Tâm Bệnh Là Em

Chương 42: Hotsearch Weibo



 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Sáng sớm hôm sau, Hải Thành có một trận mưa to.

Tần Tang bị tiếng sấm đánh thức, cô cầm một chén trà nóng đứng trên ban công, cách xa màn mưa nặng hạt, nhìn phía đối diện là nhà cũ Yến gia, có một chiếc Cayenne đang chạy ra.

Trực giác nói cho cô biết, người ngồi trên xe kia là Yến Cẩm Ngôn.

Hôm nay anh chuẩn bị lên máy bay rời khỏi Hải Thành, chiếc xe đó chắc hẳn là đi về phía sân bay.

Tần Tang về phòng cầm di động, vừa vặn thấy Hạ Huỳnh gửi WeChat cho cô.

Không chỉ có Hạ Huỳnh, còn có Yến Từ, Tần Chu.

Từng tin nhắn nhảy tới, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên xem cái nào trước.

Lúc Tần Tang do dự, Yến Từ gọi đến.

Tinh thần cậu ta sa sút một khoảng thời gian, theo lời Tần Chu, kể từ lần cuối cùng Yến Từ đưa cô đến gặp Tô Vi và thấy mình bị cắm sừng, cậu ta đã làm việc chăm chỉ để khiến bản thân tê liệt.

Bỏ qua tất cả các cuộc xã giao với người trong giới.

Cho nên cuộc điện thoại này, Tần Tang nghe máy.

“Tần Tang, em nổi tiếng rồi.” Yến Từ khó nén được phấn khởi, “Ăn xong tới công ty một chuyến đi, có chút việc muốn nhờ em.”

Tần Tang không hiểu ra sao, không biết ‘nổi tiếng’ này có ý gì, nhưng cô đồng ý, ăn sáng xong sẽ đến công ty.

Chủ yếu là cô muốn hóng chuyện của Yến Từ và Tô Vi.

Sau khi cúp máy, Tần Tang theo thứ tự click mở tin nhắn Wechat của Hạ Huỳnh và Tần Chu.

Hạ Huỳnh: Tang Tang, cậu nổi tiếng rồi.

Trừ bỏ tin nhắn này, cô ấy còn gửi cho Tần Tang một tấm ảnh chụp màn hình.

Tần Tang bấm vào, phát hiện nội dung ảnh chụp màn hình chính là giao diện hot search của Weibo, với danh hiệu “Phù dâu xinh đẹp nhất năm”, chủ đề này đứng thứ năm trong danh sách hot search.

Sau đó Hạ Huỳnh gửi cho Tần Tang một bức ảnh chụp màn hình thứ hai, đó là nội dung chi tiết của hot search.

Một food blogger nổi tiếng đã đăng tải vài bức ảnh Tần Tang dùng bữa trong trang phục phù dâu.

Bối cảnh là khách sạn nơi Hạ Huỳnh và Trần Tú tổ chức đám cưới.

Nhìn thấy tấm ảnh này, Tần Tang mơ hồ nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Đáng lẽ sau hôn lễ, cô phải đi cùng Hạ Huỳnh và Trần Tú đi nâng ly chúc mừng, không biết Tô Diệp lấy đâu ra hai cái đùi gà, mỗi người một cái, vội vàng ăn vài miếng.

Kết quả là ai đó đã chụp ảnh lại và đăng lên Weibo.

Ước chừng, blogger này cũng không ngờ ảnh của Tần Tang lại trở nên phổ biến trên mạng, ít nhất Tần Tang đã nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ Tần Tang đã hiểu “nổi tiếng” của Yến Từ có nghĩa là gì.

Thoát ra khỏi giao diện trò chuyện với Hạ Huỳnh, Tần Tang liếc nhìn tin nhắn của Tần Chu, nội dung không khác Hạ Huỳnh nhiều lắm.

Có vẻ như mọi người đều biết những bức ảnh làm phù dâu của cô đã trở nên phổ biến trên Weibo.

Tần Tang vò đầu bứt tóc, có chút bất đắc dĩ.

Cô mò lên Weibo, xem ngay mấy chữ đầu tiên trong khu vực bình luận — Phù dâu xinh đẹp nhất năm.

Tần Tang tự đọc đến mặt đỏ tai hồng, có chút xấu hổ.

Lúc cô xuống lầu ăn sáng, cô có nói với Lục Mạn Thanh chuyện này, bà cũng cười nói: “Thật tốt.”

“Không phải gần đây con dự định tìm việc sao, hay là cân nhắc đến làng giải trí chơi một chút?”

Chuyện là tập đoàn Tần thị gần đây mua lại một công ty điện ảnh và truyền hình, Tần lão gia tử định để Lục Mạn Thanh lo liệu.

Tần Tang nghe vậy không khỏi nhếch môi, tỏ vẻ không quan tâm: “Không tệ, con đang suy nghĩ xem có nên nhân cơ hội quảng cáo cho tài khoản Weibo của mình hay không.”

Trong khoảng thời gian nằm viện sau vụ tai nạn ô tô, thứ duy nhất còn lại của Tần Tang chính là vẽ tranh.

Dựa vào trí nhớ của cơ thể, cô tìm lại thứ kiếm cơm cho mình.



Tần Tang nghĩ, trước đây chắc hẳn cô rất thích vẽ tranh.

Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định quay lại với công việc cũ.

Anh hai của cô đã đề cập đến, rằng trước đây cô từng vẽ tranh cho công ty trò chơi của họ, sau đó đã từ chức.

Tần Chu nói như vậy, anh ấy không nói lý do từ chức, Tần Tang cũng không hỏi tiếp.

Thật ra hôm nay cô hứa sẽ gặp Yến Từ, một mặt cũng muốn dựa vào Yến Từ đi cửa sau, trở lại công ty bọn họ làm tác giả nguyên tác.

Kết quả sau khi gặp mặt, Yến Từ lại đưa cho Tần Tang một bản hợp đồng mới.

“Ký tên đi, chi phí đại ngôn đã cho em giá tốt nhất rồi.” Người đàn ông ngồi xuống ghế sô pha đơn đối diện, nhấc chân lên.

Tần Tang nheo mắt nghi ngờ liếc nhìn tài liệu trên bàn cà phê, giọng điệu không cao: “Cái này là làm sao vậy?”

Yến Từ nhếch môi: “Em tự xem đi.”

“Chuyện này được đồng ý khi anh và anh trai em thảo luận rồi, giá cả cũng là theo ý anh ấy. Anh ấy cũng nói em nhất định sẽ ký.”

Giọng điệu bình tĩnh của người đàn ông khiến Tần Tang càng thêm tò mò.

Cô cầm tập tài liệu trên bàn cà phê lên, xem lướt qua một lượt, nhanh chóng hiểu được ý trong lời nói của Yến Từ.

Đây là một hợp đồng thỏa thuận.

Yến Từ thay mặt công ty đến ký hợp đồng với Tần Tang, muốn cô trở thành người phát ngôn cho trò chơi di động mới phát triển của họ.

Phí ký hợp đồng là bảy con số gần tám con số, nhưng tiền lương của thiết kế nhân vật quá cao.

Nhưng sau khi Tần Tang xem xong thì rất bình tĩnh.

Đặt lại tập tài liệu xuống bàn cà phê, cô cũng nhấc chân: “Em không phải nghệ sĩ, em có thể mang lại lợi ích gì cho anh được chứ?”

“Đương nhiên là do em đang hot, phù dâu đẹp nhất năm, em quên rồi sao?” Yến Từ vốn tràn đầy tự tin lại có chút hoảng hốt trước sự bình tĩnh của Tần Tang.

Cậu ta đến với một nhiệm vụ, Tần Chu yêu cầu cậu ta đưa Tần Tang về công ty, và Tần Tang phải ký hợp đồng với họ.

Trước kia, bọn họ đương nhiên cũng cân nhắc tìm kiếm chuyên gia trong giới, nhưng sau khi nghĩ lại, cái giá mà công ty của bọn họ có thể đưa ra với giới giải trí cũng không thể làm nổi sóng.

Thay vì bỏ ra một cái giá tương đương để tìm những nghệ sĩ trong giới, tốt hơn hết là để cho Tần Tang kiếm được tiền về thì hơn.

Tần Tang nhìn chằm chằm Yến Từ, trầm ngâm nói: “Vậy nên anh mua hot search à?”

Bây giờ cô nghiêm túc nghi ngờ rằng cô bị rơi vào cái bẫy được thiết kế bởi anh trai cô và Yến Từ.

“Làm sao có thể?” Yến Từ phủ nhận, “Nếu chúng ta có số tiền dư thừa đó, chúng ta có thể tối ưu hóa máy chủ, có phải tốt hơn không?”

Tần Tang co giật khóe miệng, không chất vấn lời của Yến Từ.

Cho nên chuyện hot search thật sự là trùng hợp.

“Nói thật với em, người phát ngôn mà chúng ta chỉ định lúc đầu là Tô Vi.” Yến Từ lại lên tiếng, sắc mặt trầm xuống, lo lắng vò đầu bứt tóc.

Dường như cái tên Tô Vi là cái gai trong lòng anh.

Chỉ cần nhắc đến, nó lại đâm vào tim khiến anh đau đớn.

Tần Tang nhớ ra một trong những lý do cô đến gặp Yến Từ, chính là nói chuyện phiếm về tình hình gần đây của anh với Tô Vi.

“Em có thể ký, nhưng phải kể cho em về chuyện của anh và Tô Vi đã.”

Giọng nữ nghiêm túc không thể từ chối.

Yến Từ liếc cô một cái, có chút xót xa, “Con nhóc này, em đang lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của đó, em biết không?”

Tần Tang bĩu môi, dáng vẻ “em chính là như vậy đấy”.

Yến Từ thật sự không có biện pháp gì với cô, cậu ta không thể đánh cô, không thể mắng cô, “Anh không có gì để nói với cô ấy, cô ấy phụ anh, anh đá cô ấy, đơn giản vậy thôi.”

Tần Tang vừa hóng drama vừa hứng thú hỏi: “Cô ấy thật sự cắm sừng anh à?”

Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô gái tên Tô Vi kia, cô ấy từ xa, cuộn ống quần của người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Hai người nhìn rất gần nhau, nhưng cuối cùng lại không vượt qua ranh giới, cho nên Tần Tang lúc đó cũng không đưa ra kết luận.

Nghe giọng điệu của Yến Từ lúc này, có vẻ như cô gái tên Tô Vi đã nhận “tội danh” này rồi.

Yến Từ có chút xấu hổ và tức giận khi Tần Tang hỏi về vấn đề tình cảm của mình một cách nghiêm túc như vậy.

Nhưng cũng có thể coi là tìm được người biết nói “Thật hơn vàng thật!”.



Con mẹ nó, anh ta đưa tiền cho Tô Vi, đều bị cô ấy mang đi nuôi tiểu bạch kiểm*!

(Tiểu Bạch Kiểm*: chỉ mấy cậu đẹp trai, trắng trẻo, ngoài ra nó còn để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền. Nói theo kiểu châm chọc.)

Cái này không tính là cắm sừng thì thế nào mới tính đây!

Yến Từ tức giận đến mức đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng.

Thấy cậu ta như vậy, Tần Tang xem như suy nghĩ bay xa, hắng giọng, nghiêm túc an ủi: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, lần sau sẽ tốt hơn thôi.”

Yến Từ không trả lời cô, cắn chặt môi, hai mắt đột nhiên đỏ lên.

Tần Tang sững sờ, rõ ràng cô không ngờ một lời nói của cô lại có thể khiến cho người lớn như Yến Từ khóc, nhất thời ngẩn ra.

“Em ký được không? Đừng khóc nữa!” Tần Tang nhanh chóng cầm bút trên bàn cà phê lên ký hợp đồng.

Kết quả là Tần Tang đã ký, nhưng vẫn không thể an ủi được Yến Từ.

Người đàn ông dường như cố nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội giải phóng sự ngột ngạt trong lòng, đi một vòng quanh phòng làm việc, cuối cùng ngồi xổm sau bàn làm việc mà khóc.

Tần Tang ngửa cổ nhìn một cái: “……”

Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông khóc. Yến Từ thật sự đã khóc như một đứa trẻ.

Tần Tang không còn cách nào khác ngoài cách dùng thái độ của chị dâu tương lai, chậm rãi đi tới an ủi.

“Chỉ là… anh thích Tô Vi lắm sao?” Tần Tang quỳ xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Yến Từ: “Hay anh quay lại với cô ấy đi.

“Tuy rằng cao hơn một chút, nhưng cô ấy khiến anh bất đắc dĩ mà.”

Sau khi Tần Tang nói vài câu, Yến Từ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe đang khóc kia, giọng điệu dữ tợn: “Không an ủi được người ta thì im đi.”

“Làm ơn đi được không? Để anh yên.”

Tần Tang giật giật môi dưới, có chút xấu hổ.

Cô thật sự không thể an ủi mọi người, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, đứng dậy quay lại ghế sô pha.

Sau khi Yến Từ trút giận và điều chỉnh cảm xúc xong, Tần Tang đưa cho anh bản hợp đồng đã ký.

“Nói điều này trước với em, chỉ một lần này, không phải để làm ví dụ.”

Tần Tang không muốn bước chân vào giới giải trí, nếu không phải có hai anh trai Tần Chu và Yến Cẩm Ngôn, cô sẽ không bao giờ đồng ý.

Nói xong lại nhớ tới cái gì đó, cô nắm lấy ống tay áo của Yến Từ, bỏ hợp đồng xuống: “Nhân tiện, em muốn trở về tổ thiết kế cũ.”

Động tác nhận hợp đồng của Yến Từ dừng lại, anh ta nhìn Tần Tang với đôi mắt đỏ hoe, kéo cổ tay áo vest ra khỏi đầu ngón tay cô, “Chuyện này em phải nói chuyện với anh trai anh. Anh trai em và anh không làm chủ được. “

Dứt lời, Yến Từ xoay người trở lại bàn làm việc, cất bản hợp đồng vào ngăn kéo.

Làm xong tất cả chuyện này, Yến Từ liếc Tần Tang vẫn đang ngồi ở bên ghế sô pha, hơi nhướng mày: “Còn chuyện gì không?”

Tần Tang buồn bực nhìn anh.

Yến Từ vẫn không hề lay chuyển, “Nếu không có việc gì làm thì em về trước đi.”

“Em sẽ được thông báo khi đoàn phim sẵn sàng.”

Lời nói của người đàn ông tương đương với mệnh lệnh đuổi khách.

Tần Tang đương nhiên hiểu ý anh, đứng dậy xách túi, xoay giày cao gót ra khỏi văn phòng.

Vì Yến Từ nói rằng vấn đề trở lại nhóm thiết kế cũ phải do Yến Cẩm Ngôn giải quyết, nên cô sẽ đợi Yến Cẩm Ngôn từ nước ngoài trở về rồi mới bàn bạc với anh.

Đã gần trưa, Tần Tang thất nghiệp đi lang thang, nhớ tới Tần Niệm đã có gia đình muốn cùng giải quyết cơm trưa.

Bước ra khỏi phòng làm việc của Yến Từ, Tần Tang bấm số của Tần Niệm.

Trong khi chờ đầu dây bên kia, cô gặp một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc chuyên nghiệp ở lối vào thang máy.

Người phụ nữ nhìn thấy cô cũng ngạc nhiên, trong đôi mắt cô ta cũng toát lên vẻ kinh ngạc.

Nhìn thấy ánh mắt của Tần Tang quét qua mình, người phụ nữ đi ngang qua rồi đứng lại, quay đầu hô: “Tần Tang, đã lâu không gặp.

Người phụ nữ này nhận ra cô, điều này khiến Tần Tang dừng lại, quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của cô ta.

Tần Tang nghi hoặc, “Cô là?”

“Thời Nhã.” Người phụ nữ mỉm cười đi tới, trong lòng hồi tưởng, “Đúng là Tần Tang rồi, Cẩm Ngôn nói cô bị tai nạn xe mất trí nhớ, thế mà lại là sự thật.”