Tâm Nhãn

Chương 132



Gậy trúc đảo qua, có thể quét ngã một đám.

Hướng Đông quét vài xác chết xuống nước, liếc nhìn Triều Giản đang bình tĩnh xử từng cái xác đến gần người, cọc tre là nó bảo mình lấy, nên nó dự đoán được trong sông sẽ có biến, có lẽ trước đó đã để ý xem trong thị trấn chỗ nào có cọc tre, mới được loại vừa dày vừa dài dùng thuận tay thế này.

Chậc, Hướng Đông phất cọc tre, hô to: "Cũng may đám quái vật này không có tính công kích!"

Trần Ngưỡng không thể càng đồng ý hơn.

Nếu là tang thi, thì chỉ vài người như bọn họ đã sớm lạnh rồi.

Trong khi Trần Ngưỡng và những người khác đang bận rộn, một cái xác chết đã ăn cá và rời khỏi dòng sông trong sự hỗn loạn, càng đến gần bờ sông, sự trống rỗng trong ánh mắt càng trở nên ít hơn, ý thức của anh ta đang hồi phục, đôi mắt cá dần dần đổi sang mắt người.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bước lên bờ, cô Kiều đột nhiên xuất hiện đạp cho một cú, ném về trong sông.

Chuyện đang diễn ra hiện giờ đã khiến Trần Ngưỡng hiểu rằng, những người dân đã chết của thị trấn không được phép lên bờ, vì lên thì sẽ sống lại.

Đến lúc đó lời nguyền sẽ tiếp tục tuần hoàn.

Thời gian cho bọn họ thực hiện nhiệm vụ sắp hết, không có thời gian ở chỗ này chờ đợi nữa.

"Đều đã chết......" Cát Phi đứng ở bờ sông cúi đầu nhìn, "Tiền Hán, chẳng phải cậu nói nhìn thấy người dân còn sống ở phải tây sao?"

Tiền Hán nói: "Ừ, thấy thật."

Cậu ta túm Cát Phi đi xuống phía dưới: "Không đủ nhân lực, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Cát Phi giãy giụa nói: "Trần tiên sinh, người dân trong trấn sống lại chẳng phải sẽ tốt cho nhiệm vụ của chúng ta hơn sao? Có thế thì chúng ta mới có thể tiếp tục tìm mục tiêu chứ, tất cả đều chết rồi thì tìm bằng cách nào?"
"Lại tiến vào vòng luân hồi tiếp theo, tất cả người ăn cá, có đôi mắt giống cá đều sẽ biến trở về thành người, mọi thứ sẽ bắt đầu lại, điều này tương đương với việc tẩy bài một lần nữa." Hương Tử Mộ từ phía sau đi tới.

"Nói cách khác, mặc kệ chúng ta có để cho bọn họ sống lại hay không, cũng đều tìm không thấy mục tiêu nhiệm vụ chứ gì," Cát Phi đứng im không nhúc nhích nói, "Dù sao đều phải chết, cần gì phải bận tâm chi nhiều, chờ chết cho khỏe."

Hương Tử Mộ nhặt một cây trúc lên, gia nhập đội ngũ, cô múa may rất xảo diệu, nhìn nhẹ nhàn nhưng tất cả các xác chết đều rơi xuống sông.