Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 49



Căn cứ "Cây Sinh Mệnh" luôn được nhà nước bảo vệ nghiêm ngặt, đi đường vòng ít nhiều đều có phần nguy hiểm, không cẩn thận có thể bị coi là phần tử làm loạn, nghiêm hình xử trí.

Biện pháp thuận tiện và an toàn nhất lúc này chính là tìm đến người nằm chung giường với cậu hằng đêm.

Bọn họ là chồng chồng hợp pháp, dựa vào điều kiện của họ, điều tra lý lịch chắc chắn sẽ được thông qua, cơ hội dễ như trở bàn tay, chuyện Ân Lâm Sơ tiếp cận với quá trình còn lại là danh chính ngôn thuận.

"Được không, Hoắc Kiệu?" Giọng cậu mềm mại, mang theo chút dụ hoặc cố ý, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Nếu những gì Ân Lâm Sơ nói là cái Hoắc Kiệu đang nghĩ đến, không, dù không tốt đẹp đến thế, dù có yêu cầu thêm thứ gì khác, Hoắc Kiệu cũng sẽ đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Câu trả lời của hắn chỉ có ba chữ: Được được được!

Nhưng những lời em ấy nói trớ trêu thay lại đúng là mang ý muốn nuôi con, Hoắc Kiệu chỉ có thể nặng lòng từ chối: "Không được."

Nụ cười của Ân Lâm Sơ lập tức biến mất, không thể tin được mà nhìn Hoắc Kiệu.

Sự thay đổi trong chớp mắt đó làm Hoắc Kiệu chỉ muốn rút lại hai chữ vừa rồi, nhưng hắn không thể, đây là vấn đề nguyên tắc, tuyệt đối không thể dễ dàng đồng ý.

Cánh tay đang ôm Ân Lâm Sơ không dám thả lỏng, bầu không khí hài hoà khi này đã hoàn toàn biến mất.

"Tại sao?" Ân Lâm Sơ chưa từng nghĩ rằng Hoắc Kiệu sẽ từ chối cậu ở vấn đề này, Hoắc Kiệu lại không muốn tạo em bé với cậu!

Cậu thật sự rất buồn, buồn đến mức không muốn nhìn mặt Hoắc Kiệu.

[Giá trị chịu ngược +10,56/100.]

Ờm..hình như cũng không buồn lắm, chưa bao giờ cậu được cộng nhiều điểm cùng một lúc như vậy, an ủi thành công rồi.

Khóe miệng Ân Lâm Sơ thẳng tắp, bên ngoài vẫn giữ vẻ không hài lòng.

Cậu thật sự rất muốn xem quá trình tạo người, tuy việc Hoắc Kiệu từ chối cậu chắc chắn có lí do của hắn, nhưng nếu lý do này không thể thuyết phục được cậu, Ân Lâm Sơ muốn kháng cáo.

Hoắc Kiệu thấy ánh mắt cậu thất vọng, nhưng không phản ứng kịch liệt, im lặng một lát, nghiêm túc nói ra lý do của mình: "Tôi chỉ muốn ở bên em, những thứ khác tôi đều không cần, tôi không muốn phân chia lực chú ý của mình cho người khác, em cũng chưa chuẩn bị tốt để nuôi dạy một đứa con, đúng không? Dù nó ra đời bằng cách nào cũng đều là một sinh mệnh, sau khi sinh ra, chúng ta nhất định phải có trách nhiệm với nó."

Chỉ vì lý do này sao?

"Đứa trẻ sẽ tự lớn lên," Ân Lâm Sơ nói, cậu nhìn Hoắc Kiệu, nhỏ giọng, "Tôi tự mình lớn lên, không ai nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi, tôi vẫn lớn lên rất tốt."

Hoắc Kiệu ngơ ngác nhìn cậu, lồng ngực hắn bỗng nhiên như bị thứ gì đó bóp chặt, đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Hắn dùng sức ôm chặt người trước mặt, làm cỗ áp lực kia càng hiện hữu rõ rệt: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, ngoại trừ em sẽ không có bất kỳ ai khác xen vào, chỉ cần mình em. Em cũng vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức để em chỉ cần mình tôi là đủ."

Phản ứng của hắn có hơi thái quá, Ân Lâm Sơ bị tay hắn ôm chặt đến mức đau xương sườn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đẩy hắn ra.

Không thử thì không thử, cũng không nói nhất định phải thử, không cần kích động như vậy.

Bình thường thì không cảm nhận được rõ, hoá ra ý thức lãnh thổ của Hoắc Kiệu lại mạnh như vậy, Ân Lâm Sơ hơi ngạc nhiên, hắn thế mà từ chối nuôi nấng những đứa trẻ "có khả năng" phân tán sự chú ý của hắn.

Nhưng nếu cẩn thận nhớ lại thì cũng không phải chưa từng xuất hiện dấu hiệu, khi Tiêu Ức Cẩm đánh đàn piano đặt trong nhà kính được dùng làm tín vật trao đổi, Hoắc Kiệu cũng vô cùng tức giận.

Khi ấy Ân Lâm Sơ không để ý, bây giờ nghĩ lại, hình như hắn có một khát vọng độc chiếm to lớn đối với những thứ hắn cho rằng thuộc về mình.

Dù sao cũng không phải thói hư tật xấu gì, Ân Lâm Sơ không ngại.

Chấp nhận lí do từ chối này, Ân Lâm Sơ nghĩ, dù sao Hoắc Kiệu mới là người duy nhất quan trọng đối với cậu trong thế giới này, bây giờ vô duyên vô cớ tạo ra một sinh mệnh chỉ do cậu thích, hắn không muốn thì thôi vậy.

Nhưng lần này cộng điểm thật là nhiều, nếu được thêm hai lần như này thì 100 điểm đúng là trong tầm tay cậu!

"Thật sự không thể tạo em bé à?"

Hoắc Kiệu hỏi lại: "Em nói không thích trẻ con cơ mà?"

Ân Lâm Sơ một bộ dáng chưa từ bỏ ý định: "Tự nhiên bây giờ tôi lại thấy muốn có một đứa."

"Không được thấy."

Cánh tay Hoắc Kiệu ôm cậu càng dùng sức, sau đó nới lỏng một chút.

Ân Lâm Sơ hơi thất vọng nhìn bảng nhắc nhở, nhưng không có gì thay đổi, đến lần thứ hai là không có tác dụng nữa sao?

Được rồi, cũng có thể là do tâm tình của cậu đã tốt hơn, lần thứ hai bị từ chối cũng không có gì buồn bực nên không được cộng điểm.

Quả nhiên không hổ là Hoắc Kiệu, một lần từ chối là có thể cộng cả 10 điểm, giữ chặt hắn quả không sai.

Ân Lâm Sơ không hề băn khoăn về vấn đề kia, nhắm mắt.

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng thở phào, chăm chú nhìn người trước mặt.

Nếu hắn có thể xuất hiện sớm hơn thì tốt biết mấy, khoảng thời gian hắn không có mặt kia, Lâm Sơ đã vượt qua thế nào?

"Không được nhìn tôi, ngày mai anh còn phải dậy sớm trở về quân khu."

"Em nhắm mắt lại là được."

Hoắc Kiệu nhắc nhở.

"Còn nhìn chằm chằm như vậy, chỉ có người chết mới không cảm giác được."

Ân Lâm Sơ chạm chính xác vào công tắc đèn ngủ, vẫn nhắm mắt.

Hoắc Kiệu khẽ cắn môi dưới: "Không được nói hai chữ kia."

Ân Lâm Sơ im thin thít, nằm bất động giả chết.

Hoắc Kiệu cười cười, nhắm mắt.

** Truyện chỉ được đăng tải tại w@ttp@dAnhLam267

Sáng sớm thức dậy, Hoắc Kiệu vội vàng hôn chào buổi sáng rồi rời đi trước.

Ân Lâm Sơ chậm chạp ăn sáng, gọi Đổng Nhuận Ngôn cùng đi xem hoa non đã lớn thế nào, rồi lại bắt sâu bón phân cả ngày.

Sắp đến giờ cơm tối, Đổng Nhuận Ngôn nhận được yêu cầu liên lạc từ ai đó, sau khi kết nối, anh trả lời hai câu rồi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Đi đến bên cạnh Ân Lâm Sơ, Đổng Nhuận Ngôn cung kính cúi đầu: "Đại thiếu gia. Vừa rồi là phu nhân gọi."

Người mà Đổng Nhuận Ngôn gọi là phu nhân, chỉ có một người, Cao Ngọc Lê.

Kỳ lạ, Cao Ngọc Lê lại chủ động liên hệ với Đổng Nhuận Ngôn, từ lúc nghe nói Ân Lâm Sơ ở Hoắc gia không dễ dàng, bà ta đã im ắng một khoảng thời gian.

Ân Lâm Sơ có chút hứng thú với nội dung cuộc gọi: "Dì ấy nói gì?"

Chắc là nói bóng nói gió, hỏi thăm động tĩnh gần đây của Hoắc gia, tình cảnh của đứa con riêng là cậu ở Hoắc gia có gì thay đổi không.

Đổng Nhuận Ngôn nói: "Phu nhân nhờ tôi nói với ngài, khi có thời gian thì về nhà một chuyến, phu nhân có chuyện muốn nói với ngài."

Câu trả lời này có phần nằm ngoài dự đoán của Ân Lâm Sơ, Cao Ngọc Lê muốn gặp cậu? Ân Lâm Sơ không trả lời ngay lập tức, dò lại tất cả thông tin trong đầu, phân tích cẩn thận mục đích khi gặp cậu của Cao Ngọc Lê.

Không hiểu sao, cậu cảm thấy nhất định có điều gì đó không ổn, Cao Ngọc Lê không thể uy hiếp cậu, nhưng loại trực giác này lại khiến người ta cảm thấy bất an.

Yêu cầu gặp mặt từ mẹ kế thể hiện điều gì, Ân Lâm Sơ thật sự tìm không ra động cơ khiến bà làm như vậy, điều này càng khiến cậu cảnh giác.

Cách tốt nhất để đối phó với nỗi sợ hãi là đối mặt với nó, Ân Lâm Sơ hạ quyết định, quay người nói với Đổng Nhuận Ngôn: "Hôm nay tôi rảnh, bây giờ sẽ đi gặp dì."

Đổng Nhuận Ngôn lập tức đứng thẳng: "Vâng! Tôi sẽ báo lại với phu nhân, chuẩn bị xe ra ngoài."

Trở lại Ân gia, khung cảnh lần này không khác gì lần trước, bài trí trong phòng vẫn không có gì thay đổi, nhưng từ trong ra ngoài đều có gì đó quỷ dị.

Ân Lâm Sơ bước vào bên trong cánh cửa, nghênh đón cậu là người hầu cung kính, giống như cậu không phải là đại thiếu gia ban đầu của Ân gia mà là một vị khách bình thường— khác hẳn hồi trước khinh thường cậu vì nịnh bợ nữ chủ nhân đương nhiệm.

Cao Ngọc Lê ngồi trong sảnh, trên người vẫn mặc thường phục nhưng son trên môi đã tươi tắn hơn trước rất nhiều, trên lông mày và ánh mắt có thêm một chút hiền hậu, khuôn mặt rạng rỡ.

"Lâm Sơ, lại đây ngồi đi."

Bà mỉm cười, vẫy tay với Ân Lâm Sơ, ngay sau đó có người hầu bưng trà nóng tới cho cậu.

Động tác ngồi xuống của Ân Lâm Sơ rất chậm, cậu còn bắt đầu nghi ngờ trên sô pha có bẫy, cậu vừa ngồi xuống sẽ có vũ khí bắn ra.

"Dì, dì gọi con trở về có chuyện gì?" Ân Lâm Sơ khắc chế hỏi.

Cao Ngọc Lê từ từ thở ra, khẽ cười nói: "Mấy ngày nay, dì vẫn luôn suy nghĩ một số chuyện, bây giờ rốt cục hiểu ra, cho nên muốn nói với con vài lời. Con vẫn luôn gọi dì là dì, có phải con không hề thích dì phải không?

Bỗng nhiên nhắc tới cái này, Ân Lâm Sơ hơi mờ mịt: "Không thể nào, sao con lại ghét dì được. Không gọi dì thì gọi thế nào? Chưa ai từng dạy con biết."

Cao Ngọc Lê hơi kinh ngạc, cẩn thận nhớ lại, nụ cười có thêm vài phần bất đắc dĩ: "Đúng vậy, đây cũng là lỗi của dì."

Ánh sáng trong mắt bà thay đổi, như là lâm vào hồi ức: "Con hẳn là rất hận dì, dì đã làm quá nhiều chuyện sai trái."

"Dì nhớ lần đầu tiên gặp con, con còn đi chưa vững. Nhưng đứa trẻ đi còn không xong đó lại bị dì coi là mối đe dọa lớn nhất. "

Cao Ngọc Lê cười nói, "Dì là mụ đàn bà ăn bữa nay lo bữa mai, dì muốn giữ chặt tất cả, dì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng con là con trai ông ấy, sớm muộn gì con cũng sẽ danh chính ngôn thuận nhận lấy tất cả những thứ này, lúc đó dì đã nghĩ như vậy."

Khi đó, bà không nơi nương tựa mà đi theo Ân Vinh đến nơi này, không xu dính túi, không nghề không nghiệp, không có người thân bạn bè có thể cậy nhờ.

Nếu rời khỏi Ân Vinh, bà không biết mình có thể sống ở ven đường bao lâu, có thể là ba ngày, có thể năm ngày? Nói không chừng, buổi sáng một ngày kia sẽ không thể thức dậy nữa.

Bà không rời đi, ngay sau khi kết hôn với Ân Vinh liền có con, đứa trẻ mà người vợ đã khuất để lại không còn là mối đe dọa của riêng bà, mà còn là của con trai bà.

Điều này làm Cao Ngọc Lê càng thêm hoảng sợ, thậm chí bà còn không dám tiếp cận Ân Lâm Sơ trong thời kì phản nghịch.

"Dì không có đường lui, nơi nhỏ bé kia sẽ không tiếp nhận người đàn bà đã đi theo đàn ông rồi lại trở về, dì chỉ có thể cố gắng lưu lại."

Cao Ngọc Lê nói, đôi mắt hơn phiếm nước, khóe miệng vẫn cong lên nhưng lại mang vẻ buồn bã, "Vì thế, dì đã coi con thành vật hi sinh cho lòng ích kỷ của dì. Mấy ngày nay dì luôn mơ thấy những chuyện dì đã làm, sao dì..có thể nhẫn tâm như vậy?"

Ân Lâm Sơ không có hứng thú nghe hồi ức ký, nhưng vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Chuyện quá khứ, nói đúng ra, là không tồn tại.

Thế giới nhỏ này là do con người tạo ra, tồn tại chỉ để trừng phạt.

Loại hình phạt này về cơ bản đòi hỏi người bị trừng phạt phải có khả năng đồng cảm, có thể đặt mình vào đó, tự mình cảm nhận những cảm xúc khác nhau.

Đáng tiếc, Ân Lâm Sơ không thuộc loại người này, vậy nên cậu mới cho rằng đây là một hình phạt —— không thể nhập tâm liền không thể được cộng điểm, việc rời đi càng khó khăn.

Đối với cậu, nơi này chính là một nhà giam với những song sắt vô hình.

Tất cả nhân vật trong thế giới này đều đi theo một thiết lập nhất định, dưới thiết lập này, hướng phát triển cơ bản và kết cục của họ đều đã được định trước.

Dù là Ân Vinh, Cao Ngọc Lê hay những người xuất hiện bên cạnh Hoắc Kiệu, sau khi được hoàn thành thiết lập ban đầu, sẽ căn cứ vào đó mà hành động, không đi lệch quỹ đạo.

Nhưng thế giới này đang có vấn đề.

Việc Tiêu Ức Cẩm dứt khoát rời đi là khởi đầu, sau đó lại lần lượt xuất hiện một vài thứ không phù hợp với thiết lập.

Ân Lâm Sơ ban đầu có phát hiện, nhưng lại không quá để ý, vì cậu cho rằng là do lựa chọn của Hoắc Kiệu nên mới xảy ra chút biến động, không đáng nhắc tới.

Hiện tại phản ứng của Cao Ngọc Lê giúp cậu xác nhận một vài chuyện.

Thế giới này đang bắt đầu hình thành ý thức, từ đó xuất hiện vài người đi lệch quỹ đạo.

Ân Lâm Sơ nhìn người phụ nữ trước mặt, bà bắt đầu thay đổi sau khi Bộ trưởng Hướng xuất hiện, rõ ràng bà đang muốn mở ra một cuộc đời của riêng bà, hoàn toàn đi chệch quỹ đạo ban đầu.

Không biết có bao nhiêu những người như vậy, nếu xuất hiện trên diện rộng, có lẽ cậu càng khó rời đi.

Bây giờ đến mẹ kế cũng nói sẽ đối xử tốt với cậu!

"Lâm Sơ, sau khi cha con qua đời, dù dì chỉ là mẹ kế, nhưng dì và Thần Hiên lại là người thân duy nhất trên danh nghĩa của con. Dì đã lấy quá nhiều thứ không thuộc về mình, dì nghĩ, dì cũng nên làm gì đó để bù đắp cho con."

Cao Ngọc Lê nhẹ lau nước mắt: "Xin con tha thứ cho dì, để dì có thể bù đắp cho con."

"Dì không nợ con, con nghĩ con phải đi rồi."

Ân Lâm Sơ không dám ở lâu hơn nữa, linh cảm của cậu ứng nghiệm rồi.

"Lâm Sơ! Lúc con mới về nhà, con còn nói muốn sống chung thật tốt với chúng ta, dù con không thể coi dì thành mẹ con, có thể để dì làm người thân của con không?"

Giọng Ân Lâm Sơ nhỏ đến nỗi gần như rên rỉ: "Con nói thế thôi mà..."

"Cái gì?" Cao Ngọc Lê không nghe rõ.

"Không có gì, con nói con quá cảm động."

Ân - cảm động - Lâm - đến phát khóc - Sơ nỗ lực duy trì mỉm cười.

Lần đầu tiên trên thế giới này, cậu muốn chạy.

**

Ra khỏi Ân gia cậu gặp Ân Thần Hiên và Triển Bồng Kiệt, còn có cả Hoắc Kiệu không biết vì sao lại đi cùng bọn họ.

Ân Thần Hiên dường như biết mẹ cậu ta nói gì với Ân Lâm Sơ, không mở miệng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Triển Bồng Kiệt một bên cau mày: "Ân Lâm Sơ, sao anh lại ở đây?"

Ân Lâm Sơ u oán liếc mắt nhìn Triển Bồng Kiệt, vì sao người kết hôn với cậu không phải cậu ta, nếu là thật thì nói không chừng cậu đã sớm tròn điểm.

Ánh mắt này làm Triển Bồng Kiệt chột dạ một phen, sao lại giống như gã đang phụ lòng anh ta?

Ân Lâm Sơ nói với Ân Thần Hiên: "Mẹ cậu sắp kết hôn, chúc mừng."

Khóe miệng Ân Thần Hiên khẽ run lên, mấy lời này nghe thật kỳ quái.

Triển Bồng Kiệt tức giận nói: "Ân Lâm Sơ sao anh lại có thể nói với Thần Hiên như vậy? Đó cũng là mẹ kế của anh, là trưởng bối trong nhà anh, sao anh có thể bất kính với bà ấy như vậy?"

Ân Lâm Sơ liếc mắt nhìn gã, ngăn lại Hoắc Kiệu đang lộ vẻ không vui: "Tôi muốn trở về."

Hoắc Kiệu nói: "Em lên xe chờ tôi."

Chờ Ân Lâm Sơ và Đổng Nhuận Ngôn ra xe, Ân Thần Hiên lập tức nói: "Tôi đã về đến nhà, mọi người cứ tuỳ ý, không tiễn."

Ân Thần Hiên vừa đi, chỉ còn Triển Bồng Kiệt và Hoắc Kiệu đứng ngoài cửa.

"Hoắc Kiệu, tôi nghĩ..." Vẻ mặt Triển Bồng Kiệt nghiêm túc, một bộ dáng không nói không xong.

Gã không đành lòng nhìn Hoắc Kiệu hãm sâu vào vũng bùn, Ân Lâm Sơ không xứng!

Thấy Hoắc Kiệu đang nhìn mình, Triển Bồng Kiệt kiên định nói: "Tôi cảm thấy Ân Lâm Sơ có tình cảm với tôi!"

Trên mặt Hoắc Kiệu không có lấy một tia cảm xúc, im lặng một lúc, vươn tay ra từ trong túi.

Triển Bồng Kiệt theo bản năng né tránh, thấy bàn tay dừng lại giữa chừng, không tiếp tục vươn ra, liền thả lỏng.

Còn tốt, không phải định đánh hắn.

"Nhìn."

Hoắc Kiệu nói.

Triển Bồng Kiệt căng da đầu nhìn: "Cái gì?"

"Nhìn xem trên màn hình có gì?" Hoắc Kiệu ngữ khí như thường.

Màn hình đen kịt phản chiếu lại mặt Triển Bồng Kiệt, gã sửng sốt, liền nghe thấy Hoắc Kiệu nói: "Cậu cũng không biết tự soi lại chính mình, cậu xứng à?"

"......"

"Lâm Sơ em ấy thích nhất tôi, chỉ mình tôi."

Hoắc Kiệu hất cằm, mặt đầy kiêu ngạo.