Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 77: Đàn em



Hai người đi ở phía cuối của hàng ngũ, trước sau mấy chục mét đều không có người nào khác.

Thời Lạc vô cùng tự giác bám chặt lấy lưng Đường Kỳ Thâm, thân thể mềm mại trườn lên trên người anh, hai tay vòng qua cổ anh, vừa dễ chịu lại tự tại.

Chút bối rối cùng khẩn trương mới nãy thoáng chốc đã biến mất sạch sành sanh.

Giống như chỉ cần có Đường Kỳ Thâm ở đây, tất cả mọi việc đều không cần cô lo vậy.

Thời Lạc cảm thấy mình được anh lấp đầy chỉ trong nháy mắt, ngước mắt quan sát một chút đã thấy hai người đi được tới sườn núi, thoáng thoáng còn có thể nghe được tiếng kêu rên của đám bạn học đi trước, khó tránh khỏi trong lòng sinh ra chút ưu việt cùng thỏa mãn, thế là cả người liền ngoan ngoãn không chịu nổi, nghiêng nghiêng đầu, rất tự giác tiến tới bên tai Đường Kỳ Thâm hôn hôn mấy cái.

Bước chân leo núi của Đường Kỳ Thâm rất vững vàng, khóe môi nhợt nhạt hơi cong cong lên.

Đây không phải là lần đầu anh cõng cô như thế này, dường như chăm sóc Thời Lạc đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của anh vậy.

Còn nhớ rõ trước đó có một lần anh đưa cô về Giang Nam thăm ông bà nội.

Bà nội Đường tuổi tác đã cao, đi đứng không tiện, hầu như sinh hoạt hằng ngày đều phải dựa vào xe lăn, mà đằng sau lưng của bà thì luôn luôn có hình bóng của ông nội Đường.

Hai ông bà cụ cũng cùng xuất thân từ danh môn, từ nhỏ đều là những cô cậu chủ giàu có phú quý, rõ ràng chỉ cần tốn một chút tiền là có thể mời người chăm sóc tốt nhất tới, thế nhưng chuyện gì của bà nội, ông nội cũng muốn tự tay làm.

Mỗi lần tới chiều tối, ông nội Đường sẽ ôm bà bạn già của mình từ trên xe lăn xuống, động tác không quá nhanh nhẹn cõng bà cùng ra ngoài đi tản bộ.

Hai ông bà tuổi tác đã cao, tóc đều đã bạc trắng, ngày qua ngày tháng qua tháng đều dựa vào hai chân của ông nội đã đi qua rất nhiều nơi.

Lúc ấy Thời Lạc còn cảm thấy lo lắng, hành động của ông nội Đường đã không còn tiện như lúc trước, huống chi nữa là trên lưng còn có thêm một bà lão nữa.

Mà ông nội Đường khi ấy lại nói rất đơn giản: “Bà nội Đường của con ấy à, thực chất bên trong vẫn chỉ là một cô bé mà thôi, lúc ông cõng bà ra ngoài đi dạo ấy là lúc bà vui vẻ nhất đó.”

Thời Lạc lúc đó bị ông làm cho cảm động tới rối bời, hốc mắt cũng hơi ướt, thanh âm mềm mại mang theo chút nghẹn ngào, lôi kéo tay áo Đường Kỳ Thâm nũng nịu: “Anh cũng phải cõng em.”

Tâm tình Đường Kỳ Thâm trước giờ đều không có quá nhiều dao động, không có nhiều tình cảm cảm xúc giống như cô gái như Thời Lạc, sẽ không dễ dàng cảm thấy cảm động hay gì, nhưng nghe cô nói vậy, anh cũng cười ôn nhu: “Lúc em lười biếng, ai là người cõng em?”

Gần như là từ nhỏ tới lớn đều chỉ là anh, Đường Kỳ Thâm từ rất rất sớm đã hòa vào trong sinh mệnh của cô rồi.

Thời Lạc cũng không cảm thấy xấu hổ, bò lên ghé tới bên mặt anh, ngửa đầu thuận tiện còn khen ngợi mình một trận: “Đó là bởi vì bây giờ em trẻ tuổi xinh đẹp lại đáng yêu, anh yêu em yêu muốn chết đúng không.”

Đường Kỳ Thâm buồn cười, nâng tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Không biết xấu hổ?”

Thời Lạc nhẹ trừng anh một cái, lại tiếp tục nói: “Nếu là rất nhiều rất nhiều năm về sau, em trở thành một bà lão, không còn trẻ đẹp cũng không còn tươi non như hiện tại nữa, em cũng tuyệt đối không cho phép anh đi tìm em gái nhỏ mười tám tuổi xinh đẹp hơn, không cho phép ghét bỏ em.”

Đường Kỳ Thâm rũ mắt, tầm mắt dười xuống nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang không ngừng léo nhéo luyên huyên của cô tới xuất thần, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rong biển xù xù mà anh quen thuộc nhất, ngữ khí nhàn nhạt lại chắc chắn: “Nếu như bên người không có bà lão như em, vậy thì chắc chắn không có một Đường Kỳ Thâm sống thọ hơn nữa.”

Đường Kỳ Thâm nói rất khó hiểu, Thời Lạc sững sờ mất mấy giây mới sắp xếp lại được câu chữ, cuối cùng cũng nghe hiểu được anh đang nói gì, chóp mũi chua xót hơi nóng lên.

Cho dù là sinh lão bệnh tử cũng không có cách nào tách rời hai người, ý của Đường Kỳ Thâm chính là, một khi cô rời khởi thế gian này, anh cũng sẽ đi cùng cô.

Thời Lạc đỏ mắt ngẩng đầu nhìn anh, Đường Kỳ Thâm khẽ cười một tiếng, ôm cô ra phía trước gắt gao vây người trong lồng ngực: “Sao lại đỏ mắt rồi? Từ nhỏ tới lớn em đều thích khóc nhè, khóc thật khóc giả, dù sao ở trước mặt anh cũng đúng là rất thích khóc có đúng không?”

Thời Lạc cũng không nghĩ nhiều, giờ phút này anh nói cái gì thì chính là cái đó, cô ngốc ngốc gật đầu, đem nước mắt nhịn đã lâu bôi lung tung lên người anh.

“Em thích khóc như thế, đoán chừng lúc thành bà lão rồi thì cũng vẫn chưa sửa được, con đường kia khó đi như vậy, còn rất cô đơn, một mình em sao có thể đi nổi.”

Thời Lạc ôm chặt anh không buông tay, cũng không để ý tới ông bà nội Đường vẫn còn ở sau lưng nhìn, cả khuôn mặt đều vùi sâu vào trong ngực anh cọ cọ.

Đường Kỳ Thâm cười khẽ, nhẹ vỗ về sống lưng nhỏ bé của cô dỗ dành: “Anh cũng đâu có lỗ, dù em có 80 tuổi đi nữa thì cũng là một bà lão xinh đẹp nhất.”

Trong mắt Thời Lạc mang theo nước mắt, lại bị anh chọc cho nhịn không được bật cười, trong lòng muôn vàn cảm thán, còn may, từ đầu tới cuối đều là anh.

Hồi ức không kìm nén được mà dâng lên, Thời Lạc hơi hơi xuất thần, lúc lấy lại tinh thần thì Đường Kỳ Thâm đã yên lặng cõng cô leo được 2/3 đoạn đường.

Lúc này cô mới nhớ tới, hỏi: “Sao anh lại đột nhiên tới đây?”

“Anh không tới, em muốn nằm bò ở dưới chân núi ngủ với sói?”

Thời Lạc cảm thấy rét run, còn thật sự tin tưởng câu chuyện hoang đường này của anh nữa chứ: “Có, có sói sao?!”

Thời Lạc ở trước mặt người ngoài và ở trước mặt anh cơ hồ là hai trạng thái khác nhau, đại khái là toàn thân toàn tâm đều tín nhiệm cùng ỷ lại anh, cho nên rõ ràng là cơ linh lại thông minh như cô, ở trước mặt Đường Kỳ Thâm, kiểu gì cũng sẽ trở về dáng vẻ đần độn, cực dễ dàng bị lừa.

Đường Kỳ Thâm thấp giọng cười: “Đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy ở cuối hàng ngũ có một con nai lạc đàn, vừa yếu ớt vừa đáng thương, còn có thể phát cáu với cục đá ven đường nữa, hành lý thì đông một cái tây một cái, không cần nghĩ cũng biết là em rồi, anh không tới, sợ là sau một tháng này, con dâu nuôi từ bé mười mấy năm của anh đều không còn nữa thì sao.”

Thời Lạc biết anh lại đang châm chọc mình, không thành thật đấm anh một cái, một tay còn lại còn nhéo lấy vành tai anh không buông, độ cong khóe môi lại càng ngày càng lớn, “Vậy lúc lên tới nơi là anh sẽ đi sao?” Trong thanh âm của cô gái rõ ràng là có chút luyến tiếc, thân thể mềm mại cọ xát trên lưng anh, hai tay ôm chặt lấy anh hơn.

“Không đi.”

Thời Lạc: “?”

Đường Kỳ Thâm: “Mỗi lớp của em đều sẽ có một đàn anh đàn chị đi theo hướng dẫn, anh đã xử lý sắp xếp hết công việc ở trường rồi, đại khái là có thể ở bên cạnh em cho tới tận khi huấn luyện quân sự kết thúc.”

Thời Lạc lập tức hưng phấn tới mức sự sung sướng đều thể hiện hết ở trên mặt.

Nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Đường Kỳ Thâm đã nâng tay lên nhẹ búng một cái lên trán cô: “Đừng có đắc ý quá sớm, anh còn có nhiệm vụ kiểm tra nội vụ của em, anh rất nghiêm khắc, chăn không xếp được thành hình thì đừng có hòng trốn phạt chạy một vòng quanh sân.”

Thời Lạc còn lâu mới bị anh hù sợ, mềm mại làm nũng, thanh âm ỏn ẻn: “Kỳ Thâm ca ca ~”

Không thể không nói, một tiếng “ca ca” này của cô có thể khiến cho tim gan Đường Kỳ Thâm phát run.

“Anh phải che chở em nha, anh biết đó, từ bé tới lớn em còn chưa gấp chăn bao giờ đâu, bảo em chạy quanh sân thì chắc chắn là không thể chạy nổi rồi, dù chỉ chạy nửa vòng cũng không chịu được, nếu như anh thật sự phạt em, em bị tổn thương rồi thì sau này anh đừng hòng nghĩ tới loại chuyện kia nữa.” Cô rất biết cách uy hiếp Đường Kỳ Thâm, vừa đấm vừa xoa, bên trong nũng nịu còn mang theo chút cưỡng ép không cho phép từ chối.

Đường Kỳ Thâm nhướng nhướng mày, giả vờ như nghe không hiểu, đối với cái “loại chuyện kia” mà cô nói cực kỳ có hứng thú: “Hửm? Chuyện kia là chuyện gì?”

Thời Lạc phồng má, cũng không có ngốc nghếch thuận theo ý tứ của anh, không biết xấu hổ nói thẳng toẹt chuyện này ra, cô chỉ đỏ mặt, bóp bóp cánh tay anh.

Đường Kỳ Thâm bật cười nhàn nhạt, nghe vào khiến cho lòng người cảm thấy an ổn: “Muốn đi cửa sau cũng không phải không thể…”

Thời Lạc biết tên xấu xa này kéo dài âm cuối đến cùng là đang đợi cái gì, thế là vì một sinh hoạt quân sự thoải mái trong tương lai, cô không thể không bán đứng bản thân.

Cô gái đỏ bừng mặt, ghé tới bên tai anh: “Về nhà cho anh chọn đồ là được.”

Vành môi Đường Kỳ Thâm căng chặt, cưỡng chế đè lại ý cười, hiển nhiên đối với lời này chưa đủ hài lòng, chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Thời Lạc bĩu môi, vừa tức giận vừa xấu hổ bóp cổ anh, quyết tâm liều mạng, “Bệnh viện, tàu sắt cao tốc, phòng bếp, sân bay đều cho anh chọn!”

Hiện tại bọn họ còn cách trụ sở huấn luyện trên đỉnh núi hơn mười mét, Thời Lạc lắc lắc chân la hét nói muốn tự đi.

“Đã lười rồi mà còn sợ bạn bè nhìn thấy à?”

Thời Lạc căn bản không thèm để ý tới lời trào phúng của anh: “Em vất vả lắm mới có thể hòa nhập được với mọi người, không thể để bọn họ biết em được ưu ái.” Cô gái quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, còn ngứa đòn cố ý đùa giỡn: “Nhỡ đâu có bạn nam thích em, muốn theo đuổi em, em cũng phải nhìn xem một cái, nhỡ đâu tốt hơn anh thì sao, anh nói xem có phải không?”

Ngoài miệng Thời Lạc tuy rằng nói vậy, nhưng trong lòng đã sớm nhận định, không có người nào tốt hơn Đường Kỳ Thâm hết, anh là tốt nhất.

Đường Kỳ Thâm sao có thể không biết tiểu tâm tư tinh quái này của cô chứ, cũng cố ý phối hợp diễn kịch với cô, thuận theo ý cô, thả cô xuống, ngay cả tay cũng không nắm, bày ra dáng vẻ không quen không biết, ngay cả vali cũng đẩy về cho cô.

Anh dễ dàng leo mấy bước liền bỏ cô ở phía xa.

Cô gái nhìn vali trong tay tới ngẩn người, hơn mười mét thì cũng là một đoạn đường, sao cô có thể kéo nổi!

Thời Lạc cau chặt mày, “Đường Kỳ Thâm!”

Đường Kỳ Thâm quay đầu, giọng điệu xa cách: “Đàn em, gọi anh à?”

Thời Lạc nghe được cái xưng hô không thể hiểu nổi này, trừng mắt với anh một cái, gắt giọng: “Anh giúp em kéo hành lý lên đi chứ.”

Đường Kỳ Thâm nghiêm trang duy trì vẻ bình tĩnh của mình, lạnh lùng quét mắt nhìn vali màu hồng của cô: “Thật xin lỗi, anh không mấy hứng thú với đàn em, màu của cái vali này cũng quá đặc biệt rồi, nhỡ đâu ở bên trên có em gái nào thích anh rồi hiểu lầm thì sao, anh cũng không thể giải thích rõ được, em nói có phải không?”

Dùng lời của cô để bắt chẹt cô, Thời Lạc trơ mắt nhìn Đường Kỳ Thâm đi lên đỉnh núi, đầy một bụng lửa giận, mếu miệng đi theo sau lưng anh.

Bước chân của Đường Kỳ Thâm rất ổn định, nhưng thật ra vẫn luôn duy trì một khoảng cách cô hai, ba mét, bảo đảm rằng cô vẫn trong phạm vi an toàn mà bản thân có thể bảo vệ được, cũng không có quay đầu nhìn cô.

Rõ ràng là mình kiếm chuyện trước, nhưng cảm xúc tức giận này vẫn luôn kéo dài tới tận lúc cô ăn cơm trưa vẫn không thể tiêu tan.

Ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, leo được lên tới đỉnh núi thì cũng đã tới giờ ăn cơm, vốn là phải thống nhất ăn đồ ăn tiêu chuẩn nhưng bởi vì còn chưa triển khai hết quy tắc cho nên bữa cơm đầu tiên mọi người được phép ăn tự do.

Hầu hết mọi người đều ghét bỏ cơm của canteen quân đội khô cứng khó ăn, nhao nhao lấy đồ ăn vặt mình mang theo từ trong vali hành lý ra xử lý xong bữa cơm trưa.

Thời Lạc tới khá muộn, tất cả mọi người đều đã chọn được chỗ ngồi, cũng may mấy bạn nữ có quan hệ tốt với cô lúc trước có giữ chỗ cho cô, cô vừa vào cửa thì đã có người kéo cô vào ngồi chung.

Cái vali nhỏ tới đáng thương kia của Thời Lạc hiển nhiên là không hề có tồn tại thứ gọi là đồ ăn, Đường Kỳ Thâm không thích để cô ăn những đồ ăn kém chất lượng, cũng bởi vì sớm biết mình sẽ đi theo cô cho nên cơm ba bữa đều sẽ thiên vị chuẩn bị thay cô, thế nên lúc anh giúp cô xếp hành lý căn bản cũng không có chuẩn bị đồ ăn.

Hai tay Thời Lạc trống trơn, ngồi ngẩn người ở tại chỗ, bạn nữ bên cạnh thấy thế cũng không biết lấy ra cái bát nhỏ từ chỗ nào, mỗi người chia một chút, bành mì, bánh ngọt, không chút keo kiệt đẩy tới trước mặt cô.

Có ăn dù sao cũng tốt hơn là không có, sau khi Thời Lạc nhận lấy thì liền nói cảm ơn, có điều khẩu vị đã sớm bị Đường Kỳ Thâm nuôi tới kén ăn, cô quan sát đồ ăn trong bát, làm cách nào cũng không có hứng thú nổi.

Đang do dự không biết làm sao, thế là đành phải mượn cớ ra ngoài rửa tay, nhưng mà vừa mưới đi tới bồn rửa tay ở bên ngoài thì đã bị một bàn tay hữu lực nắm chặt cánh tay.

Hơi thở quá mức quen thuộc, Thời Lạc biết ngay là Đường Kỳ Thâm.

Cô ngước mắt, tức giận trợn mắt nhìn anh, còn vì chuyện anh muốn kiếm em gái khác ban nãy mà giận dỗi.

Đường Kỳ Thâm kéo tay cô thả dưới dòng nước ấm đã được chỉnh từ trước, giống như chăm sóc bé con, thay cô rửa sạch hai tay.

Thời Lạc vẩy vẩy nước trên tay, nhận lấy khăn lau sạch sẽ anh đưa tới, bĩu môi không thèm nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Rửa xong thì ra đây với anh, anh đã chuẩn bị đồ em thích ăn rồi, chỉ có hai chúng ta, không cần lo lắng có người khác nhìn thấy.”

Lúc này Thời Lạc vẫn còn cứng mồm, quay đầu không để ý: “Anh đi kiếm em gái khác mà ăn, em không thèm.”

Đường Kỳ Thâm khẽ bật cười một tiếng, cô nhóc này tính tình vẫn là mười năm như một.

Nhưng mà chưa đợi anh mở miệng dỗ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nam sinh cao lớn cũng mặc quân phục xanh, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thời Lạc: “Bạn học, ban nãy tớ thấy trên bàn cậu không có đồ ăn, tớ có mang nhiều hơn một phần, có thể chia cho cậu.”

Thời Lạc nhịn cười, quay đầu chớp chớp mắt với Đường Kỳ Thâm mấy cái, sau đó liền quay người cong môi nở nụ cười tiêu chuẩn của một trà xanh chính hiệu, thanh âm ôn nhu khiến Đường Kỳ Thâm tức tới mức suýt hộc máu: “Được nha, cảm ơn cậu, cậu là bạn nam tốt nhất mà tớ từng gặp đó.”

Đường Kỳ Thâm: “…”