Tâm Bệnh Là Em

Chương 31: Trở Về Trấn Lâm Xuyên



 

Edit: Núi Nhỏ Bán Manh

Beta: Jen

—-

Từ sau khi ngã từ trên cao xuống, cả người Yến Cẩm Ngôn đều đã thay đổi.

Mới đầu Tần Chu nghe các trưởng bối nói, Yến Cẩm Ngôn ra nước ngoài tìm bác sĩ chữa bệnh, nhưng kết quả không tốt cho lắm.

Sau đó anh từ bỏ, không tiếp tục tìm bác sĩ trị bệnh nữa mà trở về nước, rồi tới trấn Lâm Xuyên, cái nơi xa xôi hẻo lánh kia, nói là tĩnh dưỡng.

Tần Chu biết, Yến Cẩm Ngôn kiêu ngạo như vậy, nhất định không thể chịu đựng được người khác dùng ánh mắt đó mà nhìn anh, cho nên mới tìm nơi không có người mà trốn tránh.

Nếu không phải Tần Tang thích anh, Tần Chu cũng không tính quản Yến Cẩm Ngôn.

Người đàn ông lấy một tấm danh thiếp từ áo khoác âu phục ra, đặt trên bàn làm việc của Yến Cẩm Ngôn, đẩy tới trước mặt anh.

“Có thời gian thì tới Canada gặp người này, có lẽ có thể giúp cậu nhìn xem tình trạng chân thế nào.”

Yến Cẩm Ngôn rũ mắt, tầm mắt dừng ở tấm danh thiếp kia, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Cái tên trên danh thiếp anh đã từng nghe qua, chỉ là không xác định được người này với truyền kì giới y học mà anh nghe nói có phải là một hay không.

Cho nên anh nhìn về phía Tần Chu, ý muốn từ trên mặt anh ấy tìm được một đáp án.

Tần Chu trực tiếp nói với anh: “Trị chân, ông ấy chuyên nghiệp nhất.”

Nói hết lời, Tần Chu dựa vào lưng ghế, “Đúng rồi, lão gia tử nhà tôi đã tìm đối tượng liên hôn cho Tang Tang rồi.”

“Cậu cũng biết, người xuất thân từ gia đình như chúng ta, con cái đều là vật hy sinh cho gia tộc.”

Hai câu này chui vào sâu trong lòng Yến Cẩm Ngôn, anh ngước mắt, nhìn thẳng vào Tần Chu, làm như muốn phân biệt lời anh nói là thật hay giả.

Tần Chu nghiêm túc nói: “Tôi và Yến Từ đều nhất trí cho rằng, cậu thích Tang Tang.”

“Đi Canada thử vận may đi, đừng vì một đôi chân mà khiến mình hối hận cả đời.”

Nên nói Tần Chu đều đã nói, lựa chọn thế nào là chuyện của Yến Cẩm Ngôn.

Nếu đúng như lời Yến Từ, Yến Cẩm Ngôn thích Tần Tang, Tần Chu tin tưởng, anh nhất định sẽ vì Tần Tang mà cố gắng thay đổi vận mệnh một lần.



Nằm ở nhà ngày thứ tư, Tần Tang mới từ trong ổ chăn chui ra.

Cô đi xuống lầu, Lục Mạn Thanh và Tần Tiêu Hà đang lo lắng sốt ruột, thương lượng xem ai lên lầu nói chuyện với Tần Tang.

Kết quả Tần Tang đã tự mình xuống dưới.

Cô đi vào phòng bếp, đi một vòng, trong tay nhiều thêm một lọ sữa chua.

Lục Mạn Thanh và Tần Tiêu Hà nhìn nhau một cái, một trước một sau đứng lên: “Tang Tang…”

Tần Tang đang uống sữa chua, đưa mắt nhìn bọn họ, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn không ra cô có bao nhiêu bi thương.

Tần Tang như thế, Tần Tiêu Hà có chút không thích ứng được, vì thế ông tìm đề tài: “Hôm nay thời tiết không tồi, muốn đi công viên nước với ba không?”

Tần Tiêu Hà nghĩ, Tần Tang ở nhà nghẹn bốn ngày, cũng nên đi ra ngoài giải sầu rồi.

Kết quả Tần Tang từ chối ông: “Không được đâu ba, con có hẹn rồi.”

Dứt lời, Tần Tang chào Lục Mạn Thanh, sau đó lên lầu.

Để lại Tần Tiêu Hà sững người một lúc lâu: “Có hẹn?”

Lục Mạn Thanh ở trên sô pha cũng kinh ngạc, bởi theo bà biết, Tần Tang ở Hải Thành không có nhiều bạn bè.

Ngày thường cũng chỉ có Yến Từ có quan hệ với cô tốt nhất, tiếp theo là anh hai Tần Chu, kế nữa là chị họ Tần Niệm, cuối cùng là người bạn tốt nghiệp trường sư phạm hình như là Hạ Huỳnh.

Nghĩ đến khả năng Tần Tang hẹn Hạ Huỳnh, Lục Mạn Thanh trấn an Tần Tiêu Hà nói: “Không có việc gì đâu, để cho con bé đi ra ngoài giải sầu với bạn bè cũng tốt, so với ở bên chúng ta còn tốt hơn.”

Tần Tiêu Hà gật đầu, xem như đồng ý với cách nói của Lục Mạn Thanh.





Sau khi Tần Tang trở lại phòng mình, cô nhận được điện thoại Hạ Huỳnh gọi tới.

Giống như lúc cô nói với Tần Tiêu Hà, cô có hẹn.

Người cô hẹn là Hạ Huỳnh, hai người bọn họ muốn cùng nhau trở lại trấn Lâm Xuyên, bởi vì ngày mai ở trấn Lâm Xuyên có buổi tụ hội của nhóm bạn học cũ.

Hạ Huỳnh biết được Tần Tang bị Yến Cẩm Ngôn từ chối, muốn đưa cô trở về trấn Lâm Xuyên giải sầu, khuyên bảo cô thật tốt.

Tần Tang bị cô nàng thuyết phục, lúc này vừa gọi điện thoại vừa thu dọn đồ đạc.

Lần này đi trấn Lâm Xuyên, cô tính ở lại dăm ba bữa nên đem nhiều đồ một chút.

Trừ tham dự buổi tụ họp, Tần Tang còn phải đi thăm bà ngoại.

Sau khi dọn đồ xong, Hạ Huỳnh cúp máy.

Tần Tang chọn một chiếc Audi A5 màu đỏ trong gara, tính tự lái về trấn Lâm Xuyên với Hạ Huỳnh.

Trước khi đi, Tần Tang chào hỏi Lục Mạn Thanh.

Lục Mạn Thanh dặn dò, bảo cô đi đường cẩn thận, còn kiên trì muốn để tài xế trong nhà đưa cô đi.

Chủ yếu là lo lắng Tần Tang lái xe chưa thuần thục, sẽ gặp nguy hiểm.

Tần Tang từ chối, kiên quyết muốn tự đi.

Lục Mạn Thanh không có cách nào, chỉ có thể dặn dò cô cẩn thận.

Cũng may Tần Tang đi đường cẩn thận, nói thật, đây là lần đầu tiên cô chạy trên đường cao tốc sau khi có bằng lái, tinh thần căng thẳng, đâu rảnh nói chuyện phiếm với Hạ Huỳnh.

Hạ Huỳnh mua không ít đồ ăn vặt, kết quả toàn vào bụng mình.

Sau khi ra khỏi đường cao tốc, tiến vào địa phận trấn Lâm Xuyên, Tần Tang mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng Hạ Huỳnh cũng dám với chuyện với cô: “Tang Tang, về sau cậu và Yến Cẩm Ngôn làm sao bây giờ? Gặp mặt có thể xấu hổ không?”

Vấn đề này mấy ngày nay cô không suy nghĩ tới.

Cô chỉ đắm chìm trong bi thương vì bị Yến Cẩm Ngôn từ chối.

Cái người lãnh đạm kia… nghĩ đến anh, Tần Tang lại không khống chế được bản thân đạp chân ga một cái.

Còn may Hạ Huỳnh ngồi ghế phụ trở tay kịp: “Chị Tang, đừng tức giận.”

Tần Tang mở miệng nói chuyện, giọng nói chắc chắn tốc độ lái xe chậm lại, “Tớ và anh ấy có lẽ cả đời này, cũng không qua lại với nhau nữa?”

Dù sao, hành động của Yến Cẩm Ngôn cũng rất dứt khoát.

Không chỉ có từ chối cô, còn cạch mặt cô rồi.

Hiện tại sự nghiệp và tình yêu của Tần Tang đều thất bại.

Tần Tang tự nói với bản thân mình, ngàn vạn lần đừng tiếp tục mặt dày mà dính lấy anh nữa.

Lúc nói với bản thân, dáng vẻ vô cùng phóng khoáng.

Nhưng sáng nay cô vẫn không nhịn được mà hỏi thông tin của Yến Cẩm Ngôn gần đây.

Sau đó Yến Từ nói cho cô biết, Yến Cẩm Ngôn đã xuất ngoại rồi.

Nói là vì công việc, đi Canada công tác, ngày về chưa rõ.

Tần Tang nghe xong, cười lạnh một tiếng, trong lòng rất rõ ràng, lần này Yến Cẩm Ngôn đi công tác tám phần là để trốn cô.

Đến mức này sao?

Giống như cô là keo chó, dính chặt đến mức muốn xuất ngoại, chỉ để trốn cô thôi sao?

Lúc ấy Tần Tang còn lạnh giọng nói với Yến Từ thề son sắt, “Nếu em còn thích anh ta nữa sẽ là chó!”

Sau đó không chờ Yến Từ trả lời, Tần Tang trực tiếp cúp máy.

Cho tới bây giờ, xe đã xuyên qua hàng cây hoè, cô mới hối hận vì lập lời thề này.

Nói như thế nào, cô cũng thích Yến Cẩm Ngôn, thích 5 năm, nói muốn buông tay cũng thật sự rất khó.





Đến trấn Lâm Xuyên, Tần Tang đưa Hạ Huỳnh đưa về nhà trước, sau đó tự mình trở về hẻm Minh Nguyệt.

Quét dọn phòng hơn hai giờ mới tạm chấp nhận.

Sáng sớm hôm sau, Tần Tang bị đánh thức, là Hạ Huỳnh gọi tới, nhắc nhở không được quên buổi tụ họp tối nay.

Tần Tang cười lấy lại tinh thần nói đã rõ, hai ba câu thì cúp điện thoại.

Tuy nói như thế, Tần Tang vẫn muốn trốn không chịu rời giường.

Bốn năm qua, sự thay đổi của trấn Lâm Xuyên mắt thường có thể thấy được.

Trấn trên phân hoá hai cực, một bên duy trì trấn cổ, một bên lại khoác lên mình bộ áo “Tân Thành”, biến chợ nông sân trước kia trở thành vùng đô thị mới.

Nói là muốn phát triển dịch vụ du lịch cổ, hẻm Minh Nguyệt cũng bị quy hoạch trong phạm vi phong cảnh khu cổ trấn.

Tần Tang nghe hàng xóm láng giềng nói, quá hai năm, hẻm Minh Nguyệt bên này cũng sẽ tu sửa lại một chút, dựa theo phong cách cổ trấn, thống nhất tu sửa.

Nghe thấy tin tức này, trong lòng Tần Tang ngũ vị trần tạp.

Một mặt vì quê nhà phát triển mà vui vẻ, một mặt lại luyến tiếc nơi ngõ nhỏ thời thơ ấu của mình.

Còn có cây nho cổ thụ của bác Trần, tuổi của nó không sai biệt Tần Tang lắm.

Không biết hẻm Minh Nguyệt sẽ được tu sửa thế nào, cây nho cổ thụ kia có bị ảnh hưởng hay không.

Tần Tang thu hồi tinh thần, không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng không thể không thừa nhận, trở lại trấn Lâm Xuyên, nhìn thấy và nghe thấy những thứ quen thuộc, mọi suy nghĩ khiến cô tạm thời quên mất đau đớn do thất tình, nội tâm xưa nay chưa từng yên tĩnh như vậy.



Thời gian tụ họp là lúc 11 giờ trưa.

Ở bên bờ sông trấn Lâm Xuyên có một nhà hàng hải sản, trong phòng lớn nhất đang ăn lẩu cá.

Ban ngày chỗ này không bằng buổi tối, bọn Tần Tang đi rất nhiều người nên trở nên náo nhiệt.

Tần Tang và Hạ Huỳnh một trước một sau đi đến, những bạn học cũ vây quanh cô hỏi đông hỏi tây, câu hỏi giống nhau, nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời.

Chuyện này làm cho Hạ Huỳnh bên cạnh có chút xấu hổ.

Bởi vì cô mời Tần Tang tới tham gia họp mặt, trong lớp cũng chỉ có cô có phương thức liên hệ với Tần Tang.

Hiện tại xem ra, cô ấy mời Tần Tang đến khiến cô gặp phiền phức.

Hạ Huỳnh đứng ngồi không yên, vẫn rất rối rắm nên toàn bộ thời gian đều đi cùng Tần Tang giúp cô cản mọi người, Tần Tang cảm thấy mình như có có độc vậy.

Năm xưa ở Trung học Lâm xuyên, danh xưng của cô ai cũng biết, chỉ một ánh mắt đã dọa sợ bạn học.

Mọi người xấu hổ ngừng lại, rất nhanh đã tiếp tục cùng nhau uống bia tâm sự.

Tần Tang nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bên cạnh Hạ Huỳnh, vô lực nói: “Mọi người cũng quá nhiệt tình rồi.”

Hạ Huỳnh cũng nhẹ nhàng thở ra: “Tớ cũng đã quên bây giờ thân phận cậu không giống trước nữa, thật là không nên mang cậu tới.”

Dù sao mọi người cũng đã là người trưởng thành rồi, người trưởng thành tâm tư phức tạp khó dò, cách kết bạn cũng theo đó mà đi lên.

Có lẽ chỉ có Tần Tang được bảo hộ đặc biệt tốt mới có thể duy trì sự thuần khiết, thanh tịnh như lúc trước.

Hạ Huỳnh nghĩ như thế, có chút mất mát mà hạ thấp mi mắt.

Hai người lặng im ăn cơm, Tần Tang lấy xương cá ra cho Hạ Huỳnh, trước kia cô cũng vậy, luôn giúp đỡ Hạ Huỳnh.

“Tang Tang, cậu đừng tốt với tớ như vậy, chúng ta đều đã lớn rồi.” Hạ Huỳnh bất đắc dĩ, “Cậu như vậy sau này tớ cũng không dám mang theo bạn trai mời cậu ăn cơm.”

Động tác gỡ xương cá của Tần Tang dừng lại, nghiêng đầu trợn mắt há hốc mồm: “Cậu nói gì cơ?”

“Bạn, trai, cậu???”

Nói lỡ miệng, Hạ Huỳnh theo bản năng che miệng lại, vẻ mặt xấu hổ.

 

------oOo------