Tâm Sinh

Chương 16



Editor: Sakura Trang

Tóc của tiểu Mạc mềm mại, quả thật giống như hài tử vậy, hai năm qua, mặc dù tính tình cuối cùng cũng thành thục không ít, mọi chuyện cũng nghĩ chu đáo rất nhiều, nhất là năm y mang thai đại bảo, thật sự là nghĩ chu toàn mọi mặt cho mình. Nhưng mà bản tính hoạt bát náo động vẫn là cái dáng vẻ kia, có lúc y thật rất hâm mộ tính cách của tiểu Mạc, thật giống như cùng ai chung một chỗ cũng có thể rất nhanh quen thuộc, tính cách của đại bảo có chút giống như mình, tựa như biết trong bụng phụ thân mang thai đệ đệ, mỗi ngày không ồn ào không làm khó, cho nên hy vọng tính cách nhị bảo nhiều giống như tiểu Mạc một ít, hoạt bát một ít vẫn là tốt.

Tiểu Mạc ở Lạc Huỳnh Tâm vuốt ve một cái, không khỏi ở trong ngực cà một cái, giống như một con mèo nhỏ lười biếng. Đèn vừa nãy trước khi Lạc Huỳnh Tâm lên giường cũng đã thổi tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, ở dưới giường tạo thành một mảnh vệt sáng. Ngoài nhà các loại côn trùng kêu to, ở ban đêm mùa hè yên tĩnh tăng thêm một tia sức sống.

Hai người hưởng thụ yên lặng của ban đêm mùa hè, thật muốn năm tháng vĩnh viễn đi tiếp như vậy.

“Ai u?” Tiểu Mạc khẽ hô một tiếng, ngay sau đó thả ra cánh tay ôm Lạc Huỳnh Tâm, tay trái che lên trên bụng mình, biểu tình có chút mờ mịt.

“Làm sao?” Trong lòng Lạc Huỳnh Tâm máy động, cũng cùng tiểu Mạc đặt ở trên bụng của hắn, cảm thụ bụng mềm mại dưới tay.

“Cảm giác thật giống như, động một chút? Cái bộ dáng này có phải hay không động nha?” Tiểu Mạc ngồi dậy, vén ra y phục mình, tay nhỏ bé ở trên bụng mình không ngừng vuốt ve.

“Phải không?” Lạc Huỳnh Tâm cũng ngồi dậy, đưa tay thả vào trên bụng của tiểu Mạc, đợi một hồi, đều không lại có động tĩnh. Mặt tiểu Mạc đầy thất vọng nhìn Lạc Huỳnh Tâm, “Ta cho là mới vừa là động!” Bất mãn trề miệng lên. Vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác bụng mình đột nhiên nổi lên, chớp mắt hắn cúi đầu xuống nhìn bụng mình. Cùng lúc đó, tay Lạc Huỳnh Tâm đặt ở trên bụng tiểu Mạc cũng cảm nhận được dưới lòng bàn tay đột nhiên nổi lên.

“Động nữa! Thật động!” Phản ứng lại tiểu Mạc, đột nhiên cười nở hoa, mặt đầy rực rỡ ngẩng đầu nhìn Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm không nói gì, nhưng mà trên mặt lại có một loại biểu tình không nói lên lời.

Hắn từ nhỏ đến lớn, không cha, không thân thiết với phụ thân, Dương Đồng Âm mặc dù đối với mình rất tốt, nhưng mà dù sao không phải là thân nhân. Giờ phút này tiểu Mạc mang thai hài tử của mình, cùng cảm giác ban đầu mình mang thai đại bảo hoàn toàn khác với, đây là một loại, cảm giác mới làm cha. (tác giả: Chẳng lẽ lúc mang thai đại bảo là cảm giác mới làm mẹ sao? (⊙﹏⊙)) tiểu sinh mạng dưới tay này, lần đầu tiên thai động, cũng để cho y kích động không thôi.

Tiểu Mạc nhìn biểu tình của Lạc Huỳnh Tâm, không khỏi lòng cũng hơi chua xót, từ nhỏ đến lớn Lạc Huỳnh Tâm là làm sao lớn lên hắn rõ ràng, nhìn lại chính y, cũng đã không còn phụ mẫu. Giờ phút này hai người, đối với hài tử thứ hai dựng dục trong bụng đối với mình, là mong đợi như vậy.

Đây là, hài tử của Lạc Huỳnh Tâm!

Tiểu Mạc mỗi lần vừa nghĩ tới, bên trong bụng mình dựng dục hài tử của Lạc Huỳnh Tâm, cũng cảm giác thật giống như phải đem tất cả yêu của mình cho hài tử này vậy, hắn là đau lòng Lạc Huỳnh Tâm, nghĩ đem toàn bộ của mình cũng cho y, để cho y không cần lại cô đơn như vậy, hy vọng mỗi ngày y đều có thể vui vẻ có thể hạnh phúc, cho dù bả vai mình không đủ rộng rãi, cho dù mình không biết làm nhiều thứ như Lạc Huỳnh Tâm, nhưng mà, như cũ muốn đem tất cả những thứ mình có cho y.

Nghĩ đến đây, tiểu Mạc nhẹ nhàng vòng qua cổ của Lạc Huỳnh Tâm, đem đầu mình ổ vào cổ của y, thật chặc, giống như chỉ có như vậy, mới có thể làm cho y cảm nhận được tình yêu nồng đậm cùng đau lòng của mình.

Lạc Huỳnh Tâm ngẩn người một chút, cũng vòng lên eo của tiểu Mạc, cảm thụ thứ tròn tròn đặt trên bụng mình, trong kia thỉnh thoảng hơi động một cái. Trong lòng một mảnh mềm mại.

Tiểu Mạc, cám ơn ngươi!

Lạc Huỳnh Tâm bước qua cửa viện, hôm nay y quán không phải bề bộn nhiều việc, hắn nói sớm trở lại một hồi. Tiểu Mạc đã mang thai hơn bảy tháng, các loại khó chịu khi mang thai hài tử cuối cùng từng cái từng cái cũng tìm tới. Không phải rất yên tâm tiểu Mạc, cho nên chỉ cần y quán không phải rất bận rộn, cũng sẽ sớm trở lại.

Bắt đầu Tiến vào tháng sáu, bụng của tiểu Mạc mắt thấy lớn lên, cùng vóc người gầy teo của hắn có chút không quá hợp. Sau lưng chua đau, cũng theo bụng ngày càng nặng nề mới bắt đầu phát tác. Làm tiểu Mạc khổ không thể tả, hắn còn tưởng rằng mình mang thai so với Lạc Huỳnh Tâm thoải mái nhiều đâu, nguyên lai là còn chưa tới lúc. Khi đó thật là lòng khóc đều có, sau đó suy nghĩ một chút, lúc Lạc Huỳnh Tâm mang đại bảo so với hắn muốn khó chịu thiên vạn lần, từ mang thai sơ kỳ bắt đầu liền không thoải mái, so với Lạc Huỳnh Tâm, mình cũng sắp bảy tháng mới bắt đầu đau hông, đơn giản là quá hạnh phúc!

Ban đêm trong lúc ngủ, có lúc sẽ đổ mồ hôi, có lúc sẽ rút gân, cho nên gần đây buổi tối ngủ cũng không được khá lắm, ban ngày thừa dịp Lạc Huỳnh Tâm đi y quán, tiểu Mạc thừa dịp lúc không khó chịu lắm sẽ ngủ bù, lúc này vui mừng công công phái tiểu Cẩn tới giúp một tay chăm sóc đại bảo.

Đi vào trong sân, nhà im lặng, không có nghe được giọng nói của tiểu Mạc và tiểu Cẩn, cũng không có nghe được tiếng đại bảo a a học nói, Lạc Huỳnh Tâm có chút kỳ quái, bước gấp mấy bước, nhưng phát hiện tiểu Mạc ở dưới bóng đại thụ cạnh phòng hóng mát.

Cuối hè, thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ một ít, hưng mà hơi nóng bức mùa hè vẫn còn hơi ấm còn dư lại, giờ khắc này ở dưới bóng cây hóng mát, thật sự là so với ở trong phòng thoải mái hơn. Tiểu Mạc nằm nghiêng trên tháp, đại bảo ngồi ở trên đùi của tiểu Mạc, cánh tay nhỏ mập mạp ôm thật chặt bụng của tiểu Mạc, nằm ở trên bụng phụ thân, tiểu Mạc ôm đại bảo, một lớn một nhỏ đang ngủ say.

Lạc Huỳnh Tâm chậm rãi nhếch khóe miệng, mùa hè sau giờ ngọ yên lặng, nhìn một lớn một nhỏ, liên quan lòng mình cũng đi theo yên tĩnh. Y chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của tiểu Mạc, sờ một cái đầu của đại bảo, sau thấy đại bảo giật giật, đầu nhỏ cà một cái bụng mềm mại tròn vo của phụ thân, ngủ tiếp hương vị ngọt ngào.

Lạc Huỳnh Tâm không dám quấy rầy hai phụ tử ngủ yên, nhẹ nhàng đến gần trong nhà đi thay y phục.

Thay y phục xong đi ra, Lạc Huỳnh Tâm nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh tiểu Mạc, yên lặng canh giữ ở bên người hai phụ tử.

Lúc này, nghe tiếng bước chân tung tăng phía bên ngoài, Lạc Huỳnh Tâm nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy tiểu Cẩn xách một ít thức ăn đang bước vào, thấy Lạc Huỳnh Tâm ngồi dưới tàng cây, điều kiện phản xạ muốn hô thiếu gia, chẳng qua còn không có mở miệng, chỉ thấy Lạc Huỳnh Tâm ra dấu chớ có lên tiếng.

Tiểu Cẩn che miệng lại, thấy tiểu Mạc và đại bảo sau lưng Lạc Huỳnh Tâm, không khỏi không tiếng động cười một tiếng, nhiên sau nhấc một cái thức ăn trong tay, ý là ta mới vừa đi ra ngoài mua thức ăn. Lạc Huỳnh Tâm gật đầu một cái, sau đó nhìn tiểu Cẩn khoa trương bày tư thế rón rén đi về phía phòng bếp, làm Lạc Huỳnh Tâm dở khóc dở cười.

Tiểu Cẩn này a, thật là giống như tiểu Mạc vậy, đều là những kẻ dở hơi!

Lại vừa nghiêng đầu, thấy đại bảo đang ôm bụng của tiểu Mạc nghi hoặc nhìn, dáng vẻ mắt buồn ngủ mông lung, đại khái là hoàn toàn không thể hiểu mới vừa có vật gì đá nó một chút. Lạc Huỳnh Tâm khẽ mỉm cười, đại bảo nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy cha, nhất thời cười nở hoa!

“Cha, cha!” Đại bảo vẻn vẹn chỉ biết gọi một từ đơn, nhưng hoàn toàn có thể từ trong từng tiếng cha này cảm nhận được sự lệ thuộc của nó đối với Lạc Huỳnh Tâm, nâng lên cánh tay muốn cha ôm một cái.

Lạc Huỳnh Tâm nhìn tiểu Mạc còn không có tỉnh, vội ôm chặt đại bảo nhẹ nhàng dụ dỗ, đại bảo nằm ở sau gáy của Lạc Huỳnh Tâm, tìm một tư thế thoải mái, nheo mắt lại, tiếp tục giấc ngủ mới vừa bị đệ đệ đánh thức.

Cánh tay trái Lạc Huỳnh Tâm nâng cái mông của nó, tay phải nhẹ vỗ lưng của đại bảo, từ từ dỗ ngủ đại bảo, cảm nhận được hài tử đối với mình lệ thuộc vào, trong lòng có nồng nặc cảm giác hạnh phúc, không khỏi nhếch miệng cười!