Tà Y Độc Phi

Chương 143: Nói chuyện ở quán trà, xuất hiện ở điện Phượng Nghi



Như Mộng Nhi nhìn xem Dạ Nhiễm hạ tay trên mặt của mình, nước mắt ướt sũng.

Như Mộng Nhi tự kỉ vuốt vuốt khuôn mặt thủy nộn của mình bị véo đỏ. Bất đắc dĩ khẽ vươn tay nắm bả vai của Dạ Nhiễm, ” “Ánh mắt của muội, chúngta đương nhiên là tin tưởng, chỉ là muốn lấy tiểu công chúa bá quyền chi địa bao giờ cũng hao phí một phen trắc trở. Ít nhất chúng ta cũng cònchưa đồng ý đâu.”

Như Mộng Nhi bĩu môi, âm thầm cầm nắm bàn tay nhỏ, tiểu công chúa của bọn họ sao có thể khinh địch như vậy mà bị cướp đi.

Cẩn vương phủ, hậu hoa viên.

Quân Mặc Hoàng bước chân vừa mới đứng lại, Mị Vũ ẩn chứa lực lượng cường đại, một quyền ác liệt đánh úp lại Quân Mặc Hoàng!

Quân Mặc Hoàng không trốn không né, đơn giản quay người, tránh né công kíchcủa Mị Vũ, đôi mắt màu đen híp lại, lạnh lùng nhìn Mị Vũ.

Mị Vũ nhìn thấy Quân Mặc Hoàng tránh được công kích của hắn, đáy mắt xuấthiện một tia kinh ngạc, dưới quyền mãnh liệt đánh tới Quân Mặc Hoàng,lúc này Mị Vũ trực tiếp nắm được Quân Mặc Hoàng cổ áo, một quyền muốnđánh bên trên cằm Quân Mặc Hoàng.

“Ngươi cái tên hỗn đản này!” thời điểm Mị Vũ sắp đánh tới Mặc Hoàng thì dừng tay, hung hăng đối với Quân Mặc Hoàng hô.

Quân Mặc Hoàng nhíu mày, duỗi ra tay phải dễ dàng ép tay của Mị Vũ xuống, “Ngươi là ai?”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm là bảo bối ta nâng trên lòng bàn tay, Quân Mặc Hoàng, ngươi cũng dám tổn thương nàng!” Mị vũ nghĩ đến dấu hôn trên xương quai xanh, hô hấp liền cứng lại, sự yên tĩnh trong con ngươi hiện ra nồng đậm lửagiận.

“Đây là thiệp mời hôn lễ bổn vương và NhiễmNhi.” Quân Mặc Hoàng tự nhiên biết rõ vị này trước mặt nhìn thấy gì,nhưng đúng lúc này Quân Mặc Hoàng ngược lại là cảm giác mình rất sángsuốt, dùng dấu hôn để nói cho tất cả mọi người biết Nhiễm Nhi hoa đãcó chủ rồi.

Mị Vũ nhìn thiếp mời màu đỏ rơi trên tay mình, thần sắc phức tạp nhìn Quân Mặc Hoàng đã quay người rời khỏi,khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, người nam nhân này, đích thật là khôngtệ.

Nam nhân quan sát nam nhân, có lẽ cũng không cần quá nhiều để hiểu rõ, có khi một ánh mắt liền đủ để nhìn rõ ràng một người.

Về phần lý do, có lẽ chính bọn họ cũng không rõ ràng lắm.

Lại nói Cẩn vương phủ, Như Lệ Nhi mò mẫm đi dạo, Thanh Huyền và Thanh Nhiên nghịch ngợm gây sự, dọc đường đi theo hương son phấn tìm qua, đến mộtchỗ trong đình viện tìm mấy vị thiếu nữ đang đánh đàn hát.

Thanh Huyền con ngươi đen bóng đảo một vòng, thân hình đột ngột xuất bây giờtrong đình viện, một gương mặt em bé đáng yêu cực kỳ lại phối hợp nụcười sáng lạn như ánh mặt trời, ttrước mấy vị thiếu nữ cười hì hì, “Cácvị tỷ tỷ đang làm gì đấy? Có thể thêm tiểu đệ tham gia không?”

Lúc nãy trong biệt viện thiếu nữ bị ném văng ra, động tĩnh tuy lớn nhưng mà toàn bộ Cẩn vương phủ cũng chỉ có một số người biết rõ chuyện này, đạibộ phận thiếu nữ trong sân cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho nên các nàng vẫn vui vẻ đàn hát ca múa.

________________

Mấy vị thiếu nữ đến Cẩn vương phủ, suốt ngày vì tránh hiềm nghi cũng khôngthể ra cửa, hôm nay chứng kiến một tiểu thiếu niên đáng yêu vô cùng, mấy vị thiếu nữ đôi mắt đều phát sáng lên, chẳng lẽ là Vương gia đệ đệ?

Đó không phải là một hoàng tử sao?

Bị đưa tới đây, thiếu nữ trong gia tộc cơ bản đều là chi thứ hoặc là chihệ hậu bối, vì có thể làm cho toàn gia tộc sống khá giả một chút, cácnàng đều phải tới Cẩn vương phủ này, từng thiếu nữ đều hy vọng có thểleo lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

“Ngài là?” Mộtthiếu nữ đánh đàn trong đó dừng tay lại động tác đánh đàn, chỉ có trênngười tiểu thư khuê các mới có khí chấtđó, cười nhạt đối đáp lờiThanhHuyền hỏi.

Thanh Huyền ha ha cười cười, khoát tay nhã nhặn lấy ra cây quạt, “Bổn thiếu gia chỉ là một nho nhỏ nhân vật, không đáng nhắc đến không đáng nhắc đến… Chợt nghe đình viện này oanh ca yếnhót, liền tới nhìn một cái, mấy vị tỷ tỷ chắc sẽ không ngại chứ?”

“Đương nhiên là không ngại.” Một vị thiếu nữ khác mới hát nhẹ nhàng chậm rãivừa cười vừa nói, giọng nói như là chim hoàng oanh thanh thúy dễ nghe.

Thanh Huyền cười hì hì, nháy mắt liền chạy tới mấy vị thiếu nữ chính giữa,tại đình đài một chỗ trên mặt ghế đá ngồi xuống, tự rót chén trà, uốngxong mới cười tủm tỉm làm một dáng điệu văn nhân, quơ quơ đầu, “Tràngon, cảnh đẹp, người hay.”

Mấy vị thiếu nữ đều bịbộ dáng của Thanh Huyền chọc cho cười khanh khách, Thanh Huyền khôngnán lại bao lâu liền cười hì hì rời khỏi, trước khi đi, cố ý nhìn thoáng qua mấy thiếu nữ.

Những thiếu này nữ tự cho là chedấu cảm xúc vô cùng tốt, lại không thể chạy khỏi đôi mắt Thanh Huyền,Thanh Huyền bất động thanh sắc đều nhìn tham lam ghen sắc của các nàng ở trong mắt, có thể cũng là sự đáng thương của nữ tử vì tình thế bắtbuộc, nhưng —

Thanh Huyền có thể không cảm giácmình là người thiện lương, muốn đoạt nam nhân cùng tiểu công chúa, hỏitrước Thanh Huyền có đồng ý hay không.

Bên ngoài đình viện.

Thanh Nhiên và Như Lệ Nhi nhìn Thanh Huyền một bộ gian kế thực hiện được, hai người đều vui nở nụ cười.

Như Lệ Nhi đạp bắp chân Thanh Huyền, cười hỏi, “Làm được thế nào rồi?”

Thanh Huyền nhìn hai người nháy mắt mấy cái, lắc lư lấy cây quạt dương dương đắc ý, “Bổn thiếu gia xuất mã tuyệt không khả năng sai lầm, mấy nữ nhân ba ngày gần đây hẳn là không muốn gặp người rồi.”

Thanh Huyền thế nhưng mà theo sau Dạ Nhiễm học tập hơn nửa năm luyện dược,nên khả năng học không biết bao nhiêu, nhưng là một thân dụng độc bảnlĩnh nhưng lại được Dạ Nhiễm chân truyền, lúc nãy không biến sắc đem hủy dung nhan đan để vào trong chén trà.

Quả nhiên, ba người mới chưa có chạy bao lâu liền nghe được âm thanh thét lên của mấy vị thiếu nữ ở đình viện.

Thanh Huyền vui vẻ, nếu không là lúc không đợi hắn, hắn thật đúng là nghĩ tới đem mấy vị thiếu nữ xinh đẹp biến thành bộ dáng đầu heo.

“Tiểu tử đệ cũng quá không hiền hậu.” Thanh Nhiên đi qua duỗi ra ngón taychọc chọc Thanh Huyền cái ót, tiểu tử này bây giờ là càng ngày càngnghịch ngợm rồi.

Thanh Huyền hừ hừ một tiếng, bắtlấy Thanh Nhiên ngón tay, bất mãn nói, “Bổn thiếu gia phúc hậu nhiều hơn huynh nhiều, ca ca chỉ sinh sớm hơn ta một phút đồng hồ.”

Thanh Nhiên không phủ nhận nhún vai, đôi mắt quay tròn ở trong sân tìm kiếm mục tiêu kế tiếp chơi đùa.

Như Lệ Nhi đứng tại chỗ, khóe miệng co quắp rút, bình thường song bào thaiđều ít nhất sẽ có một người bình thường đấy nhé, hai huynh đệ song bàothai này nhưng lại không có một cái nào bình thường đấy, hai tên này tại bá quyền chi địa có thể nói là người người đau đầu ah.

Như Lệ Nhi hình như là quên chính nàng kỳ thật cũng một nhân vật người người đau đầu trong đây nè.

Giữa trưa.

Mấy người Vô Địch thần đội lục tục xuất hiện trong phòng khách, Quân MặcHoàng cùng Dạ Nhiễm ngồi lên ở chủ vị, bên trái là năm người Liễu PhiTiếu, bên phải là năm người Mị Vũ, song phương giới thiệu qua lại, cơmtrưa chấm dứt, Khúc Thừa Trạch lau lau miệng, có chút nghi hoặc nhìn DạNhiễm, “Đội trưởng, hôm nay sao không thấy những nữ nhân kia nữa vậy.”

La Lỵ ở một bên khanh khách một tiếng, “Bàn tử huynh là muốn nhìn mỹ nữ đúng không?”

sắc mặt Khúc Bàn tử đỏ lên, lập tức quay đầu gầm nhẹ với La Lỵ, “Bổn thiếu gia rất nổi tiếng đấy, không được nói lung tung!”

Khúc Bàn tử bây giờ nhưng vẫn là ở vào trạng thái lơ lửng, hắn không muốnbởi vì một chút việc nhỏ mà rơi vào tai đứa ngốc nhà mình, do đó đánhmất cơ hội theo đuổi.

______________________

Tập Diệt Nguyệt cũng nghi hoặc nhìn Dạ Nhiễm, nhưng lại nói cho Quân MặcHoàng nghe, “Chẳng lẽ là lương tâm giáo quan xuất hiện rồi?”

Liễu Phi Tiếu đột nhiên cảm thấy giáo quan nhà mình rất đáng thương, rõ ràng không phải lỗi của hắn, lại bị bọn họ oán trách một phen, lại bị bạn bè của đội trưởng đối xử tương đối lạnh nhạt, may mà đội trưởng không phải là nữ nhân càn quấy, nếu không Quân giáo quan mới là thật đáng thương.

Quân Mặc Hoàng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ như thế nào về hắn,nói như thế nào về hắn, hắn chỉ cần không thẹn với lương tâm, chỉ cầnquan tâm một người là đủ.

“Những nữ nhân kia à? Cácnàng một phần nhỏ bị vứt đi, một bộ phận lớn mấy ngày nay đều thànhthành thật thật ở lại gian phòng của các nàng không dám ra, từng cô ảđều bị bổn thiếu gia hạ độc rồi!” Nói lên cái này, Thanh Huyền vô cùngđắc ý, chỉ bằng mình lớn lên có chút tư sắc liền muốn đoạt nam nhân cùng tiểu công chúa, hừ hừ!

Những nữ nhân này đơn giản ỷ vào mỹ mạo của mình, nếu là giờ bọn họ không mỹ mạo nữa thì sao?

Thanh Nhiên nở nụ cười vô lại, thời tiết không tệ, nhưng dáng tươi cười vôlại lại thu vào trong nháy mắt, chớp mắt to đáng thương hỏi Dạ Nhiễm,“Tiểu công chúa, hắn có trách ta cùng đệ đệ hay không?”

Dạ Nhiễm như cười mà không phải cười nhìn Quân Mặc Hoàng bên cạnh.

Quân Mặc Hoàng ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói, “Đừng chết là tốt rồi.”

“A! Mấy ngày nay chúng ta cuối cùng là sẽ không nhàm chán rồi!” Hai huynhđệ cao hứng vỗ bàn tay trên không trung một cái, cùng kêu lên cười tủmtỉm nói, đồng thời trong đầu bắt đầu tự hỏi buổi chiều làm như thế nàochỉnh đốn những nữ nhân kia đã thành nữ nhân đầu heo, còn có những nữnhân kia bị vứt đi rồi lại chạy về.

Cặp song sinhmặc kệ giới tính bắt đầu kỳ thật là tồn tại rất khủng bố, quả là khiến đám nữ nhân kia kinh động đến mức cả đời không quên nổi.

Như Lệ Nhi một trái một phải nhéo trên hai khuôn mặt thiếu niên, hừ hừ một tiếng, “Các đệ còn quên mất bổn tiểu thư hay sao?”

Thanh Huyền Thanh Nhiên cười hì hì, vội vàng nịnh nọt Như Lệ Nhi, bọn họ nàodám chứ, thực lực Như Mộng Nhi Như Lệ Nhi tỷ tỷ quả đúng là một tát cóthể đánh bay bọn họ rồi.

“A… thêm ta được không?” La Lỵ chen vào giữa trong ba người, lộ ra cái đầu nhỏ, bề ngoài giống nhưđáng thương giơ tay với ba người.

Như Lệ Nhi một taylấy thiếu nữ loli đáng yêu tinh xảo ôm ở trong ngực, rất có phong phạmtỷ tỷ nhà mình nói một câu, “Đi theo bổn tiểu thư được nhậu nhẹt ănngon.”

Lời nói bốn thiếu niên thiếu nữ có thể nói là chọc cười cả bàn người, thần sắc Mị Vũ không tốt lắm cũng nhu hòa xuống.

Sau đó, La Lỵ, Như Lệ Nhi, Thanh Huyền, Thanh Nhiên bốn thiếu niên thiếu nữ đã đi ra đại sảnh, bắt đầu đi làm theo đề nghị làm người khác đau khổ.

Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu và Liễu Phi Tiếu bốn ngườithứ tự cáo từ tiến đến gia tộc từng người chỗ ở tạm tại đế đô, chuyệnnày bọn họ vô luận như thế nào cũng đều phải làm chút gì đó.

Như Mộng Nhi trở lại gian phòng của mình bắt đầu tu luyện, nàng ngoại trừlà đại tỷ bên ngoài thì vẫn là một người cuồng tu luyện.

Quân Mặc Hoàng muốn tìm bảo bối nhà mình trở về ngủ trưa, lại bị Mị Vũ trừng mắt, Mị Vũ thò tay giữ chặt tay Dạ Nhiễm, chớp đôi mắt thanh tịnh,“Người ta đã lâu không nói chuyện với tiểu Nhiễm Nhiễm rồi, tiểu NhiễmNhiễm nhẫn tâm để người ta một người cô độc đối mặt gian phòng rách náttàn cũ này sao?”

Quân Mặc Hoàng đứng tại nguyên chỗ, có chút xúc động muốn lật bàn.

Dạ Nhiễm nghe vậy lại cười tủm tỉm nhẹ gật đầu, kiễng mũi chân thò tay vỗ vỗ Mị Vũ đầu, “Ngoan, tỷ tỷ còn có việc.”

Tâm tình Quân Mặc Hoàng không hiểu sao thì tốt lên rồi.

Mị Vũ tiếp tục bày ra ưu điểm của mình, đôi mắt thanh tịnh lóe ra bithương, “Quả nhiên tiểu Nhiễm Nhiễm đã có nam nhân là không để ý Mị Vũnữa rồi sao? Hơn nữa, người ta còn lớn hơn tiểu Nhiễm Nhiễm mấy tuổiđấy.”

Dạ Nhiễm đen mặt, tiểu tử này nghiện giả đáng thương rồi.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm cùng người ta đi dạo chơi đi.” Mị Vũ ôm bả vai Dạ Nhiễm,dùng đến giọng nói ngọt ngào nói xong, ánh mắt lại đắc ý nhìn về phíaQuân Mặc Hoàng, có bản lĩnh thì cũng làm nũng như vậy đi?

Khóe miệng Quân Mặc Hoàng co lại, quyết định không để ý tới tên động kinh,nếu Quân Mặc Hoàng hắn cũng làm nũng như thế thì còn ra thể thống gìnữa, hắn vẫn thích trực tiếp bá đạo đem người chặn ngang ôm lấy rời đihơn.

Cuối cùng kết quả, Quân Mặc Hoàng trở lại thư phòng xử lý công vụ, Dạ Nhiễm cùng Mị Vũ ra khỏi vương phủ đi dạo phố.

Trong một quán trà.

Dạ Nhiễm và Mị Vũ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hưởng thụ lấy yên tĩnh thanh dật thuộc về trà lâu.

Mị Vũ uống trà, nhìn Dạ Nhiễm đối diện, nghĩ đến lần đầu gặp mặt, Dạ Nhiễm vẫn là một tiểu loli thân cao chưa đủ một mét hai, khi đó Dạ Nhiễm tạibá quyền chi địa cũng không được hoan nghênh.

Dù saobá quyền chi địa cũng là một nơi cực kỳ có tính bài ngoại, Dạ Nhiễm độtngột đến, lại để cho bọn họ có một tia không thoải mái, nhất là cả ngàymột thân áo đỏ, một bộ căn bản không giống như là đứa nhỏ mười tuổi, để cho tâm tình những thiếu niên này khó tránh khỏi có chút không thích.

Về sau bá quyền chi địa bắt đầu khiêu khích, một người tiếp một người đitìm nàng phiền toái, nhưng mà tìm phiền toái lại toàn bộ bị khiêng rangoài.

__________________________

Lần về sau, mọi người cũng hiểu Dạ Nhiễm không phải một nhân vật không dễtrêu chọc, vì vậy một lần Mị Vũ rốt cục với tư cách hài tử lão đại ratay, cùng Dạ Nhiễm đại chiến một phen, tối chung bị Dạ Nhiễm một quyềnđánh trúng cái mũi, từ đó về sau, Mị Vũ bắt đầu từng chút một tới gần Dạ Nhiễm.

Không tới gần không biết, khẽ dựa gần cũng bị Dạ Nhiễm quanh thân nhẹ nhàng hấp dẫn, Dạ Nhiễm hiểu được rất nhiều đạo lý, hiểu rất nhiều thứ, y thuật, luyện đan, biết rất nhiều thứ kỳ lạ.

Về sau, không biết nguyên nhân gì, Dạ Nhiễm lại thân thiết với hai ngườikhó nhằn nhất nơi đây là Chung Linh Phong, Thanh Việt Nam, ba người cũng triển khai tại bá quyền chi địa hung hăng càn quấy, giúp đỡ lẫn nhau.

Đồng thời lại để cho Dạ Nhiễm càng thâm nhập có tiếng ở toàn bộ bá quyền chi địa, thời gian dần qua, mọi người cũng không hề bài xích nữa, dù sao bá quyền chi địa là một nơi cường giả vi tôn địa.

Vềsau, Mị Vũ thậm chí đã không con nhớ rõ một sự kiện lúc trước ở bá quyền chi địa kia đến tột cùng đã tạo thành hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, hắnchỉ nhớ rõ lúc trước rất đau khổ, hắn cho là mình đã sắp chết, đau khổcho là mình sắp phải tới Minh Giới đưa tin rồi.

Sauđó, Dạ Nhiễm một bộ áo đỏ nho nhỏ thật giống như thần linh xuất hiện,một mình lên núi hái thuốc, một mình luyện dược, một mình cứu hết ngườinơi đây.

Mị Vũ nghĩ, mình có lẽ cả đời này cái gì có thể quên cũng sẽ không quên người con gái áo đỏ vì hái thuốc cho bọnhọ mà bị thương khắp người, nhưng dáng tươi cười vẫn vui vẻ tuyệt mỹ.

“Đang suy nghĩ gì?” Dạ Nhiễm nhìn Mị Vũ đang xuất thần đối diện, nháy mắt mấy cái, nghi ngờ hỏi.

Mị Vũ bị giọng nói của Dạ Nhiễm lôi trở lại suy nghĩ, yêu nghiệt cườicười, “Nghĩ tới lúc chúng ta quen biết. Khi đó nàng mới nhỏ chú xíu như vậy, sao lại chảnh như vậy chứ?”

Dạ Nhiễm nghe vậyngược lại lại ha ha khẽ nở nụ cười, uống xong một ly trà, cười nói, “Lúc ấy mọi người còn không phải là một đám tiểu gia hỏa ngây thơ sao.”

Mị Vũ bị chẹn họng, thiệt là, năm năm trước hắn mới mười hai tuổi, nhữngngười khác cũng chẳng lớn hơn hắn là bao, nhưng đều là tiểu hài tử bìnhthường là được rồi, ai mà giống với vị trước mắt này được chứ, từ nhỏ đã siêu quần trong mọi phương diện.

“Khi đó ta khôngvừa mắt nàng, một cái tiểu cô nương nên như đám Lệ Nhi vậy, đáng yêu tìm ta muốn kẹo ăn mới đúng.” Mị Vũ sờ lên cằm, nhìn về phía thiếu nữ DạNhiễm đã lớn lên thành duyên dáng yêu kiều, bĩu môi thì thầm nói.

“Khi đó huynh chính là một đứa vua trẻ con, ha ha.” Nghĩ đến lúc ấy, DạNhiễm nở nụ cười, đừng nhìn bá quyền chi địa nguyên một đám thiên phúđều yêu nghiệt hung ác, kỳ thật cũng chỉ là đám trẻ con thích chơi đùa.

Nhớ tới những chuyện lúc trước, Mị Vũ và Dạ Nhiễm đều nhớ lại say sưa.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, tình yêu của nàng chúng ta là không ai có thể nói thêm cái gì, nhưng nhớ phải thận trọng. Ta thấy Minh vực quốc cũng không yên ổn, gần đây vẫn cẩn thận là hơn.” Mị Vũ thể hiện sự lo lắng, thò tay vỗ đầu Dạ Nhiễm, đã hiểu được Quân Mặc Hoàng thế nào, hắn đồng ý đem tiểuNhiễm Nhiễm giao cho hắn ta, nhưng là đối với một số người Minh vựcquốc, hắn lại không yên tâm được.

Đáy mắt Dạ Nhiễm lập loè một vòng lệ quang, nhưng chỉ cười nhẹ lắc đầu, “Mị Vũ còn không rõ ràng ta là người như thế nào sao?”

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, lòng nàng quá lương thiện rồi.” Mị Vũ lắc đầu, tâm địa Dạ Nhiễm quá mức thiện lương rồi, cái này đối với nàng mà nói cũng khôngphải chuyện tốt, “Giống như nói Dạ gia trước kia, nếu như ta là nàng, ta nhất định sẽ chém tận giết tuyệt toàn bộ những người kia.”

Trong lòng Dạ Nhiễm khẽ động, đối với Dạ gia, một thời gian ngắn nàng không bị trêu chọc, nàng cơ bản đã lòng rồi.

Không biết vì sao.

Có lẽ là vì lão đầu kia cuối cùng cũng một lòng mong nàng gọi ông ta là gia gia.

Tóm lại nàng không muốn làm ra chuyện chém tận giết tuyệt ở Dạ Thị gia tộc, bất cứ chuyện gì cũng đều không ngăn cản được huyết thống tầng quan hệkia, không phải sao?

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, cái này lànàng không đúng.” Mị Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra một phần tư liệu đưacho Dạ Nhiễm, “Tự nàng xem một chút đi.”

Dạ Nhiễm híp lại đôi mắt mang theo vài tia nghi hoặc tiếp nhận tư liệu, đại kháiquét một lần về sau, đáy mắt hiện lên lấy lửa giận cùng thất vọng, “Bọnhọ quả nhiên vẫn là không cam lòng như vậy.”

Trướckhi sở hữu tất cả Dạ Thị gia tộc, các tộc nhân đều bị Dạ Huyền Diệp và Dạ Huyền Tự cho phân phối đến xa xôi Địa Khu hoặc là chi hệ chi thứ,nàng cho là bọn họ sẽ biết tánh mạng họ có được không dễ, lại thật không ngờ lòng người không thể giải thích oán niệm cùng đối với tham niệmquyền thế.

“Nếu là hôm nay biết rõ, nàng còn sẽ bỏqua bọn họ sao?” Mị Vũ nghiêng đầu nhìn Dạ Nhiễm, kỳ thật hắn vẫn cảmthấy mình không hiểu Dạ Nhiễm đến tột cùng là nghĩ như thế nào.

Dạ Nhiễm thả tư liệu, nở nụ cười, “Gặp mặt.”

“Vì cái gì?!” Mị Vũ khó hiểu rồi, biết rất rõ ràng bọn họ sẽ làm loạn, sẽliên hợp thế lực khác ý đồ chiếm đoạt tan rã toàn bộ Dạ gia, như vậy màcòn muốn đi thăm bọn họ?

“Vừa vặn lại để cho phụthân, tiểu thúc thúc, Viên Viên và lão đầu kia biết rõ, bổn cô nươngkhông phải không cho bọn họ con đường sống, mà là chính bọn họ muốnchết.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, nàng đích thật chỉ vì chút huyết thống mớigiữ lại mạng cho họ.

Nhưng hôm nay, đã cho bọn họ tánh mạng mà chính bọn họ lại không quý trọng, Dạ Nhiễm còn quan tâm nhiều như vậy làm gì.

Mị Vũ nhìn xem thần sắc Dạ Nhiễm, cuối cùng lắc đầu, nói, “Cần giúp đỡ cứviệc nói, gần đây trong khoảng thời gian này chúng ta chưa vội.”

“Ta cũng không biết khách khí.” Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, chén trà trên tay quơ quơ, “Đúng rồi, Tuyền Dụ đi đâu?”

Tuyền Dụ là người thứ nhất ra khỏi bá quyền chi địa, như thế nào không thấy hắn đi cùng?

Nói về Tuyền Dụ, thần sắc Mị Vũ có chút phức tạp, “Tuyền Dụ ở Bá quyền chi địa xem như không tệ, nhưng vẫn bị mấy ông già kia giao nhiệm vụ rấtkhó khăn. Bây giờ đoán chừng còn ở nơi nào thành thành thật thật làmnhiệm vụ.”

Dạ Nhiễm nhíu nhíu mày, ngày xưa quan hệcủa nàng và Tuyền Dụ cũng xem là tốt, nhưng là tại về sau lại tăng thêmmột tầng quan hệ với phụ thân mẫu thân, cho nên Dạ Nhiễm cũng quan tâmTuyền Dụ nhiều hơn.

Bây giờ biết được Tuyền Tụ đichấp hành một nhiệm vụ gian nan nhất, Dạ Nhiễm cảm thấy có chút lo lắng, “Tuyền Dụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Mị Vũ trừng mắt liếc Dạ Nhiễm, “Bá quyền chi địa đi tới đâu mà không dâng sóng tới đó chứ?”

Huống chi Tuyền Dụ cũnglà yêu nghiệt của bá quyền chi địa, thực lực cũng xếp hạng trung thượng đấy.

Dạ Nhiễm vô vị nở nụ cười, cũng đúng, bá quyền chi địa khắp nơi đều làthiên phú yêu nghiệt hơn người, bọn họ sẽ gặp chuyện gì được chứ?

“Đúng rồi, Mị Vũ, bá quyền chi địa đến tột cùng muốn làm cái gì?” Dạ Nhiễm do dự nhưng vẫn hỏi, bá quyền chi địa hôm nay đẩy nguyên một đám yêunghiệt này ra, đến tột cùng là đang ý đồ gì?

Huống chi, lúc Dạ Nhiễm biết được thân phận thật sự bá quyền chi địa, nỗi lòng Dạ Nhiễm lại càng thêm phức tạp rồi.

“Tiểu Nhiễm Nhiễm, có phải nàng biết cái gì rồi không?” Mị Vũ nhìn xem Dạ Nhiễm, đáy mắt lóe ra kinh ngạc cùng vài phần do dự.

_____________________________

“Nếu như ngươi chỉ cái này đại lục phong ấn mà nói.” Đối với Mị Vũ, Dạ Nhiễm ngược lại là không cần có bất kỳ giấu diếm.

Mị Vũ chỉ là hơi chút kinh ngạc Dạ Nhiễm vậy mà sẽ biết cái bí mật đạilục này, sắc mặt có chút ngưng trọng lên, ngắm đến bốn phía chẳng biếtlúc nào đã bị Dạ Nhiễm bố trí xuống kết giới, lập tức cũng không có bấtkỳ do dự nói, “Gần đây đại lục phong ấn bắt đầu rung chuyển lên, mộtphương diện có lẽ là bởi vì Tu La mở ra, một phương diện khác nguyênnhân ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng là đám lão già này tuy nhiên cũngrất e ngại.”

E ngại.

Có thể làmcho Mị Vũ dùng tới hai chữ này, có thể những lão gia hỏa kia cảm giácđược hai chữ này, liền không được phép Dạ Nhiễm không đem những thứ nàyđể ở trong lòng rồi.

Cái này lại cùng Hủy theo như lời bí mật kia có liên quan sao? Hoặc là nói bí mật này đúng là mấy lão gia hỏa e ngại hay sao?

“Vậy mọi người ra để làm cái gì?” Dạ Nhiễm quay trở ra chén trà, nhìn Mị Vũ mang theo vài tia trêu tức mà hỏi.

Mị Vũ nói đến chuyện này liền bất mãn hừ hừ một tiếng, đôi mắt trong suốtlưu chuyển, “Mấy lão gia hỏa để cho chúng ta đi phòng thủ nơi tháp Tu La xuất thế, thật đáng giận.”

Dạ Nhiễm cười ha ha, uống nước trà, Mị Vũ này thật đúng là bao giờ cũng không quên mất một đôimắt linh khí trong suốt rất biết nói chuyện.

Nhưng, nơi tháp Tu La xuất thế?

Dạ Nhiễm ngược lại là hứng thú, “Lúc nào chúng ta cùng đi xem xem, lúc này thần đội chúng ta cũng muốn vào tháp Tu La.”

“Lão gia hỏa không để cho chúng ta đi vào, nhưng tiểu Nhiễm Nhiễm, người tanhất định sẽ nghĩ tới nàng.” Mị Vũ mở to hai mắt, nếu không là mệnh lệnh của lão gia hỏa, hắn thật đúng là muốn đi vào cái này Tháp Tu La nhìnxem.

“Xin hỏi các hạ là Dạ Nhiễm tiểu thư?” Một giọng nói đè thấp nhưng vẫn chói tai truyền tới.

Dạ Nhiễm và Mị Vũ đồng thời nhíu nhíu mày mà nhìn lại nơi phát sinh giọng nói.

Cho dù một thân cẩm y nam trang nhưng cũng không khó nhìn ra vị này chính là một vị thái giám trẻ tuổi trong hoàng cung.

“Có việc?” Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhìn về phía người tới, gần đây nàng đối vớitrong hoàng cung cái hoàng đế lão hồ ly và Hoàng hậu nương nương thếnhưng mà tích một bụng hỏa khí.

“Dạ Nhiễm tiểu thư,Hoàng hậu nương nương cho mời.” Người tới đối với Dạ Nhiễm thái độ cũngkhông giận, chỉ là cười khom người nói.

Dạ Nhiễm nở nụ cười, cái này Hoàng hậu nương nương đến hay (vẫn) là khắp nơi đều có ánh mắt rồi.

“Mị Vũ, huynh về trước đi, ta đi tạm biệt Hoàng hậu nương nương.” Dạ Nhiễmđặt chén trà xuống đứng người lên, đối với Mị Vũ mở trừng hai mắt nóira.

Mị Vũ rốt cuộc biết rõ, xem ra hết thảy trở ngạingọn nguồn phát sinh lúc này, có lẽ ở này chưa từng gặp mặt Minh vựcquốc Hoàng hậu nương nương, nhẹ gật đầu không nói thêm gì nữa.

Chẳng qua là khi Dạ Nhiễm ngồi trên cỗ kiệu vị công công chuẩn bị phía sau,Mị Vũ nhưng lại ẩn nấp đứng lên đi theo tại Dạ Nhiễm sau lưng, tự nhiênhắn là minh bạch mình ẩn nấp là tránh không khỏi Dạ Nhiễm thấy rõ, nhưng hắn dù sao cũng phải đi xem nha, có thú vị không hô hào hắn đã có không có suy nghĩ rồi.

Dạ Nhiễm ngồi ở trong kiệu, lườibiếng nằm nghiêng, cảm giác được bên người cách đó không xa khí tức, âmthầm buồn cười, thôi được, hôm nay cùng với Mị Vũ chơi đùa chơi vớihoàng hậu điện Phượng Nghi rồi.

Tại bên ngoài cửa cung hạ kiệu, Dạ Nhiễm theo vị kia công công một đường đi đến điện Phượng Nghi.

Dạ Nhiễm còn chưa đi vào, liền nghe được tiếng hoan hô bên trong, khóe môi giương lên, xem ra vị này Hoàng hậu nương nương bây giờ rất vui vẻ, đợi chút nữa nàng sẽ để cho Hoàng hậu nương nương càng thêm vui vẻ mộtchút.

“Dạ tiểu thư, xin chờ tiểu nhân đi bẩm báo mộtphen với Hoàng hậu nương nương.” Công công cúi đầu xuống, trên đường điđối với Dạ Nhiễm thái độ đều mang theo vài phần cung kính.

Dạ Nhiễm ngược lại là có chút tò mò rồi, vị này công công nếu là ngườicủa hoàng hậu, không có lý do gì để đối đãi với nàng như vậy mà?

Vị công công này như nhìn ra Dạ Nhiễm nghi hoặc, bên tai đỏ ửng, thấpgiọng nói, “Tiểu nhân từ nhỏ ưa thích nghiên cứu luyện đan, nhưng khổnổi một mực không có thiên phú, trong nhà cũng không có điều kiện, hômnay nhìn thấy trong truyền thuyết Linh Dược sư các hạ, vô cùng cảm thấycác hạ rất lợi hại.”

Dạ Nhiễm thần sắc khẽ động,trong lòng có một chút chát chát ý, trên đại lục này cái gì cũng tốt,nhưng duy nhất đúng là điều kiện nhập học rất cao.

Suốt một cái đại lục, mấy dùng vài tỷ mấy chục tỷ người, nhưng mà hàng nămcó thể được ba trường học trúng tuyển cũng chỉ rải rác không đến 2000người.

Về sau có cơ hội, ngược lại là có thể cùng Mặc Hoàng còn có bọn họ thương lượng một chút, thành lập một sở học việnngược lại là một ý kiến không tệ

Công công tuổi trẻchứng kiến Dạ Nhiễm trong chốc lát không nói chuyện, còn tưởng rằng làlời của mình quá nhiều mà chọc giận Dạ Nhiễm, gấp rút kinh sợ nói, “Tiểu nhân nhiều miệng, kính xin các hạ đừng để vào trong lòng.”

Dạ Nhiễm lắc đầu, cười đối với vị này công công hỏi, “Công công xưng hô như thế nào?”

Tuổi trẻ công công lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, lắp bắp nói, “Tiểunhân là Tiểu Trác Tử, vốn tên là, vốn tên là Lưu Nhất Trác.”

“Ừ, đi giúp ta thông báo.” Dạ Nhiễm khẽ cười nói, cái này công công ngượclại là không tệ, đã ưa thích luyện đan, Dạ Nhiễm sẽ không để ý Quân MặcHoàng bên người thêm một thuộc hạ luyện đan.

Lưu Nhất Trác gật gật đầu, bề bộn tiến vào điện Phượng Nghi.

Bên trong truyền đến vài đạo mang theo nộ khí thanh âm, sau đó Dạ Nhiễm tựu chứng kiến má trái gò má một mảnh sưng đỏ Lưu Nhất Trác đi ra.

_________________

Lưu Nhất Trác đang nhìn đến Dạ Nhiễm lập tức nhăn lông mày, cúi người cungkính nói, “Dạ tiểu thư, Hoàng hậu nương nương cho mời.”

“Ai đánh ngươi?” Dạ Nhiễm dáng tươi cười càng sâu càng cao, đáy mắt dần dần rét lạnh.

Nàng vừa mới muốn vì Mặc Hoàng thu nhập thuộc hạ, cứ như vậy tại trước mặtnàng bị đánh? Từ trước đến nay nàng ưa thích bao che khuyết điểm, lúcnày đây như cũ không ngoại lệ.

Lưu Nhất Trác ngheđược Dạ Nhiễm rõ ràng muốn trở thành chỗ dựa hắn, vội lắc đầu, “Cảm ơnDạ tiểu thư, tiểu nhân là nô tài, tổn thương này không có vấn đề gì.”

Dạ Nhiễm nhìn xem Lưu Nhất Trác đôi mắt, biết rõ Lưu Nhất Trác cũng là một người thiện lương thanh minh, nhưng lại vào cung làm thái giám, khôngkhỏi có chút than nhỏ.

Nhưng ——

Dạ Nhiễm nhìn xem Lưu Nhất Trác, trầm giọng hỏi, “Lưu Nhất Trác, ngươi có thể nguyện rời khỏi điện Phượng Nghi, đến Cẩn vương phủ không?”

Lưu Nhất Trác mở to hai mắt, cơ hồ không thể tin được Dạ Nhiễm đang nói cái gì, đến Cẩn vương phủ?

Lưu Nhất Trác chỉ là năm trước mới vào cung làm thái giám, một tháng trướcmới vừa vặn bị điều đến điện Phượng Nghi, đối với trong hoàng cung nhómbọn họ không nhìn thấy chủ tử đối nhân xử thế: đám bọn họ cũng đã nhìnthấu rồi, hắn đã từng một lòng muốn hướng Cẩn vương phủ tiến đến, nhưng lại chưa bao giờ có cơ hội.

Hôm nay thật không ngờ, cơ hội đi Cẩn vương phủ ngay tại trước mắt hắn rồi, hơn nữa còn là hắn sùng bái nhất Linh Dược sư các hạ tự mình nói.

“Đương nhiên nguyện ý! Chỉ là Hoàng hậu nương nương…” Lưu Nhất Trác kích độngánh mắt lại phai nhạt xuống, Hoàng hậu nương nương làm sao có thể sẽ đểcho hắn còn sống rời khỏi.

“Ngươi đây tự không cần lo lắng rồi, cùng ta tiến vào.” Dạ Nhiễm nở nụ cười, mang theo Lưu NhấtTrác đi vào điện Phượng Nghi, chỉ là tại tiến vào trước khi, ánh mắtnhìn lướt qua chỗ tối, mỉm cười.

Giờ khắc này LưuNhất Trác không biết, hắn cả đời này cũng sắp bởi vì bước vào mà triệtđể thay đổi, vị này trong tương lai dường như là dưới một người trên vạn người, tổng quản đế vương thiếp thân, là nhân vật hô phong hoán vũ.

Điện Phượng Nghi vẫn như cũ, nhìn như tráng lệ, ung dung cao quý, lúc nàyđây lại thiếu đi hai hàng thị vệ cùng cung nữ chỉnh tề.

Cũng không có Hoàng hậu nương nương ở ghế Phượng cao cao tại thượng, chỉ cóphu nhân ở giường phượng cùng mấy vị thiếu nữ ngồi cùng một chỗ nóichuyện phiếm ung dung.

Hoàng hậu nương nương đangnhìn đến Dạ Nhiễm đến thời điểm, nụ cười trên mặt hơi không thể thôicười thoáng một phát, lại tiếp theo liền có chút nở nụ cười, “Dạ tiểuthư thế nhưng mà lại để cho bổn cung đợi thật lâu.”

Vẻ mặt ba vị thiếu nữ kia lộ vẻ nồng đậm không vui, Dạ Nhiễm xem như nhậnra được, đúng là tại buổi sáng bị Hắc Ưng Hắc Hổ ném ra ba vị công chúa, Dạ Nhiễm xem như biết rõ cái này một chuyến đi đến tột cùng vì saorồi.

Nhưng ——

Dạ Nhiễm chắp taysau lưng đứng tại nguyên chỗ, nhìn lướt qua Hoàng hậu nương nương và bavị công chúa, dáng tươi cười rất đẹp, giọng nói lại lạnh như băng,“Hoàng hậu nương nương, ba vị công chúa, không biết là ai vừa mới đánhTiểu Trác Tử?”

Hoàng hậu cùng ba vị công chúa sững sờ, lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Lưu Nhất Trác sau lưng Dạ Nhiễm có chút cúi đầu xuống.

Hoàng hậu nương nương dấu môi khẽ nở nụ cười, “Hẳn là Dạ tiểu thư vừa ý côngcông điện Phượng Nghi của Bổn cung, muốn nhận làm trai lơ rồi hả?”