Tà Y Độc Phi

Chương 152: Lúc ba người ở cùng một chỗ



Nghe thấy giọng nói này, lập tức đầu Dạ Nhiễm đầy hắc tuyến,phải nói tên tiểu chút chít này hung hăng càn quấy hay ngây thơ quá đây.

Hay phải nói thực lực cường đại gần như xưng Vương ở Nam Hải?

Sự kinh hãi khác của Dạ Nhiễm chính là sau câu nói êm dịu của Đậu Mao Maotòa thành luôn cảnh giới sâm nghiêm kia giống như bị hù dọa, không dámchậm trễ mở cửa lớn đen kịt ra.

Vài nữ tử xinh đẹp mỗi người mang một đĩa to trên đĩa là cá tôm nướng các loại.

Khóe miệng Dạ Nhiễm co rút, có cảm giác nàng đi tới Nam Hải này con hải yêuđầu tiên nàng tìm được lại là một nhân vật lợi hại như vậy.

“Hôm nay đại gia không muốn ăn những thứ này!” Đậu Mao Mao uốn éo thân thểnhỏ xíu, ở trong tầm mắt của Dạ Nhiễm cái mông nhỏ nhếch lên rất đángyêu.

Dường như các vị nữ tử không hề tức giận vì sựcự tuyệt của Đậu Mao Mao, thần sắc cung kính khom người xuống, một nữ tử trong đó hỏi: “Đậu gia gia, hôm nay ngài muốn ăn cái gì?”

PHỐC —————-

Dạ Nhiễm thiếu chút nữa lộ ra khí tức của mình, nhưng quả thật sau khi nghe một tiếng Đậu gia gia kia thật sự nhịn không được.

“Đại gia có thể đi vào chọn đồ ăn không?” Đậu Mao Mao mắt mở to đến vô cùngđáng yêu, trong lúc nhất thời không ai có thể ngăn được sự dụ hoặc củađại vương.

“Cái này ——–” Một nữ tử lộ ra vẻ mặt khóxử nhưng không dám cự tuyệt, vị tiểu bạch đồn đáng yêu đến cực điểm ởtrước mặt này, bán thú nhân bọn họ không thiếu người bị nó chỉnh đến kêu cha gọi mẹ, hết lần này đến lần khác còn bày ra bộ dạng ‘Ta là người vô tội, ta rất đơn thuần’.

“Ngươi đi theo đại gia mộtchút được không?” Đậu Mao Mao giống như bỗng nhiên trở nên thân thiết,mắt to hữu hảo cười nói nhìn vào một vị nữ tử.

Vẻ mặt vị nữ tử bị chỉ điểm hiện ra một tia bối rối nhưng lập tức đưa đĩa thức ăn trong tay cho người kế bên, bước về phía Đậu Mao Mao.

Đậu Mao Mao dẫn theo nữ tử đi một đường về phía Dạ Nhiễm, những bán thúnhân khác nhìn cũng không dám nhìn về phía bên này, đều nhắm chặt mắtlại.

Khóe miệng Dạ Nhiễm thoáng run rẩy, nhanh chóngphi thân vào Thương Khung bảo tháp, Tạp Tạp cũng nhanh tay lẹ mắt dịchdung Dạ Nhiễm thành bộ dáng của vị nữ tử bán thú nhân kia.

Dạ Nhiễm ăn vào một viên đan dược che giấu khí tức ra khỏi Thương Khung bảo tháp.

Chẳng qua tất cả chỉ trong chốc lát, chờ đến khi Đậu Mao Mao và cô gái kia đi vào Đậu Mao Mao nhìn Dạ Nhiễm con mắt đơn thuần vô tội lóe sáng, NhiễmMao Mao cũng biết nó đang nghĩ gì.

Dạ Nhiễm mỉm cười thu cô gái kia vào Thương Khung bảo tháp, đứng bên cạnh Đậu Mao Mao.

“Đi thôi.” giọng nói Đậu Mao Mao đáng yêu như cũ, chỉ thêm vài phần xacách, ở nơi người khác nhìn không tới trong con mắt thanh tịnh vô tộilại lóe ra ánh sáng vui vẻ.

“Vì sao giúp ta?” Dạ Nhiễm mỉm cười truyền âm cho Đậu Mao Mao.

“Nhiễm Mao Mao nói muốn vào hang ổ của bọn họ, bọn họ rất đáng ghét luôn ănthịt đồng bạn của đại gia, nếu không phải đại gia có ước định với bọn họ đại gia đã sớm giết bọn họ rồi.” Lúc Đậu Mao Mao nói chuyện trong giọng nói tràn đầy chán ghét.

“Cho nên?” Đáy mắt Dạ Nhiễm lập lòe một vòng vui vẻ, thật ra cái này cũng không tệ, không phải sao?

“Cho nên đại gia có thể giúp ngươi giết bọn họ nha.” Đậu Mao Mao trừng mắtvới Dạ Nhiễm, nó nghĩ muốn nhìn ngắm bầu trời, nó rất thích khí tức trên người Nhiễm Mao Mao.

Dạ Nhiễm mỉm cười không nói gì, đến phòng bếp, thực sự là chuyện tốt.

Chờ Dạ Nhiễm và Đậu Mao Mao trở lại cánh cửa sắt, các vị nữ tử thấy DạNhiễm bình an vô sự, dường như có chút không tin được nhưng cũng rất yên tâm.

Nữ tử mà Dạ Nhiễm giả trang bất quá chỉ là mộtngười hầu thấp bé, cho nên sau khi trở về đội ngũ cầm lấy đĩa thức ăn im lặng đứng đó.

“Dẫn đại gia đến phòng bếp a?” Đậu Mao Mao nghiêng đầu đáng yêu nói với mấy vị nữ tử kia.

“Mời Đậu gia gia đi theo ta.” Nữ tử dẫn đầu hơi quỳ gối, vươn tay để cho Đậu Mao Mao đi vào trước.

Sau khi Đậu Mao Mao đi vào, nữ tử đó và đoàn người kể cả Dạ Nhiễm đi vào trong đại bản doanh của bán thú nhân.

Một đường đi Dạ Nhiễm cũng không nói gì thậm chí đầu cũng chưa từng ngước lên chỉ yên tĩnh đi theo bước chân ở phía trước.

Càng đi vào trong thâm tâm Dạ Nhiễm lại càng ngưng trọng, cứ năm bước chânsẽ cảm giác được một cao thủ từ ngũ giai mộng cập võ giả trở lên.

Đại bản doanh của bán thú nhân, lần này nếu không có Đậu Mao Mao hỗ trợ, xác định nàng chạy thoát rất chật vật.

Một đường không biết lướt qua sự dò xét của bao nhiêu cao thủ, rốt cuộc cũng tới nơi muốn tới ———- phòng bếp.

Sau khi đi vào trong, Dạ Nhiễm mới thoáng ngước mắt nhìn qua một lượt, làmột gian bếp rất lớn, trù sư (đầu bếp) ở bên trong cũng phải hơn 50người, cơ bản thức ăn của bọn họ đều là hải sản.

Lông mày các trù sư hơi nhíu lại nhìn một hàng dài nữ tử nối đuôi nhau đivào, sau đó nhìn đến tiểu bạch đồn đang khoan thai chậm rãi kia liềncung kính cúi đầu: “Chào Đậu gia gia”

Khóe miệng Dạ Nhiễm không nhịn được run rẩy, một tiếng Đậu gia gia này khó tưởng tượng được lại là Đậu Mao Mao hung dữ thú vị?

“Đại gia chỉ muốn ăn một chút, các ngươi đều nhìn người ta người ta ngượng.” Đậu Mao Mao lắc lắc cái đầu nhỏ, mắt khép hờ đáy mắt còn hơi hơi đỏửng.

Nhìn bộ dạng này của Đậu Mao Mao, tất cả đều không khỏi có cảm giác bây giờ đứng ở đây xem Đậu Mao Mao ăn chính là một tội ác.

Cho nên vì Đậu Mao Mao bày tất cả thức ăn ra, rồi tất cả nối đuôi nhau ra đi khỏi đó.

Duy chỉ còn lại Dạ Nhiễm và vị nữ tử dẫn đầu kia được Đậu Mao Mao điểm danh ở lại bón cho nó ăn.

“Đại gia muốn ăn cái kia.” Đậu Mao Mao chỉ vào đĩa thức ăn ở cách xa nó nhất, bĩu môi nói nhỏ với vị nữ tử dẫn đầu kia.

Nữ tử kia tốt bụng xoay người, cầm theo một cái đĩa không đi lấy rau cho Đậu Mao Mao.

Lúc nữ tử kia xoay người, ngón tay Dạ Nhiễm bất động thanh sắc bắn ra mấyviên đan dược, mỗi viên đan dược đều thành công rơi vào trong bát cơm.

Đến khi nữ tử kia xoay lại, ngón tay Dạ Nhiễm buông xuống, đứng bên cạnh Đậu Mao Mao như lúc đầu.

Nữ tử dẫn đầu lại một lần nữa đi gắp thức ăn cho Đậu Mao Mao, ngay lúc đó Dạ Nhiễm bắn đan dược vào tất cả chén bát.

Đậu Mao Mao thấy Dạ Nhiễm làm xong việc liền thỏa mãn rời phòng bếp.

Dạ Nhiễm lại bất động thanh sắc hoán đổi lại thân phận với cô gái kia,sau khi Đậu Mao Mao ra khỏi tòa thành liền hiện thân bên người Đậu MaoMao.

“Dược của Nhiễm Mao Mao sẽ hữu dụng?” Xác định vị trí an toàn, Đậu Mao Mao đảo đôi mắt tròn quay đầu hỏi Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm mỉm cười, nhẹ gật đầu: “Độc này làm hôn mê một tên bát giai mộng cấp võ giả cũng không có vấn đề.”

Đậu Mao Mao (trong bản gốc là Mao Đậu Đậu, nhưng ta nghĩ tác giả nhầm nênsửa lại) có chút ngạc nhiên, nhưng lại hì hì cười một tiếng, tiếng cườithanh thúy như lục lạc êm tai: “Nhiễm Mao Mao, hiện tại đại gia ngàycàng thích ngươi nha.”

Sau khi nói xong, Dạ Nhiễm lại không tránh khỏi bị Đậu Mao Mao ăn đậu hủ.

“Đậu Mao Mao, vì sao bbọn họ gọi ngươi là Đậu gia gia?” trong lòng Dạ Nhiễmbiết rõ nàng tránh không khỏi tập kích bất ngờ của tên tiểu bạch đồn này liền bất đắc dĩ nhướng mắt quay đầu hỏi Đậu Mao Mao.

Đậu Mao Mao nghe thấy, trong đôi mắt to đầy vẻ đắc ý “So với bọn họ đại gia lớn tuổi hơn nha, đều nói hơn 20 tuổi là phụ thân hơn 40 tuổi là giagia, so với bọn họ đại gia ta lớn tuổi hơn nhiều, bọn họ khẳng định phải gọi ta là gia gia nha.”

Khóe mắt Dạ Nhiễm nhướng lên sờ sờ bụng của mình, đột nhiên nàng cảm thấy dạ dày có chút đau.

Đậu Mao Mao chớp chớp đôi mắt vô tội, lo lắng nói với Dạ Nhiễm: “Nhiễm Mao Mao bị ốm à?”

“Không có, làm sao Đậu Mao Mao ngươi biết bọn họ sẽ ăn những thứ đó?” Nói sang chuyện khác mau chóng chuyển đến chủ đề chính, nói chuyện cùng tên tiểu tử này sớm muộn gì cũng có ngày dạ dày nàng cũng phải động kinh.

“Bởi vì mỗi ngày bọn họ đều bắt nhiều tôm cá, thức ăn trong một ngày của bọn họ đều nhiều như vậy.” Đậu Mao Mao giống như không có chút khúc mắc nào với Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm hỏi chỉ cần nó biết rõ nó đều nói toàn bộ chitiết.

Dạ Nhiễm gật đầu, trong lòng lại có chút chua xót bán thú nhân cũng chỉ là một quần thể đáng thương.

Khát vọng được tự do, khát vọng được sinh hoạt dưới ánh mặt trời, khát vọngbọn họ không bị nhìn như những thứ rác rưởi, khát vọng một thế giớikhông bị trói buộc mà thôi.

Dưới sự áp bách của đại lục, hải tộc này vẫn bị chèn ép như cũ.

Áp lực tích góp qua từng ngày giống như núi lửa phun trào, không phải tĩnh mịch mà là bộc phát.

Lúc này, Dạ Nhiễm không biết rốt cuộc cảm giác đó là như thế nào, hủy diệttoàn bộ bán thú nhân? Tăng thêm hận ý giữa bán thú nhân và con người?

Dạ Nhiễm không xác định được, bởi vì bán thú nhân nửa đường cướp mất những khách nhân mà nàng mời đến cho nên nàng mới giận dữ giết chết tất cảbán thú nhân trên hòn đảo nhỏ kia.

Lúc này nhìn chủng tộc bị khắp nơi xa lánh kia. . .

“Nhiễm Mao Mao ngươi không muốn giết bọn họ sao?” so với con người sinh vật đơn thuần luôn nhạy cảm hơn nhiều.

“Không phải.” Dạ Nhiễm lắc đầu, nàng rất rõ ràng thứ nnào có thể tha thứ nào không thể tha

“Dù sao nếu có người uy hiếp tính mạng của đại gia ta, người ta nhất địnhsẽ giết hắn.” Đậu Mao Mao khó hiểu nhìn Dạ Nhiễm, rõ ràng nó cảm thấynàng do dự.

Lúc này tâm của Dạ Nhiễm sáng tỏ thông suốt.

Một chủng tộc muốn uy hiếp tính mạng của nàng, nàng lại ở đây đồng cảm nhiều như vậy làm gì?

“Hiện tại có lẽ bọn họ đã ăn rồi.” Đậu Mao Mao thấy khí tức của Dạ Nhiễm thay đổi, mới nghiêng đầu chớp chớp mắt nói.

“Nhanh như vậy?” Dạ Nhiễm hơi trợn mắt, tốc độ ăn cơm của bán thú nhân nhanh như vậy sao?

“Ở đây lúc nào bọn họ cũng có thể bị bọn tộc Hải Yêu công kích nên ăn cơmđều rất nhanh, đại gia ta ở đây có khi sẽ ra tay giúp bọn họ một chút.”Đậu Mao Mao không ngừng chớp đôi mắt to trong suốt, giống như đang phóng điện về phía Dạ Nhiễm.

“Chúng ta đi xem?” Dạ Nhiễmcười cười gian ác, dược do nàng luyện chế ra có lượng thuốc mê rất mạnh, nếu không hạ được bọn bán thú nhân ở đây tên tuổi Linh Dược Sư này củaDạ Nhiễm nàng liền phải thay người khác rồi.

“Tốt tốt.” Đậu Mao Mao cười hì hì, hắc hắc đắc ý.

Trong Thương Khung bảo tháp Tiểu Khung và Tạp Tạp một đứa nắm đầu, một đứa cào tường.

Rõ ràng tên tiểu hải đồn này đang câu dẫn Nhiễm Nhiễm/nữ nhân kia ah!Không phải chỉ số thông minh của Nhiễm Nhiễm/nữ nhân kia rất cao sao? Vì sao không nhìn ra rõ ràng tên tiểu hải đồn này đang giả heo ăn thịt hổ !

Nhìn tên tiểu hải đồn một bên vừa khoe tài vừa ăn đậu hủ, Tạp Tạp và TiểuKhung quả thực không muốn để ý chính mình sẽ bị sặc nước bất tỉnh mà rangoài đánh tên tiểu chút chít này một trận!

Dạ Nhiễm đều không biết hàng loạt tiếng gào thét của Tạp Tạp và Tiểu Khung, tiểu bạch đồn ở bên ngoài luôn cố gắng tỏ vẻ vô tội đột nhiên hôn Dạ Nhiễmmột cái, nàng cũng không để ý.

Lúc này, dường như toàn bộ bán thú nhân trong đại bản doanh đều hôn mê bất tỉnh.

Chỉ còn sáu tên cửu giai mộng cấp cao thủ, sau khi dễ dàng ăn vào mấy cáibánh bao hấp của Dạ Nhiễm và Đậu Mao Mao, thành thành thật thật hôn mêbất tỉnh.

Dạ Nhiễm và Đậu Mao Mao cũng không nghĩ tới giải quyết toàn bộ đại bản doanh lại nhanh như vậy và lại đơn giản nhưthế, đơn giản đến mức đều không cần cả hai người phải động thủ.

Dạ Nhiễm không giết mà thu tất cả bọn bán thú nhân này vào trong ThươngKhung bảo tháp, nhìn tòa thành rỗng tuếch ở trước mặt đáy mắt Dạ Nhiễmlóe lên vài tia xảo trá, phóng thích thần khí rồi bắt đầu tìm xem bêntrong có bảo bối gì.

“Nhiễm Mao Mao đang tìm bảo bối? Đại gia biết ở đâu nha!” Đậu Mao Mao cọ cọ bên người Dạ Nhiễm, hôn lênmặt Dạ Nhiễm một cái rồi nhanh chóng tách ra dẫn đường cho Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm sờ sờ má có chút bất đắc dĩ cười, tên tiểu chút chít này thân được một chút thì lá gan ngày càng lớn rồi.

Đi theo Đậu Mao Mao, không bao lâu hai người đứng bên ngoài một căn phòng rách rưới.

Dạ Nhiễm có chút kinh ngạc, bán thú nhân giấu bảo bối trong căn phòng rách rưới này?

Đậu Mao Mao đứng tại chỗ lại hôn lên mặt Dạ Nhiễm một cái, mới thẹn thùngcong đuôi lắc mông đi tới cửa, con mắt ở trên không quay trở ra

Nhìn bộ dạng này của Đậu Mao Mao, Dạ Nhiễm cũng nói không được gì, bất đắc dĩ cười cười đẩy cửa đi vào phòng.

Một khắc bước vào phòng tâm Dạ Nhiễm liền thình thịch nhảy dựng lên, dườngnhư có cái gì dẫn dắt nàng có cái gì đó đang gọi nàng.

Dạ Nhiễm từng bước đi về phía trước đến khi cảm giác dẫn dắt mất đi.

Dạ Nhiễm nhìn trước mắt là một cái hộp hình chữ nhật vô cùng bẩn.

Dạ Nhiễm kìm nén nội tâm đang mãnh liệt rung động, đưa tay mở ra bên trong là một thanh kiếm.

Một thanh kiếm không có mũi kiếm.

Một thanh kiếm toàn thân đen tuyền, thân kiếm thì lồi lõm.

Dạ Nhiễm cầm lấy thanh kiếm cẩn thận ngắm nghĩa một phen cũng không pháthiện chỗ nào sắc bén, đáy mắt Dạ Nhiễm phát ra một tia khó hiểu, tay kia dùng sức trực tiếp đem thanh kiếm chém xuống bàn!

Phanh!

Một tiếng rơi xuống, Dạ Nhiễm cúi đầu.

Nhìn cái hố bị hắc kiếm chém ra trên bàn cũng không có một dấu vết, khóe miệng Dạ Nhiễm cũng chẳng thể kéo lên.

Đặt hắc kiếm lại vào trong hộp, lúc mắt Dạ Nhiễm chạm đến một nơi có chútlóe sáng, lau sạch bụi phía trên hộp thấy được ba chữ to xiêu xiêu vẹovẹo.

Diệt Thiên kiếm.

Nét chữ kia cũng không như thanh hắc kiếm, rất bình thường lại làm cho đầu người ta đầy hắc tuyến.

Dạ Nhiễm hơi nheo mắt, Diệt Thiên kiếm, cái tên rất có khí phách! Lần nữacầm hắc kiếm trong tay, Dạ Nhiễm vận nội lực thổi bụi bẩn trên kiếm bay hết, Dạ Nhiễm nhìn chuôi kiếm nhẹ nhàng nỉ non: “Diệt Thiên kiếm, tachờ ngươi lại tỏa ra ánh hào quang một lần nữa.”

Cất kỹ Diệt Thiên kiếm, Dạ Nhiễm lại nhìn quanh phòng lần nữa sau khi không phát hiện được gì Dạ Nhiễm mới ra khỏi phòng.

Nhưng—————

Một giây sau khi Dạ Nhiễm bước ra khỏi gian phòng kia, toàn bộ tòa thành bắt đầu rung động kịch liệt!

“Nhiễm Mao Mao, đi mau!” Đậu Mao Mao hộ lớn một tiếng về phía Dạ Nhiễm, haingười vận khinh công nhanh chóng thoát khỏi tòa thành.

Hai người vừa đến được khu vực an toàn toàn bộ công trình kiến trúc ầm ầm sụp đổ, dưới đáy biển nổi lên một trận gió lốc.

Khóe mắt Dạ Nhiễm nhảy dựng, trực giác nói cho nàng biết việc tòa thành nàysụp đổ với việc nàng lấy đi Diệt Thiên kiếm có liên quan với nhau.

“Nhiễm Mao Mao không cần nghĩ nhiều, cơ bản các tòa thành ở dưới đáy biểnkhông giống với các tòa thành của nhân loại không có vật liệu nào có thể chịu đựng được áp lực của đáy biển, nếu không có thanh hắc kiếm này cólẽ bán thú nhân đã sớm diệt vong rồi.” Đậu Mao Mao nhìn thấy nghi hoặccủa Dạ Nhiễm, chớp đôi mắt to giải thích.

“Làm saoĐậu Mao Mao biết ta sẽ mang nó đi? Dù sao thoạt nhìn nó cũng không phảimột thanh hảo kiếm.” Dạ Nhiễm nghĩ tới vết tích chém thanh hắc kiếm nàylên bàn, khóe mắt nhịn không được nhướng lên.

“Ta cảm thấy được khí tức của nó và khí tức của Nhiễm Mao Mao giống nhau.” Đáymắt Đậu Mao Mao lóe ra một tia sợ hãi, đây cũng là lý do vì sao lúc DạNhiễm bắt được nó, nó liền thành thật không hề phản kháng.

“Khí tức sao?” Dạ Nhiễm lầm bầm thì thầm một tiếng, nghĩ tới những rung động Diệt Thiên kiếm đem lại cho nàng, khóe môi hơi cười vẫn là câu nói đó,nàng rất chờ mong được thấy thời khắc Diệt Thiên kiếm tỏa hào quang mộtlần nữa.

“Nhiễm Mao Mao, ngươi đưa ta đi nhìn bầutrời được không?” dường như lá gan Đậu Mao Mao lại lớn hơn một chút,nháy mắt mấy cái, sau khi lại trộm hôn Dạ Nhiễm có chút cẩn thận từng li từng tí chui vào lòng Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm nhìn tiểuchút chít ở trong lòng từng động tác đều cẩn thận từng chút một, có chút buồn cười có chút đau lòng đưa tay ôm lấy tiểu bạch đồn.

Ngoài ý muốn không có cảm giác trơn trượt mà là mát lạnh, xúc cảm mềm mại, ôm rất thoải mái.

“Được.” Cho dù trước kia không nói thì Dạ Nhiễm cũng sẽ mang nó đi xem.

Đậu Mao Mao vui vẻ ở trong lòng Dạ Nhiễm đạp đạp nước, chính mình cực kỳmong chờ muốn nhìn bầu trời màu xanh, rất nhiều mây trắng đã nhiều lầnnghe nói kia.

Một đường bay khỏi, Dạ Nhiễm đứng trênmặt biển ôm tiểu hải đồn vận khinh công, ở trên mặt biển hưởng thủ từnglàn gió nhẹ vuốt ve.

Trên đường đi, đều nghe được giọng nói mềm mại nhu nhu kia mang theo hiếu kỳ, mang theo ngạc nhiên, mang theo kích động.

“Đây là gió sao?”

“Kia là bầu trời màu xanh sao?”

“Kia là mây trắng sao?”

“Quả cầu lớn kia chính là mặt trời sao?”

“Nhiễm Mao Mao, bây giờ đại gia ta cảm thấy rất hạnh phúc.”

Dạ Nhiễm chỉ ôm lấy tiểu gia hỏa này, thỉnh thoảng đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, dưới ánh mặt trời thân thể tiểu bạch đồn càng thêm óng ánh sánglong lanh, giống như một thứ mỹ nghệ hoàn mỹ làm cho người khác yêuthích không buông tay.

Trở lại lục địa.

Dạ Nhiễm đứng trên mặt đất, rốt cuộc có thể cảm nhận được cảm giác trở lại thực tại, ở dưới đáy biển nàng cảm thấy giống như nàng bay mà không đi.

“Đây là lục địa sao?” Tiểu bạch đồn tiếp tục hưng phấn vặn vẹo thân thể, hít sâu một hơi, hóa ra cảm giác được tắm dưới ánh mặt trời lại mỹ hảo nhưvậy, trong lúc nhất thời nó không hề muốn quay lại biển cả rộng lớn lạnh băng kia.

Nơi đó không có bạn bè dám chơi đùa cùngnó, không có ai nói chuyện với nó, không có ai làm bạn bè với nó, nó lại không muốn tổn thương hay bức bách chúng, cho nên nó luôn lẻ loi côđơn, luôn như vậy.

Tiểu Khung và Tạp Tạp đợi Dạ Nhiễm chạm đất, liền lập tức vọt ra từ trong Thương Khung bảo tháp, nhưng hai đứa vừa định lên tiếng khiêu khích lại nhìn thấy nồng đậm cô tịch tảnra quanh thân tiểu bạch đồn, lời gì cũng nuốt trở về.

Nó chỉ cô độc mà thôi?

“Nhiễm Mao Mao, cám ơn ngươi đã dẫn ta đến xem bầu trời, xem mây trắng, xemmặt trời. . .” Đậu Mao Mao hít một hơi thật sâu dưới bầu không khí đầyánh mặt trời, chớp chớp đôi mắt to ướt sũng ngẩng đầu nói với Dạ Nhiễm.

Nhưng Đậu Mao Mao không biết trong hốc mắt lại có vật gì tràn ra, khiến nó không nhìn rõ bộ dạng của Dạ Nhiễm.

Nó dùng sức lắc lắc đầu, nó thấy vung ra vài giọt bọt nước trong đó mộtgiọt rơi vào khóe miệng, liếm liếm, mặn giống như nước biển này.

Luôn ở dưới đáy biển nó không biết trong mắt mình cũng có thể xuất hiện nước biển, lúc này tiểu bạch đồn như phát hiện ra đại lục mới liền vọt đếnbên cạnh Dạ Nhiễm, thân thể nhỏ xíu giãy giãy trước mặt nàng: “Nhiễm Mao Mao, ngươi xem ngươi xem, vậy mà trong mắt ta xuất hiện nước biển mặnmặn này.”

Hốc mắt Dạ Nhiễm, chớp mắt liền ẩm ướt.

Tạp Tạp và Tiểu Khung cũng giống như có cái gì nghẹn lại trong cổ họng, làm cho bọn nó đau nhức không thôi.

“A? Trong mắt Nhiễm Mao Mao cũng có nước biển sao?” Đậu Mao Mao thấy DạNhiễm ở trước mặt rơi xuống một giọt nước mắt, nghiêng nghiêng đầu,nhanh như chớp đi tới trước mặt Dạ Nhiễm đưa lưỡi ra liếm nước mắt trênmặt Dạ Nhiễm, cũng mặn.

Nhưng không biết vì sao ĐậuMao Mao cảm thấy mình vừa nghĩ tới việc phải về lại đáy biển tưởng tượng đến việc sẽ không còn gặp lại Nhiễm Mao Mao chơi đùa cùng nó, sẽ khôngcòn được ở trong cái ôm ôn hòa kia, nước biển ở trong mắt nó lại khôngngừng trào ra, tại sao vậy chứ?

“Nhiễm Mao Mao. . .”Đậu Mao Mao dùng sức mở mắt muốn nhìn rõ Dạ Nhiễm, nhưng ánh mắt lạingày càng thêm mơ hồ, nước biển ở trong mắt từng giọt trào lên rồi rơixuống: “Đại gia ta không rời đi được không?”

Đậu MaoMao nghĩ đến việc rời khỏi lại là một con cá heo lẻ loi đơn độc, nó tham luyến bộ dạng tươi cười kia, tham luyến cái ôm ấm áp, tham luyến xúccảm mềm mại khi hôn vào khuôn mặt kia.

Cho nên nó không rời khỏi nàng được không?

Dù sao. . .

Đậu Mao Mao nhìn biển cả mênh mông, nó không có bất kỳ lưu luyến nào với nơi đã sống ba trăm năm này

“Được.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, vươn tay ôm tiểu gia hỏa vào lòng, đưa tay launước mắt của Đậu Mao Mao, ôn nhu nói: “Đậu Mao Mao, đây không phải nướcbiển, là nước mắt.”

“Nhiễm Mao Mao gọi ta Đậu Đậu,được không?” Đậu Mao Mao vốn đang nghiêng đầu liền sửa lại câu nói củaDạ Nhiễm, thấy Dạ Nhiễm gật đầu mới cái hiểu cái không lắc đầu: “Nướcmắt là cái gì? Đại gia không biết.”

Khi một chú cá rơi nước mắt, biển cả có biết không?

“Lúc đau khổ sẽ rơi lệ, lúc vui vẻ cũng sẽ rơi lệ, sau này ta sẽ dạy chongươi từng chút một, được không?” Dạ Nhiễm nhìn tiểu bạch đồn ngây thơtrong lòng, mỉm cười ôn nhu nói.

“Được.” Đậu Đậu vui vẻ nhẹ gật đầu, nó phát hiện nước biển trong mắt nó không đúng là nước mắt không còn chảy ra nữa.

Dạ Nhiễm cười cười, ôm Đậu Đậu đưa tiểu gia hỏa tới trước mặt Tiểu Khung và Tạp Tạp: “Ba người các ngươi làm quen đi”

Đậu Đậu cực kỳ vui vẻ, lắc lắc thân thể nhỏ xíu mở to đôi mắt đáng yêu vôtội, mềm mại nhu nhu nói: “Đại gia là Đậu Mao Mao, Đậu Mao Mao nha.”

Trải qua chuyện vừa rồi, bất mãn của Tạp Tạp và Tiểu Khung đã biến mất hơnphân nửa, lúc này nhìn thấy ánh mắt vô tội đến cực điểm của Đậu Đậu dùlà Tạp Tạp hay Tiểu Khung không thể không thừa nhận chính mình bị thuphục rồi.

“Bổn đại gia là Manh Tạp Tạp, hừ hừ, về sau có bổn đại gia bảo kê cho ngươi được uống rượu ăn ngon!” Manh Tạp Tạpcực kỳ hào phóng vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, đôi mắt đen bóng lóera tia ngạo nghễ.

“Dạ Thương Khung.” dù bộ dạng TiểuKhung lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại không được tự nhiên mà lo lắng, tiểubạch đồn này sống 300 năm nhưng cái gì cũng không hiểu, vạn nhất bịngười khác dùng một cái bánh ngọt lừa đi thì làm sao bây giờ.

Đậu Đậu là một con tiểu bạch đồn rất mẫn cảm, hiện tại nó cảm thấy rất rõmối hảo hữu của Tạp Tạp và Tiểu Khung trong lòng liền thấy vui vẻ, saunày nó sẽ có bằng hữu nha còn có thể luôn luôn hôn lên khuôn mặt mềm mại kia của Nhiễm Nhiễm.

Đậu Đậu càng nghĩ càng vui vẻ,vì vậy biểu đạt ra sự hữu hảo cao nhất của mình với Tiểu Khung và TạpTạp: “Tạp Mao Mao, Khung Mao Mao, đại gia thích các ngươi nha.”

Cái này, khóe miệng Dạ Nhiễm hơi nhếch mà mặt mũi Tạp Tạp và Tiểu Khungliền xụ xuống, quả nhiên không thể cười nhạo sau lưng người khác được,đúng không, đúng không!

“Bổn đại gia gọi Tạp Tạp!” Tạp Tạp thiếu chút nổi cáu, toàn thân lông trắng lóe sáng, trợn tròn hai mắt nhìn Đậu Đậu.

Đậu Đậu cực kỳ nghiêm túc nhẹ nhàng gật đầu, mắt to vô tội nhìn thẳng vàođôi mắt đen hung hăng càn quấy của Tạp Tạp: “Ừ, đại gia biết Tạp Mao Mao gọi là Tạp Tạp Mao Mao nha.”

Cho nên Tạp Mao Mao không cần phải lặp lại, trí nhớ của Đậu Mao Mao nó rất tốt.

“Là Tạp Tạp, Tạp Tạp! Không được gọi ta Tạp Mao Mao!” Tạp Tạp tiếp tục xùlông, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cực kỳ vô tội kia, thanh âm tự nhiêncũng nhẹ nhàng hơn.

“Ừ, đại gia gọi ngươi là Tạp MaoMao.” Đôi mắt trong sáng của Đậu Đậu nghi hoặc nhìn Tạp Mao Mao, vì saonó lại tức giận? A, không biết nha.

“Gọi ta Dạ MaoMao.” Tiểu Khung động kinh rồi! Nó chỉ không muốn gọi là ‘Khung MaoMao’, nghe giống như ‘Cùng Mao Mao’ (Cùng: nghèo khó) vậy, ai biết đượcDạ Mao Mao nghe còn quái dị hơn: “Vẫn là Thương Mao Mao đi a, phi phi,Thương Khung Mao Mao! Sau này cứ gọi ta như vậy!”

Tiểu Khung hung thần ác sát nhìn Đậu Đậu cảnh cáo một phen, sau đó trừng đôi mắt yêu dị với Đậu Đậu, muốn nghe nó gọi một tiếng Thương Khung MaoMao.

Đậu Đậu lại cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Ừ được, Khung Mao Mao.”

“PHỐC ———– ha ha ha. . .” quả thật Dạ Nhiễm không nhịn được nữa phá lên cười, Đậu Đậu thật sự có bản lĩnh chọc cho thánh nhân tức chết, ngay cả TạpTạp và Tiểu Khung lúc này cũng gần như muốn tức chết mất.

Tiểu Khung và Tạp Tạp trừng mắt liếc Dạ Nhiễm, hai người hít sâu một hơi bắt đầu nhắm mắt mặc niệm.

Một hai ba bốn năm, hít vào hít vào hít vào.

Sáu bảy tám chín mười, thở ra thở ra thở ra.

Sau khi niệm xong, Tạp Tạp nhìn tiểu hải đồn cười xảo trá đến cực điểm,vươn móng vuốt để vào cổ Đậu Đậu: “Đậu Mao Mao, có phải ngươi rất thíchkhuôn mặt của Nhiễm Mao Mao không?”

Nói xong, Tạp Tạp hận không thể tự tát mình một cái, rõ ràng hắn cũng bị lây bệnh gọi Dạ Nhiễm thành Nhiễm Mao Mao rồi.

“Đúng vậy đúng vậy, mềm mềm thơm thơm, hôn rất thoải mái nha.” Đậu Đậu chămchú gật đầu, sau đó lại chăm chú nhìn vào hai má Dạ Nhiễm, rất nghiêmtúc nói.

Đôi mắt yêu dị của Tiểu Khung lóe ra tia vui vẻ, vai đụng đụng vào tên tiểu chút chít này: “Ở một nơi cách đây không xa, thế nhưng có một nam nhân sẽ không cho phép ngươi hôn nữ nhân kiađâu.”

Đậu Mao Mao nghe xong liền muốn nổi cáu! Àkhông, có vẻ như không có lông để xù lên, toàn thân trắng muốt của tiểugia hỏa này hơi hiện lên màu hồng nhạt, biểu đạt cơn giận dữ của mình:“Nếu có ai không cho đại gia ta hôn Nhiễm Mao Mao, đại gia ta phải. . .phải quyết đấu cùng hắn!”

“Đi với ta một chút, xem ra sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, bổn đại gia dạy cho ngươi mấy chiêu đối phó với tên nam nhân kia.” Đáy mắt Manh Tạp Tạp lóe ra tia giảohoạt bộ dạng ca ca tốt bụng.

“Nhìn ngươi thuận mắt, ta cũng dạy ngươi mấy chiêu.” Tiểu Khung ở một bên cũng nhẹ gật đầu.

Dạ Nhiễm một bên ôm bụng, ông trời ơi, ba tên tiểu gia hỏa này sống chungmột chỗ, có phải nàng nên cầu phúc cho Quân Mặc Hoàng trước hay không?Càng làm cho Dạ Nhiễm cười ngất là giọng nói rất nghiêm túc của Đậu Đậu.

“Thật sao? Có các ngươi ở đây đại gia cảm thấy thật vui vẻ”

Dạ Nhiễm nhìn gương mặt không đỏ không thở gấp của Tạp Tạp và Tiểu Khungkhông khỏi xoa trán, hình như lúc trước bề ngoài hai tên tiểu gia hỏanày không có phúc hắc đến vậy?

Trong đầu Dạ Nhiễmkhông khỏi hiện lên thân ảnh tuấn mỹ kia, Dạ Nhiễm quay người nhìn lêntrời, giơ thẳng ngón giữa lên cao! Gần đèn thì sáng, gần hủy người tro(ý cũng giống như gần mực thì đen)!

Lúc Dạ Nhiễm xoay người lại Đậu Mao Mao đã bị Tạp Tạp và Tiểu Khung kéo vào trong Thương Khung bảo tháp tiến hành giáo dục rồi.

Khóe miệng Dạ Nhiễm giật giật, tâm niệm vừa động gọi ra mười hai thủ lĩnh an trí trong Thương Khung bảo tháp.

Mười hai vị thủ lĩnh chỉ cảm thấy một hồi trời đất đảo lộn, lúc hoàn hồn lại bọn họ đã đứng trên mặt đất rồi.

“Thiếu chủ?” Tuyên Nhất Minh là người đầu tiên kinh ngạc hô lên, hồ lô rượutrong tay rơi xuống bên hông, nguyên bản bộ dạng áo quần rách mướt lúcnày lại càng chật vật hơn.

“Quái đại thúc?” Dạ Nhiễm nghĩ nghĩ lại, Tầm Bảo Môn vốn vẫn luôn giao cho Tuyên Nhất Minh quản lý kia mà.

“Là đại ca!” cho dù có rất nhiều vấn đề nghi hoặc nhưng Tuyên Nhất Minh vẫn cau mày sửa lại câu nói của Dạ Nhiễm.

Dạ Nhiễm còn chưa kịp trả lời Tuyên Nhất Minh thân thể nàng đã rơi vào một cái ôm thơm ngát, bên tai truyền tới giọng nói ôn hòa của Thiên Tứ bàbà: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Dạ Nhiễm dùng sức ôm Thiên Tứ bà bà: “Lão sư thực xin lỗi là ta suy nghĩ không chu toàn. . .”

Thiên Tứ bà bà cười lắc đầu, thật ra bọn họ sống đến từng này tuổi, bất luận kẻ nào cũng không đoạt được mạng bọn họ.

“Nhiễm nha đầu, không phải phát sinh ra chuyện gì chứ?” Hoàng đế Minh Vực quốc ôn nhuận nhìn Dạ Nhiễm mỉm cười, một bộ trường bào màu tím thẫm sạch sẽ như cũ giống như chưa từng phát sinh tình huống chật vật trước đó.

Những người khác cũng nhìn Dạ Nhiễm, bọn họ bức thiết muốn biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

“Bây giờ cách ngày ta cứu mọi người đã qua ba ngày, ngày kia có thể là tốingày mai chính là thời điểm bán thú nhân phát động toàn bộ thế lực tấncông mười ba đại thế lực, tìm mọi người đến cũng là muốn thương nghịchuyện này.” Dạ Nhiễm nhìn sắc trời một chút, vẻ mặt có chút ngưngtrọng, nghiêm túc nói với mười hai vị thủ lĩnh.

“Tintức xác thực?” Phượng gia chủ luôn có thái độ hoài nghi với Dạ Nhiễm ,nhưng sự tình của cả nhân loại, đồng thời nàng cũng phải cẩn thận, xácnhận độ chính xác của việc này.

“Xác thực.” Dạ Nhiễmthật sâu liếc nhìn các vị xung quanh, trầm giọng nói: “Có lẽ trên thựctế đêm nay bọn họ sẽ bắt đầu phát động công kích!”

Bởi vì nơi ở của bọn họ sụp đổ rồi.

Bây giờ đại chiến đang ở ngay trước mắt.