Tại Sao Lại Là Ngươi

Chương 5



Chương 7

Đôi phu thê thùng nước kia trướcgiờ chưa từng khóc thảm đến vậy, không thể ngờ nhi tử mình cưng nựng hai mươinăm trời bây giờ lại có thể đổ đốn thích đàn ông, còn công khai đưa hắn vàonhà. Thật là một sự sỉ nhục a…Oa oa.

Tiêu Tiêu lúc này đã sắp bị nướcmắt của đôi phu thê nọ dìm cho chết đuối, hai tay ra sức bịt chặt lỗ tai lại,vậy mà vẫn còn nghe thấy tiếng khóc rống vang lên ô ô rõ một một bên tai, hạinàng cũng muốn khóc theo luôn.

“Ngươi có biết không, Vương gia đãtừ hôn rồi, ngay cả Gia tiểu thư cũng không muốn gả cho ngươi nữa!” Thùngnước mẫu thân khóc đến lê hoa đái vũ*, thật sự rất đáng thương.

(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khikhóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người congái.)

Cái gì? Từ hôn sao? Đúng là một tintốt lành ha ha ha, hẳn là phải bắn pháo hoa chúc mừng mới phải. Tiêu Tiêu tronglòng trống rong cờ mở, miệng cũng tươi cười như hoa.

Thùng nước phụ thân hai vành mắtđầy nước mắt ngập tràn giận dữ trợn trừng mắng: “Bà nhìn nó xem, bộ dạngcủa nó có ra thể thống gì không! Nó bị từ hôn mà vẫn còn ung dung cườicợt được?! Tôi đã tạo nên nghiệp chướng gì chứ, tại sao lại sinh ra đứa connhư nó thế này!”

“Thôi đi mà phụ thân, đằng nàocũng vậy rồi.” Tiêu Tiêu vỗ vỗ vai lão, cố gắng an ủi.

Huuuuuuuu… Hai người khóc càng lúccàng bi thảm.

Một lúc lâu sau, thùng nước phụthân mới dừng khóc, nhưng vẫn còn nghẹn ngào nói: “Ta nhất định phải nhanhchóng kiếm thê tử cho ngươi, để ngươi mau mau quên tên đàn ông kia đi. Kim giamấy đời chỉ có một người nối dõi, ta không thể để ngươi đạp đổ hương hỏađược.”

Cái gì? Hắn lại muốn tìm nữ nhâncho mình nữa sao! Không cần! Tuy rằng thân xác nàng bây giờ là nam nhi nhưnglinh hồn của nàng lại là nữ nhân chân chính a, làm sao nàng có thể chịu đượcchuyện đó: “Nếu muốn kết hôn thì cha tự cưới đi.”

“Cái gì!” Hai tiếng gầm động trờicùng lúc vang lên: “Lần này chúng ta quyết không thể theo ý ngươi được nữa, khôngmuốn cưới cũng phải cưới!”

Hiệu suất làm việc của đôi phu thêthùng nước này vô cùng chất lượng, hôm trước vừa mới nói đến chuyện tìm kiếmthê tử cho nàng, thế mà hôm nay ứng cử viên hôn thê của Tụ Bảo nàng đã xuấthiện ồ ạt.

Tiêu Tiêu vô cùng buồn bực, sau khitổn hao tâm sức trốn tránh lần thứ N, thì đến bây giờ ngay cả tự do đilại nàng cũng mất luôn.

Nhưng không đợi Tiêu Tiêu buồn bựcđược mấy hôm trên giang hồ lại xuất hiện thêm rất nhiều tin đồn liên quantới Tụ Bảo nàng a…!!! Aizz…

Nghe đồn nha, Tụ Bảo huynh khôngphải lâm trận sợ mà bỏ chạy, hắn vì một trận cá cược nên mới cố ý thua trậntỉ thí đó.

Nghe đồn a, vụ cá cược này rấtlớn, tổng cộng số tiền thắng cược lên tới hai mươi hai vạn, hơn nữa toàn bộsố tiền đó đều dùng để trợ giúp nạn dân của trận lụt Hoàng Hà vừa rồi.

Nghe đồn, trong số tiền bỏ rađể cá cược có tới sáu vạn hai là tiền của chính bản thân hắn, hắnvì giúp cứu trợ nạn dân mà không tiếc ngân lượng của mình.

Nghe đồn, số ngân lượng này đượcchuyển dưới danh nghĩa của thái tử điện hạ, Tụ Bảo huynh là trợ thủ đắc lựccủa đương kim thái tử sao.

Nghe đồn, Tụ Bảo huynh là người cóthể cong cũng có thể duỗi, chuyện bị hỏng cái đó nhất định là do kẻ nào đóghen ghét đồn nhảm để hạ nhục hắn, hắn mới chính thực là anh hùng hảo hán.

Nghe đồn, Nguyệt Ngọc tiểu thư đãđánh tiếng nhất định chỉ chịu gả cho Tụ Bảo huynh…

Ai da! Tại sao lại có thể như vậy,làm sao mà cả cái vị Nguyệt Ngọc kia cũng nhảy vô giúp vui vậy! Tiêu Tiêucảm thấy vô cùng đau đầu.

Hôm qua vương gia đã đến nhận lỗi,không phải vô duyên vô cớ vị thiên kim tiểu thư nhà vương gia lại cũng nhămnhe cái chức vị hôn thê của Tụ Bảo nàng. Ngoài ra lại còn thêm một vị ứng cửviên hôn thê mới tham gia nữa, vậy là Tiêu Tiêu đã được ba nữ nhân để ý đến.Thực là đau đầu nhức óc, khó khăn này vượt qua sao nổi đây!!!

Nàng muốn chạy trốn, nàng nhất địnhphải trốn!

“Thiếu gia, ngài có chắc chắnkhông?” Trung niên nhân vô cùng lo lắng: “Khứu giác của lão gia và phu nhânkhông hề tầm thường, thổi thuốc mê như vậy mà thành công được chỉ có kỳtích”.

“Không thử làm sao biết, ta bây giờđã là chó cùng dứt giậu rồi, cái gì cũng có thể làm được.” Hai tay Tiêu Tiêunắm chặt lấy hai vai trung niên nhân, trịnh trọng nói: “Mọi thứ đều nhờ cảvào ngươi!”

Không được đi lại tự do nên nàngkhông thể làm gì được, mọi việc chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Tài thúc. Thấybộ dạng của hắn tựa hồ còn có chút do dự, Tiêu Tiêu liền tranh thủ mang HìnhThất ra làm bình phong: “Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn ủng hộ quyết định của ta,hiện tại chuyện hạnh phúc chung thân của ta và Hình công tử đều đặt trêntay ngươi đó!”

A, đúng vậy, người trong lòng thiếugia chính là Hình công tử, dù thiếu gia có tâm nguyện gì đi chăng nữa hắn cũngnhất định phải hoàn thành. Hạnh phúc của thiếu gia chính là hạnh phúc của cảđời hắn a!

Tiêu Tiêu thấy hắn vẻ mặt hắn đãkiên định hơn, vội vàng khoát tay nói: “Đi đi, đi đi, ta chờ tin tức tốt củangươi.”

“Nhưng làm như vậy không được đâu.”Thình lình trong phòng vang lên giọng nói của một bé gái.

Tiêu – Tài hai người đều giật mình.Ai?

Tiêu Tiêu quay đầu lại liền nhìnthấy tiểu muội lúc trước đã từng gặp ở đại hội võ lâm, Lạc đại hiệp, tì nữ ởPhú Quý lâu cùng một bạch y nữ tử mang mạng che mặt cũng đều đứng cả ngoàicửa.

Sặc… nàng còn tưởng chỉ có haingười đang kín đáo bàn chuyện cơ mật, không ngờ còn có nhiều người như vậyđứng bên ngoài nghe lén. Quyền riêng tư của ta ở đâu chứ.

“Vô duyên vừa thôi!” Tiêu Tiêu vộivàng nói: “Nghe lén người khác nói chuyện là hành vi vô cùng bất lịch sự, khôngcần phải giải thích, phạt các ngươi không được đem chuyện vừa mới nghe đượcnói ra.”

“Hì hì, chúng em cũng không địnhnói cho ai nghe nha.” Tiểu cô nương cười cười làm cái mặt quỷ: “Bọn em cóchuyện đến tìm huynh thôi.”

“Nga nga. Có việc hả? Đại sảnh, rađại sảnh đi.” Tiêu Tiêu vội vàng thủ thế, mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Những ngườinày đều tới đây làm gì? Là lo nàng chạy trốn còn chưa đủ vội sao, aizz…

Vừa mới ngồi xuống, tiểu cô nươngnọ liền líu ríu định đứng lên: “Lúc trước muội còn nghĩ huynh thực thôngminh, nhưng hôm nay gặp lại, sao lại biến thành đần độn rồi.”

Rớt hai giọt mồ hôi, Tiêu Tiêu giơtay xoa xoa thái dương, không rõ con nhóc kia làm sao lại cho rằng nàng là đồđần. Mà cho dù nàng có là đồ đần thật thì cũng không nên nói ra miệng như thếchứ, một chút thể diện cũng không để lại cho nàng sao.

Trung niên nhân nhanh chóng lộ vẻmặt khó chịu, sao bọn họ lại dám nói thiếu gia nhà hắn như vậy, tiểu quỷ đángghét.

“Nha đầu!” Bạch y nữ tử thấp giọngquát: “Không được vô lễ với Kim công tử.”

Tiểu cô nương lè lưỡi, giận dỗi:“Được thôi.”

“Aizz… ” Bạch y nữ tử thở dài: “Nhađầu này tuổi còn nhỏ, xin công tử hãy thứ lỗi.”

Tiêu Tiêu lập tức xua tay: “Khôngsao, không sao, ta sao chấp nhặt một tiểu hài tử được chứ.” Thiệt là, thựcra thì nàng đang rất muốn trừng trị con nhóc kia một trận đây. Tiêu Tiêu nhẫnnhịn quay đầu lại đổi đối tượng: “Không biết Lạc đại hiệp hôm nay đến đây là cóchuyện gì?”

Lạc đại hiệp nhìn nhìn bạch y nữtử, lại nhìn nhìn tiểu cô nương, cuối cùng lại nhìn nhìn Tiêu Tiêu, rồi mới lêntiếng: “Chắc là Tụ Bảo huynh cũng đã nghe đồn, Nguyệt Ngọc tiểu thư muốn gả chohuynh.”

Đúng vậy a, chính vì vậy nên tamới đang đau đầu đây, Tiêu Tiêu nén giận trừng mắt nhìn hắn, đều tại ngươi,chẳng có điểm gì tốt cả, mỹ nhân tới tay rồi mà vẫn còn để chuồn mất, làm hạiđầu óc mình bị tổn thương, thật phiền toái.

“Hiện tại Nguyệt Ngọc tiểu thư đangcó mặt ở đây, nàng muốn biết suy nghĩ của ngươi đối với việc này như thế nào.”

Gì cơ? Nguyệt Ngọc kia đang ở đây?Tiêu Tiêu vội vàng đánh giá bạch y nữ tử trước mặt, chẳng trách cô ta phải chemặt, võ lâm đệ nhất mỹ nữ, sao có thể tùy tùy tiện tiện lộ mặt cho thiên hạngắm nhìn được: “Kỳ thật ngày đó tỉ thí ta đã chạy trốn, nên có thể nói làđã đánh mất tư cách, Lạc đại hiệp văn võ song toàn, là là người chồng tốt nênđược chọn.”

Lạc đại hiệp lắcđầu, “Có một số việc ta nghĩ Tụ Bảo huynh đã biết, ta không hề có ýđịnh với cao mà nhắm tới Nguyệt Ngọc tiểu thư. Chỉ có điều trước khi tổchức đại hội võ lâm bốn tháng, vợ ta đã bị bắt đi, bọn chúng yêu cầu ta khi tỉthí nhất định phải chịu thua. Ta vốn định sẽ chịu thua huynh trên võ đài đồngthời cũng muốn tìm hiểu rõ chuyện này, nhưng không ngờ huynh lại không đánh màchạy, thật ngoài sức tưởng tượng của ta.”

Thì ra ngươi cũng là bị buộc lêntỉ thí a…Tiêu Tiêu trong lòng trầm xuống, không khỏi sinh ra cảm khái vớingười trong giang hồ như hắn. Hóa ra cả hai lên võ đài chiến đấu màkhông ai tự nguyện, thật sự là việc vô cùng kỳ quái.

“Sau này ta biết chuyện ngươi muốngiúp đỡ nạn dân Hoàng Hà thì mới hiểu được nguyên nhân. Vì vụ cá cược lớn nhưvậy, ngươi có thể làm ra hành động lâm trận bỏ chạy như vậy thật quá tuyệt. Sựgan dạ và trí tuệ sáng suốt của ngươi đã làm ta cực kì khâm phục.”

Tiêu Tiêu tuôn mồ hôi ầm ầm… Khôngngờ nàng chạy trốn như vậy cuối cùng lại được coi là anh hùng. Ha ha, nếu nhưkhông phải nàng nhát gan có lẽ sự tình cũng sẽ không biến thành như vậy, aibiết cuối cùng Lạc đại hiệp lại vẫn bại dưới tay ta đâu. Xem ra nàng quyếtđinh chạy trốn quả thật là hành động sáng suốt.

Tiêu Tiêu lau lau mồ hôi lạnh trêntrán: “Ngài quá khách khí rồi.”

Trung niên nhân đứng bên cạnh mắtlại ầng ậng nước: “Thiếu…gia…”

Lạc đại hiệp ôm quyền: “Tụ Bảohuynh khiêm tốn rồi.”

“Nhưng mà cho dù là thế, thếnhưng Nguyệt Ngọc cô nương đã thề..., nàng cũng không nên gả cho ta…” Thanhâm nhỏ dần, Tiêu Tiêu liếc nhìn Nguyệt Ngọc trước mắt, nàng không thế tiêu hóanổi chuyện này, tốt nhất là phải làm cho vị cô nương Nguyệt Ngọc này từ bỏ ýđịnh lấy nàng đi.

“Không không, trên thực tế trận nàyluận võ người thua là ta, Tụ Bảo huynh mới đích thực là người thắng.” Lạc đạihiệp vội vàng giải thích: “Với nhân phẩm và võ công của Tụ Bảo huynh, thì chỉcó huynh mới xứng cùng Nguyệt Ngọc tiểu thư kết tóc xe tơ.”

Ngươi cảm thấy xứng nhưng ta khôngthấy!!! Hai nữ nhân thì có thể nói chuyện yêu đương gì chứ, sặc. Tiêu Tiêutrong lòng ước gì cái cô nương Nguyệt Ngọc này có thể nhanh chóng biến mất, dễgiải quyết nhanh gọn một nỗi phiền phức.

“Huynh không thích Nguyệt Ngọc tiểuthư sao? Nàng chính là đệ nhất mỹ nhân võ lâm đó.” Tiểu cô nương đột nhiên chạyđến trước mặt Tiêu Tiêu, mở to đôi mắt đáng yêu, tò mò hỏi.

“Không… Kỳ thật… Không phải huynhkhông thích Nguyệt Ngọc tiểu thư…Mà là… Này…ừm…” Tiêu Tiêu nghiêng đầu, cố gắngnghĩ từng câu chữ, Nguyệt Ngọc hiện đang ở ngay trước mắt, lại không thể cựtuyệt lỗ mãng được, thật sự là phiền toái a.

“Như vậy tức là huynh thích nàng,muốn cưới nàng phải không?” Tiểu cô nương liền tấn công ngay lập tức, không đểcho nàng kéo dài thời gian một chút. Ánh mắt như nước hồ thu cười đến congcong.

“Đúng vậy, ý tứ của cục cưng nhà tachính là như vậy!” Đột nhiên từ cửa nhảy ra hai thùng nước, song thân Tụ Bảochẳng biết đã trốn ở bên cạnh nghe lén từ lúc nào.

Tiêu Tiêu kêu thảm thiết, “Cha!Mẹ!”

Thùng nước mẫu thân lờ nàng đi,bước nhanh tới trước mặt Nguyệt Ngọc, cầm hai bàn tay nàng: “Tốt! Tốt lắm!Thực ra trong lòng cục cưng nhà ta rất vui mừng đó, nó trời sinh đã hay thẹnthùng, có tình cảm nhưng không dám nói đâu, ta đây thay nó quyết định chọn conlàm nương tử.”

Thùng nước phụ thân đứng bên cạnhvuốt râu, trong mắt rưng rưng, vẻ mặt nhẹ nhõm.

Tiêu Tiêu phát điên: “Không đúng,mẹ, ta không phải có ý này, ta...”

“Tốt lắm! Cứ như vậy! Gia cô nươngmuốn gả cho con chính là hồng phúc kiếp trước con đã tu mà được đấy. Không chophép con lại nói lung tung nữa!”

Thùng nước phụ thân cắt ngang lờinàng, khiển trách ra lệnh.

“Nhưng mà ta...”.

“Cục cưng! Im lặng!” Thùng nước mẫuthân cũng lên tiếng.

“Nhưng...”

“Nhưng mà, ta mới là Nguyệt Ngọc!”

Tiêu Tiêu giật mình quay đầu lại,vừa rồi có phải là con nhóc kia lên tiếng không, nó nói cái gì? Nó mới làNguyệt Ngọc?!

Chỉ thấy “Nguyệt Ngọc” chậm rãitháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng đã có không ít vết tíchcủa thời gian đọng lại: “Hazzzzzzzz, dù sao thì thân thể của ta cũng đầy đặnhơn nha đầu kia mấy vòng a…”

Chương 8

Tiêu Tiêu há hốc mồm.

Nàng hồ nghi nhìn chằm chằm tiểu cônương nọ, nhịn không được phải mở miệng: “Muội chính là võ lâm đệ nhất mỹnhân?! Không thể nào, muội thế này mà cũng có thể là đệ nhất mỹ nhân sao?”

Tiểu cô nương hơi dẩu miệng: “Cáigì, tại sao ta lại không thể là đệ nhất mỹ nhân được.”

“Võ lâm đệ nhất mỹ nhân ư, muộinhìn lại mình đi, cùng lắm thì cũng chỉ có thể gọi là đáng yêu, sovới danh hiệu đệ nhất mỹ nhân còn kém xa.”

Tiểu cô nương nghe vậy, trừng mắtnhìn Tiêu Tiêu, tay phải nhoáng lên một cái, một cái mặt nạ da người rớtxuống.

Tiêu Tiêu lại ngốc lần nữa, đầu nămnay trong thiên hạ mốt mang mặt nạ đang thịnh hành phải không. Hình Thấtcũng vậy, Nguyệt Ngọc cũng vậy, có điều sao khuôn mặt này của nàng ta nhìnlại quen mắt đến vậy, dù có hóa thành tro bụi thì Tiêu Tiêu cũng nhận rađược: “Hình Thất là gì của muội?”

Tiểu cô nương lầm bầm: “HìnhThất? Là ai vậy? Ta không biết.”

Phải không đó, con nhóc này có thể chính là tên Hình Thất đó giả tranglắm chứ, nói hai người này không có liên quan gì đến nhau thật không thể tinnổi: “Muội còn muốn nói dối nữa hả, có phải muội có một ca ca không?”

“Nha đầu này quả thật là có ca ca.” Vốn đang say sưa buôn dưa lê với phuphụ thùng nước, Nguyệt Đình đột nhiên lên tiếng: “Ngươi từng gặp qua hắn rồisao? Hắn giờ đang ở đâu?”

Tiểu cô nương ngạc nhiên không thôi: “Ta còn có ca ca sao? Tại saota không biết.”

Nguyệt Đình không để ý tới nàng,chính là chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu chờ câu trả lời.

Tiêu Tiêu cười hắc hắc hai tiếng:“Cái này... Kỳ thật ta cũng không biết hắn ở đâu, có điều, hắn chính là ngườibị đồn đại trong truyền thuyết là có tư tình với ta.”

Nguyệt Đình cúi đầu ngẫm nghĩ,sau đó lập tức liền dẫn tiểu cô nương vội vàng rời đi, hôn sự cũng tạm thờiđình lại, Lạc đại hiệp thấy thế cũng rời đi theo.

Tiêu Tiêu chẳng hiểu ra làm saocả, những người này đang làm cái quái gì vậy, đến rồi lại đi, vậy thì đừng tớicho xong. Có điều chuyện hôn sự có thể kéo dài được thì cứ kéo đi, chờ qua batháng là nàng sẽ rời khỏi nơi này rồi. Tiêu Tiêu nhẩm tính thời gian, khônglâu lắm còn có nửa tháng, nhanh thôi. Chỉ cần đôi vợ chồng thùng nước kia khôngép buộc nàng cưới vợ nữa là mọi chuyện OK.

Lảo đảo trở về phòng, Tiêu Tiêuđang muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát, thì thấy có một người đứng phía saucửa, nàng nhìn qua, là Phẩm Nguyệt! Tên này thật đúng là xuất quỷ nhập thần,đại khái có thể gọi là kỳ nhân dị sỹ gì đó, lai vô ảnh, khứ vô tung.

“Đệ không thể thành thân vớiNguyệt Ngọc.” Phẩm Nguyệt lên tiếng.

Không thể? Vì sao? Có điều TiêuTiêu cũng khá vui vẻ: “Tại sao?”

“Các ngươi là huynh muội.”

Sặc…Tức là nàng với Hình Thất cũng là huynh đệ ư?! Thật đáng sợ, tại saotrong thế gian này lại có quá nhiều người có quan hệ huyết thống với tên Tụ Bảonày vậy: “Tại sao huynh biết?”

“Hôm nay nhìn thấy dung mạo của Nguyệt Ngọc, ta mới biết được nó là muộimuội của ta.”

“Cho dù là như vậy cũng không thể nói rằng ta với cô ta là huynh muộiđược.”

Phẩm Nguyệt trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “Ta theo dõi đệ nửa năm mớixác định đệ là đệ đệ của ta.”.

Ặc! Đây là cái thế giới gì thế này! Hình Thất là ca ca của Nguyệt Ngọc,Nguyệt Ngọc là muội muội của Phẩm Nguyệt, Phẩm Nguyệt lại là ca ca của Tụ Bảo.Cái tên Tụ Bảo này sao lại có một đống huynh muội không rõ ràng thế này!!!

“Chuyện này rất kì quái. Huynh chắc chắn không nhận lầm người chứ?”

“Không sai, mẹ của chúng ta vì bị kích động nên hành vi trở nên cổ quái,cả đời bà từng qua lại với vô số nam nhân, cũng sinh ra không ít hài tử,hiện tại ta đang đi tìm tất cả huynh đệ của mình, đệ là đệ đệ thứ hai mà ta tìmđược.”

Tiêu Tiêu lại muốn ngất tiếp… Không ngờ thời Tống cũng có đàn bà hàophóng như vậy, nam nhân một người tiếp một người, hài tử sinh một người tiếptục sinh người nữa, thân thể bà ta là máy móc a...

Tiêu Tiêu lau mồ hôi lạnh: “Ta nghĩ huynh biết, còn có cái tên Hình Thất,chắc hẳn cũng là đệ đệ của huynh.”

“Ừ.” Phẩm Nguyệt đáp khẽ, lại nói thêm: “Cho nên đệ không thể thành thânvới Nguyệt Ngọc.”

“Biết biết.” Tiêu Tiêu không kiên nhẫn nổi nữa phất phất tay.

Phẩm Nguyệt thấy thế cũng không nói gì nữa, nhoáng lên một cái đã không cònthấy bóng dáng đâu.

Mười ngày trôi qua, cuộc sống của Tiêu Tiêu quả thật khá thoái mải, ngoàiviệc thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc rống của đôi vợ chồng thùng nước nọ,thì cũng không có việc gì khác.

Trong thời gian đó Hình Thất có đến một lần, khuyên nhủ nàng góp sức phòtá cho Tứ hoàng tử, còn dọa dẫm nếu nàng cự tuyệt sẽ chỉ có conđường chết.

Hôm nay, bầu trời quang đãng, Tiêu Tiêu híp mắt đánh một giấc ngủ thật dài,tâm tình rất tốt. Bỗng nhiên trung niên nhân vội vàng đi tới: “Thiếu gia, tháitử sai người đến truyền lời, ngày mai mời ngài đến Du Du cốc, dường như là cóchuyện trọng đại.”

Ngày mai? Đây không phải là ngày cuối cùng còn sống sót trong ba tháng sao,chẳng lẽ thái tử này muốn giết Tụ Bảo nàng? Kỳ thật nàng còn rất thích thân thểcủa Tụ Bảo này, có điều đã đến thời gian thì cũng không làm cách nàođược. Được rồi, ngày mai thật sự muốn xem ta sẽ chết kiểu gì đây. Du Du cốc,ta chờ đây!

Vì thế...

Hôm sau, lúc nàng tới bảy tám tay cung thủ đã đứng ở khúc quanhtrên cao, phía dưới là đoàn người ngựa thanh thế kinh người thong thảđi tới.

Nàng biết mình đã đến tìm chết, lại không có khả năng báo lạisự việc cho Tài Thúc.

Nàng cứ cắm đầu đi thẳng tới gần người gầy nhất.

“Tụ Bảo huynh.” Là người quen.

“Không biết thái tử có gì phân phó?” Tiêu Tiêu khiêm tốn nói.

Người gầy đưa qua một tờ giấy viết thư màu đen rất giống đạo cụ trong cổkịch mà nàng vẫn hay xem, gọi là mật hàm: “Nội dung đều ở bên trong, nhớ làxuống núi mới được mở ra xem.”

Tiêu Tiêu cười thầm, bên trong nhất định là chẳng có chữ gì, xem ra bọnhọ đã chuẩn bị mai phục chờ nàng xuống núi liền ra tay. Nàng ôm quyền cáo từrồi nhanh chóng quay đi.

Chầm chậm đi đến chân núi, Tiêu Tiêu ung dung thưởng thức phong cảnh venđường, lại hít thở không khí xung quanh, cảm thấy không có cảm giác bị maiphục, không khí thực sự rất yên bình, giống như không hề phát sinh chuyện gìvậy.

Dù sao cũng rất nhàm chán, Tiêu Tiêu lấy ra phong mật hàm kia, tỉ mỉ nhìntrái nhìn phải mấy lần, nàng muốn thử mở ra xem bên trong phong mật hàm ấy rốtcuộc là có chữ hay không.

“Oái!” Gì vậy? Đã đoán sai rồi sao... hóa ra là có chữ viết!

“Đã biết việc của ngươi và Hình Thất”.

Cái gì đây, chỉ có một câu ngắn ngủn thế này? Lại cũng rất đơn giản nữachứ. Tiêu Tiêu vò giấy viết thư thành một cục, tiện tay vứt trên mặt đất rồitiếp tục lên đường.

Ai da, ngứa quá, sao lại ngứa thế này chứ?!

Chẳng mấy chốc, nàng đã muốn giống như con khỉ luồn lên nhảy xuống! Nhấtđịnh là do phong mật hàm kia! Cho tới bây giờ, nàng cũng không nghĩ tới kiểuchết này, ngứa thật a… Nàng không muốn chết kiểu này chút nào, thật sự là quáxấu…

Ta gãi, ta gãi, ta gãi gãi gãiiiiiiiiiiiii!!!!

“Oa…” Đau chết ta mất! Nhất định là gãi trầy da ra rồi! Tiêu Tiêu nhe răngtrợn mắt, khuôn mặt bừng lên cảm giác vừa đau đớn lại vừa sung sướng, vô cùngkỳ quái. Thân thể càng lúc càng vặn vẹo, hôm nay nàng mới hiểu rõ cảm giácnhư thế nào là vừa đau đớn lại vừa khoái hoạt.

Bỗng nhiên không biết từ đâu chạy ra một nhóm người, mỗi người trên tay đềucầm cung tên, giương cung thẳng tắp hướng về phía nàng.

Không thể nào... Chẳng lẽ không đúng là muốn cho nàng chết ngứa, mà làmuốn cho nàng trở thành cái tổ ong vò vẽ? Lạnh a…

Chỉ thấy người nào đó vung tay lên, mấy ngàn ánh kiếm nhất tề phóng tới, oa…khôngcần a …Sẽ chết rất khó coi a…Dừng tay a …

Tiêu Tiêu rốt cục bất tỉnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi Tiêu Tiêu tỉnh lại thì đã thấymột mỹ nữ giống hệt Nguyệt Ngọc đang đứng trước mắt. Có điều nàng ta trôngrất ôn nhu, yếu ớt, bộ dạng giống như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua là cóthể bay mất vậy, con mắt nàng ta lóe sáng lấp lánh, cảm giác nhìn rất quen mắt.

“Ngươi...”

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, muốn tìm lão đầu râu bạc kia phải không?”Mỹ nữ ngắt lời nói.

“Ta...”

“Ta biết, ngươi muốn tìm hắn tính sổ phải không?” Mỹ nữ còn nói thêm.

“Không...”

“Nghe ta nói, hắn lừa gạt ngươi như vậy thực sự rất quá đáng, tin ta đi, tasẽ không lừa gạt ngươi.” Mỹ nữ vẫn là không cho nàng mở miệng.

“Câm miệng!” Tiêu Tiêu quát lớn: “Ngươi rốt cuộc có để cho ta nói chuyệnkhông hả?!”

“Dạ dạ dạ dạ, ngươi nói ngươi nói.” Mỹ nữ lau lau mồ hôi lạnh, có chút sợhãi.

“Ta đang nghĩ, rõ ràng đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, vì sao lại có cảmgiác quen thuộc như vậy, giống như không chỉ mới gặp một lần. Hơn nữa, talàm sao lại có thể gặp được những mỹ nhân xinh đẹp như ngươi chứ, có vấn đềnha.” Tiêu Tiêu gõ gõ đầu mình, bắt đầu lượn vài vòng quanh mỹ nữ xem xét.

Mỹ nữ bị Tiêu Tiêu nhìn đến da đầu run lên, không tự chủ được cười hắchắc hai tiếng.

“Ngươi! Chính là ngươi!” Tiêu Tiêu dừng phắt lại, tay phải chỉ vào mặt mỹnữ: “Thì ra chính là ngươi! Cái kia ai ai ai!”

Ai ai ai là sao? Mỹ nữ thắc mắc. Không phải nàng ta nhận ra mình rồichứ.

“Lầm bầm cái gì, đừng giả ngu!!! Lúc thì là tiểu nam hài, lúc lại là tiểucô nương, lần trước còn là lão nhân, lần này thì là mỹ nữ, ngươi đùa cợt ta cảmthấy vui vẻ lắm phải không?!” Tiêu Tiêu hung hăng liếc xéo mỹ nữ, ta trừng, cốgắng trừng, trừng chết ngươi này, phiến nhân tinh*!

(Phiến nhân tinh: Kẻ lừa đảo thành tinh)

“Ha ha, chuyện này, ta cũng không định đùa cợt với ngươi a, đây chỉ là sởthích cá nhân của ta, chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, ha ha...” Mỹ nhân phấtphất khăn tay, ngây ngô cười liên tục. Chết tiệt! Nữ nhân này rõ ràng không cóthông minh như vậy, làm sao lại nhận ra hắn được chứ.

“Sở thích cá nhân? Tới địa ngục với cái sở thích cá nhân của ngươi đi!”Tiêu Tiêu quơ quơ quyền: “Ngươi lần này lại định gạt ta đi đâu nữa hả? khôngphải lại làm nam nhân nữa chứ.”

Thấy hắn lắc đầu, Tiêu Tiêu lại tiếp tục nói: “A, vậy thì là bệnh quỷ? Nếukhông thì là trẻ con? Hay là... tên khất cái, kẻ nghèo hèn? Hả? Có phải vậykhông, hay là một tên phạm nhân? Hoặc là một tên dị dạng biến thái?”

Mỹ nhân từ đầu đến chân ra sức lắc, nghĩ lại hắn kỳ thật cũng không cólừa gạt nàng, cùng lắm cũng chỉ là không nói trước với nàng mà thôi: “Lầnnày, ta tìm cho ngươi một thân thể hoàn toàn bình thường, là một nữ nhân vôcùng bình thường, vô cùng vô cùng bình thường! Tuyệt đối bình thường! Ta thề!”

“Ngươi không gạt ta chứ? Bình thường? Nữ nhân? Có tiền? Không bệnh? Khôngphải biến thái?” Tiêu Tiêu không thể tin được, bị lừa nhiều đương nhiên sẽ khócó thể tin tưởng được nữa.

“Đúng đúng, tuyệt đối cho ngươi sẽ vừa lòng!”

Nhìn thấy vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của mỹ nhân, Tiêu Tiêu cũng yênlòng: “Được rồi, thân thể đó ta có thể trụ lại trong bao lâu?”

“Hai năm.”

Dài như vậy? Tiêu Tiêu lo lắng hỏi lại: “Ngươi thật không có gạt ta? Tuyệtđối là cái thân thể bình thường?”

“Dạ dạ, không có lừa ngươi, tuyệt đối không có.” Nữ nhân này làm sao cònchưa gật đầu chứ.

“Quên đi.” Tiêu Tiêu thở dài: “Hi vọng đúng như ngươi nói, hết thảy đềubình thường. Đi thôi, đi thôi, mau sống lại đi.”

Sau khi Tiêu Tiêu cất bước, mỹ nhân nhanh chóng biến trở lại là một mỹnam tử trưởng thành. Aizz… vẫn còn năm mươi bảy năm sáu tháng trên dương thế,bao giờ mới tu luyện hết con đường này đây.