ăn thịt thòi rồi, chúng ta vừa đi thì nó sẽ liền phá hủy thông đạo.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói, tuy rằng lúc này Cự Giải hành động chậm chạp nhưng nhiệt độ trong sơn động rất cao, chẳng mấy chốc nó sẽ khôi phục lại lực hành động.

- Đến, ném nó đi.

Ngọc Phật trầm ngâm một chút rồi nói.

Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài nghe vậy liền phóng Linh khí, xốc Cự Giải lại, ném ra ngoài.

Trước khi ném Cự Giải đi, Thập Tam đã nhảy xuống bên cạnh Tả Đăng Phong, vẻ mặt của nó tươi tỉnh, Tả Đăng Phong thấy vẻ mặt của nó thì cảm thấy hơi xấu hổ. quá Tả Đăng Phong cũng không có trách nó, bởi vì dựa vào một loại động vật lợi hại xen lẫn 12 địa chi để đoán thì Thập Tam cũng có khả năng là một động vật thủ hộ thần bí, mà Thập Tam cũng không phải là nhân vật xông pha chiến đấu.

- Đi thôi.

Ngọc Phất xoay người muốn đi.

- Không được, nó có thể xoay người.

Tả Đăng Phong gọi Ngọc Phật lại.

- Vậy làm sao bây giờ?

Ngọc Phật lộ vẻ khó xử.

- Bẻ gãy chân nó, A Di Đà Phật, thiện tại thiện tai.

Thiết Hài liền hiến kế nhưng mà nói xong phát hiện điều này hơi ác độc nên vội vàng niệm Phật hiệu.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền phóng Huyền Âm chân khí ra đóng băng mấy cái chân lớn của Cự Giải.

- Đến giúp một tay.

Tả Đăng Phong liền gọi, 3 người hợp sức nhưng cũng không ăn thua.

- Không được.

Ngọc Phật lui về phía sau, nàng là phụ nữ, ở nàng xem ra cùng 2 người đàn ông lay động chân cua quả thật là bất nhã.

- Dùng, Hộ thủ Kim Giác của cô.

Đột nhiên Tả Đăng Phong nghĩ đến một chuyện.

- Kim Giáp cần Cương thi đeo vào mới có thể đưa ra lực lượng lớn nhất, bình thôi tôi chỉ dùng để mặc làm giáp, không đủ làm tổn thương nó.

Ngọc Phật lắc đầu nói.

- Cô cứ thử đi.

Tả Đăng Phong nghiêm mặt thúc gicuj.

Ngọc Phật nghe vậy liền tháo Hộ thủ Kim Giáp trên tay xuống, sau đó chém về phía cái chân bị đóng băng của Cự Giải, một màn quái dị xuất hiện, chân của Cự Giải liền rớt ra. Ngọc Phất thấy thế ngạc nhiên nhíu mày, ra tay liên tục, cuối cùng cắt đứt 2 càng, 8 chân của Cự Giải.

- Tại sao lại như vậy?

Vẻ mặt Ngọc Phật tỏ ra ngạc nhiên, hỏi Tả Đăng Phong.

- Đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc ở đâu đâu cũng có, trước đây tất cả chúng ta đều sơ sót rồi.

Ngọc Phật thu hồi hồi lại Hộ thủ Kim Giáp.

- Đừng nói nữa, đi nhanh đi.

Thiết Hài ở một bên thúc giục.

2 người nghe vậy liền xoay người rời đi, càng đi về phía trước, mặt đất dưới chân càng khô ráo, điều này nói lên Kim Kê đã chạy ra Kim tháp rất lâu rồi.

Khoảng nửa canh giờ sau, thông đạo cũng đã đến đoạn cuối cùng, phía trên xuất hiện một cái động khẩu hình tròn, không hỏi cũng biết nơi này chính là phía dưới Kim tháp.

Tả Đăng Phong ngưng thần cảm giác, cũng không phát hiện được sự tồn tại của Kim Kê, bất quá hắn cũng không cảm giác được nguy hiểm gì.

- Tôi đi lên trước.

Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam nhảy vào Kim tháp.

Ngọc Phật lo lắng an toàn cho Tả Đăng Phong, liền nhảy lên theo, mà Thiết Hài cũng không cam tâm đứng ở dưới.

Trong Kim tháp vô cùng rộng rãi, là một không gian hình tam giác, đông tây dài ước chừng 5 dặm, nam bắc dài khoảng 3 dặm, chiều cao 30 mấy thước, sườn đông có câu thang xoay quanh để đi lên trên, bên dưới có vô số hài cốt, dựa vào độ lớn nhỏ của đống hài cốt kia có thể thấy tất cả đều là hài cốt của Cự Nhân, một số hài cốt đã có màu vàng.

- Dây là một ngôi mộ sao ?

Ngọc Phật quay đầu hỏi tdp.

- Cả cổ thành đều không có nơi Tế tự, nơi này hẳn là một tòa Tế đàn.

Tả Đăng Phong nhặt được vài cái xương đùi ở xung quanh, ở cửa ra có bố trí một Chướng Nhãn pháp đơn giản, miễn cho Kim Kê chạy trốn từ nơi này.

- Kim tháp cao 70 trượng, 1 tầng này cao có 10 trượng, hẳn là còn 6 tầng nữa.

Ngọc Phật ngẩng đầu, tính độ cao.

- Lên thôi.