Tam Phục

Chương 13



Câu này vừa nói ra là biết đây mới đúng là Đại Pháo ngông nghênh không não, chứ không phải là Hồ Chấn Vũ với bản lời thoại của sếp Giang.          

Sự khó chịu của Đại Pháo đối với 107 không hẳn kéo dài đến như vậy, nhưng khi thấy người liên quan đến 107 lại đặc biệt là chủ nhân của mình, xuất phát từ sự dai dẳng cố hữu của thiết lập nhân vật tự đặt cho bản thân, liền thuận miệng nói một câu kiếm chuyện và chọc tức rồi phủi tay – đây cũng là một hành động thường thấy.

Hy vọng sếp Giang có thể gửi cho cậu ta thêm một bản “Cẩm nang giao thiệp giữa Hồ Chấn Vũ với các bạn học của Giang Khoát”.  

  

Có điều Đại Pháo như thế này, Giang Khoát đã sớm quen từ lâu. 

Đại Pháo vẫn luôn là một tùy tùng đắc lực, từ nhỏ đã theo cậu vượt tường, trèo cây, leo nóc nhà, dỡ ngói, trêu mèo chọc chó, phá làng phá xóm. Trong những năm sếp Giang bận mải làm ăn, cậu có thể thành ra đồ nhu nhược bất tài trong mắt sếp Giang như vậy, không thể thiếu công của Đại Pháo.

Theo như Giang Khoát thấy, Đại Pháo tuy không phải là bạn tốt, chỉ là bạn từ nhỏ, nhưng đã là diễn viên quần chúng xuất hiện nhiều nhất trong vở kịch cuộc đời cậu, và là người thường trực duy nhất.

Mối quan hệ giữa hai người, theo như cách nói của sếp Giang, thì chính là lỡ có chết ở đâu thì bên cạnh nhất định phải có người báo tin dữ về nhà.

Đoàn Phi Phàm với Đại Pháo không thể có kiểu quan hệ như thế, thậm chí còn mang cùng một kiểu kích động khiêu khích một cái là nhào vô ngay.

Cậu rất thẳng thừng phớt lờ cái mệnh lệnh mà nghe như thể còn lùi một bước nữa thì sẽ bắt cóc tống tiền luôn của Giang Khoát. Bị Giang Khoát đẩy sau lưng không thể tiếp tục lùi được nữa, cậu liền quay luôn người qua đối mặt với Giang Khoát.

“Cậu đây là mời khách tới ăn hay là hẹn đánh nhau đấy hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Khoảng cách này khá gần, là kiểu khoảng cách khi nói chuyện không lọt tai liền lập tức đứng dậy đối đầu trước đã. Giang Khoát không chỉ nhìn thấy sự khó chịu trong mắt Đoàn Phi Phàm, mà còn thấy rõ cả lông mi của cậu.  

“Mời khách tới ăn,” Giang Khoát nói, “Bộ tôi bệnh hay sao mà hẹn đánh nhau?”

“Cậu có chắc vị kia cùng một cách nghĩ với cậu không?” Đoàn Phi Phàm nói xong liền quay người định đi ra.

Giang Khoát liền đưa tay chống luôn lên khung cửa, ngăn cậu lại.   

Đoàn Phi Phàm đành phải dừng lại một lần nữa, cậu với Giang Khoát hiện tại không có mâu thuẫn gì cần phải ra tay đánh nhau.

Phía dưới tay áo thun của Giang Khoát lộ ra một phần nhỏ hình xăm, nhìn có vẻ tràn đầy sát khí. Hôm trước lúc cậu ấy chống đẩy, không để ý trên cánh tay Giang Khoát lại còn có cả hình xăm.

Có điều nhìn kỹ thì phát hiện ra hình xăm này hóa ra lại là hình một sợi dây kéo.

… Thật khác thường.

“Pháo à.” Ánh mắt Giang Khoát lướt từ bên tai Đoàn Phi Phàm sang nhìn Đại Pháo đang đứng trong phòng.

“Sao nào,” Đại Pháo bước tới, “Tao nói sai gì sao?”

“Không nói sai gì cả, nói rất hay,” Giang Khoát nói, “Lần sau đừng nói nữa.”

Đại Pháo vậy mà phản ứng rất nhanh, vừa nghe câu này lập tức hiểu ra, liền vỗ tay đánh bốp một cái: “Hầy! Tôi nói câu này thật không phù hợp rồi. Tôi thật sự không có ý gì. Giang Khoát cũng không nói với tôi là ai sẽ tới, tôi lại cứ tưởng người tới sẽ là bạn cùng phòng cậu ta.”

“Vào ăn đi.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu không đói sao?”

Đoàn Phi Phàm nhìn Đổng Côn với Đinh Triết đang đứng phía bên kia cánh tay của Giang Khoát. Hai người tuy vẻ mặt đã nghiêm lại, rõ ràng là khó chịu với những lời của Đại Pháo, nhưng thật tình mà nói, mùi thơm bay lãng đãng khắp nhà hàng khiến lập trường bọn họ cũng có chút lãng đãng bay theo.

Cậu có thể chắc chắn rằng, kể cả đúng là hẹn đánh nhau đi nữa, hai tên này xem ra có thể thỏa thuận với người ta ăn xong rồi mới đánh.

“Đói.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vào đi.” Giang Khoát nói, “Cứ phớt lờ những gì cậu ta nói là được, thế là xong.”

Đoàn Phi Phàm nhìn cánh tay Giang Khoát vẫn chống trên khung cửa, rồi đưa tay đập nhẹ cánh tay cậu một cái: “Bên ngoài vẫn còn hai người kìa.”

Giang Khoát hạ tay xuống, mấy người bước vào phòng ngồi xuống.

“Chúng ta cũng coi như là chính thức quen biết rồi,” Đại Pháo ra hiệu cho nhân viên đứng ở cửa phòng cho đồ ăn lên, “Trước đây có thể có chút hiểu lầm, hôm nay cùng ngồi đây ăn bữa cơm với nhau rồi, chuyện đó cũng không có gì là không giải quyết được.”

“Đúng đó,” Đổng Côn nói xong liền hỏi, “Bên ngoài là hồ phải không?”

“… Đúng,” Đại Pháo gật đầu, “Phòng này là view hồ.”

“Tôi đi xem chút.” Đổng Côn đứng dậy đi ra ngoài ban công.

“Nhiều đèn không?” Đinh Triết vội hỏi.

“Hơi bị được,” Đổng Côn ngoái lại, “Tao sẽ quay vài cảnh đêm, tao chưa qua đây buổi đêm bao giờ.”

Đinh Triết cũng cầm điện thoại chạy ra ngoài ban công.

 

Bàn tay Đại Pháo đưa ra định cầm lấy bình trà nãy giờ cứ giơ giữa không trung, lúc này mới hạ xuống. Đại Pháo dựa vào lưng ghế, nhìn Đoàn Phi Phàm: “Đây là ý gì?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

“Hai người bạn của cậu,” Đại Pháo nói, “Vậy là vẫn chưa xong đúng không?”

Đoàn Phi Phàm quay đầu nhìn hai người ở ngoài ban công: “Cả nghĩ quá, hai người đó lúc nào chẳng không cùng kênh với cậu.”

“Cho tôi xem thực đơn.” Giang Khoát nói.

Đại Pháo nhìn Đoàn Phi Phàm chằm chằm, rồi cầm thực đơn bên cạnh đưa Giang Khoát.

“Mấy người cùng phòng tôi chắc chắn là không rủ được,” Giang Khoát nói, “Tất cả đều đợi kiểm phòng lúc 8 giờ, Đường Lực sợ bị trừ điểm.”

“Kiểm phòng cái khỉ gì,” Đại Pháo khó chịu, “Suốt ngày kiểm phòng với trừ điểm, chỉ học trước có mỗi một năm, có là cái quái gì đâu, kiểm tra vệ sinh thôi mà cũng làm màu rùm beng lên.”

“Mấy vị này,” Giang Khoát nói, “Đều học trước tao một năm.”

“… Tao không có ý đó,” Đại Pháo liếc cậu một cái, “Mày đừng có đặt hố bẫy tao như thế, ý tao là nói mấy thằng đần thiếu đánh bên tổ kiểm phòng.”

“Mày mà còn thực thi nhiệm vụ của sếp Giang thì một thời gian nữa, tao sợ mày bị tâm thần phân liệt mất,” Giang Khoát thở dài, “Mày nói tao nên nghe câu nào của mày đây?”

“Đồ ăn được không?” Đại Pháo kêu lên, “Không được thì bảo họ đổi.”

Giang Khoát cầm thực đơn đặt trước mặt Đoàn Phi Phàm: “Xem xem có hợp khẩu vị cậu không, nếu không thích ăn thì đổi.”

Đoàn Phi Phàm nhìn qua thực đơn mấy cái, cậu không mấy khi đi ăn ở kiểu nhà hàng giá cả dã man tàn bạo này, và cũng không nhìn ra được vì sao lại thế.

“Tôi xem không hiểu,” Cậu nói, “Cậu cứ xem là được rồi.”

“Uống chút gì chứ?” Đại Pháo hỏi.

Giang Khoát ngẩng lên nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Không phải cậu còn lái xe sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Muốn uống thì gọi người lái hộ,” Giang Khoát nói, “Đi taxi về là được.”

“Hai đứa mày uống gì không?” Đoàn Phi Phàm quay ra phía ban công kêu lên với hai người kia.

“Làm chút bia đi?” Đổng Côn quay vào phòng, ngồi xuống.

“Bia?” Đại Pháo sửng sốt. 

“Loại khác cũng được.” Đinh Triết nói.

“Hay là rượu vang? Hoặc là… rượu trắng?” Đại Pháo nói.

“Cứ lấy bia đi, ở đây làm gì có vang đỏ ngon,” Giang Khoát nói, “Uống rượu trắng một hồi tao sung lên về ký túc lại tẩn Lư Hạo Ba một trận thì sao, còn vụ đã thỏa thuận sẽ nhìn rõ tình hình, sửa mấy thói tật nữa?”

Đại Pháo chắp tay tuân lệnh.

Đồ ăn lên rất nhanh, bia cũng được dọn lên cùng.

Nhân viên phục vụ giúp mọi người rót bia sẵn, Đại Pháo nâng ly: “Trước đây có hiểu lầm gì, uống hết ly này coi như bỏ qua. Sau này mọi người đều là bạn bè, có gì chơi được chỉ cần lên tiếng. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian, sẽ còn gặp mặt thường xuyên… Giang Khoát không có tâm địa gì, lời nói việc làm đều thẳng thắn, mong mọi người lượng thứ…” 

Đoàn Phi Phàm nhìn Đại Pháo, nói thật, cậu rất ít khi nghe thấy những lời thế này trong những bữa ăn giữa bạn bè cùng tuổi với nhau, vì vậy trong chốc lát, cậu không biết phải đáp lại thế nào mới được.

Đổng Côn với Đinh Triết xem ra cũng không khác gì, mọi người nâng ly, sau khi Đại Pháo nói xong, Đinh Triết rặn ra một chữ: “Được.”

Giang Khoát liền nhịn không nổi mà bật cười.

“Tới đi tới đi tới đi,” Đại Pháo lần lượt cụng ly một vòng với mọi người, “Cạn ly nha.”

Có bia có mồi, đây chính là cách tốt nhất để kéo gần mối quan hệ trong hầu hết mọi tình huống.

Có thể mối quan hệ này chỉ lát nữa thôi ra khỏi cửa, một cơn gió nhẹ thổi một cái là vỡ tan, nhưng hiện tại vào giây phút này, nhất là trong đám người tửu lượng trung bình này, thế nào cũng có vài người anh em chỉ tiếc không được gặp nhau sớm hơn.

Sau một lượt bia, Đại Pháo đã cùng Đổng Côn Đinh Triết thân thiết tới mức thiếu điều ôm nhau mà lau nước mắt nữa thôi.

“Hồi nhỏ tôi cũng thích leo cây lắm!” Đại Pháo nói, “Tôi với Giang Khoát hồi đó leo trèo suốt, tên nhóc này giỏi hơn tôi, leo rất nhanh, vút một cái, y như con khỉ. Có một lần còn ngã vào trong nhà người ta, làm vỡ hỏng cả một cái bàn đá nhà họ… Đúng rồi Khoát, là nhà Phan đầu to đó…”

“Cái bàn đó vốn hỏng sẵn rồi.” Giang Khoát nói. 

Đại Pháo cười phá lên, nâng ly cụng với Đinh Triết một cái, sau đó nhìn Đoàn Phi Phàm: “Phi Phàm, hay là chúng ta đổi chỗ đi? Tôi với hai người anh em này hợp cạ quá đi.”

Đoàn Phi Phàm chưa kịp nói gì, cậu ta đã đi qua, bảo nhân viên phục vụ đổi chỗ bát đũa trên bàn cho hai người.

Đoàn Phi Phàm không nói gì, đi qua ngồi cạnh Giang Khoát.

Giang Khoát không nói nhiều, bàn ăn này năm người, toàn nghe tiếng ba người Đổng Côn, Đinh Triết, Đại Pháo tán gẫu sôi nổi đủ thứ chuyện, chuyện thời thơ ấu của mỗi người, chuyện trường lớp, chuyện xe đua…   

Xét về độ hăng say thì giọng Đổng Côn, Đinh Triết còn cao hơn Đại Pháo.

Đoàn Phi Phàm chỉ uống vài ngụm mỗi lần mọi người cùng nâng ly, lúc này cũng đã có chút cảm giác buồn ngủ, nhưng Giang Khoát tuy vẫn liên tục uống mà xem ra chẳng hề hấn gì. Cộng với vẻ mặt cậu ấy lúc Đại Pháo nghe Đổng Côn nói uống bia hồi nãy, có lẽ hai người này bình thường cũng uống rượu trắng.

 

“Tôi không ngờ hai người đó lại có thể nói chuyện như vậy đó.” Giang Khoát cầm ly bia trên bàn, hơi nghiêng đi cụng vào ly Đoàn Phi Phàm một cái, sau đó uống nốt nửa ly còn lại.   

Đoàn Phi Phàm đành phải cầm ly lên và cũng uống hết chỗ bia còn lại trong ly: “Hai người đó tửu lượng đều như vậy, ba lon là bắt đầu rượu vào lời ra.”

Giang Khoát cười không nói.

Đoàn Phi Phàm cũng không lên tiếng nữa, quay đi tiếp tục nghe ba người kia tám chuyện.

Có điều nghe một lúc lâu, cậu phát hiện ra Đại Pháo con người này có điểm thật lạ kỳ, Đinh Triết với Đổng Côn tán gẫu thì sẽ nói chuyện của bản thân, Đại Pháo lúc tán gẫu thì mở đầu bằng chuyện bản thân, phần sau thế nào cũng sẽ nói về Giang Khoát.

Như thế này, nếu có ai muốn nghe ngóng chút tin tức gì đó, cứ ngồi đây đưa ra một vài chủ đề cho Đại Pháo là gần như có thể nghe hết chuyện đời của Giang Khoát.

Thật không rõ là cậu ta quá thận trọng với thông tin của bản thân, hay là quá bất cẩn với thông tin của Giang Khoát.

“Này anh hùng bảo vệ trường kia,” Giang Khoát hơi nghiêng đầu về phía Đoàn Phi Phàm một chút, hạ giọng hỏi, “Bị chém mấy nhát thế?”

“Hả?” Đoàn Phi Phàm sửng sốt. 

“Sau gáy cậu có một vết dao,” Giang Khoát nói, “Sau lưng cậu còn có hai vết sẹo, là cậu bị người ta băm chả hả?”

“Lúc tôi ngủ, cậu vén áo tôi lên hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.

Giang Khoát đưa tay đặt lên lưng cậu, thử ấn mạnh xuống: “Không rõ lắm, nhưng hồi nãy lúc đẩy cậu, tôi sờ thấy.”

Đoàn Phi Phàm đưa tay ra sau lưng sờ thử, đúng là thấy thật.

“Đúng là sẹo dao chém đó! Đằng trước cũng có!” Đinh Triết chỉ sang phía này, mặt đỏ tía tai hét rất to, “Cậu ta đã kể với cậu chưa? Chuyện đánh nhau với làng bên đó ấy? Sự tích vinh quang của anh hùng bảo vệ trường!”

“Làng?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Vụ gì thế?” Đại Pháo vội hỏi.

Chắc trộm bò bị đánh chứ gì!

  

Đinh Triết, kẻ rõ ràng là đã uống nhiều, lập tức đáp lại yêu cầu bạn nghe đài, bắt đầu thuật lại một cách đầy cường điệu. 

Chuyện là ngọn núi sau trường có một mảnh đất, chuẩn bị xây tòa nhà mới, nhưng mảnh đất này có vấn đề lịch sử để lại, dân làng luôn tranh chấp quyền sở hữu mảnh đất này. Đây là đất mà trưởng làng tiền nhiệm đã bán, trưởng làng đời sau không công nhận.

Nhà trường để vụ này kéo dài vài năm, cuối cùng cũng quyết định vẫn khởi công. Kết quả là va chạm xảy ra liên miên, cuối cùng một đêm nọ, dân làng lần mò vào công trường, tiến hành phá hoại nhân tiện định phóng hỏa.

Bạn học Đoàn Phi Phàm nghe tin chạy tới, liều chết chiến đấu với dân làng đang phá hoại, sau đó vào lúc hiệu trưởng chạy tới, lại vì bảo vệ hiệu trưởng mà toàn thân gánh trọng thương…

“Tôi đệt!” Đại Pháo đập bàn, “Đây chuẩn anh hùng bảo vệ trường luôn còn gì!”

Giang Khoát nghe một hồi lâu, sau đó quay mặt hạ giọng hỏi Đoàn Phi Phàm một câu: “Đêm hôm khuya khoắt cậu ra sau núi làm gì vậy?”

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên bật cười: “Cậu tửu lượng khá đấy, lúc này rồi mà còn tìm ra được điểm mấu chốt nằm ở đâu.”

“Rượu trắng tôi cũng làm được nửa lít, chút bia thế này chẳng khác gì nước ngọt… Cậu từ sau núi đi ra ngoài mua malatang phải không?” Giang Khoát nói, “Chắc không phải, hôm nay tôi thấy khu sau núi chẳng có hàng quán gì.”

“Hẹn đánh nhau.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Với ai?” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Không lẽ là Lư Hạo Ba?”

“Ừm, là hắn hẹn tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát cũng không để tâm nghe câu chuyện mà Đinh Triết vừa hoa chân múa tay vừa hò hét mà kể nữa. Cậu xoay người cầm ly cụng với ly của Đoàn Phi Phàm lần nữa: “Không phải là cậu bị hắn chém đấy chứ?”

“Vừa vào cuộc hắn đã bỏ chạy rồi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Rạch được một nhát.”

“Nhát rạch kiểu không cần khâu cũng liền miệng ấy, đúng kiểu của thằng đó, không dẫn thêm vài người qua lừa đảo đánh úp thì đừng hòng động vào được Phi Phàm,” Đổng Côn thêm vào một câu, giọng điệu mang vẻ khinh thường, “Vậy mà thằng đần đó vẫn dương dương tự đắc vì thấy trên lưng Phi Phàm có một vết sẹo của hắn.”

“Sau đó cậu tiện thể xử luôn đám dân làng hả?” Đại Pháo hỏi.

“Là lúc đó tôi không bỏ chạy khỏi đám đánh nhau thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vậy chẳng phải là nhân tiện đấy thôi, cậu đúng trâu bò thật,” Đại Pháo giơ ngón cái với cậu, “Nhưng vậy là việc này xảy ra do đánh hội đồng, sau đó là chiến đấu với dân làng, rồi cuối cùng thành ra bảo vệ trường. Trường mấy cậu cũng được đấy chứ, trọng đạo nghĩa.”

Đoàn Phi Phàm không khỏi thán phục tửu lượng của hai người Đại Pháo và Giang Khoát. Giang Khoát thì chỉ ra được điểm mấu chốt, Đại Pháo thì tóm tắt logic, chẳng giống mấy người đã uống nhiều thế này chút nào.

“Đạo nghĩa cái quần què.” Đinh Triết nói.

“Này Pháo, để tôi nói cho cậu dễ hiểu. Lư Hạo Ba lừa Đoàn Phi Phàm tới rồi đánh, dân làng tới kiếm chuyện, Đoàn Phi Phàm không chạy, ở lại nhân tiện bảo vệ trường,” Đổng Côn cười rất hớn hở, “Hiệu trưởng được cảnh sát nội bộ trường đưa đi, cảnh sát nội bộ là do Đoàn Phi Phàm gọi tới, kết quả đụng phải vụ này, tất cả đều rút dao ra. Đoàn Phi Phàm không buông thì đã không cứu được Lư Hạo Ba rồi.”

“Lư Hạo Ba là người thế nào?” Giang Khoát nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt.

“Cháu của hiệu trưởng.” Đinh Triết nói.

“Ồ.” Giang Khoát uống một ngụm bia.

“Việc này không mấy ai biết, cậu nghe để đó thôi.” Đổng Côn vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng trong hơi men.

“Hiểu.” Giang Khoát đáp gọn.

“Cậu được biết chuyện này là do mấy người chúng ta,” Đổng Côn ra hiệu, “Là bạn bè.”

“Không lẽ lại là vì cậu ấy có xe.” Đoàn Phi Phàm nói.

Cả bàn bật cười, Đại Pháo cười tới mức suýt sặc.

Bữa tối này ăn tới mười giờ, giữa chừng tin nhắn của Đường Lực gửi tới liên tục, hiệu ứng giống như một chiếc điện thoại hai tháng mới mở máy, Đường Lực còn gọi tới mấy cuộc liền.

“Lư Hạo Ba vẫn còn ở phòng.” Lúc rời khỏi phòng ăn, Giang Khoát xem tin nhắn mới nhất của Đường Lực trong điện thoại.

“Mười giờ rồi,” Đinh Triết xem giờ, “Thằng đó mắc chứng gì hả?”

“Hôm nay 9 giờ kiểm phòng,” Giang Khoát ngáp một cái, “Đến phòng nào cũng diễu võ dương oai, kiểm hết cũng gần 10 giờ rồi.”

“Không việc gì,” Đổng Côn nói, “Lát nữa Đoàn Phi Phàm về cùng cậu, thằng đó không dám hó hé gì đâu.”

“Tôi đợi người lái hộ, mấy cậu gọi xe về trước đi,” Đại Pháo ra cửa, gió thổi một cái tỉnh người, liền quay lại thân phận kẻ địch ngầm Hồ Chấn Vũ, khoác vai Giang Khoát mà dặn dò, “Nếu nó không kiếm chuyện, mày cũng nói bớt đi vài câu. Cũng phải nghĩ cho những người khác trong phòng, không cần phải gây mâu thuẫn với nó thêm nữa. Ra ngoài không thể như ở nhà, cái tính đó của mày phải kiềm chế một chút…”

“Gọi lái hộ đi.” Giang Khoát ngắt lời cậu ta.

“Được.” Đại Pháo nói.

Mấy người gọi xe taxi quay về trường.

“Cậu ngồi ghế trước đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Mặc dù Giang Khoát vốn cũng không định ngồi ghế sau, nhưng vẫn hỏi một câu: “Tại sao?”

“Nếu cậu không ngại ôm hai tên kia thành một nùi thì cứ ngồi ghế sau.” Đoàn Phi Phàm mở cửa xe.

Giang Khoát nhanh chóng ngồi vào ghế trước.

Ghế sau, ba người vừa ngồi xuống là quả nhiên lập tức dồn thành một đống, Đoàn Phi Phàm dựa lưng ghế lướt điện thoại, Đổng Côn dựa vào người cậu, Đinh Triết thì dựa vào Đổng Côn.

Trên xe đang mở máy lạnh, Giang Khoát vẫn cảm thấy một cơn nóng dâng lên, mồ hôi cũng muốn túa ra.

 

Lúc cả nhóm về đến trường, tài xế lái hộ vẫn chưa đưa xe về tới nơi, Đại Pháo nói có hai người lái hộ đến nhưng không dám lái, đều bỏ đi rồi, lần này gọi tới người thứ ba mới lên xe.  

“Không được thì cứ vất xe ở đó,” Giang Khoát gửi tin nhắn thoại, “Mai quay lại lấy.”

“Đang chạy rồi, không việc gì, mày đừng bận tâm.” Đại Pháo nhắn lại, “Lát nữa sẽ để chỗ cũ cho mày.”

Lúc đi về phía ký túc, Đinh Triết với Đổng Côn cả đường đều phi như bay, vội vàng về tắm rửa xong đi ngủ.

Giang Khoát đi rất chậm, cảm giác mát mẻ do trận mưa lớn mang lại hôm nay đã đi đến đoạn cuối, cái oi bức lại như đã cuốn đất mà trở lại, cộng thêm việc lại vừa uống bia, lúc này cậu thà ở ngoài hóng gió trời chứ không muốn quay về phòng nằm quạt điện.

Giang Khoát xắn tay áo thun lên: “Rút cuộc bao giờ mới vào thu đây?”

“Sắp tháng Mười rồi.” Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cánh tay cậu.

Giang Khoát cũng nhìn cánh tay mình: “Xăm hồi cấp 3 đấy.”

“Là dây khóa kéo hả?” Đoàn Phi Phàm ghé lại nhìn.

“Ừm,” Giang Khoát gật đầu, “Trên lưng cũng có một hình, bố tôi chửi tôi mất nửa tháng.”  

“Có ẩn dụ gì không? Robot Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm đưa ngón tay lên vị trí đầu dây kéo, làm bộ nhón lấy rồi kéo xuống, “Soạttt…”

“Không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là cho vui thôi.” Giang Khoát nói, Tôi đi xăm với bạn, cậu ấy muốn che vết sẹo… Chỗ sẹo trên lưng cậu, nếu như cảm thấy khó coi, cũng có thể thử xem.”

“Xăm hình gì nhỉ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

Giang Khoát ngẫm nghĩ: “Xương sống dê nấu lẩu.”

“Tình bạn chúng ta chưa tiến được bước nào thì đã lùi mấy bước rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Ký túc vẫn chưa khóa cổng, nhưng chú Triệu đang ở trong ô cửa sổ nhỏ của mình nghiêm mặt trợn mắt nhìn ra cổng chính, tựa như một bức tranh treo tường.

Thấy hai người tiến vào, mắt chú Triệu lại trợn to thêm mấy phần, chú chỉ Đoàn Phi Phàm: “Có phải cậu đang làm gương xấu cho bạn học không đấy!”

Đoàn Phi Phàm bước nhanh tới, đưa hộp thức ăn đang cầm trên tay vào ô cửa sổ, đặt lên bàn. Đây là vừa rồi lúc ăn xong sắp đi, Giang Khoát lại gọi riêng thêm vài món đem về.

“Một lát cháu sẽ ra chơi với chú sau.” Đoàn Phi Phàm nói.

Lúc đi qua phòng 107, Giang Khoát dừng lại: “Cậu giữ lại mấy món đi?”

“Khỏi,” Đoàn Phi Phàm không dừng, vẫn đi tiếp về phía trước, “Mấy bạn cùng phòng với cậu mới cần an ủi.”

“Lư Hạo Ba chắc là đi rồi,” Giang Khoát nói, “Cũng cả nửa tiếng rồi.”

“Đánh giá thấp hắn rồi đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu mà một tối không về, hắn nhất định sẽ đợi đủ một đêm để xác nhận cậu đi cả đêm không về ký túc.”

“Cậu đi đâu đấy?” Giang Khoát đi theo Đoàn Phi Phàm.

“Qua 119 chống lưng cho cậu đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhân tiện gặp Lư học trưởng.”

Đoàn Phi Phàm quả nhiên là người đã từng đánh nhau với Lư Hạo Ba, rất hiểu con người này.

Cửa phòng 119 chưa đóng, Giang Khoát vừa bước vào đã nhìn thấy Lư Hạo Ba với Số 3 đang một đứng một ngồi bên bàn cậu.  

“Mấy giờ rồi?” Số 3 vừa thấy Giang Khoát liền đanh mặt.

“Không biết nữa,” Giang Khoát nói, “Dù sao thì tôi cũng buồn ngủ rồi.”

“Tôi giữ thể diện cho cậu đủ rồi đấy.” Lư Hạo Ba đứng dậy.

Hôm nay đích xác là Giang Khoát về muộn, không có lý do chính đáng, Lư Hạo Ba xem ra cực kỳ khí thế.

“Thể diện tôi khỏi cần ngài đây giữ.” Giang Khoát không muốn nói chuyện, nhưng lúc không có hơi men đã chịu không nổi con người này, huống hồ lại vừa uống bia, nói câu nào ngứa gan câu đấy, tiết tấu vô cùng hay.

“Cậu…” Lư Hạo Ba sầm mặt bước tới, nhưng rồi lại khựng lại.

Giang Khoát quay đầu lại, thấy Đoàn Phi Phàm đang đứng dựa bên cửa.

“Mày ở đây làm gì?” Lư Hạo Ba hỏi.

“Qua chơi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sắp tắt đèn rồi!” Số 3 lên tiếng phụ họa.      

Đoàn Phi Phàm liếc mắt nhìn hắn, Số 3 do dự một giây, giọng điệu dịu đi khá nhiều: “Qua chơi để mai đi.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vậy đi đây.” 

Câu trả lời nhanh gọn này. 

Giang Khoát thấy hơi cạn lời. Mặc dù cậu chẳng hề cần Đoàn Phi Phàm chống lưng gì đó cho cậu, nhưng câu trả lời vụt qua nhanh gọn thế này, chẳng phải là hơi quá có lỗi với bữa cơm hôm nay sao?

“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm chọc nhẹ vào lưng cậu.

Giang Khoát quay đầu lại.

“Sao lại đi?” Lư Hạo Ba nói, “Việc cậu ta vi phạm nội quy vẫn còn chưa giải thích cho rõ! Cả buổi tối không có ở phòng, đến giờ mới về mà!”

“Cậu ấy ở 107.” Đoàn Phi Phàm nói.

Lư Hạo Ba đờ người: “Sao cậu ta lại ở 107 chứ?”

“Mày kiểm 107 chưa?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu ấy chuyển sang 107 rồi.”

Sắc mặt Lư Hạo Ba biến chuyển hơi có chút khó coi, khóe miệng giật giật. Hắn ta chắc chắn sẽ không kiểm tra phòng 107, lần trước hắn cũng không kiểm.

“Không thì mày hỏi chị Lữ Ninh xem,” Đoàn Phi Phàm nói đoạn quay người về phòng, “Đại thiếu gia muốn nằm máy lạnh nên đã sớm nộp đơn đăng ký chuyển rồi.”

Giang Khoát không nói gì, cậu cũng quay người đi ra khỏi phòng.