Tam Phục

Chương 29



[Pic by Mỹ Huệ]

Mặc dù rất chán nản, và cũng rất mệt, nhưng Giang Khoát vẫn nhất quyết mời Đoàn Phi Phàm đi ăn ở tiệm hoành thánh hồi trưa.

“Tôi ăn hai tô, thêm trứng gà,” Giang Khoát nói, “Cậu thì sao?”

“Giống vậy đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đừng học theo tôi,” Giang Khoát nói, “Cậu có thể ăn một tô, buổi tối cậu còn ăn malatang mà, không phải sao?”

“Malatang là chuyện của mấy tiếng nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đủ thời gian để bao tử trống không rồi.”

Phố đi bộ vào dịp lễ cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là vào buổi tối.

Ăn hoành thánh phải xếp hàng tới hai chục phút, trong khi ăn xong một bữa hoành thánh cũng chưa mất tới hai chục phút.

Lúc đi ra thì càng thấy đâu đâu cũng là người, lại còn có đủ loại tiết mục biểu diễn, khắp nơi huyên náo tiếng người.

“Cậu muốn đi chơi phố không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không đi,” Giang Khoát trả lời dứt điểm, “Hôm nay tôi đứng ở quảng trường, cả một ngày trời đã nghe đủ tiếng cười nói la hét, lại còn tiếng nhạc, giờ tiếng động lớn một chút là tôi đã cảm thấy không thở nổi rồi.”

“Vậy thì về thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày mai cậu ngủ một ngày nghỉ đi, trước giờ chưa mệt như vậy bao giờ phải không?”

“Mệt thì cũng không sao,” Giang Khoát nói, “Chủ yếu là tức! Cũng không phải tức, mà mẹ nó cái gì cũng phải nín nhịn, muốn chửi không được chửi, muốn đánh càng không được, phải nhịn tới vậy đó.”

Đoàn Phi Phàm cười, vỗ vai Giang Khoát: “Vất vả rồi.”

“Trước đây cậu làm thêm, đã gặp đủ thứ chuyện phải không,” Giang Khoát hỏi, “Không tức sao?”

“Tức chứ, nhưng làm sao được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng không thể cứ nói là không làm nữa được.”

Giang Khoát hơi chán nản, dù cho ăn no rồi nhưng vẫn mệt mỏi thấy rõ, nhưng giây phút cậu ấy chạm vào cái vô lăng, Đoàn Phi Phàm lập tức cảm thấy cậu ấy lại tràn đầy sinh lực.

Không chỉ là phục hồi sinh lực, mà còn là trở về trạng thái của Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia.

Một chiếc xe chắn ngang đằng trước họ, có vẻ như đang đắn đo phải vào theo tư thế nào để sau khi họ đi còn tiến vào chỗ đậu xe này.

Giang Khoát hơi sốt ruột bấm còi một tiếng, còn rồ ga mấy cái.

Lúc tài xế xe kia nhìn qua, cậu đưa tay ra vẫy vẫy về bên trái, ra hiệu cho chiếc xe kia tiến lên.

Tài xế xe đó lại nhìn về đằng sau, vẫn còn đắn đo.

“Ông ta sợ cái quái gì chứ?” Giang Khoát cau mày lẩm bẩm, lại rồ ga lần nữa, chiếc xe lao ra khỏi vị trí đậu xe, tốc độ hơi nóng nảy, cách chiếc xe kia nửa mét thì dừng lại.

Chiếc xe kia hết hồn vội phi lên phía trước quá nửa thân xe.

Giang Khoát cho xe chạy ra nhưng không rẽ trái chạy đi luôn, mà đậu chéo ở đó.

Bên phải quả nhiên vẫn còn một chiếc xe nữa, bánh trước của chiếc đằng trước đã quay sang bên trái, có vẻ như định giành chỗ đậu xe với chiếc xe lúc nãy không dám nhúc nhích hồi nãy.

“Thấy không,” Giang Khoát nói, “Tôi rất khó chịu với loại người này, xe trước mặt đang tìm chỗ đậu, vừa mới định tiến vào một chút, đằng sau lại có một tên đần bám theo định lách vào chiếm chỗ, lại còn tự cảm thấy ta đây ngầu lòi.”

Chiếc xe trước mặt bắt đầu lùi vào vị trí đậu xe. Bị Giang Khoát chặn đường, chiếc xe phía sau nổi giận liền bắt đầu bấm còi, cứ nhấn còi mãi không buông tay.

Giang Khoát chẳng buồn để ý, chiếc xe trước mặt nhìn chung đã lùi vào chỗ đậu xong rồi, cậu mới đột nhiên hạ cửa kính xe, mở nhạc, trong tiếng nhạc bùng nổ, Đoàn Phi Phàm thấy tài xế chiếc xe phía sau xuống xe.

Nhưng người kia chưa kịp tới, Giang Khoát đã đạp chân ga, thò tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy rồi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Xe ra tới đường lớn, cậu mới vặn nhỏ nhạc xuống, đóng cửa sổ lại.

“Sảng khoái chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Rồi,” Giang Khoát gật đầu, “Phải kiếm người trút giận vậy đó.”

“Về sân thể dục chạy hai vòng là được rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cũng không phải là không thể,” Giang Khoát nói, “Ở trường có bể bơi không?”

“… Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng không biết ngoài nhà thi đấu ra thì còn ở đâu có bể bơi nữa. Cậu muốn bơi hả?”

“Chỉ là thấy nhớ nhớ, hồi cấp 3 nghĩ tới bơi thôi là muốn ói rồi,” Giang Khoát nói, “Nhưng lâu rồi không bơi lại thấy hơi nhớ, ở trong nước cũng dễ chịu, có thể không nghĩ ngợi chuyện gì, giống như chạy bộ vậy.”

“Hồi cấp 3 cậu luyện bơi hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Hèn chi.”

“Dặt dẹo cho qua ngày thôi,” Giang Khoát nói, “Tôi làm cái gì cũng vậy, để giết thời gian, không thì chán lắm… Nhà thi đấu xa không? Đông người không?”

“Khá xa, tôi chưa đến bao giờ, không biết đông người không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ cậu không khén chọn nữa hả?”

“Thực ra tôi muốn kiếm một khách sạn gì đó,” Giang Khoát nói, “Nhưng chẳng phải bây giờ tôi không được tiêu tiền kiểu đó nữa sao.”

“Chạy bộ đi,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Cũng giống bơi, cậu thấy Đường Lực với Mã Tiếu không, ngày nào cũng chạy.”

“Mã Tiếu không biết là thuộc loại bao nhiêu mã lực nữa,” Giang Khoát cảm thán, “Ngày nào cũng làm thêm mệt như vậy, hôm sau vẫn còn có thể dậy từ tinh mơ mà chạy bộ với Đường Lực.”

“Tôi cũng chạy.” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là không phải ngày nào cũng chạy.”

“Vậy cậu cũng trâu bò thật,” Giang Khoát nói, “Cả đêm không ngủ, chỉ ăn toàn malatang, sáng sớm vẫn chạy bộ, chỉ sợ sống lâu quá hả.”

Đoàn Phi Phàm quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cười mãi không thôi.

Xe chạy về chợ trước, Đoàn Phi Phàm phải về Ngưu Tam Đao một chuyến, chú cậu nói có người đặt thêm hàng, cậu phải về giúp đóng gói, không thì không kịp mai gửi sớm.

“Mấy giờ ngủ?” Lúc xuống xe, Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Không biết, sao vậy?” Giang Khoát nói.

“Tối muộn một chút, tôi sẽ gọi điện cho cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu mai cậu định đi, tôi sẽ về trường, buổi sáng dẫn cậu đi, còn nếu cậu không đi…”

“Không đi!” Giang Khoát đập vô lăng một cái, “Ông đây đã bảo là không làm nữa rồi mà!”

“Được.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy tôi kiếm người khác nhé.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Lúc Đoàn Phi Phàm đóng cửa xe chuẩn bị quay đi thì Giang Khoát lại hạ cửa sổ xe xuống: “Đoàn anh tuấn!”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm quay đầu lại.

“Hôm nay cảm ơn cậu.” Giang Khoát nói.

“Khách sáo với tôi làm gì.” Đoàn Phi Phàm cười, rồi đi vào trong chợ.

Trường học vắng lặng hơn hẳn thường ngày, sau khi xe chạy vào cổng chính, Giang Khoát cảm thấy hôm nay tiếng động cơ vang dội một cách khác thường.

Tòa nhà ký túc cậu ở hầu như tối đen, Giang Khoát đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy có ba phòng sáng đèn.

119 cũng không có ánh đèn, Mã Tiếu vẫn chưa về.

Vào đến phòng, Giang Khoát thực sự chỉ muốn nằm bò ra giường, nhưng hôm nay đúng là một ngày bẩn đến phát sợ, cậu vội vàng đi tắm rửa rồi gội đầu.

Loay hoay xong việc thì Đoàn Phi Phàm đã gửi ảnh chụp cho cậu hôm nay, cùng với một clip ngắn.

Giang Khoát vừa xem đoạn phim, vừa bỏ quần áo vào máy giặt.

Sau khi xem một lượt, cậu chọn ra mấy tấm, gửi cho mẹ, clip cũng gửi cùng luôn.

Không lâu sau, mẹ cậu gọi video call cho cậu.

Giang Khoát liếc màn hình một cái, chỉnh lại tóc một chút, nhưng rồi lại vội vò cho rối bù lên, sau đó mới nghe điện.

Lúc bắt đầu nghe máy, cậu lập tức đổi sang vẻ mặt buồn thảm.

Nhưng vừa đổi nét mặt xong, nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình, cậu liền đổi sang vẻ kinh ngạc: “Đệt, mọi người đang ở đâu đấy?”

Trên màn hình không có người, mẹ cậu đang hướng camera vào một căn phòng.

Vừa nhìn là thấy đây là căn phòng khách sạn, cửa sổ to đùng từ trần xuống sàn, cánh cửa bên cạnh đang mở, con đường nhỏ ngoài cửa chạy tới chưa được ba mét đã nhập vào nước biển.

Tuy đang là buổi tối nhưng ánh đèn rất đẹp, nước biển trong vắt với những quầng sáng lấp loáng ánh sáng.

“Đi nghỉ đó.” Giọng mẹ cậu vang lên sau ống kính.

“Với ai chứ?” Giang Khoát tức giận hét lên.

Ống kính quay ra ngoài, giữa làn nước biển ngoài cửa, ngồi bên một chiếc bàn nhỏ là sếp Giang với Giang Liễu Liễu đang vẫy tay với cậu.

“Ai đó?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Giang Khoát hả?”

“Chỉ không có con thôi.” Mẹ cậu đi tới, chĩa ống kính vào Giang Liễu Liễu, “Ừ, Giang Khoát đó.”

Giang Liễu Liễu ghé vào ống kính: “Giang Khoát hả.”

“Anh vốn đã không có tâm trạng rồi nhé.” Giang Khoát nói.

“An ủi chút đi bố,” Giang Liễu Liễu chỉ màn hình, “Nhóc này coi bộ hơi ỉu xìu.”

“Để bố xem.” Sếp Giang cũng ghé qua, “Con trai à?”

Giang Khoát không nói gì, trừng mắt nhìn hai người.

“Hôm nay con làm gì đấy?” Sếp Giang hỏi, “Sao trông chẳng có tâm trạng gì thế.”

“Theo tôi thấy,” Mẹ cậu nói, “Hôm nay nó cosplay đấy, còn mặc bộ đồ con thỏ nữa.”

“Ai cosplay chứ!” Giang Khoát hét lên, “Đó là bộ đồ thú bông! Con đi làm thêm đó!”

“Con đi làm thêm ấy hả?” Ống kính cuối cùng cũng quay về phía mẹ.

“Ầy,” Giang Khoát nhìn miếng mặt nạ trên mặt mẹ mà giật bắn mình, “Đắp đủ thời gian chưa? Gỡ nó xuống giùm đi mẹ.”

Mẹ cậu gỡ miếng mặt nạ đang đắp mặt, đi vào trong phòng: “Con đi làm thêm hả?”

“Ảnh con gửi mẹ chính là ảnh người khác chụp giúp con lúc đi làm thêm đó.” Giang Khoát nói.

“Sao hả?” Mẹ cậu nói, “Tiền không đủ tiêu sao? Mọi người đều bảo ba ngàn rưỡi là dư sức đủ rồi mà.”

“Dù sao thì đủ hay không, bố mẹ cũng đã quyết rồi còn gì… Chẳng có mấy người ở lại trường cả,” Giang Khoát ngồi ghé lên bàn học, “Cả tầng ký túc này chỉ có mỗi một người phòng con, với Đoàn Phi Phàm ở phòng bên, sếp Giang đã từng ăn cơm với cậu ấy rồi, hai cậu ấy đều làm thêm, con chỉ đi theo thôi.”

“Là mặc bộ đồ con thỏ kia phát tờ rơi hả?” Mẹ cậu hỏi.

“Không phát tờ rơi,” Giang Khoát nói, “Chỉ là chào mời khách qua đường…”

Nói tới chào mời, cậu lại nghĩ tới Kính Đen, nghĩ tới đám quỷ nhỏ điên cuồng kéo đuôi mình vừa cười vừa nhảy, cuối cùng lại còn một thằng quỷ con, dưới sự chỉ huy của bà nó, vung tay đánh vào chân cậu.

Đột nhiên thấy hơi chán nản.

“Có phải mệt lắm không?” Mẹ cậu hỏi.

“Vẫn ổn, một tiếng được nghỉ hai chục phút, từ 10 giờ sáng tới 6 giờ chiều.” Giang Khoát lẩm bẩm, ”Chỉ là đụng phải mấy đám thần kinh.”

“Nó không sao.” Mẹ cậu hướng về phía sau ống kính nói một câu, chắc là nói với sếp Giang.

“Bạn học của con đâu?” Mẹ cậu hỏi.

“Cái cậu cùng phòng con vẫn chưa về, chắc cậu ấy đang làm thêm ở quán thịt nướng, giờ này vẫn còn dọn dẹp,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đoàn Phi Phàm thì về tiệm nhà chú cậu ấy giúp gửi hàng, làm sao?”

“Con thì sao?” Mẹ cậu cười.

“A…” Giang Khoát ngửa đầu, “Mẹ có thể an ủi con một chút không? Hôm nay con khổ lắm luôn! Mọi người thì đi nghỉ, còn con thì mặc bộ đồ thú bông đứng ngoài đường cả ngày! Còn bị tụi trẻ con đánh nữa.”

“Đằng nào ngày mai cũng không đi nữa,” Mẹ cậu rất hiểu cậu, “Có gì mà phải an ủi, con tự an ủi mình rồi mà.”

“Chuyển máy cho sếp Giang đi.” Giang Khoát bất mãn.

Mặc dù số lần cậu cãi nhau với sếp Giang là nhiều nhất, lần nào cãi nhau cũng chỉ thiếu điều lao vào đánh nhau một trận, nhưng so với mẹ, vào những lúc hai bố con không có mâu thuẫn, sếp Giang lại hiểu tính cậu hơn một chút.

“Bố thấy mẹ con nói đúng đấy chứ.” Sếp Giang không xuất hiện trên màn hình, nhưng giọng nói nghe rất rõ, “Con đi làm thêm cũng đâu phải vì tiền, cũng đâu phải để rèn luyện bản thân, đơn thuần là đi chơi tìm cảm giác mới lạ, còn phải an ủi con cái gì? Dù cho con không làm đủ 7 ngày, bố cũng có thể khen con một câu là đã kiên trì cố gắng…”

“Vậy nếu con làm đủ 7 ngày thì sao!” Giang Khoát hét lên.

“Đáng ra nên như vậy.” Mẹ cậu nói.

“Đậu!” Giang Khoát tắt máy, vung tay ném điện thoại lên giường.

Ngủ thôi!

Có lẽ hôm nay đúng là hơi mệt, tay chẳng còn chút sức nào, chiếc điện thoại bị cậu ném lên giường không thèm rơi xuống chỗ cậu nhắm, mà đập vào thành giường một cái.

Cậu chưa kịp đứng dậy, cái điện thoại đã bắn ra đập xuống đất.

“Tao đệt đệt đệt…” Giang Khoát nhảy dựng lên nhặt cái điện thoại.

Đúng như cậu dự đoán, nứt rồi, nơi góc trái màn hình, vết nứt bung tỏa như pháo hoa.

“Tao đệt.” Giang Khoát tổng kết tâm trạng của mình.        

“Văn minh chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây đều là tiền đó, a, đều là tiền cả.”

“Em bớt ở đó trêu ngươi chị đi!” Đoàn Lăng quay đầu lại chỉ cậu, “Nhanh lên!”

Nửa giờ trước, Ngưu Tam Đao nhận một đơn hàng gấp, mấy thùng sốt tương thịt bò ngày mai phải gửi sớm.

Sốt tương thì đủ, nhưng lại chưa đóng chai, vốn dĩ phải ngày mốt mới làm xong, giờ thì phải làm thêm cả đêm, Đoàn Lăng vừa đi làm về là bị xách qua đóng chai, trên người vẫn mặc đồ công sở chưa kịp thay, vào tiệm là chửi bới om xòm tới mấy phút.

Mọi người nhanh chóng rửa tay, đeo găng, đeo khẩu trang, sau đó bắt đầu làm việc.

Có những lúc đúng là tréo ngoe, khi bạn chẳng có việc gì thì điện thoại im như thóc, làm cho bạn ngoài lướt clip ra thì chẳng biết phải làm gì, nhưng rồi bạn vừa bắt đầu làm việc thì nó lại trở nên vô cùng năng nổ.

Đoàn Phi Phàm đang luôn tay luôn chân đóng sốt tương vào chai, điện thoại trong túi thì cứ ba giây kêu báo tin nhắn một lần, sau một hồi kêu liên tục năm sáu lần thì lại có người gọi điện tới.

“Đi giải quyết cái điện thoại của cháu đi,” Chú cậu nói, “Nghe mà thấy nhức cái đầu luôn.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm cởi găng tay, rút điện thoại ra.

Tin nhắn mới nhất hiện JK921, nhưng nội dung thì loạn xạ rối tung những chữ với số.

Điện thoại thì lại là mẹ cậu gọi tới.

“Mẹ cháu gọi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Nghe đi,” Thím cậu vội chỉ cậu, “Mẹ cháu tới thăm cháu phải không, nếu mẹ rảnh thì bảo mẹ qua đây đóng chai luôn.”

“Mẹ thật là!” Đoàn Lăng cười muốn đứt ruột, “Đúng thần kinh!”

Đoàn Phi Phàm nghe điện: “Mẹ ạ?”

“Chưa ngủ à?” Mẹ cậu nghe chừng rất vui, “Mẹ vừa vào chợ, con ra đây đi, mẹ mua cho con ít quần áo các thứ, con ra lấy nhé.”

“Con đang bận,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hay là mẹ vào tiệm.”

“Mẹ vào tiệm làm gì,” Mẹ cậu nói, “Nói chuyện với thím con chưa được mấy câu là lại cãi nhau.”

“Vào đóng chai sốt tương,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sớm mai phải gửi hàng, sợ không kịp.”

“Thần kinh hả?” Mẹ cậu kêu lên rồi cúp máy.

Đoàn Phi Phàm cũng chẳng định hỏi Giang Khoát xem gửi cái gì, cả nhà đều đang bận, cậu ngồi xuống, tiếp tục đóng chai.

Hai phút sau, mẹ cậu đẩy cửa Ngưu Tam Đao bước vào, trong tay cầm mấy cái túi mua sắm.

“Đúng là chỉ có nhà các người mới thế này.” Mẹ cậu nói, “Tôi là phụ nữ ly hôn đã hai chục năm, vậy mà còn phải giúp nhà em chồng cũ đóng chai sốt bò cơ đấy.”

“Đâu ra mà hai chục năm,” Thím cậu nói, “Đoàn Phi Phàm là cô đẻ với ai hả?”

“Tôi đẻ với chó đấy!” Mẹ cậu rửa tay rồi ngồi xuống, đeo găng tay vào.

“… Thôi nào.” Đoàn Phi Phàm nói.

Mấy tháng rồi cậu không gặp mẹ, không có gì thay đổi nhiều, chỉ là gầy đi một chút.

Lúc đóng chai, động tác của mẹ cậu nhanh thoăn thoắt, dù sao thì món sốt tương này đã là món tủ ngay từ ngày Ngưu Tam Đao mở tiệm, mẹ cậu trước đây đã làm biết bao lần.

Thêm một thợ lành nghề, mấy thùng sốt tương này làm xong sớm hơn thời gian dự định khá nhiều.

“Đi đi đi,” Mẹ cậu vẫy cậu, “Ra đây mẹ nói với con mấy câu.”

Đoàn Phi Phàm thu dọn xong liền theo mẹ ra cửa.

“Mẹ chuyển vào thẻ cho con ít tiền,” Mẹ cậu vừa đi ra khỏi chợ vừa nói với cậu, “Con kiểm tra chút đi.”

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Giờ con không thiếu tiền, mẹ đang kẹt tiền thì đừng chuyển, đồ cũng không cần mua nhiều như vậy.”

“Mấy tháng này không kẹt,” Mẹ cậu nói, “Quần áo các thứ kia cũng là hàng rẻ, không tốn mấy đồng.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Tuần trước mẹ đi thăm bố con,” Mẹ cậu nói, “Chẳng phải ông ấy sắp ra sao, mẹ cảm thấy ông ấy không ổn cho lắm, có thời gian thì con lại đi thăm ông ấy xem.”

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm vội hỏi.

“Có vẻ như không muốn ra,” Mẹ cậu nói, “Có thời gian, con nói chuyện với ông ấy xem.”

“Con biết rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhiều năm như vậy, chắc ít nhiều cũng hơi sợ, bên ngoài thay đổi biết bao nhiêu.”

Cậu tiễn mẹ ra tới bên đường, mẹ cậu ngồi lên xe điện rồi lại nói thêm với cậu mấy câu: “Về đi, nghỉ sớm một chút.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp, “Mẹ chạy xe cẩn thận…”

Từ đằng xa bỗng vọng tới tiếng động cơ gầm rú, tiếp đó là hai luồng ánh đèn xe chiếu tới.

Mọi người ai cũng vào trung tâm vui tết, quanh chợ có chút vắng vẻ hơn bình thường, vì vậy chiếc xe này xem ra đặc biệt gây chú ý.

“Ôi trời ơi cái tiếng này.” Mẹ cậu nói.

Đoàn Phi Phàm thở dài, cậu không biết muộn thế này mà Giang Khoát còn lái xe chạy tới đây là có ý gì, định ăn malatang sao? Hay là muốn đi ăn thịt nướng?

Lúc chiếc xe dừng lại bên cạnh họ, mẹ cậu tránh qua một bên: “Làm gì thế này?”

“Bạn học của con đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bạn học của con?” Mẹ cậu hết sức ngạc nhiên, “Con học trường Alistun hả?”

Đoàn Phi Phàm nghe mà bật cười: “Mẹ đừng suốt ngày xem phim truyền hình nữa.”

Cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống.

Đoàn Phi Phàm đi qua, chống tay lên nóc xe nhìn vào trong, Giang Khoát cũng đang nhìn ra ngoài.

“Thế này là ý gì đây?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Có phải không tiện không?” Giang Khoát hạ giọng hỏi.

“Không,” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn mẹ, “Tôi tiễn mẹ tôi về, bà ấy sắp đi rồi.”

“Mẹ cậu hả?” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Giang Khoát mở cửa xuống xe, tới chào mẹ Đoàn Phi Phàm: “Chào dì, cháu là bạn của Đoàn Phi Phàm.”

“Là Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn con học cùng lớp.”

“Ồ,” Mẹ cậu gật đầu, “Vậy hai đứa chơi đi, mẹ về trước nhé.”

“Chú ý an toàn.” Đoàn Phi Phàm dặn dò.

“Yên tâm.” Mẹ cậu vẫy vẫy tay.

“Dì đi cẩn thận.” Giang Khoát nói.

“Ừ được.” Mẹ cậu quay đầu lại cười, sau đó cho xe chạy tới, quẹo vào một con đường nhỏ bên cạnh.

“Cậu làm gì thế hả?” Đoàn Phi Phàm quay qua nhìn Giang Khoát, “Có tí đường thế này, cậu quét mã cái xe điện chạy qua không được sao, giờ trong trường không có ai, xe điện đầy ra, tha hồ quét.”  

“Tôi mà quét được thì tôi đã quét rồi!” Giang Khoát lấy điện thoại ra, “Điện thoại tôi bị điên!”

“Bị điên?”

Đoàn Phi Phàm nhớ ra cái tin nhắn toàn ký tự với chữ số mà Giang Khoát gửi qua hồi nãy, cậu lấy điện thoại ra xem lại.

Liền mấy cái tin nhắn Giang Khoát gửi tới đều loạn xà ngầu, ở giữa còn chèn vào một câu “JK921 vỗ vai tôi nói cậu đúng là anh tuấn”.

“Bàn phím hỏng hả?”Đoàn Phi Phàm chìa tay, “Đưa tôi xem?”

“Không phải bàn phím,” Giang Khoát bước tới bên cạnh cậu, rút điện thoại ra, “Mà là không bật sáng được màn hình đó biết không, giờ chỉ có thể để nó đen thui vậy thôi. Nó không phải hỏng, mà là điên rồi.”

Giang Khoát nói xong mới đặt điện thoại vào tay cậu.

“Rơi kiểu gì mà thành ra thế này?” Đoàn Phi Phàm nhìn vết nứt trên điện thoại.

“Định ném lên giường, mà ném không chuẩn.” Giang Khoát nói.

“Không bật được màn hình?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Nếu bật thì phải thật nhanh tay, vừa nhìn một cái là phải lập tức tắt ngay, phải nhanh.” Giang Khoát nói.

“Tôi e là tay tôi không được nhanh tới mức ấy,” Đoàn Phi Phàm cảm thấy mình chẳng hiểu đang Giang Khoát nói gì, “Cậu làm thử tôi xem đi.”

Giang Khoát cầm lấy điện thoại, nhấn bật màn hình.

Vừa mở khóa một cái, chưa kịp nhìn rõ trang Home thì cái điện thoại đã bắt đầu tự thao tác, mở app, thoát ra, rồi lại mở, rồi lại thoát, rồi lại mở cái nữa, sau đó bắt đầu liên tục mở tiếp…

“Nhìn thấy chưa?” Giang Khoát lại bấm một cái, “Vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho cậu, nó liền tự điên cuồng mở app một trận, mở vào tận trang cá nhân của cậu, lại còn bấm like mấy cái.”

“Đây là rơi hỏng màn hình luôn rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại của Giang Khoát, “Cái này mới mua hả?”

“Mua hồi thi đại học xong,” Giang Khoát thở dài, “Tôi chịu luôn rồi đó, cậu biết quanh đây có hàng điện thoại nào không?”

“Có thì cũng đóng cửa rồi, bây giờ mấy giờ rồi hả?” Đoàn Phi Phàm xem giờ, đã qua 12 giờ đêm.

“Vậy phải làm sao.” Giang Khoát nói, “Cậu có điện thoại cũ không?”

“Có.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Mau cho tôi mượn đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại của mình đưa qua.

“Ý gì đây?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Dùng 5 năm rồi, đủ cũ chưa?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát nói.

“Cố chịu một tối thôi, mai đi sửa là được mà.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi mua cái mới.” Giang Khoát rất cương quyết.

“Mua cái mới bao nhiêu tiền, cậu đã nghĩ tới chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi, sau đó nghĩ một chút rồi lại nói, “Nhưng điện thoại hư thì phải đổi, nên không tính vào ba ngàn rưỡi kia, có thể xin thêm…”

“Tôi sẽ dùng chỗ ba ngàn rưỡi kia,” Giang Khoát mặt đầy vẻ khó chịu, “Nếu vượt quá thì tôi làm thêm bù vào!”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.

[HẾT CHƯƠNG 28]

- -----oOo------