Tam Phục

Chương 120



Ngoài cửa tiệm, bên cạnh một núi lẵng hoa khổng lồ cùng với hai hàng lẵng hoa cỡ vừa cực kỳ khí thế, những bánh pháo xếp đầy trên mặt đất cũng khá ấn tượng. Đây là pháo mà Đoàn Phi Phàm mua của anh trai bán pháo quen biết trước đây, giờ đang xếp đầy trước cửa hàng, đỏ rực cả một mảng.

Giang Khoát lấy điện thoại ra chầm chậm quay những người xung quanh, trừ mấy bạn học mà cậu quen thuộc, vẫn còn rất đông người lạ trông quen quen và những người lạ trông lạ hoắc, đó là những người mà Đoàn Phi Phàm gọi từ bên chợ sang, người Phạm Gia Bảo dẫn tới, lại còn cả người của Đại Pháo nữa.

Đây là điểm mà Giang Khoát thấy bất ngờ, Đại Pháo đi một chuyến mất hai ba tiếng đồng hồ, vậy mà còn dẫn theo hai ba chục người.

“Toàn là người bên công trường, mấy tháng nay không được ra ngoài rồi, hôm nay dẫn họ đi chơi qua đêm rồi về, ở đây ủng hộ mày xong là cho bọn họ tự đi chơi,” Đại Pháo nói, “Ngoài ra tao còn định lấy ít hàng cho bếp ăn, phải mua ít thịt bò với bò nấu tương của chú.”

“Thịt bò mua ở Thượng Gia luôn là được rồi mà?” Giang Khoát nói.

“Mày không hiểu rồi, không thể lấy hết bên chỗ họ được,” Đại Pháo nói, “Phải để họ biết bọn tao vẫn có thể kiếm thịt bò ở chỗ khác, nguồn hàng của nông trang sau này không phải chỉ dựa hết vào hai cái làng bọn họ, không thì họ sẽ không đảm bảo cho mày hàng tốt nhất đâu.”

“Nghe ra dáng sếp Hồ nhỏ rồi đấy nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Có gì đâu.” Đại Pháo miệng thì khiêm tốn, nhưng vẻ mặt thì cực kỳ sung sướng, “Mày cũng được đấy, shop online offline gì đều mần hết ráo… Shop online khi nào mở?”

“Đêm nay, lúc 0 giờ,” Giang Khoát nói, “Dương Khoa đã thuê hai nhân viên chăm sóc khách hàng part time, đêm nay không ngủ luôn.”

“Thằng ranh này được việc đấy chứ,” Đại Pháo nói, “Có điều tên này nhiều lúc chết não, mày làm việc với nó phải gắt gao tí, đừng có buông lỏng quá.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

“Tao đi xem thịt rồi đặt trước một ít,” Đại Pháo nói, “Bò nấu tương đóng gói của bọn mày thì không lo, chứ thịt bò tươi tao sợ lát nữa bị người ta cướp hết mất.”

“Đi nói trước với chú một tiếng đi, bảo giữ lại một ít cho mày.” Giang Khoát nói.

*

3 giờ 15 phút, vỉa hè đã chật cứng người, nhiều khách qua đường cũng dừng lại xem, dù gì thì lễ khai trương này cũng khá rầm rộ.

“Lát nữa cậu ra châm pháo nhé.” Đoàn Phi Phàm khẽ nói bên tai Giang Khoát.

“Cậu bị ngốc hả?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Bảo chú châm chứ!”

“Chú ấy ngại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi bảo chú rồi, nhưng chú bảo để cậu châm nghịch cho vui.”

“Tôi nghịch… Cái này có gì mà nghịch.” Giang Khoát thấy hơi buồn cười.

“Chú ấy thấy cậu như trẻ con còn thích nghịch pháo ấy,” Đoàn Phi Phàm đưa bật lửa cho Giang Khoát, “Đi đi.”

“Đi cùng đi.” Giang Khoát nhận bật lửa, trên chiếc bật lửa có thắt một chiếc nơ màu đỏ.

Hai người cùng đi tới chỗ châm pháo, Đoàn Phi Phàm cầm đầu dây pháo lên, hướng ngòi về phía Giang Khoát. Chú cậu bèn hét lên “Đến giờ rồi” và kéo sợi dây trên biển hiệu, kéo tấm vải đỏ xuống.

Mọi người cùng ồ lên hoan hô.

Ống kính của Heo lớn từ bảng hiệu lùi trở ra, chuyển hướng về phía hai người đang chuẩn bị châm pháo.

Giang Khoát một tay cầm điện thoại tự quay tay mình với tay Đoàn Phi Phàm, tay kia bật bật lửa châm pháo.

Pháo nổ cực rền, chỉ trong vòng hai ba giây đã đì đoàng mịt mù trắng xóa khắp xung quanh, không còn nhìn thấy ai nữa, chỉ thấy chớp lửa pháo nhảy nhót trong khói mù.

Giống như đang Tết vậy.

Giang Khoát lùi lại một chút, đứng bên đường nhìn cảnh tượng trước mặt.

Giây phút này, cảm giác hưng phấn bắt đầu từ từ dịu đi, dần dần biến thành xúc động.

Lúc nhảy từ ban công xuống để bỏ nhà chạy trốn, cậu tuyệt nhiên không bao giờ ngờ tới lại có một cảnh tượng như ngày hôm nay.

Một người bạn trai tiến tới nhanh mà lùi lại cũng nhanh, một cửa tiệm online offline đồng bộ, một cuộc sống mà cậu chưa bao giờ trải qua, một đám bạn ngoài dự liệu.

Đoàn Phi Phàm đứng bên cạnh cậu, cũng im lặng nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mặt.

Rồi Giang Khoát thấy tay mình bị nắm lấy.

Cái cảm giác quen thuộc này.

Giang Khoát vội xoay tay lại nắm chặt lấy tay Đoàn Phi Phàm, nắm rất chặt, như thể muốn xiết gãy tay Đoàn Phi Phàm.

Tiếng pháo nổ long trời đã ngừng lại, khói pháo bắt đầu tản đi trong tiếng hò reo của mọi người xung quanh.

Bỗng có cái gì đó vắt lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người. Giang Khoát giật nảy mình, vội nhìn xuống thì thấy hóa ra là một miếng khăn lau.

“Đậu!” Cậu hết hồn buông tay Đoàn Phi Phàm ra, hất một cái.

Quay lại thì thấy Đổng Côn đứng đằng sau, mặt đầy vẻ “Tôi bảo hai người tém tém lại chút rồi cơ mà!”, cậu ta lên tiếng: “Năm giây nữa thôi là nhìn thấy rõ hết rồi đấy!”

“Đệt!” Đoàn Phi Phàm cầm lấy cái khăn, bật cười, “Mày chịu khó thế này cơ à, lúc đốt pháo rồi mà vẫn còn cầm khăn lau.”

“Cầm quên bỏ xuống,” Đổng Côn nói, “Tao ở nhà mà chịu khó được việc gì là mẹ tao khóc được cả tháng luôn.”

Đốt pháo xong, khai trương thuận lợi, Ngưu Tam Đao bắt đầu chính thức bán hàng.

Trong đám đông xúm lại xem có tới một nửa là đám cò gỗ bạn bè của hai người nhờ tới, nhưng cũng không hoàn toàn là cò gỗ, dù sao thì cũng đâu có trả tiền cho mấy người đó, bọn họ còn phải tự móc hầu bao ra mà mua hàng nữa.

“Côn, mấy đứa bọn mày đi giúp chú thím chút đi.” Đoàn Phi Phàm vừa thấy mọi người bắt đầu túm lại ở ngoài cửa tiệm, cậu liền nhanh chóng chỉ huy, “Lão Phạm với Đại Pháo qua giúp bên khu đồ chín này, bảo khách xếp hàng…”

Giang Khoát đưa mắt nhìn sang khu đồ tươi sống, cả nhà chú đã bắt đầu làm việc, chú với Đoàn Lăng mỗi người một dao, thím ở đằng sau hỗ trợ.

“Có vẻ hơi đông khách quá phải không,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm, cậu qua đó đi.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đáp, “Bên này cậu…”

“Từ bao bì định giá tới viết quảng cáo đều là tôi,” Giang Khoát nói, “Còn sợ tôi làm không nổi à?”

“Ầu,” Đoàn Phi Phàm cười, “Ngầu ghê.”

Đoàn Phi Phàm đi tới cầm lấy con dao của Đoàn Lăng, Đoàn Lăng cũng rất thạo việc, nhưng dù sao thì sức cũng không mạnh, lúc đông khách thì sẽ hơi chật vật không theo kịp.

Đoàn Phi Phàm cầm con dao hạ xuống một đường, Giang Khoát cảm thấy cả người như nhẹ hẳn theo.

“Giang Khoát!” Phạm Gia Bảo hét lên.

“Tới liền!” Giang Khoát chạy sang khu đồ chín, bên này đã xếp cả một hàng người.

“Mua 2 tặng 1, hai túi lớn tặng một túi nhỏ, hai túi nhỏ tặng một gói mini hút chân không,” Giang Khoát dặn Phạm Gia Bảo, “Anh tính tiền được không đó?”

“Chửi ai đấy hả?” Phạm Gia Bảo liếc Giang Khoát một cái.

“Có hai hương vị ạ,” Chị Hà hết sức thành thạo giới thiệu với khách đang xếp hàng, “Trong túi lớn có bốn túi nhỏ, đều là túi hút chân không, mở ra ăn liền được… Nước sốt có cay ạ! Không cay lắm đâu, lúc xào rau nấu mì nướng thịt, cho vào đều được…”

Lúc Dương Khoa bảo để chị Hà tới giúp thu ngân bán hàng, Giang Khoát thấy hơi lo, nhưng giờ xem ra bảo chị Hà đứng ở đó là đáng tin cậy hơn bất cứ ai trong đám người của cậu.

“Mang thịt bò ăn thử sang đây.” Giang Khoát chỉ huy Đại Pháo.

Đại Pháo bưng hai đĩa to thịt bò nấu tương đã thái sẵn, chạy tới đặt lên bàn.

“Bưng ra mời khách đang xếp hàng nếm đi,” Chị Hà chỉ huy Đại Pháo, “Có găng tay dùng một lần chứ?”

“Hả.” Đại Pháo nói.

“Có ạ,” Giang Khoát xé một bao găng tay dùng một lần, đưa cho Đại Pháo, “Đi đi sếp Pháo.”

“Dương Khoa!” Đại Pháo hét lên.

Dương Khoa lập tức đi tới bưng hai cái đĩa lên: “Mày phát găng tay đi, tao bưng đĩa theo sau.”

“Được đó,” Đại Pháo cầm bịch găng tay lên đi ra ngoài, vỗ vai Dương Khoa đầy vẻ khen ngợi, “Lên đường.”

Sau khi đã sắp xếp xong xuôi công việc bên này, Giang Khoát nhìn sang phía chú thím, Đoàn Phi Phàm đang cúi đầu luôn tay thái thịt, chốc chốc lại ngẩng lên nói mấy câu với khách, chọn thịt, thái thịt, cân thịt, thoăn thoắt thành thạo. Đoàn Lăng thì phụ trách gói hàng thu tiền, nhóm Đinh Triết thì giúp chuyển thịt, quét dọn xung quanh… Tất cả đều đã vào guồng trôi chảy. 

Lúc này, Heo nhỏ đi tới, vừa xem bò nấu tương trên kệ hàng vừa nhân tiện hỏi một câu: “Khai trương mà bán cũng đắt hàng ghê ha.”

“Ừ,” Giang Khoát đáp, thấy Heo lớn cầm camera theo sau, cậu nói thêm một câu, “Nhiều khách hàng bên tiệm cũ cũng cất công sang đây mua đấy.”

“Bọn em vừa mới nói chuyện với mấy cô, họ bảo là từ bên khu chợ cũ cất công sang đây,” Heo nhỏ nói, “Họ quen vị này rồi, tiệm khác ăn không giống.”

“Đúng vậy.” Giang Khoát đáp xong thì không biết nói thêm gì nữa.

Heo nhỏ bật cười: “Không sao, anh cứ nói tự nhiên, bọn em biên tập lại là được mà.”

“Có tự nhiên thì cũng không biết nói gì,” Giang Khoát nói, “Tôi không giỏi ăn nói.”

Heo nhỏ cười bò, Heo lớn thì gật gù: “Tôi thấy câu này có thể giữ lại, rất có ý nghĩa.”

Buổi chiều hôm nay khai trương bán đắt như tôm tươi, chưa tới 6 giờ, toàn bộ số bò nấu tương chuẩn bị để bán tại tiệm đều đã hết sạch, lại còn phải lấy thêm một phần từ số hàng chuẩn bị để bán online tối nay.

Chương trình khuyến mãi của shop online vẫn chưa chính thức bắt đầu, người mua chắc cũng không đông lắm, mà hàng mới bổ sung thì sáng sớm mai sẽ lại có. Tuy vậy, sau khi đợt hàng dự trữ thứ hai cũng bán sạch, Giang Khoát vẫn không dám vào trong lấy thêm nữa.

“Hết rồi hả?” Đại Pháo hỏi.

“Hết rồi,” Giang Khoát nhìn Phạm Gia Bảo, “Người bên anh có phải chỉ mua kiểu cò mồi, mua rồi lại quay lại trả phải không đó…”

“Đùa nhau à?” Phạm Gia Bảo nói, “Toàn là mua thật hết đấy, mang về rồi còn quảng cáo với người nhà với hàng xóm láng giềng, làm gì có chuyện trả hàng, không có đâu.”

“Shop online của bọn cháu tối nay bắt đầu mở bán đấy ạ,” Chị Hà cầm túi hàng giải thích cho những khách vẫn chưa mua được, “Ngày mai, nếu như không muốn lại mất công chạy sang đây, mọi người có thể lên mạng mua, giá cả chất lượng đều giống nhau…”

Giang Khoát đi sang cái siêu thị nhỏ gần đó, mua một ít đồ uống và nước suối, xách về tiệm.

“Chị Hà cũng nên nghỉ thôi,” Giang Khoát lấy đồ uống đưa cho Dương Khoa, “Giọng khàn cả đi rồi. Lát nữa mà còn khách thì cứ để tao nói là được.”

“Chắc vậy quá,” Dương Khoa cử động cái chân, “Hôm nay bọn tao chắc phải đi tới hai chục ngàn bước rồi ấy.”

“Tối nay tính tiền…” Giang Khoát mới nói được nửa câu thì Dương Khoa đã xua tay cắt lời cậu.

“Khỏi cần, hôm nay mọi người đều tới giúp cả, với lại tao cũng coi như là người của cái tiệm này,” Dương Khoa nói, “Cứ làm theo thỏa thuận trước đây là được.”

“Vậy cũng được.” Giang Khoát nói.

Sau khi đã bán sạch sành sanh bên khu đồ chín, Phạm Gia Bảo với Đại Pháo đem biển quảng cáo cho shop online với tấm bảng giới thiệu bò nấu tương ra đặt ở cửa, sau đó đi sang giúp bên khu đồ tươi sống.

Hôm nay, thịt bò tươi cũng bán được khá nhiều, giữa buổi, ông chủ Tống còn chở thêm một xe sang, lúc này cũng đã bán gần hết.

Có điều, Giang Khoát phát hiện ra vị trí của chú lúc này đã đổi thành Đoàn Lăng, còn chú thì đang ngồi một bên.

“Lưng chú không ổn hả?” Giang Khoát đi tới bên Đoàn Phi Phàm, hạ giọng hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm vừa thái thịt vừa khẽ nói, “Đeo cái đai lưng vào rồi tưởng mình mạnh lắm, bảo chú ấy nghỉ mà chú ấy không nghỉ, đến lúc đứng không vững mới chịu đổi cho Đoàn Lăng.”

“Nói gì chú đấy hả?” Chú hét lên, “Xì xà xì xầm tưởng chú không biết hả?”

“Đang nói lưng chú vậy mà ngon lành nhỉ.” Giang Khoát nói.

Đoàn Lăng cười: “Đúng đó, lưng bố đỉnh ghê cơ.”

“Mấy đứa thì hiểu cái quái gì.” Chú cười, ngày đầu tiên khai trương, khách đông nườm nượp thế này, xem ra tâm trạng chú cũng rất vui.

*

Sau khi thịt bên khu đồ tươi cũng bán hết sạch, Giang Khoát cảm thấy não mình như muốn nhũn cả ra, bên tai còn nghe thấy cả tiếng ong ong.

Đoàn Phi Phàm đang cùng mấy người kia thu xếp công việc cuối ngày, Giang Khoát đứng tránh sang một bên.   

“Mở đầu thế này cũng được đấy chứ,” Giang Liễu Liễu mất tích cả buổi chiều, không biết xuất hiện tự lúc nào, giờ bước tới đứng bên cạnh cậu, “Phim làm xong ngày mai có thể cho phát quảng cáo online luôn được rồi.”

“Em vừa đi đâu về đấy?” Giang Khoát hỏi.

“Đi dạo một vòng,” Giang Liễu Liễu chỉ khu chợ đằng sau, “Cũng thú vị ra phết, có một cửa hàng nhỏ chuyên làm hàng đan lát tre cói, em đặt bên đó mấy bình hoa bằng tre, với mấy đĩa quả nữa.”

“Để ở phòng làm việc của em hả?” Giang Khoát cười.

“Ừ,” Giang Liễu Liễu gật đầu, “Em mang về tô màu cho nó.”

“Cho anh một cái đi,” Giang Khoát nhìn Giang Liễu Liễu, “Cho anh cái bình hoa ấy.”

“Cho không ấy hả?” Giang Liễu Liễu nói.

“Đổi cho em một bịch bò nấu tương đó.” Giang Khoát nói.

Giang Liễu Liễu bật cười: “Hàng để trao đổi bây giờ cũng hậu hĩnh hẳn lên nhỉ?”

“Cũng chẳng hậu hĩnh đâu, phải ngày mai mới có,” Giang Khoát nói, “Chỉ đổi bịch nhỏ thôi.”

“Được.” Giang Liễu Liễu nói.

“Nhớ tô màu nữa.”

“Vậy phải trả tiền.” Giang Liễu Liễu nói.

“… Tính toán gì ghê vậy?” Giang Khoát cao giọng.

“Học sếp Giang chút đi,” Giang Liễu Liễu nói, “Hôm nay em giúp ông ấy đặt hoa mà ông ấy còn cho em mười ngàn đó.”

“Mỗi mười ngàn thôi hả?” Giang Khoát nói, “Chính ông ấy còn nói là em phải chạy tới mấy cửa hàng mới xong việc kia mà.”

“Mỗi cửa hàng là mười ngàn,” Giang Liễu Liễu nói, “Em chạy bảy tám cửa hàng đó.”

“… Cứ cho anh nợ trước đi.” Giang Khoát nói, “Lúc nào tích đủ một con xe thì em lấy luôn cái xe kia của anh mà đi.”

“Được.” Giang Liễu Liễu cười.

*

Thu xếp mọi việc xong, bước kế tiếp là tiệc mừng, Phạm Gia Bảo thạo chỗ, thể theo yêu cầu của Giang Khoát, anh ta đã chọn một khách sạn cao cấp và đặt phòng tiệc ở đó. Mọi người chia nhau chạy tới đó.

Sau khi tất cả đã xuất phát, Giang Khoát mới nổ máy, nhưng cậu không cho xe chạy ngay, mà dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm.

“Mệt không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Mệt thì tôi lái.”

“Không mệt,” Giang Khoát nói, “Hôm nay tôi cũng có làm gì đâu, chỉ đứng đực ra đó nhìn người khác làm.”

“Vậy cậu thở cái gì chứ?” Đoàn Phi Phàm cười.

“Tối nay mới bận này, nghĩ mà nhức đầu luôn,” Giang Khoát nói, “Bài tập thứ Hai phải nộp, tôi còn chưa động tới nữa.”

“Tối nay chẳng có gì phải bận đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên chăm sóc khách hàng cũng đã tập huấn xong rồi, Dương Khoa lo thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Hàng mới ngày mai tới là gửi đi được luôn rồi, việc giao hàng tôi cũng đã thuê người xong rồi.”

“Cậu sắp xếp xong hết rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ~~~ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Giang Khoát bật cười, cho xe xuất phát: “Sao bảo cậu chỉ lo việc làm hàng, còn quản lý điều hành gì đó thì là phần tôi cơ mà?”

“Chẳng phải cậu cũng chưa động tới bài tập đấy thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu động tới rồi hả?” Giang Khoát hỏi.

“Động thì động rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Viết được cái tên, lần nào tôi cũng rất trang trọng viết xong được cái tên, để tạo một sự khởi đầu hoàn hảo.”

“Sau đó thì sao?” Giang Khoát cười hỏi.

“Cái gì chép được thì chép, không chép được thì viết bôi ra.” Đoàn Phi Phàm đáp rất dứt khoát.

Giang Khoát cười thành tiếng: “Sếp Giang mà nghe thấy cậu nói thế này, thế nào cũng sẽ khuyên cậu bỏ học khởi nghiệp đấy.”

“Đâu có bỏ được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi từ chối cả đống trường tốp đầu trong nước và thế giới rồi mới chọn ra được trường này đấy, làm sao tùy tiện bỏ được chứ!”

“Được đó,” Giang Khoát vỗ tay lái, “Lần sau sếp Giang mà lại xúi tôi tiếp như vậy, tôi sẽ dùng câu này của cậu làm đáp án chuẩn.”

*

Phòng tiệc của khách sạn từ việc đặt chỗ tới gọi món đều do một tay Phạm Gia Bảo đảm nhiệm, Giang Khoát chỉ lo phần trả tiền, tới nơi rồi mới phát hiện ra, con người này đúng là rảnh thật, rảnh tới mức nhảm luôn.

Phòng tiệc được trang trí như buổi họp thường niên của Ngưu Tam Đao, đủ các loại hoa tươi bóng bay đồ trang trí, mợ nó chứ lại còn có cả băng rôn.

Ngưu Tam Đao khai trương tiệm mới – Tiệc tối tri ân

“… Vụ này là ai làm đây?” Đại Pháo hết hồn, “Tao tưởng vào nhầm buổi họp thường niên công ty sếp Giang cơ.”

“Lão Phạm đấy,” Giang Khoát nói, “Người rảnh số một, chuyên thích làm rùm beng chuyện bé xé ra to.”

“Anh ta coi như là nhân viên ngoài biên chế của Ngưu Tam Đao rồi.” Đại Pháo nói, “Sau này muốn mở rộng kinh doanh là có thể hợp tác luôn.”

“Dám lắm đó.”

Tuy trông giống như đại hội thường niên của công ty, nhưng dù sao thì cũng không phải là đại hội, mọi người tất bật một trận xong cũng đều mệt, Đoàn Phi Phàm bèn nói mấy lời cảm ơn ngắn gọn, sau đó mời tất cả thoải mái ăn uống, vậy là coi như khai tiệc.

Giang Khoát vì hơi đói nên cũng chẳng còn tâm trí nói chuyện với người cùng bàn, cứ thế bắt đầu cắm cúi ăn luôn. Ngồi bên cạnh, Đoàn Phi Phàm ăn được mấy miếng thì lại bắt đầu cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

“Lát nữa hẵng làm,” Giang Khoát nói, “Ăn trước đã.”

“Đang trả lời tin nhắn của Mã Tiếu,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, nghiêng màn hình điện thoại về phía cậu, “Hôm qua tôi hỏi cậu ấy có muốn đến tiệm mình làm thêm không, làm đóng gói với gửi hàng.”

“Cậu ấy đồng ý rồi hả?” Giang Khoát hỏi, đây quả là ý hay, Mã Tiếu mà làm thêm ở chỗ bọn họ, tiền công chắc chắn đảm bảo mà cũng không bị ức hiếp.

“Đồng ý rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sáng sớm mai là cậu ấy sang tiệm luôn, làm từ 6 giờ tới 8 giờ, xếp dỡ hàng, buổi chiều thì lại một chuyến nữa, đóng gói gửi hàng.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Xét về những mặt này, Đoàn Phi Phàm có một sự chu đáo trời sinh, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, mỗi lần Giang Khoát nghĩ ra một việc gì thì nhìn chung, Đoàn Phi Phàm đều đã lo liệu xong rồi.

“Họp thường niên” cũng không kéo dài quá lâu, người càng đông thì bữa tiệc càng dễ kết thúc nhanh chóng, với lại cũng đã hơn 9 giờ tối, mọi người cũng đã ăn no cả rồi.

Giang Liễu Liễu với Heo lớn Heo nhỏ định tiếp tục đi dạo phố chợ, hướng dẫn viên là Phạm Gia Bảo, Đại Pháo cũng định dẫn người của cậu ta ra ngoài chơi thoải mái một chút, vậy nên mọi người đều tự giải tán hết.

Giang Khoát gọi taxi đưa gia đình chú về, còn cả đám thì quay về ký túc.

Ký túc xá vẫn ồn áo náo nhiệt, Giang Khoát về 119 trước, hôm qua mọi người ở phòng về, Giang Khoát vẫn chưa gặp, hôm nay cậu xách mấy túi bò nấu tương về cho phòng.

“Vậy là sắp tới sẽ chính thức bắt đầu kinh doanh rồi hả?” Đường Lực nếm một miếng bò nấu tương, “Ngon lắm, mùi vị không khác gì loại làm ở tiệm đấy.”

“Vẫn hơi khác một chút,” Giang Khoát nói, “Nhưng cũng không rõ lắm.”

“Để khi nào tôi quảng cáo với nhóm bạn cấp 3 của tôi cho,” Lý Tử Nhuệ nói, “Hai cậu đúng là ngầu bá cháy, năm nhất đã khởi nghiệp, tôi ấy à, năm nhất chỉ để vỗ béo thôi.”

Cả đám vừa ăn vừa cười.

Nói chuyện được một lúc thì điện thoại của Giang Khoát kêu một tiếng.

[Chỉ thị như sau] Cậu mệt không?

[JK921] Vẫn ổn, sao vậy

[Chỉ thị như sau] Tôi mới lấy cái máy mát xa của phòng đối diện, cậu mà mệt thì qua đây mát xa, cậu không mệt thì qua đây mát xa cho tôi đi

Giang Khoát nhìn cái tin nhắn này của Đoàn Phi Phàm, rất lâu sau mới bật cười.

[JK921] Để tôi qua xem là cái máy mát xa thế nào

*

“Chính là như này,” Đoàn Phi Phàm lắc lắc trên tay một thứ gì trông như áo phao cứu hộ, “Cắm điện cái này vào, sau đó bấm công tắc…”

“Là điện giật chết luôn.” Giang Khoát nói.

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm cười, “Tiếp thu nhanh nhỉ, xem ra không mệt rồi.”

“Cái này mặc vào là bị đấm cho một trận mà?” Giang Khoát nhìn thử, “Còn cần tôi đấm giúp cậu nữa sao?”

“Còn cái này nữa,” Đoàn Phi Phàm lấy ra một món đồ chơi trông như cái vợt đánh bóng, trên mặt có một cái vòng lấp lánh ánh đỏ lồi lên, tựa như giác hút mà cũng rất giống một khối u, “Cái này phải cầm bằng tay, rê tới rê lui ở vị trí muốn mát xa.”

“Cái này sao có vẻ giống thủy quái Cthulhu…” Giang Khoát nói, “Phòng đối diện mua lắm thứ đồ chơi này làm gì vậy?”

“Tham gia đa cấp trên Wechat rồi bị lừa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mua về một đống, còn nguyên xi không bán được, mang về cho mẹ thì mẹ cũng không lấy, còn bảo sợ bị cái áo đấm chết.”

Giang Khoát cười bò, múa múa cái vợt trên tay: “Được, vậy cậu nằm ra đi.”

Đoàn Phi Phàm mặc cái áo ghile điện giật kia vào, ngả người nằm xuống cái ghế bố, điều chỉnh lại áo rồi thử cảm nhận một chút: “Cái này được đấy, cứ cuộn tới cuộn lui dưới eo với thắt lưng, lại còn rung nữa, lát nữa cậu cũng thử chút đi.”

“Ừ,” Giang Khoát kéo cái ghế dựa lại ngồi bên cạnh, bật công tắc cái vợt, cái vòng lồi trên vợt vừa lóe sáng vừa rung vừa nảy, cậu áp nó lên đùi Đoàn Phi Phàm, “Thế nào?”

“Hơi nhột,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Cậu áp hẳn xuống đi, cứ để hờ rung mém mém thế này tôi nhột lắm.”

“Cậu còn bị nhột ở chỗ bụng ngón tay nữa đúng không.” Giang Khoát nghiêng cái ghế về phía trước, cái vợt trên tay ấn xuống đùi Đoàn Phi Phàm, từ từ di chuyển tới lui.

“… Chuyện này mà cậu cũng nhớ sao?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

“Ừ,” Giang Khoát cười, “Tôi tưởng là tôi không nhớ cơ, nhưng lúc nghĩ tới thì nhận ra là mình đều nhớ hết.”

Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc rồi nói: “Tôi cũng còn nhớ mấy tài lẻ làm màu vô dụng kia của cậu.”

“Đậu,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Vẫn còn nhiều lắm, sau này từ từ khoe với cậu.”

“… Á!” Đoàn Phi Phàm đột nhiên đưa tay chặn cái vợt đang di chuyển trên đùi mình, “Định đi đâu thế hả?”

“Hử?” Giang Khoát nhìn lại, nhận ra trong lúc cậu mải nói không để ý, cái vợt đã tiến thẳng tới chỗ trọng yếu của Đoàn Phi Phàm, cậu giật nảy mình, “Đậu, chưa trúng đấy chứ?”

“Trúng rồi thì không kêu được thế này đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái thứ này lực mạnh lắm, thật sự có thể nện cho tôi rụng hàng luôn đấy.”

Giang Khoát cười đau bụng, cậu nhấc cái vợt lên, huơ xuống phía dưới rồi lại dừng ở vị trí mấy cm phía trên.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm tròn mắt, “Tay cậu có cảm giác không đó! Nhà họ Đoàn có mỗi tôi là cháu trai đấy biết không hả?”

Giang Khoát còn chưa kịp nói gì, Đoàn Phi Phàm nghĩ một thoáng rồi lại bật cười: “Thảm thật luôn, nhà họ Đoàn đến tôi là hết rồi.”

Giang Khoát cũng cười theo.

Đang cười thì cửa phòng đột nhiên bật mở.

Đừng nói là Giang Khoát, ngay cả Đoàn Phi Phàm cũng giật mình nảy cả chân lên, Giang Khoát thì loạng choạng, cái ghế vốn đang nghiêng về phía trước liền trượt một cái, Giang Khoát quỳ luôn xuống cạnh cái ghế bố của Đoàn Phi Phàm.

“Nào nào nào, trà sâm đây!” Đinh Triết phi vào, “Tao mới hỏi xin chị Ninh, hôm nay ai cũng mệt…”

Nhìn thấy hiện trạng hai người, Đinh Triết khựng lại: “Cầu hôn mà lại quỳ hẳn hai gối xuống sao?”

[HẾT CHƯƠNG 119]

- -----oOo------