Tam Phục

Chương 12



Con đường này vẫn không thích hợp lắm với xe đua, trên đường vẫn có xe với người, Giang Khoát thậm chí còn thấy một quầy bán trái cây trên vỉa hè.

Sau khi phóng kích động giật cục về phía trước hai trăm mét, cậu liền giảm tốc độ.

“Cảm giác này quá đã luôn,” Đinh Triết từ đằng sau nhoài lên chỉ đường cho cậu, “Đường này chạy tới cuối đường thì rẽ phải, qua vòng xoay sẽ là khu công nghệ cao. Cả một mảng phía bắc khu công nghệ cao là nguyên một bãi đất hoang được rào lại, đường làm cực tốt.”

“Rẽ ở đây hả?” Tới cuối đường, Giang Khoát hỏi.

“Đúng rồi,” Đinh Triết gật đầu, rồi lại vỗ vai Đoàn Phi Phàm, “Mày ngồi trên chỉ đường cho cậu ta chút đi.”

“Mở định vị đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làng Hướng Dương khu công nghệ cao.”

“Có chút xíu đường thế này mà cũng phải mở định vị?” Đinh Triết nói.

“Có chút xíu đường thế này mà cũng phải chỉ đường?” Đoàn Phi Phàm quay qua nhìn Giang Khoát, “Cậu mù đường hả?”

“Không mù,” Giang Khoát nói, “Xe này của tôi là cảm biến tự động, nơi nào chưa qua, chỉ cần thầm niệm tên đường trong đầu, nó sẽ tự hiểu ý luôn rồi tự chạy qua.”

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi chỉ về phía trước: “… Cứ chạy thẳng, bỏ hai ngã tư là sẽ thấy vòng xoay.”

Đổng Côn ngồi sau cười một hồi: “Đoàn Phi Phàm mày cũng có lúc bị cứng họng nhỉ.”

*

Sau khi chạy qua ngã tư thứ nhất, trên đường hầu như không còn người, xe cộ cũng không thấy nữa.

Giang Khoát đạp chân ga, vận tốc xe lại một lần nữa tăng vọt.

“Mở cửa sổ xe được không?” Đinh Triết hỏi, “Nghe thử tiếng xem sao!”

“Được.” Giang Khoát hạ cửa sổ xe xuống.

Ngoài tiếng gió dữ dội tràn vào xe, còn có tiếng động cơ gầm rú trộn lẫn với tiếng nhạc trong xe.

Đoàn Phi Phàm cảm giác hai thái dương mình đang nhảy disco.

“Một lát đi đường phía cầu nhé,” Đổng Côn nói, “Đường phía cầu là đường cụt, hầu như không có xe.”

“Gì cơ?” Đinh Triết hét lên.

“Đi đường phía cầu ấy!” Đổng Côn cũng hét lên.

Đoàn Phi Phàm không để tâm bọn họ đang hét cái gì, mắt vẫn luôn nhìn thẳng đằng trước. Đã qua ngã tư thứ hai, đằng xa đã nhìn thấy vòng xoay.

Nhưng Giang Khoát vẫn không giảm tốc.

“Tới rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, cao giọng, “Trước mặt là vòng xoay đó.”

“Biết rồi.” Giang Khoát nói.

Giữa tiếng gió tiếng nhạc và tiếng động cơ gầm rú, hai chữ “Biết rồi” này, Đoàn Phi Phàm chỉ dựa vào miệng Giang Khoát mà đoán. 

“Rẽ trái,” Đoàn Phi Phàm ghé lại gần Giang Khoát, “Con mẹ nó giảm tốc đi!”

Giang Khoát không nói gì, chiếc xe vẫn lao về phía trước.

Hai người đằng sau cũng không hét nữa mà cùng trợn mắt nhìn phía trước.

Trước khi lao vào vòng xoay, tốc độ xe giảm xuống, tiếp đó Giang Khoát đánh lái, chiếc xe bọc theo vòng xoay mà rẽ trái.

Mọi người trên xe đều bị xô hết qua phải, Đoàn Phi Phàm cảm giác nếu mình không cài dây an toàn thì đã bay ra ngoài cửa sổ rồi.

Sau khi chạy vào vòng xoay, chiếc xe không rẽ sang con đường bên trái mà lại gầm rú chạy bọc quanh vòng xoay một vòng.

Tốc độ xe không quá lớn, nhưng đây là cua quanh vòng xoay, vận tốc thế này vẫn đủ khiến thân xe rơi vào trạng thái gần như bị xoay ngang, bụi đất bánh xe hất lên liên tục thốc vào cửa sổ.

Đoàn Phi Phàm bị quán tính đẩy phải dựa vào cửa xe.

Giữa lúc như vậy mà Giang Khoát vẫn còn bớt chút thời gian để đóng cửa sổ xe.

Âm thanh hỗn độn lập tức hạ xuống, cùng lúc đó, Đinh Triết ngồi sau rú lên một tiếng đầy sung sướng.

Lúc xe chạy qua lối rẽ bên trái lần thứ hai, Giang Khoát hơi đạp thắng một chút, đưa xe về tư thế bình thường mà chạy tiếp.

Cuối cùng Đoàn Phi Phàm cũng rời được cái cửa xe.

Sau khi chạy thêm một đoạn, xe dừng lại bên đường.

Giang Khoát tắt nhạc, mở cửa xuống xe, phủi bụi đất trên người.

Đoàn Phi Phàm xuống theo, nhìn cậu: “Đã ghiền ghê hả?”

“Cũng tạm.” Giang Khoát gác tay lên nóc xe, “Không say xe đấy chứ?”

“Giờ mới hỏi không phải hơi muộn sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tao đệch!” Đinh Triết xuống xe, “Đốt lốp chưa, tao ngửi thấy mùi!”

“Không đến mức ấy,” Giang Khoát nói, “Mới cua có một vòng rưỡi, lại còn là cái vòng xoay to thế kia.”

“Trước đây cậu chơi trên đường đua rồi phải không? Hơi bị mượt.” Đinh Triết khom lưng nhìn lốp xe, tay còn giơ ra sờ một cái.

“Ừ, không nhiều lắm,” Giang Khoát nói, “Tôi lấy bằng cũng chưa tới một năm.”   

“Cậu chưa bao giờ chạy xe không có bằng sao?” Đổng Côn hỏi. 

“Chưa,” Giang Khoát nói, “Đủ 18 tuổi mới mua xe.”

“Cậu rất tuân thủ pháp luật đấy chứ.” Đinh Triết nói.

“Gan tôi nhỏ,” Giang Khoát lùi lại, “Cậu lái đi.”

Đinh Triết với Đổng Côn lên xe.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu không lên sao?”

“Khỏi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi không tin Đinh Triết.”

“Cậu không say xe chứ?” Giang Khoát quay lại đề tài lúc nãy.

“… Không say.” Đoàn Phi Phàm ngồi xổm xuống mép vỉa hè, nhìn hai người trong xe, “Tôi báo trước cho cậu biết, cậu ta lái xe cậu lỡ xảy ra chuyện gì, chắc sẽ đền không nổi đâu.”

“Chỉ cần không đâm vào đâu thì không sao.” Giang Khoát nói.

“Cũng không chắc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường cậu ta chỉ toàn chạy xe van của bố.”

“Vậy không vấn đề,” Giang Khoát nói, “Xe van còn khó chạy hơn xe này.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

Đinh Triết ở trên xe say sưa ngắm nghía một hồi rồi mới lái xe chạy đi.

Con đường này rất dài, qua cây cầu trước mặt vẫn còn thêm một đoạn, mặt đường vẫn chưa còn chưa kẻ vạch, cũng không có người đi đường, Đinh Triết chỉ cần không đâm vào thành cầu thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Giang Khoát đứng nhìn Đinh Triết chạy qua cầu, quay đầu xe phía đằng kia rồi lại chạy về.

Tốc độ xem ra từ đầu đến cuối vẫn chưa quá 50, khá là thận trọng, cậu thật muốn gọi cho Đinh Triết bảo cứ chạy tẹt ga đi. Đừng nói là đường không có xe cộ, ngay cả đường bình thường, khu vực này cũng thuộc loại tốc độ giới hạn là 80 rồi.

Lúc chiếc xe quay lại chạy qua trước mặt, Đinh Triết giơ tay vẫy với hai người bọn họ, sau đó lại chạy về phía vòng xoay, cua một vòng tròn rồi lại chạy về phía cầu.

Giang Khoát lấy điện thoại ra xem một chút, không có gì đáng xem cả.

Chỉ là Đại Pháo nhắn tin bảo cậu đi ăn cơm gọi thêm mấy bạn học, cậu cũng chẳng buồn trả lời.

Đoạn đường này không có đèn đường, nhưng bây giờ trời vẫn còn chưa tối, Đinh Triết xem ra phải lái xe vòng tới vòng lui tới nửa giờ. Cậu với Đoàn Phi Phàm mắc kẹt ở đây, thấy cũng hơi chán.

Chủ yếu là do Đoàn Phi Phàm không nói chuyện, còn cậu cũng không biết tán gẫu gì.

Hơn nữa, Đoàn Phi Phàm còn ngồi xổm, tuy rằng thần thái so với đại ca ngồi xổm vỉa hè bán trái cây hồi nãy có sự khác biệt về bản chất, nhưng Giang Khoát không có thói quen ngồi xổm bên vệ đường. Cứ thế này mà nói chuyện thì sẽ thành từ trên cao nhìn xuống, hơi kỳ.

Lúc Đinh Triết chạy xe qua trước mặt hai người lần thứ mười sáu, Giang Khoát cuối cùng cũng ngồi xổm xuống.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, con nhà giàu có khác, có thể đứng ở đó không động đậy lâu như vậy.  

Có điều cậu chưa kịp nói gì, Giang Khoát đã lại đặt mông ngồi bệt xuống vỉa hè.

“Giờ không để ý nữa hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm trước sao còn phải lấy một trăm cái chống đẩy ra để được ngồi xổm.”

“Chân cậu không tê sao?” Giang Khoát hỏi.

“Một chút,” Đoàn Phi Phàm cũng ngồi bệt xuống, “Nhưng cậu có thể thử đổi chân, không dễ tê đâu.”

“Thôi khỏi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm duỗi thẳng chân, lấy điện thoại trong túi ra lướt.

“Cậu là người ở đây phải không?” Giang Khoát hỏi.

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Trí nhớ cậu không tốt lắm nhỉ.”

“Để còn xem là nhớ ai đã,” Giang Khoát nói, “Tôi không nhớ được những người không quan trọng, trừ khi người đó bị đánh.”

Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn cậu: “Là sao?”

“Có chỗ nào chơi vui giới thiệu cho tôi được không?” Giang Khoát hỏi. Đây không phải là đề tài nói chuyện miễn cưỡng cho có, lúc Giang Liễu Liễu đến, cậu muốn ít nhiều gì cũng cho con bé được vài gợi ý.

“Cậu hỏi Đinh Triết ấy, cậu ta cũng là dân ở đây,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhà cậu ấy cứ rảnh là lại lái xe đi nghỉ quanh đây. Cậu ấy biết nhiều hơn tôi.”

Giang Khoát nhìn cậu không nói.

“Tôi không hay ra ngoài nhiều.” Đoàn Phi Phàm bổ sung thêm một câu.

“Ồ.” Giang Khoát đáp, cậu hiểu Đoàn Phi Phàm không phải là từ chối nói cho cậu biết, nhưng cậu cũng thực sự không hiểu sao lại có người không hay ra ngoài, không biết nơi mình sống có chỗ nào chơi vui. 

Nếu như giờ mà là lúc cậu đang ở nhà, thì từ Nam tới Bắc, từ Đông sang Tây, trong phạm vi tám trăm cái thị trấn, chỗ nào ăn ngon chơi vui cậu đều biết hết.

Lúc mặt trời bắt đầu xuống núi, Đinh Triết cuối cùng cũng thỏa cơn nghiện, lái xe quay lại rồi dừng xe bên đường.  

“Đã cơn ghiền rồi chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đã rồi,” Đinh Triết gật, “Cảm ơn nha, Giang Khoát.”

“Khỏi khách sáo,” Giang Khoát đứng dậy, “Lúc nào lại muốn lái thì cứ nói với tôi là được.”

“Vậy thì ngại lắm.” Đinh Triết nói

“Vậy khỏi lái đi.” Giang Khoát nói.

Đinh Triết ngớ người.

“Đúng đó!” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Làm bộ khách sáo là phải xử kiểu này.”

“Cậu lái quay về nhé.” Giang Khoát hỏi Đinh Triết.

“Được.” Đổng Côn đáp thay Đinh Triết, “Vừa khéo quay thêm được một đoạn clip, vừa rồi quay được một chút, trời còn sáng, bảng đồng hồ xe không nổi bật cho lắm. Giờ hoàng hôn rồi, trời tối bớt, quay lên rất đẹp.”

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

Đoàn Phi Phàm từ ghế trước bị đuổi xuống ghế sau, cậu cảm giác chỉ cần hai tên kia đụng được vào cái xe này thì sớm muộn gì cũng thành tay sai cho Giang Khoát.

Xe còn chưa chạy ra tới đường chính, điện thoại của Giang Khoát đã đổ chuông.

Cậu vội lấy điện thoại ra xem, không biết có phải Giang Liễu Liễu đến rồi không. 

Trên màn hình hiện số Đại Pháo.

“Mấy giờ đi?” Đại Pháo hỏi.

“Không phải sáu rưỡi sao?” Giang Khoát nhìn giờ, đã sáu rưỡi rồi, “Mày đến rồi à?”

“Đến rồi,” Đại Pháo nói, “Mày rủ thêm mấy đứa bạn học, hai đứa mình thực sự ăn không hết phần ăn gọi theo phòng riêng đâu, vậy quá lãng phí. Mày cũng đâu thể lần nào cũng ăn nhồi ăn nhét xong rồi lại gói mang về, không thấy kỳ sao.”

“Nói sau đi, chưa chắc đã rủ được.” Giang Khoát đưa mắt nhìn mấy người trong xe.

Hôm qua, Đại Pháo cũng đã nhắc cậu rủ mấy bạn học cùng đi ăn. Xét về điểm khi ăn uống không được lãng phí đồ ăn, hai người lại có chung cách nghĩ, đây xem như là một trong những nền tảng để hai người có thể chơi với nhau lâu như vậy.

Có điều cậu thực sự kiếm không ra người, mà cũng không biết nên rủ ai. Mấy người cùng phòng kỳ thực có lẽ cũng không ngại ăn rồi gói mang về, nhưng bây giờ bọn họ còn đang tập dàn binh bố trận trong phòng, gọi họ ra ngoài ăn chỉ sợ tới nơi một cái là phải gói mang về luôn, đặng còn chạy về ký túc trước tám giờ để nghênh tiếp tổ kiểm phòng.

Còn mấy người nhóm Đoàn Phi Phàm, mối quan hệ thực sự nằm ngoài phạm vi khiến cậu có thể mời một chầu, đặc biệt là người này mới đây còn dùng một cái ghế bố để kiếm của cậu ba ngàn tệ, lại còn tiện thể đổi lấy một cơ hội cho bạn mình lái xe…

Ngoài mấy người này, cậu không biết bạn học nào khác nữa.

“Đây là cơ hội để cải thiện mối quan hệ với bạn học hay bạn cùng phòng đấy,” Đại Pháo nói, “Dù gì cũng sẽ ở chung lâu như vậy, mối quan hệ có tốt thì bản thân mới thoải mái. Mày bây giờ không ở nhà nữa, môi trường mới lại hoàn toàn khác, nên vẫn phải học cách xử lý quan hệ giữa người với người.”

Giang Khoát không nói gì.

Những lời này của Hồ Chấn Vũ mới nghe không giống những lời mà Đại Pháo nên nói. Sếp Giang chắc chắn đã gửi email cho cậu ta, trong đó liệt kê một trăm câu thoại “Nhắc nhở Giang Khoát làm người cho tốt”, cứ hai ba ngày lại niệm một câu, đủ dùng đến hết học kỳ.

Giang Khoát cúp máy xong, Đoàn Phi Phàm hỏi: “Có việc à?”

“Không.” Giang Khoát nói.

“Có việc thì tụi này xuống xe là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phía trước có chỗ rửa xe đó.”

“Không phải,” Giang Khoát do dự một chút, sau đó ghé lại gần Đoàn Phi Phàm, hạ giọng hỏi, “Lát nữa đi ăn đi.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm rất bất ngờ trước đề nghị này, dù gì thì quan hệ hai người hiện nay cũng không thân quen lắm. Cậu với mấy người Đổng Côn lúc nào cũng có thể hứng lên rủ nhau đi ăn thịt nướng, nhưng cũng phải chơi với nhau hơn một năm mới được như thế.

Giang Khoát đột nhiên đưa ra lời đề nghị thế này, hơn nữa cách nói nghe ra không phải là cùng ăn một bữa thuộc diện bình dân, dù gì thì đại thiếu gia này đến malatang cũng không ăn, lại thêm cuộc điện thoại mà cậu ấy vừa nghe…

“Tôi với Đại Pháo có đặt phòng riêng,” Giang Khoát nói nhỏ, “Phải có người qua ăn.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì, nhưng không phải là không muốn nói, mà là cách diễn đạt này của Giang Khoát làm cậu không biết phải nói gì.

“Không phải là người được mời không tới,” Giang Khoát nhìn cậu, “Mà là đặt xong rồi vẫn không tìm được người tới ăn.”  

Đoàn Phi Phàm càng không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Vậy ngài đây hẹn lại với người ta rồi lại đi đặt phòng riêng lần nữa là được.

Đặt trước rồi đến giờ ăn lại đi tìm người, thật là kỳ lạ.

“Thôi bỏ đi.” Giang Khoát nhanh chóng ngồi dựa trở lại ghế của mình, “Coi như tôi chưa nói gì.”

Có thể là do mối quan hệ đúng là chưa tới mức đó, có thể là do lời mời của cậu quá đột ngột, Đoàn Phi Phàm nhìn chung không hiểu ý cậu là gì.

Chỉ là từ nhỏ tới lớn, cậu muốn gọi người đi ăn, chỉ một câu “Đi ăn đi” là xong việc. Vậy mà lần đầu tiên thử lịch sự đi mời một lần lại xôi hỏng bỏng không, thật sự không dễ chịu chút nào.

  

“Gì vậy?” Đổng Côn ngồi đằng trước hỏi.

“Lát đi ăn đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát quay sang nhìn cậu.

“Giang Khoát mời,” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại cậu ta, “Ở đâu nhỉ?”

Giang Khoát nói địa chỉ nhà hàng.

“Có lý do gì mà phải qua đó ăn vậy?” Đinh Triết sửng sốt, “Bên đó toàn là biệt thự view hồ, nhà hàng nào cũng đắt dã man tàn bạo. Mấy người tụi mình định ăn tối thì qua quán nhỏ bên chợ là được rồi.”

“Không có.” Giang Khoát nói, “Tôi sẽ ăn chỗ dã man tàn bạo đó.”

 

“Tìm chỗ dừng một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đổi người lái đi, đang giờ cao điểm buổi tối.”

“Để cậu ấy lái đi, không sao đâu.” Giang Khoát nói.

“Tao không sao, cũng đâu phải người không lái xe bao giờ.” Đinh Triết quả là nghiện rất nặng.

“Cậu ấy lái va quệt thì tính vào cậu ấy, mày lái va quệt thì tính vào ai?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Đường 1 tháng 5 kẹt xe thế nào, mày không biết hả?”

“Đệt,” Đinh Triết đạp phanh xe, “Phải đi đường 1 tháng 5 hả?”

“Lái tiếp đi mày, phanh lại làm gì?” Đoàn Phi Phàm nói.

Đinh Triết đổi chỗ với Giang Khoát, xuống ghế sau ngồi. Cậu ta ghé lại Đoàn Phi Phàm mà hỏi: “Sao lại đi ăn?”

“Không biết,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng, “Có lẽ là do…”

“Hử?” Đinh Triết ghé sát tai lại nghe.

“Con người đói thì phải ăn thôi.” Đoàn Phi Phàm chậm rãi nói.

“Biến ông chú mày đi.” Đinh Triết né ra.

“Đừng bận tâm,” Giọng Đoàn Phi Phàm vẫn rất khẽ, “Tới nơi là biết.”

Xe chạy qua cổng bên hông trường, Đổng Côn chỉ đường cho Giang Khoát, từ một lối rẽ khác chạy thẳng vào đường lớn.

“Kiểm tra phòng buổi tối,” Đổng Côn nói, “Ăn xong chạy về không kịp phải không?”

“Không kịp làm gì,” Giang Khoát nói, “Tẩn Lư Hạo Ba hả, cái đó thì đúng là không kịp rồi, cứ để hắn ta quỳ ở đó đợi đi.”

Mấy người trong xe đều cười phá lên.  

“Chỉ cần ghét Lư Hạo Ba,” Đổng Côn nói, “Thì đều là phe tụi này hết. Bước đầu tiên của tình bạn vậy là đã xong.”

Đoàn Phi Phàm ngả người dựa vào lưng ghế sau.

Ghế sau của chiếc xe này đúng là không phải để cho người ngồi, vừa rồi Đinh Triết với Đổng Côn ngồi sau cứ dựa vào nhau suốt, cậu cũng không để ý xem tại sao, lần này xem ra được trải nghiệm rồi. Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả con gái dáng người cao một chút là cũng không ngồi thẳng được.

Cậu chỉ còn cách ngả người ra ghế, đầu dựa vào cửa kính nhìn ra ngoài.

Sau khi ra đến đường 1 tháng 5, dòng xe cộ đông đúc hẳn lên, cậu cảm giác như mình đang bò nhanh như gió trên làn xe nhanh. Chạy qua một chiếc SUV, cậu như đang bò bên bánh xe của người ta vậy.

Đây là góc nhìn của một con chó hoang.

“Đường này tốc độ giới hạn là 50 nha.” Đổng Côn nhắc Giang Khoát. 

“Chạy còn chưa tới 30.” Giang Khoát nói.

“Tôi nhìn cậu luồn lách phải trên 30 là ít.” Đổng Côn nói.

“Cậu nhìn tôi ích gì,” Giang Khoát nói, “Cậu phải nhìn đồng hồ tốc độ.”

Đoàn Phi Phàm ngồi sau bật cười: “Bước khởi đầu tình bạn xem ra phải lùi lại một bước rồi.”

Câu này còn chưa nói hết, cậu chợt thấy từ bên trái, một chiếc xe nhỏ đột nhiên chồm về phía đầu xe họ, ý chừng muốn giành chỗ cho nửa đầu xe phía trước rồi chuyển làn.

“Đậu.” Giang Khoát vội đạp phanh gấp.

Đoàn Phi Phàm đập luôn mặt vào lưng ghế đằng trước.

“Cái đồ ngu này.” Đổng Côn suýt nữa phi vào kính chắn gió, điên tiết bật chửi.

Xe đằng trước lúc này đã dừng lại, chiếc xe bên trái đang ở vị trí chỉ cách đầu xe bọn họ 5cm, bánh trước vẫn đánh sang phải, không có ý tránh đường.  

Giang Khoát hạ cửa sổ xe, quay sang nhìn chiếc xe kia.

Bên kia cũng hạ cửa sổ xe, bên trong là một nam một nữ, người nam đang cầm lái, mắt nhìn sang bên này.

Giang Khoát thò cánh ta ra ngoài, ngón tay giơ lên chỉ về phía đầu xe, sau đó ra hiệu tránh đường.

Đoàn Phi Phàm lập tức nhớ lại hôm báo danh.

“Nhường chút đi!” Người đàn ông bên kia hét lên, “Tôi chuyển làn bình thường mà!”

“Bình thường cái ông chú ngươi,” Giang Khoát nói, giọng không lớn, tựa như không định để người kia nghe thấy, “Đèn xi nhan cất trong két sắt rồi hả, đèn đỏ một cái là lập tức nhớ ra phải chuyển làn.”

“Nhường hay không?” Đinh Triết hỏi, nghe giọng phấn khích một cách lạ lùng.

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

“Nhường cái quần.” Giang Khoát nói.

“Cố chen là sẽ tông nhau đó.” Đổng Côn thò đầu ra ngoài nhìn thử. “Nếu tông thì là lỗi của ai nhỉ?”

“Phải hoàn toàn là lỗi của bên kia.” Đinh Triết nói, “Cho đền chết thôi.”

“Không tông đâu.” Giang Khoát nói.

Đèn xanh ở giao lộ đã bật sáng.

Xe ở phía trước bắt đầu chuyển bánh, chiếc xe bên trái thủ thế chờ sẵn, xem ra nhất định sẽ cướp làn.

Giang Khoát rồ ga mấy phát, cửa sổ vẫn mở, tiếng động cơ gầm lên làm Đoàn Phi Phàm hơi điếc tai.

Mắt cậu vẫn từ cửa sổ xe nhìn chằm chằm về phía khe hở giữa hai chiếc xe. Cậu đã đoán được Giang Khoát định sẽ phóng thẳng luôn. Cứ coi như xe của cậu ấy xuất phát nhanh đi nữa, nhưng từ đầu xe đến đuôi xe, cả một khoảng thân xe như vậy không dễ gì vòng qua xe người kia mà hoàn toàn không va quệt gì.

Đặc biệt là khi bên kia cũng đã quyết tâm hơn thua tới cùng.

Đúng lúc này, trong đầu Đoàn Phi Phàm vụt hiện lên bảy tám cái tít báo, đều là tin tức thời sự về xe thể thao của phú nhị đại.

  

Chiếc xe trước mặt vừa chuyển bánh, Giang Khoát đã đạp chân ga, đầu xe phía bên phải của chiếc xe dính sát bên cạnh đột nhiên vọt lên nửa thân xe.

Chiếc xe này bất ngờ đạp thắng.

“Đậu!” Đinh Triết hét lên.

Xe bọn họ gần như dừng ngay đuôi xe trước, cửa xe bên trái gần như đã dính vào đầu xe bên kia.

“Qua được không?” Đinh Triết bò qua người Đoàn Phi Phàm, mặt dán vào cửa kính nhìn bên ngoài, “Hắn không dám động nữa rồi, phía trước là vạch liền, hắn chỉ có thể giở trò ở đây thôi. Nhưng tụi mình cũng không dễ qua đúng không?”

“Qua được.” Giang Khoát nói.

Xe trước mặt chuyển bánh rồi, xe Giang Khoát chưa chạy theo ngay mà đợi thêm ba giây, số đếm ngược trên đèn giao thông đã chuyển sang một chữ số.  

Lúc này Giang Khoát mới lại đưa tay ra ngoài cửa sổ, giơ ngón giữa.

Tiếp đó, Đoàn Phi Phàm thấy xe mình, trong một tư thế mượt mà, vút qua sát bên đầu xe kia, với khoảng cách gần nhất mà mắt thường có lẽ không thấy được.

Nhưng điều sửng sốt là không hề chạm vào xe kia.

Quay đầu lại sau thì thấy chỉ còn lưu lại một vệt khói xe, và chiếc xe kia đang bất đắc dĩ tiếp tục đợi thêm một lần đèn đỏ.

“Tao đệch,” Đổng Côn nói, “Đỉnh của chóp luôn.”

“Hôm đó tao đã bảo kỹ thuật của cậu ta tốt rồi mà.” Đinh Triết nói.

“Hôm nào?” Đổng Côn hỏi.

“Hôm tông vào chân Phi Phàm đó.” Đinh Triết nói.

“Tôi không có tông.” Giang Khoát nói.

“Vậy nên mới nói kỹ thuật cậu tốt.” Đinh Triết nói.

Đoàn Phi Phàm thở dài.

“Nhưng sau này cũng đừng hơn thua với loại người này,” Đổng Côn trầm trồ xong lại thận trọng ngay, “Dù sao cũng đang lái xe, lỡ người kia là loại anh hùng không não thì sao.”

“Hắn mà bật xi nhan, tôi chắc chắn sẽ nhường đường.” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ ngứa mắt loại người lái xe ngoài đường mà như lái trong phòng khách nhà mình.”

Về đêm, khu vực ven hồ rất sôi động. Lúc bước vào nhà hàng này, Giang Khoát thấy đúng là việc làm ăn rất tốt, chưa gì mà đã kín chỗ, bên ngoài còn có khách đang đợi.

Nhân viên phục vụ đưa họ đến phòng riêng và mở cửa phòng.

Giang Khoát quay người lùi sang một bên, để mấy người Đoàn Phi Phàm vào trước.

Đoàn Phi Phàm vừa bước vào một bước thì đã thấy bên trong, Đại Pháo đã đứng dậy.

“Tao tưởng mày gọi mấy bạn cùng phòng cơ mà.” Đại Pháo nói.

  

Lần cuối cùng Đại Pháo và Đoàn Phi Phàm gặp mặt chính là lúc cả hai đang đấu võ miệng ở phòng 107. Lúc này, câu nói này của Đại Pháo rõ ràng đã khiến bầu không khí vốn không mấy thân thiện của hai người đã tệ càng thêm tệ.  

Đúng lúc Đoàn Phi Phàm chuẩn bị lùi ra, Giang Khoát đưa tay vỗ lên lưng cậu: “Vào đi.”

—————–